Từ Hạo sợ hãi vô cùng, hắn vừa nói vừa phát run, nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt, "Thật mà, các người phải tin tôi, tôi thề từng câu từng chữ đều là sự thật...."
Tư Dư nhìn về phía hắn ta, dứt khoát hỏi: "Chắc chắn trước đó cậu còn giấu chúng tôi điều gì đó! Bây giờ nói cho chúng tôi biết đi."
"Tôi, tôi không hề... Không hề." Từ Hạo run giọng, lấy tay bịt miệng, sợ hãi khóc nấc lên, cả ngưởi run bần bật, trông có chút đáng thương.
"Cậu không nói bất cứ điều gì, chúng tôi cũng chẳng có cách nào giúp cậu." Tư Dư khẽ nâng cằm, thuận miệng nói, "Cậu cứ cẩn thận người tiếp theo phải chết chính là cậu đấy, dù sao anh ta cũng cười với cậu."
Tư Dư đánh mắt với mọi người, lạnh nhạt nói: "Chúng ta đi."
Từ Hạo bỗng nhiên vươn tay túm lấy áo Tư Dư, nửa quỳ trên mặt đất, "Tôi, tôi nói, tôi sẽ nói hết những gì tôi biết cho các người."
Đi theo Từ Hạo vào căn nhà rách nát của hắn ta, trong phòng tràn ngập mùi hôi thối ghê người, mùi rác rưởi, còn có mùi đồ ăn mốc meo, Từ Hạo đi vào nhà mình xong, đóng cửa lại, dứt khoát nói: "Thật ra vừa rồi lúc các người hỏi tôi, tôi đã nói dối."
"Vương Xuân Kiều nói không sai, hôm Hà lão thái mất tích, lúc tôi đi dọc các quán ăn trộm đồ có gặp bà ấy, thật ra tôi thấy bà ấy đi vào trong nhà bán thịt đó, nhưng lúc ấy tôi cũng không nghĩ nhiều, tôi động tay động chân ở quán của người họ Cao suýt chút nữa bị phát hiện, lúc ấy tôi trực tiếp nhảy vào trong rãnh."
"Rãnh?" Cố Tây Châu nhướng mày hỏi, không chỉ hắn mà những người khác cũng đều nhìn Từ Hạo vẻ mặt khó hiểu.
Lúc này Từ Hạo mới giải thích: "Các người ra chỗ sát hai bên rìa đường cái, hiện tại nhìn thấy chính là một loạt gạch đậy ở bên trên, thật ra hai bên rìa đó chính là cống rãnh, sau này bởi vì ô nhiễm trầm trọng, cống rãnh hai bên đều nhơ nhuốc, nước trong đó đen không chịu nổi nên chúng tôi đề xuất lấy gạch che hết rãnh hai bên lại."
Cố Tây Châu suy nghĩ một lát, trên đường tới đây quả thực bọn họ có nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, xem ra cống rãnh kia vẫn còn nước chảy qua.
Từ Hạo thấy Cố Tây Châu gật đầu, nói tiếp: "Lúc ấy tôi nhảy xuống rãnh trốn khoảng chừng 20 phút thì Mạc lão thái gia tới đây tìm Hà lão thái, nhân lúc bọn họ nói chuyện, tôi đi xuôi theo rãnh về nhà, đến lúc tôi lại ra khỏi nhà mới biết chuyện Hà lão thái mất tích."
"Lúc tôi trốn trong rãnh tận mắt nhìn thấy Hà lão thái đi vào cửa hàng thịt, thế nhưng không hề nhìn thấy bà ấy đi ra... Thật ra chuyện này cũng không phải vấn đề gì, kỳ quái là tên đồ tể nói mình chưa từng gặp Hà lão thái."
Cố Tây Châu nhướng mày hỏi: "Lúc cảnh sát tới điều tra, sao cậu không nói?"
Thân thể Từ Hạo run run, giơ bàn tay phải khuyết mất ngón trỏ của mình lên, nói: "Tôi, tôi sao dám nói chứ! Tôi sợ hắn ta lắm! Ngón tay này của tôi chính là bị tên đồ tể đó chặt đứt, lúc ấy ngón tay của tôi còn bị băm nát đó!"
"Không phải chặt thành ba đoạn à?" Vu Nhất Chu phản bác.
"Thế nào thì cũng là bị hắn băm nát thôi, tôi sợ hắn, hơn nữa tôi cũng không thể chắc chắn có khi nào Hà lão thái đã đi khỏi mà tôi không để ý hay không, cho nên tôi mới không nói," Từ Hạo trúc trắc nói, "Tôi cũng sợ hắn ta tìm đến tôi gây phiền toái, tên đồ tể như hắn... Nếu như hắn biết là do tôi đồn bậy, chắc chắn sẽ chém chết tôi ngay tại chỗ."
Cố Tây Châu liếc Từ Hạo, bảo hắn tiếp tục nói.
"Sau khi Hà lão thái mất tích, trong lòng tôi cũng từng có suy đoán, nhưng mà tôi sợ... Tưởng tượng đến việc hắn bán chỗ thịt đó, tôi liền sợ hãi tột cùng, thỉnh thoáng tôi cũng sẽ lén quan sát quầy thịt của hắn ta, bị mấy người bán đồ ăn xung quanh thấy vài lần, bọn họ liền nói cho tên đồ tể, nói tôi muốn trộm thịt của hắn.
"Lúc ấy nếu không phải tôi nhanh chân chạy trốn, chắc chắn sẽ bị hắn ta coi như tên trộm mà chém chết, thật ra tôi chỉ muốn biết chỗ thịt đó... chỗ thịt đó rốt cuộc là thịt người hay là thịt heo. Quãng thời gian đó tôi cũng không dám ăn thịt, nhìn thấy thịt liền ghê tởm đến buồn nôn."
Mấy người đều trầm mặc trong chốc lát, nghe Từ Hạo kể lại, người giết Hà lão thái có vẻ chính là tên đồ tẻ này, sau khi đồ tể giết người xong thì bán thịt người đi, dù sao bản thân hắn ta là một tên bán thịt, so với những người khác thì xử lý thi thể càng tiện hơn.
Mà NPC Từ Hạo này có thể là vì thấy Hà lão thái đi vào trong cửa hàng thịt cho nên hắn biết việc Hà lão thái chết có liên quan với tên đồ tể, những gì hắn thấy là chân thật, ví như như thi thể Lâm Hào.
"Ý cậu là chỗ thịt đó bị bán cho những người trong thôn?" Cố Tây Châu hỏi: "Cậu có chứng cứ gì không?"
"Đây, là tôi đoán...." Từ Hạo rụt cổ giải thích: "Bằng không làm sao giải thích được việc không tìm tháy Hà lão thái? Chắc chắn là như vậy, các người báo cảnh sát bắt hắn, điều tra hắn, chắc chắn hắn sẽ lộ mặt, hắn ta là một tên ác quỷ!"
Cố Tây Châu đánh giá Từ Hạo, dáng vẻ sợ hãi của hắn không giống như đang giả bộ, lời nói vừa nãy cũng coi như là có trật tự, Cố Tây Châu hỏi hắn một ít chi tiết, Từ Hạo trả lời thống nhất xong, đoàn người Cố Tây Châu bọn họ rời đi.
Sau khi rời đi, tinh thần Tiếu Nam tốt lên rất nhiều: "Bây giờ chúng ta chỉ cần báo cáo lại tình hình điều tra xong hẳn là có thể rời khỏi đây nhỉ?"
"Tôi cảm giác không đơn giản như vậy." Cố Tây Châu cau mày nói: "Nói như vậy, có phải quá đơn giản hay không?"
Tiếu Nam xoa tay nói: " Thế này đâu có đơn giản, chúng ta đã mất một người! Có thể cứ vậy kết thúc không phải rất tốt ư? Hơn nữa nơi này là mấy thế giới đầu đúng không? Tôi nghĩ hẳn là sẽ không quá khó."
"Có khả năng." Cố Tây Châu suy tư nói, "Trước hết chúng ta cứ đem chuyện Từ Tam Nhi kể cho chúng ta nói cho ông lão."
"Vậy à...." Vu Nhất Chu có chút mất mát, " Tôi còn chưa trải nghiệm đã cảm giác có thể đi có thể nhảy như này đâu....."
"Chuyện này anh không cần lo lắng, " Tư Dư thuận miệng trả lời Vu Nhất Chu, "Chỉ cần có thể thuận lợi thông qua thế giới nhiệm vụ, nguyên nhân tử vong của anh cũng sẽ thay đổi. Trước kia tôi từng gặp một người giống anh, vì ốm đau mà vào bệnh viện, bệnh tình bọn họ đều không trị mà khỏi, sau đó nguyên nhân chết đều sẽ giống đại đã số mọi người trong chúng ta biến thành từ vong ngoài ý muốn."
Vu Nhất Chu nghe Tư Dư nói, tất cả lực chú ý đều bị thu hút, lập tức kích động hỏi: "Thật vậy ư? Thật là như vậy sao? Có phải sau khi rời khỏi đây tôi cũng có thể ăn cái gì đó? Tôi có thể ăn ư??"
"Chuyện này thì tôi không biết, tôi chỉ có thể khẳng định với anh, bệnh của anh sẽ khỏi hẳn." Tư Dư nhàn nhạt nói.
Mấy người đi thẳng đến cửa nhà ông Mạc, Cố Tây Châu liếc mắt nhìn cửa lớn đóng chặt, gõ cửa.
Đến lúc ông lão đi ra, Tư Dư đi thẳng vào vấn đề, nói kết quả điều tra cho ông lão, ông lão lộ ra nụ cười quỷ dị, khóe miệng nứt ra một góc độ dị thường, nhìn cực kì khủng bố, ông âm u nói: "Cảm ơn các vị."
Tiếu Nam nghe ông nói, nháy mắt liền kích động lên, anh ta cho rằng ông lão sắp biến thành cửa ra, thế nhưng kết quả lại là ông lão đóng sầm cánh cửa gỗ lại.
"Ông, ông ta sao không biến ra cánh cửa vậy?" Tiếu Nam khó chịu hỏi.
Cố Tây Châu lườm anh ta, "Tôi đã nói là không đơn giản như vậy rồi."
Tiếu Nam liền ủ rũ như gà trống rũ mào.
Một đêm không có việc gì xảy ra.
Bọn họ chưa kịp xuống lầu đã nghe thấy bên ngoài vang lên âm thanh ầm ĩ, tất cả cư dân trong thôn Hoàng Thủy đều đi ra.
Mấy người nghe thấy bên ngoài ồn ào nhốn nháo đều từ trên giường bật dậy, rửa mặt qua loa xong, Cố Tây Châu bọn họ cùng nhau rời khỏi nhà, trước khi rời đi hắn còn cố ý điểm qua nhân số, tốt lắm, năm người đều ở đó, không thiếu cái tay cái chân nào.
Vương Xuân Kiều đứng giữa đám người, dùng hai tay che mắt, lại từ kẽ ngón tay lén nhìn thi thể trên mặt đất.
"Trời đất ơi, rốt cuộc là ai vậy? Đáng sợ quá đi mất?"
"Rốt cuộc ai lại phát rồ như vậy chứ?"
Cố Tây Châu tách đám người ta, cuối cùng cũng thấy rõ tình trạng thi thể trên mặt đất, một cái đầu người đặt ngay ngắn trên mặt đất, mà bên cạnh cái đầu người đó là một con heo chết, chỉ là nó lại không có đầu.
Máu lênh láng trên mặt đất, Cố Tây Châu phát hiện Từ Hạo giữa đám người vây xem, Từ Hạo đang nơm nớp lo sợ nhìn cái đầu trên mặt đất, đột nhiên xoay người vừa chạy vừa hét chói tai!
Mấy người Cố Tây Châu vừa định đuổi theo liền nghe thấy tiếng lộc cộc.
Cố Tây Châu theo bản năng quay đầu lại, thấy cái đầu trên mặt đất đột nhiên mở to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng Từ Hạo vừa rời đi, gương mặt dữ tợn, khuôn mặt đầy máu me lộ ra nụ cười quỷ dị.
"A---------" Đây là lần đầu tiên Vu Nhất Chu trực tiếp tiếp xúc với tình tiết thần quái, khuôn mặt thoắt cái không còn giọt máu, bàn tay túm chặt lấy quần áo Cố Tây Châu đang đứng bên cạnh, run run nói: "Hắn, hắn đang cười."
"Tôi không mù, thấy được."
Vu Nhất Chu trốn tránh không đối diện tầm mắt với cái đầu kia, thấp giọng hỏi Cố Tây Châu: "Các, các cậu đều không sợ chút nào sao?"
"Cũng còn ổn, đã gặp vài lần rồi." Cố Tây Châu nhướng mày, thuận miệng nói.
Biểu cảm của Tư Dư cũng vô cùng lạnh nhạt, có thể có chung đề tài với Vu Nhất Chu đại khái chỉ có Tiếu Nam và Phương Chấp.
"Đồ tể chết rồi. Xem ra hắn quả thực có liên quan đến việc Hà lão thái mất tích," Cố Tây Châu nhíu mày nói, "Nhưng cửa không hề xuất hiện."
"Bây giờ phải làm sao?"
Cố Tây Châu nhìn Tư Dư một cái, hai người nhìn nhau, Tư Dư nói: "Không biết, trước tiên đi tìm ông lão kia."
"Được, nghe anh." Cố Tây Châu nói.
Mấy người kèo đến nhà ông lão, bọn họ gõ cửa, cửa kẽo kẹt một cái liền mở ra.
Có vẻ ông lão không ở nhà, Cố Tây Châu và Tư Dư liếc nhìn nhau, hai người đều có cùng chủ ý, "Chúng ta vào xem!"
"Như....như vậy có xảy ra chuyện không?" Tiếu Nam do dự nói.
"Không nỡ bỏ con sao bắt được sói*. Đến bây giờ mà cửa vẫn còn chưa xuất hiện, chắc chắc có điều gì đó chúng ta đã bỏ qua." Cố Tây Châu nhướng mày nói, "Vào xem, nói không chừng có thể có thêm manh mối gì đó."
*舍不得孩子,套不到狼: ý là không chịu bỏ ra cái giá ngang bằng thì không đạt được cái mà mình muốn
Tiếu Nam còn chần chừ, Vu Nhất Chu vậy là lại yếu ớt giơ tay nói: "Tôi cảm thấy Cố ca nói đúng....."
Tiếu Nam cạn lời nhìn tên ngốc hề hề trước mặt, ba người Cố Nhiễm nhìn là biết đi cùng nhau, tên này lại còn rất nghe lời? Rơi vào đường cùng, Tiếu Nam đành đi theo Cố Tây Châu bọn họ vào nhà.
Vừa mới đi vào đến trong sân, mọi người đều không nhịu được mà nhíu mày, không biết trong phòng có thứ gì mà từ xa đã thấy mùi thối um xông vào mũi.
Cố Tây Châu và Phương Chấp nhìn nhau, bọn họ không còn lạ gì mùi hương này ------- Đây là mùi xác chết phân hủy.
Tư Dư nhìn về phía hắn ta, dứt khoát hỏi: "Chắc chắn trước đó cậu còn giấu chúng tôi điều gì đó! Bây giờ nói cho chúng tôi biết đi."
"Tôi, tôi không hề... Không hề." Từ Hạo run giọng, lấy tay bịt miệng, sợ hãi khóc nấc lên, cả ngưởi run bần bật, trông có chút đáng thương.
"Cậu không nói bất cứ điều gì, chúng tôi cũng chẳng có cách nào giúp cậu." Tư Dư khẽ nâng cằm, thuận miệng nói, "Cậu cứ cẩn thận người tiếp theo phải chết chính là cậu đấy, dù sao anh ta cũng cười với cậu."
Tư Dư đánh mắt với mọi người, lạnh nhạt nói: "Chúng ta đi."
Từ Hạo bỗng nhiên vươn tay túm lấy áo Tư Dư, nửa quỳ trên mặt đất, "Tôi, tôi nói, tôi sẽ nói hết những gì tôi biết cho các người."
Đi theo Từ Hạo vào căn nhà rách nát của hắn ta, trong phòng tràn ngập mùi hôi thối ghê người, mùi rác rưởi, còn có mùi đồ ăn mốc meo, Từ Hạo đi vào nhà mình xong, đóng cửa lại, dứt khoát nói: "Thật ra vừa rồi lúc các người hỏi tôi, tôi đã nói dối."
"Vương Xuân Kiều nói không sai, hôm Hà lão thái mất tích, lúc tôi đi dọc các quán ăn trộm đồ có gặp bà ấy, thật ra tôi thấy bà ấy đi vào trong nhà bán thịt đó, nhưng lúc ấy tôi cũng không nghĩ nhiều, tôi động tay động chân ở quán của người họ Cao suýt chút nữa bị phát hiện, lúc ấy tôi trực tiếp nhảy vào trong rãnh."
"Rãnh?" Cố Tây Châu nhướng mày hỏi, không chỉ hắn mà những người khác cũng đều nhìn Từ Hạo vẻ mặt khó hiểu.
Lúc này Từ Hạo mới giải thích: "Các người ra chỗ sát hai bên rìa đường cái, hiện tại nhìn thấy chính là một loạt gạch đậy ở bên trên, thật ra hai bên rìa đó chính là cống rãnh, sau này bởi vì ô nhiễm trầm trọng, cống rãnh hai bên đều nhơ nhuốc, nước trong đó đen không chịu nổi nên chúng tôi đề xuất lấy gạch che hết rãnh hai bên lại."
Cố Tây Châu suy nghĩ một lát, trên đường tới đây quả thực bọn họ có nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, xem ra cống rãnh kia vẫn còn nước chảy qua.
Từ Hạo thấy Cố Tây Châu gật đầu, nói tiếp: "Lúc ấy tôi nhảy xuống rãnh trốn khoảng chừng 20 phút thì Mạc lão thái gia tới đây tìm Hà lão thái, nhân lúc bọn họ nói chuyện, tôi đi xuôi theo rãnh về nhà, đến lúc tôi lại ra khỏi nhà mới biết chuyện Hà lão thái mất tích."
"Lúc tôi trốn trong rãnh tận mắt nhìn thấy Hà lão thái đi vào cửa hàng thịt, thế nhưng không hề nhìn thấy bà ấy đi ra... Thật ra chuyện này cũng không phải vấn đề gì, kỳ quái là tên đồ tể nói mình chưa từng gặp Hà lão thái."
Cố Tây Châu nhướng mày hỏi: "Lúc cảnh sát tới điều tra, sao cậu không nói?"
Thân thể Từ Hạo run run, giơ bàn tay phải khuyết mất ngón trỏ của mình lên, nói: "Tôi, tôi sao dám nói chứ! Tôi sợ hắn ta lắm! Ngón tay này của tôi chính là bị tên đồ tể đó chặt đứt, lúc ấy ngón tay của tôi còn bị băm nát đó!"
"Không phải chặt thành ba đoạn à?" Vu Nhất Chu phản bác.
"Thế nào thì cũng là bị hắn băm nát thôi, tôi sợ hắn, hơn nữa tôi cũng không thể chắc chắn có khi nào Hà lão thái đã đi khỏi mà tôi không để ý hay không, cho nên tôi mới không nói," Từ Hạo trúc trắc nói, "Tôi cũng sợ hắn ta tìm đến tôi gây phiền toái, tên đồ tể như hắn... Nếu như hắn biết là do tôi đồn bậy, chắc chắn sẽ chém chết tôi ngay tại chỗ."
Cố Tây Châu liếc Từ Hạo, bảo hắn tiếp tục nói.
"Sau khi Hà lão thái mất tích, trong lòng tôi cũng từng có suy đoán, nhưng mà tôi sợ... Tưởng tượng đến việc hắn bán chỗ thịt đó, tôi liền sợ hãi tột cùng, thỉnh thoáng tôi cũng sẽ lén quan sát quầy thịt của hắn ta, bị mấy người bán đồ ăn xung quanh thấy vài lần, bọn họ liền nói cho tên đồ tể, nói tôi muốn trộm thịt của hắn.
"Lúc ấy nếu không phải tôi nhanh chân chạy trốn, chắc chắn sẽ bị hắn ta coi như tên trộm mà chém chết, thật ra tôi chỉ muốn biết chỗ thịt đó... chỗ thịt đó rốt cuộc là thịt người hay là thịt heo. Quãng thời gian đó tôi cũng không dám ăn thịt, nhìn thấy thịt liền ghê tởm đến buồn nôn."
Mấy người đều trầm mặc trong chốc lát, nghe Từ Hạo kể lại, người giết Hà lão thái có vẻ chính là tên đồ tẻ này, sau khi đồ tể giết người xong thì bán thịt người đi, dù sao bản thân hắn ta là một tên bán thịt, so với những người khác thì xử lý thi thể càng tiện hơn.
Mà NPC Từ Hạo này có thể là vì thấy Hà lão thái đi vào trong cửa hàng thịt cho nên hắn biết việc Hà lão thái chết có liên quan với tên đồ tể, những gì hắn thấy là chân thật, ví như như thi thể Lâm Hào.
"Ý cậu là chỗ thịt đó bị bán cho những người trong thôn?" Cố Tây Châu hỏi: "Cậu có chứng cứ gì không?"
"Đây, là tôi đoán...." Từ Hạo rụt cổ giải thích: "Bằng không làm sao giải thích được việc không tìm tháy Hà lão thái? Chắc chắn là như vậy, các người báo cảnh sát bắt hắn, điều tra hắn, chắc chắn hắn sẽ lộ mặt, hắn ta là một tên ác quỷ!"
Cố Tây Châu đánh giá Từ Hạo, dáng vẻ sợ hãi của hắn không giống như đang giả bộ, lời nói vừa nãy cũng coi như là có trật tự, Cố Tây Châu hỏi hắn một ít chi tiết, Từ Hạo trả lời thống nhất xong, đoàn người Cố Tây Châu bọn họ rời đi.
Sau khi rời đi, tinh thần Tiếu Nam tốt lên rất nhiều: "Bây giờ chúng ta chỉ cần báo cáo lại tình hình điều tra xong hẳn là có thể rời khỏi đây nhỉ?"
"Tôi cảm giác không đơn giản như vậy." Cố Tây Châu cau mày nói: "Nói như vậy, có phải quá đơn giản hay không?"
Tiếu Nam xoa tay nói: " Thế này đâu có đơn giản, chúng ta đã mất một người! Có thể cứ vậy kết thúc không phải rất tốt ư? Hơn nữa nơi này là mấy thế giới đầu đúng không? Tôi nghĩ hẳn là sẽ không quá khó."
"Có khả năng." Cố Tây Châu suy tư nói, "Trước hết chúng ta cứ đem chuyện Từ Tam Nhi kể cho chúng ta nói cho ông lão."
"Vậy à...." Vu Nhất Chu có chút mất mát, " Tôi còn chưa trải nghiệm đã cảm giác có thể đi có thể nhảy như này đâu....."
"Chuyện này anh không cần lo lắng, " Tư Dư thuận miệng trả lời Vu Nhất Chu, "Chỉ cần có thể thuận lợi thông qua thế giới nhiệm vụ, nguyên nhân tử vong của anh cũng sẽ thay đổi. Trước kia tôi từng gặp một người giống anh, vì ốm đau mà vào bệnh viện, bệnh tình bọn họ đều không trị mà khỏi, sau đó nguyên nhân chết đều sẽ giống đại đã số mọi người trong chúng ta biến thành từ vong ngoài ý muốn."
Vu Nhất Chu nghe Tư Dư nói, tất cả lực chú ý đều bị thu hút, lập tức kích động hỏi: "Thật vậy ư? Thật là như vậy sao? Có phải sau khi rời khỏi đây tôi cũng có thể ăn cái gì đó? Tôi có thể ăn ư??"
"Chuyện này thì tôi không biết, tôi chỉ có thể khẳng định với anh, bệnh của anh sẽ khỏi hẳn." Tư Dư nhàn nhạt nói.
Mấy người đi thẳng đến cửa nhà ông Mạc, Cố Tây Châu liếc mắt nhìn cửa lớn đóng chặt, gõ cửa.
Đến lúc ông lão đi ra, Tư Dư đi thẳng vào vấn đề, nói kết quả điều tra cho ông lão, ông lão lộ ra nụ cười quỷ dị, khóe miệng nứt ra một góc độ dị thường, nhìn cực kì khủng bố, ông âm u nói: "Cảm ơn các vị."
Tiếu Nam nghe ông nói, nháy mắt liền kích động lên, anh ta cho rằng ông lão sắp biến thành cửa ra, thế nhưng kết quả lại là ông lão đóng sầm cánh cửa gỗ lại.
"Ông, ông ta sao không biến ra cánh cửa vậy?" Tiếu Nam khó chịu hỏi.
Cố Tây Châu lườm anh ta, "Tôi đã nói là không đơn giản như vậy rồi."
Tiếu Nam liền ủ rũ như gà trống rũ mào.
Một đêm không có việc gì xảy ra.
Bọn họ chưa kịp xuống lầu đã nghe thấy bên ngoài vang lên âm thanh ầm ĩ, tất cả cư dân trong thôn Hoàng Thủy đều đi ra.
Mấy người nghe thấy bên ngoài ồn ào nhốn nháo đều từ trên giường bật dậy, rửa mặt qua loa xong, Cố Tây Châu bọn họ cùng nhau rời khỏi nhà, trước khi rời đi hắn còn cố ý điểm qua nhân số, tốt lắm, năm người đều ở đó, không thiếu cái tay cái chân nào.
Vương Xuân Kiều đứng giữa đám người, dùng hai tay che mắt, lại từ kẽ ngón tay lén nhìn thi thể trên mặt đất.
"Trời đất ơi, rốt cuộc là ai vậy? Đáng sợ quá đi mất?"
"Rốt cuộc ai lại phát rồ như vậy chứ?"
Cố Tây Châu tách đám người ta, cuối cùng cũng thấy rõ tình trạng thi thể trên mặt đất, một cái đầu người đặt ngay ngắn trên mặt đất, mà bên cạnh cái đầu người đó là một con heo chết, chỉ là nó lại không có đầu.
Máu lênh láng trên mặt đất, Cố Tây Châu phát hiện Từ Hạo giữa đám người vây xem, Từ Hạo đang nơm nớp lo sợ nhìn cái đầu trên mặt đất, đột nhiên xoay người vừa chạy vừa hét chói tai!
Mấy người Cố Tây Châu vừa định đuổi theo liền nghe thấy tiếng lộc cộc.
Cố Tây Châu theo bản năng quay đầu lại, thấy cái đầu trên mặt đất đột nhiên mở to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng Từ Hạo vừa rời đi, gương mặt dữ tợn, khuôn mặt đầy máu me lộ ra nụ cười quỷ dị.
"A---------" Đây là lần đầu tiên Vu Nhất Chu trực tiếp tiếp xúc với tình tiết thần quái, khuôn mặt thoắt cái không còn giọt máu, bàn tay túm chặt lấy quần áo Cố Tây Châu đang đứng bên cạnh, run run nói: "Hắn, hắn đang cười."
"Tôi không mù, thấy được."
Vu Nhất Chu trốn tránh không đối diện tầm mắt với cái đầu kia, thấp giọng hỏi Cố Tây Châu: "Các, các cậu đều không sợ chút nào sao?"
"Cũng còn ổn, đã gặp vài lần rồi." Cố Tây Châu nhướng mày, thuận miệng nói.
Biểu cảm của Tư Dư cũng vô cùng lạnh nhạt, có thể có chung đề tài với Vu Nhất Chu đại khái chỉ có Tiếu Nam và Phương Chấp.
"Đồ tể chết rồi. Xem ra hắn quả thực có liên quan đến việc Hà lão thái mất tích," Cố Tây Châu nhíu mày nói, "Nhưng cửa không hề xuất hiện."
"Bây giờ phải làm sao?"
Cố Tây Châu nhìn Tư Dư một cái, hai người nhìn nhau, Tư Dư nói: "Không biết, trước tiên đi tìm ông lão kia."
"Được, nghe anh." Cố Tây Châu nói.
Mấy người kèo đến nhà ông lão, bọn họ gõ cửa, cửa kẽo kẹt một cái liền mở ra.
Có vẻ ông lão không ở nhà, Cố Tây Châu và Tư Dư liếc nhìn nhau, hai người đều có cùng chủ ý, "Chúng ta vào xem!"
"Như....như vậy có xảy ra chuyện không?" Tiếu Nam do dự nói.
"Không nỡ bỏ con sao bắt được sói*. Đến bây giờ mà cửa vẫn còn chưa xuất hiện, chắc chắc có điều gì đó chúng ta đã bỏ qua." Cố Tây Châu nhướng mày nói, "Vào xem, nói không chừng có thể có thêm manh mối gì đó."
*舍不得孩子,套不到狼: ý là không chịu bỏ ra cái giá ngang bằng thì không đạt được cái mà mình muốn
Tiếu Nam còn chần chừ, Vu Nhất Chu vậy là lại yếu ớt giơ tay nói: "Tôi cảm thấy Cố ca nói đúng....."
Tiếu Nam cạn lời nhìn tên ngốc hề hề trước mặt, ba người Cố Nhiễm nhìn là biết đi cùng nhau, tên này lại còn rất nghe lời? Rơi vào đường cùng, Tiếu Nam đành đi theo Cố Tây Châu bọn họ vào nhà.
Vừa mới đi vào đến trong sân, mọi người đều không nhịu được mà nhíu mày, không biết trong phòng có thứ gì mà từ xa đã thấy mùi thối um xông vào mũi.
Cố Tây Châu và Phương Chấp nhìn nhau, bọn họ không còn lạ gì mùi hương này ------- Đây là mùi xác chết phân hủy.
Danh sách chương