"Chat chít với ai đấy?" Hướng Nguyên thò đầu qua đọc tin nhắn trên điện thoại Cố Tây Châu, liếc thấy mấy chữ trên ấy thì há mỏ ngạc nhiên: "Đậu móa, nụ hôn đầu?"
Hướng Nguyên nhấc tà áo blouse của mình lên, chống tay, khẽ kê mông ngồi lên bàn làm việc của Cố Tây Châu, nghiêng đầu nhìn hắn cười xấu xa: "Lại bảo không phải đi, người ta còn bảo cậu là động tác trúc trắc kìa, há há, động tác trúc trắc, lão Cố, cậu thật là, làm tôi cười chết ời."
Cố Tây Châu thấy Hướng Nguyên cợt nhả cười hắn, tức giận nói, "Trúc trắc cái rắm!"
"Cậu nhìn cái gương mặt này của tôi đi, trông tôi giống người chưa yêu đương bao giờ à?"
Hướng Nguyên cũng đoan trang nghiêm túc ôm bình giữ nhiệt nhìn Cố Tây Châu nửa ngày, "Đúng là cậu trông không giống kiểu solo từ trong trứng, cơ mà không có nghĩa cậu không phải nha."
"Cậu nói xem, lúc cậu mới vào đội cảnh sát hình sự, trong đội có bao nhiêu cô gái tơ tưởng đến cậu, lúc vừa vào cảnh đội có cô gái nào không thích cậu đâu? Lén nói cho cậu biết nè, tiểu đồ đệ của tôi cũng từng thích cậu đấy." Đại bát quái Hướng Nguyên bán đứng đồ đệ của chính mình.
Cố Tây Châu ngây ngốc, đồ đệ của Hướng Nguyên hắn gặp rất nhiều lầm rồi, cảm giác đối phương đối xử với hắn rất lãnh đạm: "Có sao?"
Hướng Nguyên cạn lời lắc đầu, "Người ta tìm đến muốn nói chuyện với cậu, cậu lại hỏi có phải có kết quả giám định rồi không."
"Người ta nói với cậu một câu, cậu có thể làm cho câu chuyện rẽ đi xa vạn dặm, người ta có yêu thích gương mặt này của cậu đến đâu cũng bị cái tên cuồng công việc cậu ép chạy mất dép, lão Cố, cậu chính là độc thân bằng thực lực!"
Ở một nơi khác, Tư Dư uống café, thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại để trên mặt bàn, cuộc nói chuyện của hai người vẫn đang dừng ở mấy chữ 'Tôi thật sự không phải vậy."
Cho nên đây là tin, hay là không tin? Một trận gió thổi qua, mấy cái cây trước cửa cục cảnh sát đung đưa theo gió, vừa vặn đúng vào giờ tan tầm, viên chức cảnh sát mặc cảnh phục nối nhau đi ra không dứt.
Mã Kỳ đứng bên cạnh Cố Tây Châu, hai người trầm mặc nhìn đối phương, lúc này sắc mặt Mã Kỳ đã khá hơn nhiều.
Mã Kỳ: "Người phụ nữ tới đây hôm nay, tôi thấy không ổn lắm."
Cố Tây Châu nhét tay túi quần, ngửa đầu nhìn bầu trời bên ngoài, hạ giọng nói: "Không ổn thế nào?"
Mã Kỳ cẩn thận nhớ lại chi tiết những chuyện trong thế giới nhiệm vụ, hơi cau mày, hắn đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, "Cậu có phát hiện ra cô ta... rất thông minh, cô ta cho tôi cảm giác... ờm, rất giống Tư Diêu Tinh."
Cố Tây Châu nghe Mã Kỳ nói, khẽ gật đầu, biểu hiện của Diệp Xu trong thế giới nhiêm vụ không chỉ lọt vào mắt Mã Kỳ, hắn cũng để ý, tốc độ phá giải quy luật của Diệp Xu không hề chậm hơn Tư Dư, kể cả không có hắn cường thế đem mọi người chen hàng.... thì các trò chơi đó chỉ cần mọi người từng nhóm xếp hàng, sắp xếp hợp lý, theo lý thuyết cũng có khả năng hoàn thành.
Nhưng mà bút tiên lại không nói quy tắc có Diệp Xu, mà lại cho Diệp Xu tên của hắn, bản thân chuyện này đã rất kỳ quái.
Có điều, cái làm cho hắn để bụng hơn vẫn là Tư Dư... Trước khi bị Diệp Xu cưỡng chế tổ đội tiến vào thế giới nhiệm vụ, hắn đã hỏi Tư Dư có cần phải vào thế giới không, lúc ấy Tư Dư chắc như đinh đóng cột là anh tạm thời chưa cần, vậy mà đảo mắt một cái liền gặp anh trong thế giới nhiệm vụ. Tuy rằng Tư Dư đã giải thích tằng anh không cần hắn và Phương Chấp, nhưng Cố Tây Châu vẫn cảm thấy có chút kì kì...
Không thể nói rõ được kì quái ở đâu, chỉ là làm cho hắn cực kì để bụng.
Còn có nụ hôn kia... Rõ ràng là hắn hôn trước mà, kết quả cuối cùng lại bị người ta hôn, cứ cho là phải hôn nồng nhiệt đi chăng nữa, cũng đâu cần vươn đầu lưỡi ra như vậy chứ...
Người này kỹ thuật lão luyện thế, lại còn không biết xấu hổ nói mình không phải là tay già đời?
Cố Tây Châu cảm thấy mình suy nghĩ miên man, lạc đi xa lắc xa lơ mất rồi, stop, stop.
Cố Tây Châu kéo tư duy sắp đi chơi xa của mình về, hạ giọng hỏi Mã Kỳ: "Có nên tìm người quen biết cô ta điều tra một chút không?"
Mã Kỳ liếc hắn, thấp giọng nói: "Cái tên kia của cô ta là thật hay giả cũng không biết, ảnh thì một cái cũng không có, cho dù có người đồng ý tra cũng không có cách nào."
"Tôi biết địa chỉ trước đó của cô ta, hẳn là có thể tra, tôi quay lại hỏi Phương Chấp xong anh dựa theo địa chỉ kia tra, chỉ cần là chỗ cô ta từng ở, chắc chắn sẽ có manh mối."
Mã Kỳ gật đầu, "Được thôi, tôi thử xem, thật ra có tra hay không cũng không có ý nghĩa gì lắm."
Cố Tây Châu: "Vậy anh còn gợi ra làm cái gì? Hừ."
Mã Kỳ chỉ cười không nói, "Tò mò."
Cố Tây Châu không nhịn được lườm Mã Kỳ, nghĩ đến lý do Mã Kỳ nhường chỗ cho Diệp Xu trong thế giới nhiệm vụ, không muốn có người chết trong cục cảnh sát, Cố Tây Châu phát hiện hắn thận sự không hiểu vị phó cục trưởng mới nhậm chức này.
Làm một người chính trực, kể cả trong lúc sinh tử cũng không thay đổi, thôi thì ở phương diện nào đó vẫn sáng sủa hơn Vương Ngạo nhiều.
Hai người nói xong, Cố Tây Châu thấy một chiếc xe tiến đến trước cục cảnh sát, hắn tạm biệt Mã Kỳ, sau đó ba bước dồn làm hai, mở cửa xe Land Rover của mình ra, khởi động, một loạt động tác liền mạch lưu loát.
Hắn trực tiếp dẫm chân gia, lái xe phi đi bỏ của chạy lấy người.
Chiếc xe từ bên ngoài trở về vừa dừng lại, Vương Ngạo mở cửa xe, duỗi tay chỉ vào Cố Tây Châu đã lái xe rời đi, bất đắc dĩ cười nói: "Tiểu tử này, thấy ta liền chạy? Đây là biết ta quay về hỏi tội nó chuyện này đây?"
Lái xe thẳng về nhà.
Ở nhà, Cố Chi Chi phát hiện hôm nay ma tu cùi bắp có chút cổ quái, hở ra là lại sán vào thì thôi đi, lại còn cứ phải đào ra chuyện mà nói, một hai phải tán gẫu tình sử, yêu đương này nọ.
Tên này rốt cuộc là làm sao vậy?
Cứ cảm thấy hôm nay khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó!
Cố Chi Chi nghi vấn đầy mình, có điều vẫn an tĩnh như cũ nhìn tài liệu về nạn nhân trong án tử trước đó Cố Tây Châu mang về.
"Chi Chi, cậu có nghe tôi nói không thế? Rốt cuộc trước kia cậu đã từng yêu đương chưa?" Cố Tây Châu thấy Chi Chi lật hai trang giấy, biết Cố Chi Chi đang ngồi ngay bên cạnh, hắn nhỏ giọng hỏi.
Quyền sổ trên bàn có thêm hai chữ: Chưa từng.
Cố Tây Châu bẹt khóe miệng, bị Hướng Nguyên nói trúng rồi.... Bị cả Mã Kỳ nói trúng luôn!
Thấy biểu cảm rối rắm của Cố Tây Châu, Cố Chi Chi trầm mặc một chút, nhìn về phía Cố Tây Châu, viết: Hửm?... Cậu muốn yêu đương với ai?
Cố Tây Châu liếc qua con chữ trên sổ, lắc đầu trả lời: "Không phải, chỉ là tự dưng nghĩ đến, muốn hỏi một chút."
Cố Chi Chi: Ồ.
Cố Tây Châu thấy Cố Chi Chi nói vậy, nghĩ nghĩ, nói: "Tôi nói nè, nếu nhé... Dù sao thân thể của cậu bây giờ cũng là của tôi, nếu sau này tôi yêu đương, kết hôn, cậu có thể đừng cảm thấy khó chịu không?"
Cố Tây Châu thấy cây bút kia ngừng lại trên giấy, rất lâu sau cũng không động đậy.
Thật ra Cố Tây Châu biết, thực tại đối với Cố Chi Chi mà nói tàn khốc biết bao: Nhìn người khác dùng thân thể của mình, khống chế tất cả những gì đã từng là của mình.
"Xin lỗi, xem như là tôi chưa hỏi gì đi." Cố Tây Châu trầm giọng nói, hắn hiểu đề tài trầm trọng này có lẽ không thích hợp để đem ra bàn ngay lúc này.
Một người một quỷ trầm mặc, không ai nói nửa lời, cuối cùng vẫn là Cố Chi Chi phá vỡ không khí trầm lặng.
Cố Chi Chi hạ bút hỏi chi tiết vụ án cắt ngực kia: Sao cậu biết chồng phạm nhân bị AIDS?
"Ồ, lúc ở vũ trường, hắn ta nói chuyện phiếm với một cô gái, hắn ta cảm mạo cả tháng không khỏi, mà người bị HIV thì miễn dịch sẽ bị giảm sút." Cố Tây Châu nhớ lại, giải thích.
Cố Chi Chi: Ồ.
Nói hai câu này xong, Cố Tây Châu nhỏ giọng nói: "Tôi đưa cún ra ngoài đi dạo một vòng, đợi chút nữa về nói chuyện với cậu tiếp."
Cố Chi Chi không nói gì, chỉ gõ xuống bàn, ý nói với Cố Tây Châu rằng đã biết.
Đưa cún xuống lầu, thang máy xuống đến tầng 1 rồi Cố Tây Châu vẫn còn phát ngốc, đến khi hàng xóm cùng tầng nhắc nhở hắn mới dẫn cún ra ngoài.
Chuyện hắn hỏi Cố Chi Chi, cũng là khúc mắc trong lòng hắn.
Nếu như không gặp được ai làm hắn động lòng có lẽ hắn sẽ nhân nhượng Cố Chi Chi, nhưng nếu như hắn gặp được thì sao đây? Người làm hắn động lòng sẽ phải làm sao đây?
Cố Chi Chi phải làm sao bây giờ? Thân thể này là của Cố Chi Chi, nếu như ngay từ đầu Cố Chi Chi đã biến mất thì hắn cũng sẽ không rối rắm như vậy, hắn có thể yên tâm thoải mái dùng thân thể của Cố Chi Chi làm bất kể chuyện gì.
Chuyện phát sinh trong thế giới nhiệm vụ ngày hôm nay ngược lại đã nhắc nhở hắn, điều này khiến cho hắn có chút hỗn loạn.
"Gâu gâu gâu!"
Cố Tây Châu đang nghĩ ngợi, nghe thấy cún con nhà mình sủa loạn lên, hắn liếc cún con bên dưới, nó đang guồng chân hết sức cố hướng về phía một bé cún khác.
Cố Tây Châu khinh bỉ cún con, nói: "Lớn đến đâu mà đã đòi tìm vợ?"
Cún con đáng thương bị Cố Tây Châu kéo đi, dắt đi dạo một vòng xong, Cố Tây Châu về nhà, rũ mắt lén lút đảo mắt nhìn quanh căn nhà trống rỗng.
Trong nhà không có chút động tĩnh nào, hình như Cố Chi Chi không ở phòng khách, bởi vì phòng khách không có bất kì âm thanh nào, chỉ có tiếng gió nhè nhẹ lùa vào.
Hắn cảm thấy nhất định là câu hỏi ban nãy làm Cố Chi Chi không vui.
Cố Tây Châu hơi áy náy, đương nhiên cũng chỉ là hơi hơi thôi.
Lúc hắn mở cửa tiến vào, Cố Chi Chi đang đứng ngoài ban công phòng khách, Cố Chi Chi nhìn về phía Cố Tây Châu đang đi vào, mặt mày ủ rũ, suy nghĩ một chút rồi nghiêng nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài,
Cố Tây Châu vào xong, cởi dây cho cún con, nghe thấy bên ngoài có tiếng mưa rơi, hắn đi vào phòng bếp định rút quần áo phơi bên ngoài vào thì chú ý tới thùng rác có mấy tờ giấy bị vo thành một nắm.
Cố Tây Châu nhìn chằm chằm thùng rác, lại dỏng tai nghe động tĩnh bên ngoài, ma xui quỷ khiến ... nhặt giấy trong thùng rác lên.
Nhìn nắm giấy trong lòng bàn tay, Cố Tây Châu muốn mở ra xem xem.
Đọc, hay là không đọc đây?
Biết đâu là Cố Chi Chi viết ra ý của mình, biết đâu Cố Chi Chi đồng ý tiếp thu hết thảy thì sao? Lại biết đâu Cố Chi Chi không muốn... Cố Tây Châu không biết. Tờ giấy được nhặt lên đang nằm tròn lòng bàn tay hắn, muốn mở ra, rồi lại không dám động.
Cố Tây Châu nhìn nắm giấy trong tay, cuối cùng vẫn là không có dũng khí mở giấy ra xem nội dung bên trong.
Rút quần áo xong, Cố Tây Châu đi ra, không biết nên nói gì, hắn liền ngồi trên sofa yên tĩnh ăn, yên lặng nhìn về phía trước, làm bộ như không hề thấy những tờ giấy ấy, cũng không tiếp tục gặng hỏi đáp án từ Cố Chi Chi.
Hai người ăn ý không nhắc lại dề tài trầm trọng kia,
Từ khi hắn sống lại, từ khoảnh khắc biết Cố Chi Chi không hề biến mất kia, vấn đề này liền quanh quẩn quanh hai người hắn, trừ khi có một người vĩnh viễn biến mất, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện nữa, nếu không bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ phải đối mặt với vấn đề này.
Sớm, hay muộn mà thôi.
Hướng Nguyên nhấc tà áo blouse của mình lên, chống tay, khẽ kê mông ngồi lên bàn làm việc của Cố Tây Châu, nghiêng đầu nhìn hắn cười xấu xa: "Lại bảo không phải đi, người ta còn bảo cậu là động tác trúc trắc kìa, há há, động tác trúc trắc, lão Cố, cậu thật là, làm tôi cười chết ời."
Cố Tây Châu thấy Hướng Nguyên cợt nhả cười hắn, tức giận nói, "Trúc trắc cái rắm!"
"Cậu nhìn cái gương mặt này của tôi đi, trông tôi giống người chưa yêu đương bao giờ à?"
Hướng Nguyên cũng đoan trang nghiêm túc ôm bình giữ nhiệt nhìn Cố Tây Châu nửa ngày, "Đúng là cậu trông không giống kiểu solo từ trong trứng, cơ mà không có nghĩa cậu không phải nha."
"Cậu nói xem, lúc cậu mới vào đội cảnh sát hình sự, trong đội có bao nhiêu cô gái tơ tưởng đến cậu, lúc vừa vào cảnh đội có cô gái nào không thích cậu đâu? Lén nói cho cậu biết nè, tiểu đồ đệ của tôi cũng từng thích cậu đấy." Đại bát quái Hướng Nguyên bán đứng đồ đệ của chính mình.
Cố Tây Châu ngây ngốc, đồ đệ của Hướng Nguyên hắn gặp rất nhiều lầm rồi, cảm giác đối phương đối xử với hắn rất lãnh đạm: "Có sao?"
Hướng Nguyên cạn lời lắc đầu, "Người ta tìm đến muốn nói chuyện với cậu, cậu lại hỏi có phải có kết quả giám định rồi không."
"Người ta nói với cậu một câu, cậu có thể làm cho câu chuyện rẽ đi xa vạn dặm, người ta có yêu thích gương mặt này của cậu đến đâu cũng bị cái tên cuồng công việc cậu ép chạy mất dép, lão Cố, cậu chính là độc thân bằng thực lực!"
Ở một nơi khác, Tư Dư uống café, thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại để trên mặt bàn, cuộc nói chuyện của hai người vẫn đang dừng ở mấy chữ 'Tôi thật sự không phải vậy."
Cho nên đây là tin, hay là không tin? Một trận gió thổi qua, mấy cái cây trước cửa cục cảnh sát đung đưa theo gió, vừa vặn đúng vào giờ tan tầm, viên chức cảnh sát mặc cảnh phục nối nhau đi ra không dứt.
Mã Kỳ đứng bên cạnh Cố Tây Châu, hai người trầm mặc nhìn đối phương, lúc này sắc mặt Mã Kỳ đã khá hơn nhiều.
Mã Kỳ: "Người phụ nữ tới đây hôm nay, tôi thấy không ổn lắm."
Cố Tây Châu nhét tay túi quần, ngửa đầu nhìn bầu trời bên ngoài, hạ giọng nói: "Không ổn thế nào?"
Mã Kỳ cẩn thận nhớ lại chi tiết những chuyện trong thế giới nhiệm vụ, hơi cau mày, hắn đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, "Cậu có phát hiện ra cô ta... rất thông minh, cô ta cho tôi cảm giác... ờm, rất giống Tư Diêu Tinh."
Cố Tây Châu nghe Mã Kỳ nói, khẽ gật đầu, biểu hiện của Diệp Xu trong thế giới nhiêm vụ không chỉ lọt vào mắt Mã Kỳ, hắn cũng để ý, tốc độ phá giải quy luật của Diệp Xu không hề chậm hơn Tư Dư, kể cả không có hắn cường thế đem mọi người chen hàng.... thì các trò chơi đó chỉ cần mọi người từng nhóm xếp hàng, sắp xếp hợp lý, theo lý thuyết cũng có khả năng hoàn thành.
Nhưng mà bút tiên lại không nói quy tắc có Diệp Xu, mà lại cho Diệp Xu tên của hắn, bản thân chuyện này đã rất kỳ quái.
Có điều, cái làm cho hắn để bụng hơn vẫn là Tư Dư... Trước khi bị Diệp Xu cưỡng chế tổ đội tiến vào thế giới nhiệm vụ, hắn đã hỏi Tư Dư có cần phải vào thế giới không, lúc ấy Tư Dư chắc như đinh đóng cột là anh tạm thời chưa cần, vậy mà đảo mắt một cái liền gặp anh trong thế giới nhiệm vụ. Tuy rằng Tư Dư đã giải thích tằng anh không cần hắn và Phương Chấp, nhưng Cố Tây Châu vẫn cảm thấy có chút kì kì...
Không thể nói rõ được kì quái ở đâu, chỉ là làm cho hắn cực kì để bụng.
Còn có nụ hôn kia... Rõ ràng là hắn hôn trước mà, kết quả cuối cùng lại bị người ta hôn, cứ cho là phải hôn nồng nhiệt đi chăng nữa, cũng đâu cần vươn đầu lưỡi ra như vậy chứ...
Người này kỹ thuật lão luyện thế, lại còn không biết xấu hổ nói mình không phải là tay già đời?
Cố Tây Châu cảm thấy mình suy nghĩ miên man, lạc đi xa lắc xa lơ mất rồi, stop, stop.
Cố Tây Châu kéo tư duy sắp đi chơi xa của mình về, hạ giọng hỏi Mã Kỳ: "Có nên tìm người quen biết cô ta điều tra một chút không?"
Mã Kỳ liếc hắn, thấp giọng nói: "Cái tên kia của cô ta là thật hay giả cũng không biết, ảnh thì một cái cũng không có, cho dù có người đồng ý tra cũng không có cách nào."
"Tôi biết địa chỉ trước đó của cô ta, hẳn là có thể tra, tôi quay lại hỏi Phương Chấp xong anh dựa theo địa chỉ kia tra, chỉ cần là chỗ cô ta từng ở, chắc chắn sẽ có manh mối."
Mã Kỳ gật đầu, "Được thôi, tôi thử xem, thật ra có tra hay không cũng không có ý nghĩa gì lắm."
Cố Tây Châu: "Vậy anh còn gợi ra làm cái gì? Hừ."
Mã Kỳ chỉ cười không nói, "Tò mò."
Cố Tây Châu không nhịn được lườm Mã Kỳ, nghĩ đến lý do Mã Kỳ nhường chỗ cho Diệp Xu trong thế giới nhiệm vụ, không muốn có người chết trong cục cảnh sát, Cố Tây Châu phát hiện hắn thận sự không hiểu vị phó cục trưởng mới nhậm chức này.
Làm một người chính trực, kể cả trong lúc sinh tử cũng không thay đổi, thôi thì ở phương diện nào đó vẫn sáng sủa hơn Vương Ngạo nhiều.
Hai người nói xong, Cố Tây Châu thấy một chiếc xe tiến đến trước cục cảnh sát, hắn tạm biệt Mã Kỳ, sau đó ba bước dồn làm hai, mở cửa xe Land Rover của mình ra, khởi động, một loạt động tác liền mạch lưu loát.
Hắn trực tiếp dẫm chân gia, lái xe phi đi bỏ của chạy lấy người.
Chiếc xe từ bên ngoài trở về vừa dừng lại, Vương Ngạo mở cửa xe, duỗi tay chỉ vào Cố Tây Châu đã lái xe rời đi, bất đắc dĩ cười nói: "Tiểu tử này, thấy ta liền chạy? Đây là biết ta quay về hỏi tội nó chuyện này đây?"
Lái xe thẳng về nhà.
Ở nhà, Cố Chi Chi phát hiện hôm nay ma tu cùi bắp có chút cổ quái, hở ra là lại sán vào thì thôi đi, lại còn cứ phải đào ra chuyện mà nói, một hai phải tán gẫu tình sử, yêu đương này nọ.
Tên này rốt cuộc là làm sao vậy?
Cứ cảm thấy hôm nay khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó!
Cố Chi Chi nghi vấn đầy mình, có điều vẫn an tĩnh như cũ nhìn tài liệu về nạn nhân trong án tử trước đó Cố Tây Châu mang về.
"Chi Chi, cậu có nghe tôi nói không thế? Rốt cuộc trước kia cậu đã từng yêu đương chưa?" Cố Tây Châu thấy Chi Chi lật hai trang giấy, biết Cố Chi Chi đang ngồi ngay bên cạnh, hắn nhỏ giọng hỏi.
Quyền sổ trên bàn có thêm hai chữ: Chưa từng.
Cố Tây Châu bẹt khóe miệng, bị Hướng Nguyên nói trúng rồi.... Bị cả Mã Kỳ nói trúng luôn!
Thấy biểu cảm rối rắm của Cố Tây Châu, Cố Chi Chi trầm mặc một chút, nhìn về phía Cố Tây Châu, viết: Hửm?... Cậu muốn yêu đương với ai?
Cố Tây Châu liếc qua con chữ trên sổ, lắc đầu trả lời: "Không phải, chỉ là tự dưng nghĩ đến, muốn hỏi một chút."
Cố Chi Chi: Ồ.
Cố Tây Châu thấy Cố Chi Chi nói vậy, nghĩ nghĩ, nói: "Tôi nói nè, nếu nhé... Dù sao thân thể của cậu bây giờ cũng là của tôi, nếu sau này tôi yêu đương, kết hôn, cậu có thể đừng cảm thấy khó chịu không?"
Cố Tây Châu thấy cây bút kia ngừng lại trên giấy, rất lâu sau cũng không động đậy.
Thật ra Cố Tây Châu biết, thực tại đối với Cố Chi Chi mà nói tàn khốc biết bao: Nhìn người khác dùng thân thể của mình, khống chế tất cả những gì đã từng là của mình.
"Xin lỗi, xem như là tôi chưa hỏi gì đi." Cố Tây Châu trầm giọng nói, hắn hiểu đề tài trầm trọng này có lẽ không thích hợp để đem ra bàn ngay lúc này.
Một người một quỷ trầm mặc, không ai nói nửa lời, cuối cùng vẫn là Cố Chi Chi phá vỡ không khí trầm lặng.
Cố Chi Chi hạ bút hỏi chi tiết vụ án cắt ngực kia: Sao cậu biết chồng phạm nhân bị AIDS?
"Ồ, lúc ở vũ trường, hắn ta nói chuyện phiếm với một cô gái, hắn ta cảm mạo cả tháng không khỏi, mà người bị HIV thì miễn dịch sẽ bị giảm sút." Cố Tây Châu nhớ lại, giải thích.
Cố Chi Chi: Ồ.
Nói hai câu này xong, Cố Tây Châu nhỏ giọng nói: "Tôi đưa cún ra ngoài đi dạo một vòng, đợi chút nữa về nói chuyện với cậu tiếp."
Cố Chi Chi không nói gì, chỉ gõ xuống bàn, ý nói với Cố Tây Châu rằng đã biết.
Đưa cún xuống lầu, thang máy xuống đến tầng 1 rồi Cố Tây Châu vẫn còn phát ngốc, đến khi hàng xóm cùng tầng nhắc nhở hắn mới dẫn cún ra ngoài.
Chuyện hắn hỏi Cố Chi Chi, cũng là khúc mắc trong lòng hắn.
Nếu như không gặp được ai làm hắn động lòng có lẽ hắn sẽ nhân nhượng Cố Chi Chi, nhưng nếu như hắn gặp được thì sao đây? Người làm hắn động lòng sẽ phải làm sao đây?
Cố Chi Chi phải làm sao bây giờ? Thân thể này là của Cố Chi Chi, nếu như ngay từ đầu Cố Chi Chi đã biến mất thì hắn cũng sẽ không rối rắm như vậy, hắn có thể yên tâm thoải mái dùng thân thể của Cố Chi Chi làm bất kể chuyện gì.
Chuyện phát sinh trong thế giới nhiệm vụ ngày hôm nay ngược lại đã nhắc nhở hắn, điều này khiến cho hắn có chút hỗn loạn.
"Gâu gâu gâu!"
Cố Tây Châu đang nghĩ ngợi, nghe thấy cún con nhà mình sủa loạn lên, hắn liếc cún con bên dưới, nó đang guồng chân hết sức cố hướng về phía một bé cún khác.
Cố Tây Châu khinh bỉ cún con, nói: "Lớn đến đâu mà đã đòi tìm vợ?"
Cún con đáng thương bị Cố Tây Châu kéo đi, dắt đi dạo một vòng xong, Cố Tây Châu về nhà, rũ mắt lén lút đảo mắt nhìn quanh căn nhà trống rỗng.
Trong nhà không có chút động tĩnh nào, hình như Cố Chi Chi không ở phòng khách, bởi vì phòng khách không có bất kì âm thanh nào, chỉ có tiếng gió nhè nhẹ lùa vào.
Hắn cảm thấy nhất định là câu hỏi ban nãy làm Cố Chi Chi không vui.
Cố Tây Châu hơi áy náy, đương nhiên cũng chỉ là hơi hơi thôi.
Lúc hắn mở cửa tiến vào, Cố Chi Chi đang đứng ngoài ban công phòng khách, Cố Chi Chi nhìn về phía Cố Tây Châu đang đi vào, mặt mày ủ rũ, suy nghĩ một chút rồi nghiêng nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài,
Cố Tây Châu vào xong, cởi dây cho cún con, nghe thấy bên ngoài có tiếng mưa rơi, hắn đi vào phòng bếp định rút quần áo phơi bên ngoài vào thì chú ý tới thùng rác có mấy tờ giấy bị vo thành một nắm.
Cố Tây Châu nhìn chằm chằm thùng rác, lại dỏng tai nghe động tĩnh bên ngoài, ma xui quỷ khiến ... nhặt giấy trong thùng rác lên.
Nhìn nắm giấy trong lòng bàn tay, Cố Tây Châu muốn mở ra xem xem.
Đọc, hay là không đọc đây?
Biết đâu là Cố Chi Chi viết ra ý của mình, biết đâu Cố Chi Chi đồng ý tiếp thu hết thảy thì sao? Lại biết đâu Cố Chi Chi không muốn... Cố Tây Châu không biết. Tờ giấy được nhặt lên đang nằm tròn lòng bàn tay hắn, muốn mở ra, rồi lại không dám động.
Cố Tây Châu nhìn nắm giấy trong tay, cuối cùng vẫn là không có dũng khí mở giấy ra xem nội dung bên trong.
Rút quần áo xong, Cố Tây Châu đi ra, không biết nên nói gì, hắn liền ngồi trên sofa yên tĩnh ăn, yên lặng nhìn về phía trước, làm bộ như không hề thấy những tờ giấy ấy, cũng không tiếp tục gặng hỏi đáp án từ Cố Chi Chi.
Hai người ăn ý không nhắc lại dề tài trầm trọng kia,
Từ khi hắn sống lại, từ khoảnh khắc biết Cố Chi Chi không hề biến mất kia, vấn đề này liền quanh quẩn quanh hai người hắn, trừ khi có một người vĩnh viễn biến mất, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện nữa, nếu không bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ phải đối mặt với vấn đề này.
Sớm, hay muộn mà thôi.
Danh sách chương