Cố Tây Châu thấy vẻ mặt nó kinh ngạc, kiêu ngạo vung vung nắm đấm, bồi thêm một quyền vào mặt nó, "Muốn làm ta sợ?"

"Vừa nãy ta đã muốn đánh mi rồi," Cố Tây Châu nhướng mày,  "Nếu không phải hai người Tư Dư bọn họ còn đang ở bên cạnh, ta đã động thủ lâu rồi."

Bị đánh một quyền, nó cảm giác cả người rất đau, rất đau, tựa hồ người trước mặt không phải là một con người nữa, bàn tay hắn nhéo thân thể nó một cái cảm tưởng như muốn bóp nát nó vậy.

"Ngươi... Ngươi không phải người!"

"Chát!"

Một chân đạp vào người con quỷ kia, Cố Tây Châu chỉ vào mặt mình, cường điệu nói: "Ta là người."

Nó: "......" Ta còn giống người hơn ngươi! .......

Bởi vì vừa nãy bị quỷ đuổi theo, còn có Hạ Hàng đã chết, không khí giữa mọi người vô cùng bí bách, mấy người không ai nói chuyện, Tư Dư cầm chiếc ô màu đen lật xem.

Trình Dược hỏi: "Cố Nhiễm vẫn chưa ra sao? Sẽ không có chuyện gì chứ?"

"Ai xảy ra chuyện chứ hắn sẽ không."

Nghe Tư Dư nói, Trình Dược ngẩn ra: "Anh ấy lợi hại lắm ư?"

"Cũng không hẳn..." Tư Dư cười, nhớ lại bộ dáng Cố Tây Châu véo quỷ ở thế giới thứ hai.

Trình Dược: "Trong WC hình như có tiếng va chạm, không phải là anh ấy xảy ra chuyện rồi chứ?"

"Em vào xem!" Phương Chấp giọng nói, vừa định nhích người đi vào đột nhiên nghe thấy Tư Dư nói, "Chúng ta vào cùng nhau."

Phương Chấp gật đầu: "Được!"

Mấy người khác nghe tiếng truyền ra từ WC tức khắc đều cảm thấy rợn tóc gáy, người nhát gan trực tiếp hét lên, chính là Tiểu Nguyệt cùng Bạch Đông Dương, từ khỉ Bạch Đông Dương thấy có quỷ giả mạo mình trạng thái tinh thần cả người đều không tốt, dáng vẻ có thể vỡ tan bất cứ lúc nào, đừng nói đến đi vào WC, ngay cả đi đường cũng khó khăn.

Đẩy cửa WC ra, ba người Tư Dư, Phương Chấp, Trình Dược cùng nhau tiến vào trong nhà vệ sinh, vừa lúc thấy máu chảy đầy trên sàn, lan đến chân bọn họ, bên trong cánh cửa đóng vang lên một loại âm thanh quái dị, như là tiếng một thứ gì đó cầu cứu hết sức tuyệt vọng.

"Không thấy Cố Nhiễm, máu chảy từ phòng vệ sinh đó ra, bên trong có vẻ như có gì đó?" Trình Dược nuốt nước miếng, chỉ vào bãi máu tươi lênh láng trên sàn, siết chặt nắm tay.

Tư Dư đương nhiên cũng chú ý tới điểm này, không có trả lời Trình Dược, nói: "Toi đi mở cửa, có vần đề gì các cậu chạy ngay."

"Cố ca.... Cố ca!" Phương Chấp lo lắng gọi tên Cố Tây Châu.

Cố Tây Châu cúi đầu nhìn thoáng qua nó đang đáng thương hề hề, nhướng mày.

Nó: "......" Được cứu rồi....

Tư Dư vừa mới đi đến định mở cửa, đột nhiên cánh cửa đang đóng bị đẩy ra, một người từ đó bước ra.

Cổ tay trâu vẩy vẩy bàn tay dính đầy máu đi ra làm vẻ mặt vô tội hỏi làm sao mọi người vào được thế

Trình Dược thấy một màn quỷ dị trong nhà vệ sinh hiển nhiên thực sợ hãi, run giọng hỏi: "Sao trên tay anh dính nhiều máu như vậy?"

Cố Tây Châu tiến về phía trước một bước, Trình Dược lại lùi về phía sau một bước, Cố Tây Châu đành phải dừng tại chỗ nhìn về phía Tư Dư và Phương Chấp hỏi: "Cần tôi đọc lại một lần nữa giá trị trung tâm xã hội không?"

Tư Dư: "........." Lần nào cũng là dáng vẻ này.

Cố Tây Châu sáp lại gần, ánh mắt Tư Dư tựa như dao nhỏ găm ở trên người hắn: "Đi rửa tay!"

Cố Tây Châu: "Được!"

Tư Dư đã nhận định, Phương Chấp cũng chắc chắn trước mặt chính là Cố Tây Châu xong thở phào một hơi, lo lắng sợ hãi ban nãy cũng đã bình tĩnh trở lại: "Cổ ca, anh làm em sợ muốn chết, vừa rồi bọn em nghe thấy trong nhà vệ sinh có tiếng gì đó còn tưởng anh đã xảy ra chuyện rồi!"

Cố Tây Châu nghe vậy cho Phương Chấp một ánh mắt từ ái, nói: "Yên tâm, anh cũng không đi vào lối tắt tử vong, kể cả có để cho con quỷ kia ở một mình cùng với anh nó cũng chẳng thể giết anh được."

"Đúng không?" Cố Tây Châu nhìn về phía Tư Dư.

Tư Dư: "Ừ."

Nó còn chưa có rời đi : "........." Cái dáng vẻ đánh người của ngươi so với kẻ chém ta còn tàn nhẫn hơn!

Cổ Tây Châu đi đến bồn rửa tay, thấy Trình Dược muốn đi vào gian phòng tìm tòi đến cùng, hắn nhướng mày nói: "Vừa nãy tôi nghe thấy tiếng, vừa đi vào liền thấy hai bên mặt tường đổ máu rất dọa người, cậu cẩn thận xem rồi buổi tối không ngủ được đâu đấy."

"Hóa ra.... là vậy, vậy tôi không nhìn nữa."

Cố Tây Châu nói tiếp: "Chắc chắn là con quỷ vừa nãy định làm tôi sợ! Nó thật quá đáng!"

Nó: "......" Ta mới bị ngươi dọa có được không.

"Chúng ta về thôi." Tư Dư liếc mắt nhìn bàn tay đã được rửa sạch sẽ của Cố Tây Châu: "Về sau làm cái gì thì nhanh tay nhanh chân lên, hai cô gái còn nhanh hơn cả cậu."

Cố Tây Châu nói: "Đàn ông không thể nhanh được."

Tư Dư: "......" Hiện tại tôi hoài nghi nghiêm trọng tố chất nhân viên cảnh vụ quốc gia!

Mặt Phương chấp nghẹn đỏ bừng, mọi ngươi cùng nhau đi ra bên ngoài, mưa vẫn rơi, trông có vẻ trong một thời gian ngắn sẽ không tạnh được, chiếc ô này tuy rằng rất lớn nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể che được cho 5 người, mà bọn họ bây giờ có 8 người.

Tư Dư nói: "Hai nữ sinh, Trình Dược, Bạch Đông Dương đến nhà ăn trước, tôi cùng những người còn lại đi sau."

"Che ô ư?" Bạch Đông Dương có chút do dự nói, "Chiếc ô này có vấn đề gì không đó? Có khi không che ô không làm sao, che ô mới xảy ra chuyện ấy."

"Cậu nhìn bên ngoài xem, mấy học sinh đó ai cũng cầm ô trong tay." Tư Dư giải thích, đồng thời nói với Cố Tây Châu: "Cậu Lưu lại chiều cố hai người bọn họ, không có vấn đề gì chứ."

Nghe Tư Dư nói vậy, Cố Tây Châu buông tay, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Là anh sắp xếp, tôi đương nhiên không có vấn đề gì."

Nhìn theo mấy người đi trước trong cơn mưa, Cố Tây Châu dựa vào tường ngáp một cái, đôi tay cắm túi quần, cơn mưa to đã qua, lúc này mưa cũng dần nhỏ lại, tiếng mưa rơi tí tách tí tách

Nước mưa nhỏ giọt trên mặt ô màu đen, bắn ra những giọt nhỏ, Cố Tây Châu thấy Tư Dư phía xa vẫy tay: "Anh đến rồi."

Rời khỏi dãy phòng học, bốn người Cố Tây Châu đi thẳng đến nhà ăn ăn cơm, cho dù ăn uống vào cảm giác đói khát cũng vẫn không biến mất, ngược lại càng ngày càng đói, Cố Tây Châu cảm thán nói: "Phải làm sao mới tìm được cửa đây? Tôi sắp chết đói đến nơi rồi!"

Tư Dư cúi đầu ăn, dùng khóe mắt liếc nhìn hắn: "Cậu tin tưởng tôi không?"

"Hử? Đương nhiên!"

Tư Dư dường như thực vừa lòng với câu trả lời của Cố Tây Châu, khóe miệng nhếch lên: "Vậy được, ngày mai là chúng ta có thể rời đi."

"Thế mà anh không nói sớm! May mắn..." Cố Tây Châu thở phào một hơi dài, may là mới nãy Tư Dư bọn họ tiến vào sớm, phá vỡ kế hoạch tra khảo của hắn, nói như vậy hẳn là không tính hắn đã gian lận.

Tư Dư ngước mắt nhìn hắn hỏi: "May mắn cái gì?"

"May mắn là tôi ăn bám được anh."

"......"Tư Dư xoa trán, "Nhanh đi ăn cái gì đi."

"Được được được, rời khỏi nơi này anh mời hai đứa chúng tôi ăn cơm nhé, ăn cái gì đắt vào ấy!" Cố Tây Châu một lời định đoạt

Tư Dư trừng mắt liếc Cố Tây Châu, biểu thị "Sao trên đời lại có thể có người vô lại đến thế này cơ chứ."

Ăn xong bữa tối, bọn họ trở lại phòng ngủ, bởi vì ký túc xá cao nhất chỉ có ba tầng, cho nên chỉ cần buổi tối không bật đèn thì sẽ không có việc gì. Lúc này ba người Cố Tây Châu trở lại phòng mình, rửa mặt đơn giản xong, Cố Tây Châu liền nằm lên giường.

Trong phòng không có tiếng bước chân kỳ quái cũng chẳng có tiếng cười quỷ dị.

Nếu bọn họ tắt đèn, khẳng định có thể thấy con quỷ ngày hôm qua kia ngoan ngoãn, an tĩnh như gà con ngồi trên ghế trong phòng ngủ bọn họ.

Một đêm không mộng mị, đám người Cố Tây Châu ăn xong cơm sáng, trước tiên đến chỗ quản lý ký túc xá xem báo ngày hôm nay.

[Một người đàn ông xây một phòng tối trong nhà, cầm tù thiếu nữ tuổi thanh xuân, nữ tử bỏ mình, đến nay vẫn chưa xác định được thân phận người chết]

Để mấy người khác ở lại ký túc xá, Cố Tây Châu trực tiếp bị Tư Dư kéo tới dưới ô, đi đến khu giáo vụ.

"Làm gì vậy?" Cố Tây Châu hỏi.

"Tìm npc kia."

"Tìm cô ấy?"

Tư Dư xen lời: "Thật ra yêu cầu của Tô Tiểu Miên rất đơn giản."

Tư Dư chỉ vào báo nói: "Cô ấy chỉ muốn xác nhận thân phận."

"Xác nhận thân phận? Cái này xác nhận thế nào?" Vẻ mặt Cố Tây Châu mờ mịt.

Tư Dư nói: "Chỉ cần npc kia để cho cho người khác thừa nhận chính mình không phải Tô Tiểu Miên là được."

"Cô ấy thừa nhận chính mình không phải Tô Tiểu Miên, như vậy lúc ấy người nhà Tô Tiểu Miên.... Không, hẳn là cô ấy không có người nhà, chỉ có bạn bè, khẳng định npc không phải Tô Tiểu Miên, cục cảnh sát lập án cư dân mất tích nên có thể xác định thân phận người chết." Cố Tây Châu suy nghĩ một chút liền hiểu ý của Tư Dư, đi ở trong mưa, Cố Tây Châu đi theo Tư Dư rất nhanh liền đến phía trước khu giáo vụ.

Hai người trước tiên xác định Tô Tiểu Miên ở trong văn phòng, tiếp theo Tư Dư vào dãy phòng học tìm được một nam sinh một nữ sinh, Cố Tây Châu nhìn bước chân anh nho nhã, nở một nụ cười chuyên nghiệp.

"Xin chào, Tô lão sư trong văn phòng muốn tìm các bạn giúp chút việc, các bạn có thể đưa tôi tới văn phòng cô ấy một chuyến không?"

Hai học sinh nhất thời kinh ngạc, sau đó gật đầu.

Cùng lúc đó Cố Tây Châu để ý tới nơi xa, nam sinh cả người đầy máu đang đứng nhìn chằm chằm hắn, biểu cảm trên mặt thực xuất sắc, hung tợn trừng mắt với Cố Tây Châu.

Cố Tây Châu trừng lại, trong nháy mắt nam sinh cả người toàn màu kia sợ hãi dời đi không dám đối diện tầm mắt với hắn.

Hai người mang theo hai sinh viên tiến vào văn phòng npc, hai học sinh được sửng sốt: "Các anh bảo cô ở đâu cơ?"

Tô Tiểu Miên nghe thấy những lời này cả người đều ngốc, nhìn Cố Tây Châu và Tư Dư, gấp đến độ khóc lên.

"Bọn họ, bọn họ không nhìn thấy tôi?" npc chỉ vào người phụ nữ trên ảnh chụp, khóc thút thít nói, "Có phải cô ta... cô ta thật sự thay thế được tôi rồi không?"

Tư Dư tiến đến một bước, cầm ảnh chụp lên, nói: "Nếu cô không muốn tráo đổi cùng cô ấy, phải nói cho bọn họ cô không phải Tô Tiểu Miên, nói cho bọn họ tên thật của cô."

"Anh, anh đang nói cái gì?" Người phụ nữ lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, "Tôi không biết anh đang nói cái gì hết!"

Tư Dư bắt lấy người phụ nữ đang phát cuồng, lạnh lùng nói: "Cô giả làm người khác rất vui vẻ rất, sung sướng sao?"

"Những gì dùng thân phận người khác để đạt được vĩnh viễn đều chỉ là đổ trộm được."

"Anh đừng có....."

Tư Dư ngắt lời cô, nói: "Hiện tại cô còn có thể cứu vãn, nếu ngay bây giờ không thừa nhận, cô ấy sẽ hoàn toàn thay thế được cô, về sau không chỉ có học sinh của cô không thấy được cô, không biết cô tồn tại, ngay cả người nhà cô, cha mẹ, người yêu cũng đều như vậy."

"Tôi....." Cảm xúc của cô tan vỡ, cô đã sớm bị cảm giác bị loại bỏ, bị thay thế làm cho phát điên, theo cảm xúc tan vỡ, cô khóc rống lên.

"Đúng, anh nói không sai, tôi không phải là Tô Tiểu Miên, tôi tên là Dư Tuyết."

Hai chữ Dư Tuyết vừa nói ra, Cố Tây Châu chú ý tới bên ngoài mưa liền tạnh.

Phía dưới khu giáo vụ, người phụ nữ tóc ngắn vẫy tay với Cố Tây Châu và Tư Dư sau đó thân thể của cô dần dần tan vỡ, biến thành một cánh cửa, không giống những cánh cửa trước đây, cánh cửa này mở sẵn.

"Cửa, đang mở?" Cố Tây Châu nhướng mày.

Tư Dư chỉ nhìn thoáng qua, nhíu mày.

Vừa dứt lời, Cố Tây Châu liền nghe thấy tiếng xiềng xích va chạm, không giống như vài lần trước, nếu nói những lần trước hắn nghe thấy chính là tiếng xiềng xích bị khóa, thì lần này dường như đầu còn lại của xiềng xích đang kéo cái gì, theo tiếng xiềng xích biến mất, cửa đóng lại.

Cố Tây Châu và Tư Dư nói cho những người đồng đội khác tin tức tốt này xong, đám người Trình Dược rất nhanh liền rời đi, trong đó Bạch Đông Dương còn nhỏ giọng nói với Tư Dư: "Tư ca, anh thật là lợi hại."

Tư Dư; "Ừ."

"Có thể nói tên thật cho tôi không? Tôi muốn cảm ơn anh, tôi cũng coi như là có tiền." Bạch Đông Dương nói.

Ý tứ này thực rõ ràng là muốn tiêu tiền cầu đại lão mang theo cậu ta.

Tư Dư: '"Không cần thiết."

Bạch Đông Dương gấp giọng nói: "Tôi có thể cho anh rất nhiều tiền... Bao nhiêu tiền tôi cũng trả! 100 vạn một lần! Thế nào?"

Tư Dư : "......"

Cố Tây Châu thấy dáng vẻ Bạch Đông Dương kia, có chút đau lòng, thật muốn nói cho cậu ta, Tư Dư chính là chiến hạm trong giới thổ hào.

Cố Tây Châu bảo với Tư Dư một tiếng: "Tôi đi ra ngoài trước, gặp ở ngoài."

Tiến vào trong cánh cửa, trải qua cảm giác choáng váng quen thuộc, Cố Tây Châu nghe thấy âm thanh ai đó nói chuyện với hắn, chuẩn xác và nói là cùng "cô ấy" - Tô Tiểu Miên - nói chuyện

"Tiểu Miên đã về rồi!" Nam nhân trẻ tuổi ôn nhu nói với Tô Tiểu Miên vừa bước chân vào đến cửa, "Vừa mới nấu xong, nhanh lại ăn đi."

"Cảm ơn anh, Lâm Tán." Tô Tiểu Miên cực kì mỏi mệt, lúc hai người ăn cơm, Tô Tiểu Miên kể tối hôm nay cảm giác có người theo dõi cô.

Lâm Tán trầm mặc một lát, nói: "Vậy tan làm anh đi đón em."

"Được, cảm ơn lão công!" Tô Tiểu Miên mỉm cười làm nũng nói.

Hình ảnh vừa chuyển, trong quá trình Lâm Tán đón Tô Tiểu Miên tan làm cũng có thể nhìn ra hai người thực ân ái, hôm đó Tô Tiểu Miên tan tầm, bạn trai cô Lâm Tán không xuất hiện.

Không ngoài dự đoán, Tô Tiểu Miên bị người ta theo dõi trói đi.

Kẻ trói cô đi đúng là người đàn trước đó Cố Tây Châu bọn họ thấy trong ảnh chụp kia!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện