“Đại sư, làm sao mới có thể phá giải giấc mộng này, con không muốn phải mơ thấy cảnh tượng như vậy nữa.” Gia Cát Linh Ẩn sắc mặt tiều tụy, do ngủ không đủ giấc nên trông khá xanh xao, “Giấc mộng này đã theo con suốt 20 năm, gần đây càng lúc càng tàn khốc, cứ tiếp tục thế này, con không thể làm việc được.”
Gia Cát Linh Ẩn vuốt lại mái tóc dài, vài sợi lòa xòa rũ xuống.
Giấc mộng tra tấn Gia Cát Linh Ẩn người không ra người, đã theo cô suốt 20 năm. Cô giá trẻ trong mộng có dáng vẻ trông rất giống cô, cô ấy sinh ra trong phủ Thừa Trướng của thời xưa, có tài hoa kinh thế, nhưng bởi vì là thứ nữ nên không được thể hiện; có sắc đẹp kinh thiên, cho nên bị người thân hãm hại khắp nơi; may mắn được gả cho Lục vương gia của hoàng thất làm phi, khi cô vì Lục vương gia vào sinh ra tử tranh đoạt được ngôi vị hoàng đế thì hắn lại ôm lấy chị gái cô xuất hiện trước mặt cô…
“Đại sư, con không muốn mơ thấy giấc mộng này nữa, xin đại sư giúp con.” Gia Cát Linh Ẩn khẩn khoản.
“Ôi, thí chủ, kiếp trước chấp niệm quá nặng, có một số chuyện vẫn không buông xuống được.” Đại sư thở dài, bất đắc dĩ nói.
“Đại sư, đại sư nói gì vậy?” Gì mà kiếp trước? Gia Cát Linh Ẩn khó hiểu hỏi lại, là một người hiện đại, cô được nhận nền giáo dục khoa học, con người sao lại có thể có kiếp trước chứ.
“Thí chủ, chuyện gì phải đến sẽ đến thôi.” Đại sư nói một câu cao thâm, xoay người ra khỏi chánh điện, để lại Gia Cát Linh Ẩn đứng ngơ ngác suy ngẫm lời đại sư vừa nói.
Phải đến sẽ đến thôi! Ban đêm. Cảnh trong mơ.
“Gia Cát Linh Ẩn, con tiện nhân dám bất kính với ái phi của trẫm, người đâu! Đánh gãy hai chân ả!” Sở Lăng Hiên sắc mặt âm trầm, lửa giận ngút trời.
“Hoàng thượng, Linh nhi là muội muội ruột thịt của thần thiếp, thần thiếp không nỡ nhìn muội ấy chịu khổ như vậy, hoàng thượng có thể mang thần thiếp đi không.” Gia Cát Hồng Nhan rúc vào trong lòng Sở Lăng Hiên, vẻ mặt hoảng sợ, trong mắt lại đầy ý cười, Gia Cát Linh Ẩn, những ngày thống khổ của ngươi còn ở phía trước kìa.
“Ái phi đúng là quá mức thiện lương, là trẫm không tốt, làm ái phi hoảng sợ rồi, trầm đưa ái phi về tẩm cung của trẫm, để an ủi dỗ dành ái phi nhé.” Bàn tay Sở Lăng Hiên xoa ngực của Gia Cát Hồng Nhan, vuốt ve.
“Hoàng thượng xấu lắm.” Gia Cát Hồng Nhan giận dỗi nói, xem như chốn không người.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Gia Cát Linh Ẩn tức đến nỗi toàn thân run lên. Con mưa hình trượng trút lên thân thể cô, nỗi đau thể xác sao có thể sánh với đau đớn trong lòng. Mười năm rồi, từ khi nàng bắt đầu gả cho Sở Lăng Hiên, liền vì hắn bày mưu tính kế, trợ giúp Sở Lăng Hiên từng bước leo lên ngôi vị hoàng đế, lại nhận được kết cục như vậy, nàng hận! Một ngụm máu tươi phun ra từ miệng của Gia Cát Linh Ẩn, nàng ngất lịm.
“Gia Cát Linh Ẩn, y phục này của bản cung thế nào? Đây là hoàng thượng đích thân hạ chỉ may gấp cho bản cung đó, người vừa mới sắc phong bản cung làm hoàng hậu Lăng Nguyệt quốc, bản cung đặc biệt đến báo tin tốt này cho muội muội.” Gia Cát Hồng Nhan vận hoa phục, ả mới vừa được sắc phong làm hoàng hậu, khẩn trương đến báo ‘tin tốt’ này cho Gia Cát Linh Ẩn.
“Tỷ tỷ, tại sao, tại sao phải đối xử như vậy với ta, rốt cục ta làm sai cái gì?” Gia Cát Linh Ẩn lết tấm thân tàn phế, phủ phục trên đất, đến nay, nàng vẫn không thể tin nổi, nam nhân nàng yêu nhất cùng tỷ tỷ nàng tin tưởng nhất lại đẩy nàng vào hoàn cảnh thế này.
“Tại sao ư?” Gia Cát Hồng Nhan đạp vào vết thương của Gia Cát Linh Ẩn, “Đến giờ còn chưa hiểu à? Ngươi, chỉ là một công cụ để lợi dụng mà thôi, hiện giờ hoàng thượng đã lên ngôi, còn cần ngươi làm gì? Ngươi chỉ là một thứ nữ, thân phận ti tiện như vậy, sao có thể xứng đứng bên cạnh hoàng thượng. Đại cữu cữu của bản cung là đại tướng quân, Nhị cữu cữu lại thống lĩnh cấm quân, còn ngươi, cái gì cũng không có, dựa vào cái gì mà so với ta! Ngươi có tài hoa kinh thế thì sao, thế nhân đều nói bản cung mới là tài nữ bậc nhất nước Lăng Nguyệt, bản cung mới là người hoàng thượng yêu thật sự. Hoàng thượng không giết ngươi, là sợ làm bẩn tay người.”
“Không, ta không tin, A Hiên từng nói, hắn sẽ yêu ta suốt đời, ta muốn gặp hoàng thượng, ta muốn hắn chính miệng nói với ta.” Gia Cát Linh Ẩn dùng sức lắc đầu, nàng không tin, không tin những lời từng thề thốt đều là dối trá, không tin cái người mà mỗi ngày nàng nhớ mong, sau khi lên ngôi lại đá nàng đi. Nàng chắn đao vì hắn, thử độc vì hắn, lo lót vì hắn, cái gì cũng đều vì hắn.
“Lời Hồng Nhan nói là sự thật, người trẫm thật sự yêu là nàng ấy.” Sở Lăng Hiên mặc long bào, sắc vàng chói lọi khiến Gia Cát Linh Ẩn không tài nào mở mắt ra được, “Nhiều năm như vậy, trẫm chỉ cần chạm tới thân thể ngươi liền thấy ghê tởm, nếu không phải vì ngôi vị hoàng đế, ả tiện nhân như ngươi đừng mơ đến chuyện trẫm liếc mắt nhìn lấy một cái.”
“Sở Lăng Hiên, Gia Cát Hồng Nhan, rốt cục ta cũng tỉnh ra rồi, nhiều năm như vậy, là ta quá u mê. Ta cầu xin các ngươi hãy để ta gặp mặt phụ thân lần cuối.” Phụ thân mà Gia Cát Linh Ẩn cầu gặp chính là thừa tướng, mong người có thể dẫn nàng rời khỏi đây, để nàng chết ở ngoài cung, giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng này.
“Ha ha ha, Gia Cát Linh Ẩn, sao ngươi vẫn ngu như vậy.” Gia Cát Hồng Nhan cười lạnh, “Nếu phụ thân có lòng, có lẽ đã sớm đến gặp ngươi rồi, hiện giờ bản cung là hoàng hậu, ông còn để ý đến đứa con gái tàn phế, không dùng được như ngươi sao?”
Đúng rồi, Gia Cát Linh Ẩn siết chặt hai nắm tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, máu đỏ sẫm tuôn ra, ngay cả hy vọng cuối cùng của nàng, phụ thân ruột thịt của nàng, cũng vì quyền thế mà vứt bỏ nàng, vậy mà nàng luôn cho rằng phụ thân yêu thương nàng lắm. Nếu có kiếp sau, nàng nhất định khiến cả đám người này chết không được yên.
“Cho ta một chén rượu độc, ta còn sống chỉ làm bẩn mắt các ngươi.” Gia Cát Linh Ẩn nhắm mắt lại, trước mắt nàng không còn con đường nào tốt hơn cái chết.
“Ngươi đang nằm mơ à.” Trong mắt Gia Cát Hồng Nhan hiện lên vẻ sắc lạnh, “Hoàng thượng, nơi này ô uế nồng nặc, hoàng thượng đi trước đi, người từng đồng ý với thần thiếp, toàn bộ sẽ do thần thiếp xử lý, người còn nhớ không?”
“Trẫm đương nhiên nhớ chứ, ả tiện nhân này sẽ giao cho ái phi.” Nói xong, Sở Lăng Hiên lạnh lùng liếc nhìn Gia Cát Linh Ẩn một cái, ra khỏi phòng.
Gia Cát Hồng Nhan chậm rãi ngồi xổm xuống: “Muội muội, hôm nay trời đông giá rét, trên đường có vô số tên hành khất, họ thật đáng thương, có thể có rất nhiều người chưa từng nếm qua mùi vị nữ nhân đâu. Tỷ tỷ thương muội còn trẻ đã thành ma, vậy thì để muội làm một con ma phong lưu đi, trước khi chết hưởng thụ cho đã.”
“Ngươi…” Cơ thể Gia Cát Linh Ẩn vô thức run rẩy, Gia Cát Hồng Nhan lại muốn nạp mình cho bọn hành khất chà đạp, “Ta chết cũng sẽ không buông tha ngươi!”
Gia Cát Linh Ẩn đã không còn nhớ rõ nam nhân trên người mình là người thứ mười mấy nữa, nàng thật không ngờ, Gia Cát Hồng Nhan lại dùng cách thức này để lăng nhục nàng. Ngất đi vô số lần, rồi vô số lần tỉnh lại, nàng hận, hận chính mình không nhìn rõ thế thái thất thường, hận chính mình sao còn chưa chết đi. Sau khi chết đi có lẽ sẽ hóa thành một hồn ma, vì bản thân mà báo thù rửa hận.
“Muội muội, muội thỏa mãn chưa?” Gia Cát Hồng Nhân không biết tiến vào lúc nào, hơi mỉm cười, “Trước khi chết, tỷ tỷ để muội hưởng thụ một hồi, làm ma cũng phải nhớ cảm tạ tỷ tỷ nhé.”
“…” Gia Cát Linh Ẩn yếu đến nỗi không thốt ra lời, nàng nhìn chằm chằm Gia Cát Hồng Nhan, nàng sợ kiếp sau nàng sẽ quên con người này, cho nên nàng phải nhìn cho kỹ, kiếp sau, kiếp sau nhất định phải bắt tất cả những người hại mình nợ máu phải trả bằng máu.
“À còn có, người cho rằng mẫu thân ti tiện của ngươi là bệnh chết sao?”
“…”
“Ha ha ha!” Gia Cát Hồng Nhan cười điên cuồng, “Thật ra, bà ta chết trong tay mẹ ta đó.”
“Phụt!” Gia Cát Linh Ẩn hộc ra ngụm máu, màu đỏ tươi lấm tấm trên mặt đất, trong không khí cũng tanh nồng mùi máu.
“Người đâu, đẩy ả tiện nhân này xuống hầm rắn độc cho bản cung.” Gia Cát Hồng Nhan ý cười đầy mặt, tiễn Gia Cát Linh Ẩn đoạn đường cuối cùng.
“Á á á…” Gia Cát Linh Ẩn thét lên, đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng.
Gia Cát Linh Ẩn vuốt lại mái tóc dài, vài sợi lòa xòa rũ xuống.
Giấc mộng tra tấn Gia Cát Linh Ẩn người không ra người, đã theo cô suốt 20 năm. Cô giá trẻ trong mộng có dáng vẻ trông rất giống cô, cô ấy sinh ra trong phủ Thừa Trướng của thời xưa, có tài hoa kinh thế, nhưng bởi vì là thứ nữ nên không được thể hiện; có sắc đẹp kinh thiên, cho nên bị người thân hãm hại khắp nơi; may mắn được gả cho Lục vương gia của hoàng thất làm phi, khi cô vì Lục vương gia vào sinh ra tử tranh đoạt được ngôi vị hoàng đế thì hắn lại ôm lấy chị gái cô xuất hiện trước mặt cô…
“Đại sư, con không muốn mơ thấy giấc mộng này nữa, xin đại sư giúp con.” Gia Cát Linh Ẩn khẩn khoản.
“Ôi, thí chủ, kiếp trước chấp niệm quá nặng, có một số chuyện vẫn không buông xuống được.” Đại sư thở dài, bất đắc dĩ nói.
“Đại sư, đại sư nói gì vậy?” Gì mà kiếp trước? Gia Cát Linh Ẩn khó hiểu hỏi lại, là một người hiện đại, cô được nhận nền giáo dục khoa học, con người sao lại có thể có kiếp trước chứ.
“Thí chủ, chuyện gì phải đến sẽ đến thôi.” Đại sư nói một câu cao thâm, xoay người ra khỏi chánh điện, để lại Gia Cát Linh Ẩn đứng ngơ ngác suy ngẫm lời đại sư vừa nói.
Phải đến sẽ đến thôi! Ban đêm. Cảnh trong mơ.
“Gia Cát Linh Ẩn, con tiện nhân dám bất kính với ái phi của trẫm, người đâu! Đánh gãy hai chân ả!” Sở Lăng Hiên sắc mặt âm trầm, lửa giận ngút trời.
“Hoàng thượng, Linh nhi là muội muội ruột thịt của thần thiếp, thần thiếp không nỡ nhìn muội ấy chịu khổ như vậy, hoàng thượng có thể mang thần thiếp đi không.” Gia Cát Hồng Nhan rúc vào trong lòng Sở Lăng Hiên, vẻ mặt hoảng sợ, trong mắt lại đầy ý cười, Gia Cát Linh Ẩn, những ngày thống khổ của ngươi còn ở phía trước kìa.
“Ái phi đúng là quá mức thiện lương, là trẫm không tốt, làm ái phi hoảng sợ rồi, trầm đưa ái phi về tẩm cung của trẫm, để an ủi dỗ dành ái phi nhé.” Bàn tay Sở Lăng Hiên xoa ngực của Gia Cát Hồng Nhan, vuốt ve.
“Hoàng thượng xấu lắm.” Gia Cát Hồng Nhan giận dỗi nói, xem như chốn không người.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Gia Cát Linh Ẩn tức đến nỗi toàn thân run lên. Con mưa hình trượng trút lên thân thể cô, nỗi đau thể xác sao có thể sánh với đau đớn trong lòng. Mười năm rồi, từ khi nàng bắt đầu gả cho Sở Lăng Hiên, liền vì hắn bày mưu tính kế, trợ giúp Sở Lăng Hiên từng bước leo lên ngôi vị hoàng đế, lại nhận được kết cục như vậy, nàng hận! Một ngụm máu tươi phun ra từ miệng của Gia Cát Linh Ẩn, nàng ngất lịm.
“Gia Cát Linh Ẩn, y phục này của bản cung thế nào? Đây là hoàng thượng đích thân hạ chỉ may gấp cho bản cung đó, người vừa mới sắc phong bản cung làm hoàng hậu Lăng Nguyệt quốc, bản cung đặc biệt đến báo tin tốt này cho muội muội.” Gia Cát Hồng Nhan vận hoa phục, ả mới vừa được sắc phong làm hoàng hậu, khẩn trương đến báo ‘tin tốt’ này cho Gia Cát Linh Ẩn.
“Tỷ tỷ, tại sao, tại sao phải đối xử như vậy với ta, rốt cục ta làm sai cái gì?” Gia Cát Linh Ẩn lết tấm thân tàn phế, phủ phục trên đất, đến nay, nàng vẫn không thể tin nổi, nam nhân nàng yêu nhất cùng tỷ tỷ nàng tin tưởng nhất lại đẩy nàng vào hoàn cảnh thế này.
“Tại sao ư?” Gia Cát Hồng Nhan đạp vào vết thương của Gia Cát Linh Ẩn, “Đến giờ còn chưa hiểu à? Ngươi, chỉ là một công cụ để lợi dụng mà thôi, hiện giờ hoàng thượng đã lên ngôi, còn cần ngươi làm gì? Ngươi chỉ là một thứ nữ, thân phận ti tiện như vậy, sao có thể xứng đứng bên cạnh hoàng thượng. Đại cữu cữu của bản cung là đại tướng quân, Nhị cữu cữu lại thống lĩnh cấm quân, còn ngươi, cái gì cũng không có, dựa vào cái gì mà so với ta! Ngươi có tài hoa kinh thế thì sao, thế nhân đều nói bản cung mới là tài nữ bậc nhất nước Lăng Nguyệt, bản cung mới là người hoàng thượng yêu thật sự. Hoàng thượng không giết ngươi, là sợ làm bẩn tay người.”
“Không, ta không tin, A Hiên từng nói, hắn sẽ yêu ta suốt đời, ta muốn gặp hoàng thượng, ta muốn hắn chính miệng nói với ta.” Gia Cát Linh Ẩn dùng sức lắc đầu, nàng không tin, không tin những lời từng thề thốt đều là dối trá, không tin cái người mà mỗi ngày nàng nhớ mong, sau khi lên ngôi lại đá nàng đi. Nàng chắn đao vì hắn, thử độc vì hắn, lo lót vì hắn, cái gì cũng đều vì hắn.
“Lời Hồng Nhan nói là sự thật, người trẫm thật sự yêu là nàng ấy.” Sở Lăng Hiên mặc long bào, sắc vàng chói lọi khiến Gia Cát Linh Ẩn không tài nào mở mắt ra được, “Nhiều năm như vậy, trẫm chỉ cần chạm tới thân thể ngươi liền thấy ghê tởm, nếu không phải vì ngôi vị hoàng đế, ả tiện nhân như ngươi đừng mơ đến chuyện trẫm liếc mắt nhìn lấy một cái.”
“Sở Lăng Hiên, Gia Cát Hồng Nhan, rốt cục ta cũng tỉnh ra rồi, nhiều năm như vậy, là ta quá u mê. Ta cầu xin các ngươi hãy để ta gặp mặt phụ thân lần cuối.” Phụ thân mà Gia Cát Linh Ẩn cầu gặp chính là thừa tướng, mong người có thể dẫn nàng rời khỏi đây, để nàng chết ở ngoài cung, giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng này.
“Ha ha ha, Gia Cát Linh Ẩn, sao ngươi vẫn ngu như vậy.” Gia Cát Hồng Nhan cười lạnh, “Nếu phụ thân có lòng, có lẽ đã sớm đến gặp ngươi rồi, hiện giờ bản cung là hoàng hậu, ông còn để ý đến đứa con gái tàn phế, không dùng được như ngươi sao?”
Đúng rồi, Gia Cát Linh Ẩn siết chặt hai nắm tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, máu đỏ sẫm tuôn ra, ngay cả hy vọng cuối cùng của nàng, phụ thân ruột thịt của nàng, cũng vì quyền thế mà vứt bỏ nàng, vậy mà nàng luôn cho rằng phụ thân yêu thương nàng lắm. Nếu có kiếp sau, nàng nhất định khiến cả đám người này chết không được yên.
“Cho ta một chén rượu độc, ta còn sống chỉ làm bẩn mắt các ngươi.” Gia Cát Linh Ẩn nhắm mắt lại, trước mắt nàng không còn con đường nào tốt hơn cái chết.
“Ngươi đang nằm mơ à.” Trong mắt Gia Cát Hồng Nhan hiện lên vẻ sắc lạnh, “Hoàng thượng, nơi này ô uế nồng nặc, hoàng thượng đi trước đi, người từng đồng ý với thần thiếp, toàn bộ sẽ do thần thiếp xử lý, người còn nhớ không?”
“Trẫm đương nhiên nhớ chứ, ả tiện nhân này sẽ giao cho ái phi.” Nói xong, Sở Lăng Hiên lạnh lùng liếc nhìn Gia Cát Linh Ẩn một cái, ra khỏi phòng.
Gia Cát Hồng Nhan chậm rãi ngồi xổm xuống: “Muội muội, hôm nay trời đông giá rét, trên đường có vô số tên hành khất, họ thật đáng thương, có thể có rất nhiều người chưa từng nếm qua mùi vị nữ nhân đâu. Tỷ tỷ thương muội còn trẻ đã thành ma, vậy thì để muội làm một con ma phong lưu đi, trước khi chết hưởng thụ cho đã.”
“Ngươi…” Cơ thể Gia Cát Linh Ẩn vô thức run rẩy, Gia Cát Hồng Nhan lại muốn nạp mình cho bọn hành khất chà đạp, “Ta chết cũng sẽ không buông tha ngươi!”
Gia Cát Linh Ẩn đã không còn nhớ rõ nam nhân trên người mình là người thứ mười mấy nữa, nàng thật không ngờ, Gia Cát Hồng Nhan lại dùng cách thức này để lăng nhục nàng. Ngất đi vô số lần, rồi vô số lần tỉnh lại, nàng hận, hận chính mình không nhìn rõ thế thái thất thường, hận chính mình sao còn chưa chết đi. Sau khi chết đi có lẽ sẽ hóa thành một hồn ma, vì bản thân mà báo thù rửa hận.
“Muội muội, muội thỏa mãn chưa?” Gia Cát Hồng Nhân không biết tiến vào lúc nào, hơi mỉm cười, “Trước khi chết, tỷ tỷ để muội hưởng thụ một hồi, làm ma cũng phải nhớ cảm tạ tỷ tỷ nhé.”
“…” Gia Cát Linh Ẩn yếu đến nỗi không thốt ra lời, nàng nhìn chằm chằm Gia Cát Hồng Nhan, nàng sợ kiếp sau nàng sẽ quên con người này, cho nên nàng phải nhìn cho kỹ, kiếp sau, kiếp sau nhất định phải bắt tất cả những người hại mình nợ máu phải trả bằng máu.
“À còn có, người cho rằng mẫu thân ti tiện của ngươi là bệnh chết sao?”
“…”
“Ha ha ha!” Gia Cát Hồng Nhan cười điên cuồng, “Thật ra, bà ta chết trong tay mẹ ta đó.”
“Phụt!” Gia Cát Linh Ẩn hộc ra ngụm máu, màu đỏ tươi lấm tấm trên mặt đất, trong không khí cũng tanh nồng mùi máu.
“Người đâu, đẩy ả tiện nhân này xuống hầm rắn độc cho bản cung.” Gia Cát Hồng Nhan ý cười đầy mặt, tiễn Gia Cát Linh Ẩn đoạn đường cuối cùng.
“Á á á…” Gia Cát Linh Ẩn thét lên, đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng.
Danh sách chương