Chủ tịch tân nhậm của Khải Địch bỗng nhiên khăng khăng đòi ly hôn, tin tức như bom nổ tung trên bàn xã giao.
Nghe nói Trần Tuệ Phương hồng hạnh xuất tường.
Nghe nói bên trong có uẩn khúc, sự tình được khép kín trong nội bộ cơ mật của Khải Địch.
Dù sao chuyện không liên quan đến mình, trên mặt mang theo ba phần đồng tình đi ngó thử vẻ thương tâm của bà Tào một chút (có trời mời biết danh phận này cô còn có thể bảo lưu mấy ngày), lại đắc ý đem những gì mắt thấy tai nghe kể ra cho đám bạn bè.
Một bên kiên quyết muốn ly hôn, một bên kiên quyết không chịu ly hôn, chẳng thể tự mình giải quyết, chỉ còn cách đi gặp tòa án.
Trình tự pháp luật dài dòng, còn chưa có kết quả, chém giết trên thương trường lại đã hừng hực khí thế.
Sự tình phát triển đến như lẽ đương nhiên, Trần gia chính thức phản kích.
Người trên thương trường lạnh lùng xem cảnh nội bộ tàn sát đã diễn đi diễn lại đến cả trăm ngàn lần.
Hai đại cổ đông là Tào Xuất Vân và Tống Sở Lâm nắm giữ cục diện, đám nguyên lão thành viên hội đồng quản trị cùng Trần Phụ có nhiều năm giao tình, cũng không thể xem thường.
Vốn nghĩ rằng nắm trong tay nhiều phần thắng, chính thức giao thủ, mới phát hiện không giống như phỏng đoán. Gia sản của Trần gia thực lợi hại, ngoại trừ số cổ phần của Khải Địch đã chuyển sang tên Xuất Vân, còn có không ít của riêng khác, cộng thêm việc chiến đấu thu mua, tài chính cuồn cuộn không dứt của Trần gia khiến Xuất Vân chấn động.
Bên dưới vẻ ngoài bình lặng của Khải Địch là mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt, đám nhân viên ai ai cũng cảm thấy bất an, người quản lý cấp cao âm thầm tính toán xem phần thắng của bên nào lớn hơn, đều rót hết cả sự tận hiến của mình vào bên đó.
Vừa có một tin tức nhỏ truyền ra, Trần gia xuất động mối quan hệ cấp cao, vài vị cổ đông nắm trong tay số cổ phần lớn đã đồng ý chuyển nhượng cổ phần.
Lòng người càng thêm hoảng sợ.
Xuất Vân nét mặt trấn định, trong tim lại cuộn sóng. Khác với thế lực thâm căn cố đế của Trần gia, anh bất quá chỉ là một người con trai từ cô nhi viện, nỗ lực dựa vào đọc sách cùng cơ duyên để phấn đấu đứng lên từ hai bàn tay trắng.
Thua một ván này, sẽ không có ngày cựa mình đứng dậy nổi.
Giá cổ phần của Khải Địch cao đến kinh người, Trần phụ gọi điện đến đàm điều kiện.
“Xuất Vân, người trong nhà hà tất phải tranh đấu? Hủy bỏ yêu cầu ly hôn, chúng ta bình tĩnh đàm chuyện.”
“Cha, đồ thị trên màn hình máy tính trước mặt tôi trong nháy mắt lại thay đổi một vị trí giá cả, muốn tôi phải bình tĩnh thế nào?”
“Cho dù Khải Địch trở về Trần gia, cũng bất quá là vật quy chủ cũ. Xuất Vân, con là người hiểu biết, ta đối với con đã tận tình tận nghĩa, chỉ cần con và Tuệ Phương vẫn là vợ chồng, cũng đồng nghĩa với việc Khải Địch là của con.”
Đối với Tuệ Phương, Xuất Vân không thể nói là hoàn toàn không có áy náy. Anh trầm mặc, sau đó nói tiếp: “Cha, miễn cưỡng cùng Tuệ Phương, cha cho rằng cô ấy sẽ hạnh phúc? Hà tất phải cưỡng cầu tồn tại một đoạn hôn nhân không có tình cảm?”
“Tuệ Phương yêu con sâu sắc, mặc dù có đôi lúc nó nói chuyện làm tổn thương người khác. Con có từng nghĩ xem, ngày đó quyết định gả cho một người tay trắng như con, nó phải có dũng khí lớn tới mức nào? Nó quá yêu con, không thể mất con.”
Xuất Vân cảm động. Sau đêm nói trắng ra chân tướng đó, nếu Tuệ Phương vẫn yêu anh sâu sắc không chút hối hận, thì thật sự là chí tình chí thánh.
Đáng tiếc anh không có dũng khí, tiếp tục trải qua những ngày phụ thuộc vào người khác. Để cho Khải Địch trở lại tay Trần phụ hoặc Tuệ Phương, sau đó tiếp tục đội cái mũ “con rể” làm việc ở Khải Địch, ngay cả người giúp việc cũng có thể tùy tiện dùng ánh mắt để vũ nhục anh, loại tình cảnh này chỉ cần nghĩ đến thôi liền không chịu đựng nổi.
“Xin lỗi, cha.”
“Vì sao? Chỉ cần con không ly hôn, Tuệ Phương thậm chí không ngại để con mua vui thoải mái bên ngoài. Khắp thiên hạ còn chỗ nào tìm được người phụ nữ yêu mình đến vậy?”
Trần phụ có lẽ nói rất thật tâm, nhưng muốn Xuất Vân quay về tình trạng năm đó, một lần nữa chịu muôn vàn khuất nhục, thì anh thà nguyện buông tay một lần.
Đàm phán thất bại.
Vừa dập điện thoại, Xuất Vân liền biết mình nhất định sẽ phải đối mặt với một cuộc tranh đấu càng gian nguy hơn.
Tống Sở Lâm cách vài tiếng lại tới văn phòng một chuyến, xoa tay đi tới đi lui quanh bàn làm việc.
“Thật không ngờ lão già Trần lại lợi hại như thế, nguồn tài chính của hắn rốt cuộc là ở chỗ nào?”
Xuất Vân ngồi tĩnh lặng, nhìn màn hình máy tính: “Đây chính là vốn để dành, không đến đường cùng sẽ không lấy ra cho người khác xem.”
“Mệt anh hiện tại còn ngồi đến an ổn như vậy. Bên ngoài đã như ngày tận thế rồi, cổ phần trong tay Trần gia càng lúc càng nhiều.”
“Tạm thời ngang nhau.” Xuất Vân nhíu mày: “Bất quá tiền vốn trong tay đã gần hết rồi, khó có thể tiếp tục.”
“Mạng lưới quan hệ của Trần gia thực sự thâm hậu, không có mấy đời tích lũy không thể như vậy. Hiện tại gay go nhất là việc rất nhiều cổ đông đều đồng ý chuyển nhượng cổ phần cho Trần gia.”
“Cậu tưởng rằng tôi không sốt ruột?”
“Ngộ nhỡ…”
“Sở Lâm, chỉ cần số cổ phần trong tay cậu không di chuyển, sẽ không có ngộ nhỡ. Số cổ phần mà Trần gia nắm trong tay vẫn chưa đủ để bức tôi đến chỗ chết.”
“Tôi? Cậu lo tôi? Lo cho chính cậu đi.”
Sở Lâm khoa trương mà làm một cái mặt quỷ, cười lớn rời đi.
Tuệ Phương gọi liên tục mấy cuộc điện thoại, nói đều là những lời giống nhau.
“Xuất Vân, đừng tiếp tục phạm sai lầm thêm nữa, rước lấy tức giận của cha, ngay cả tôi cũng không bảo vệ được anh.”
“Tôi không trông chờ cô bảo vệ tôi.”
“Vì sao nhất định phải ly hôn? Đừng quên, ngày trước…”
Xuất Vân phiền cáu: “Tuệ Phương, có nhân tất cả quả, có ngày trước mới có hôm nay. Ly hôn không phải ý định bất chợt nảy ra, mà đã ấp ủ từ lâu rồi.”
“Căn bản là anh vong ân phụ nghĩa! Xuất Vân, anh thật vô lương tâm!”
“Nếu đã như vậy, cô hà tất phải cùng một người vong ân phụ nghĩa sống qua cả một đời?”
“Anh một chút suy nghĩ ân nghĩa vợ chồng cũng không có? “Tuệ Phương, đã quá muộn rồi.”
Tuệ Phương nghiến răng nghiến lợi, nói gằn từng chữ: “Anh đừng hòng ly hôn, tôi sẽ không đồng ý.”
“Còn xem tòa án phán thế nào. Tôi tin chắc hành vi của cô đã khiến quan tòa tin tưởng vào việc chúng ta không nên tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này.”
Tuệ Phương cũng chột dạ, trầm mặc một hồi, mới nói tiếp: “Xuất Vân, trời luôn có gió mưa bất trắc, rời khỏi tôi, anh sẽ không làm nên trò trống gì.”
Lời này quá đả thương lòng tự tôn, Xuất Vân giận dữ phản kích: “Tuệ Phương, nếu có thể rời khỏi cô, tôi nguyện bị ông trời thử thách.”
“Không nên nói những lời nhẫn tâm như vậy, Xuất Vân, anh không phải một người nhẫn tâm. Chúng ta dù sao cũng yêu nhau lâu như vậy, có cái gì không thể bình tĩnh giải quyết, nhất định phải chia tay?” Tuệ Phương bi thương nói.
Xuất Vân thở dài: “Tôi vẫn luôn là một người nhẫn tâm.”
Cô vĩnh viễn không biết, câu chuyện về chậu cây Đoạn Trường kia.
Anh cúp điện thoại, ấn nút gọi báo cho thư ký: “Jenny, nếu còn có điện thoại từ bà Tào gọi đến, thì không cần tiếp nữa.”
Xuất Vân cũng tin trời có gió mưa bất trắc, nhưng chẳng ngờ bất trắc đến tận nước này.
Buổi chiều điện thoại chợt reo.
“Chào, tôi là Tào Xuất Vân.”
Không có tiếng trả lời.
Anh lấy làm lạ, giờ phút này thời gian quý báu, giá cổ phiếu bên ngoài đang bấp bênh không ổn định, Khải Địch có thể đổi chủ bất cứ lúc nào, cư nhiên còn có cuộc điện thoại lạ.
“Alo, xin nói đi, nếu không tôi phải dập máy.”
Vừa dứt lời, đối phương đã nhanh hơn anh, dập điện thoại.
Thật kỳ quái, Xuất Vân lại mơ hồ cảm thấy không bình thường.
Là ai? Cẩm Huy? Sắc mặt anh chợt biến, lập tức nối máy với Jenny.
“Jenny, số điện thoại vừa mới gọi thẳng đến đây, giúp tôi tra một chút xem là điện thoại của ai.”
Mạng lưới của công ty điện thoại lắp đặt có ghi chép lại thông tin trên hệ thống, không đến một phút sau, điện thoại của Jenny đã gọi vào: “Tào tiên sinh, là điện thoại của Tống tiên sinh.”
Xuất Vân ngạc nhiên, thoáng ngẫm lại, bất chợt cảm thấy không ổn.
Sở Lâm có chuyện gì khó nói, gọi điện đến lại không thể mở lời?
Vừa định cầm điện thoại lên gọi về nhà Tống Sở Lâm một cuộc, điện thoại lại chợt vang.
Anh lập tức nhấc máy: “Sở Lâm, là cậu sao?”
“Không phải Tống Sở Lâm, là tôi.” Giọng của Trần phụ.
Xuất Vân vừa ngạc nhiên vừa phóng thấp thanh âm: “Cha, có chuyện gì?”
“Không có gì, chỉ là muốn báo cho cậu biết, Tống Sở Lâm đã đem bảy mươi phần trăm số cổ phần của anh ta, chuyển nhượng cho tôi rồi.”
Trong lòng Xuất Vân như vang lên một tiếng động lớn, tựa như bị người ta đâm một cái lỗ.
“Không thể nào…”
“Gừng càng già càng cay, Xuất Vân, Trần gia dẫu sao cũng đã trải qua nhiều năm phong vũ.”
Xuất Vân khắp người đều lạnh giá.
Đặt điện thoại xuống, sắc mặt như người chết. Nếu mất đi sự giúp đỡ của Tống Sở Lâm, địa vị của Xuất Vân ở hội đồng quản trị khó mà giữ được.
Bất luận bọn họ dùng quan hệ và quỷ kế gì để bức bách người khác nghe theo mình, thắng vẫn là thắng.
Xuất Vân suy sụp ngã ngồi xuống ghế, như bị người rút đi tủy sống.
Đại thế đã mất.
Còn có người nào, hiện tại nắm trong tay số cổ phần lớn của Khải Địch, mà không đứng về phía hàng ngũ của Trần gia? Xuất Vân vội vã lọc qua một lần trong trí não.
Không có.
Nghĩ lại toàn bộ một lượt, lại lọc qua một lượt.
Vẫn không có.
Chỉ có một người trong tay còn nắm cổ phiếu của cả hai bên chiến tuyến, như cọng cây cỏ cuối cùng trên lưng lạc đà – chính là ông lão Hoàng Thư Nghĩa tóc bạc trắng kia.
Xuất Vân lắc đầu gạt bỏ, không thể nào. Ông ta và Trần phụ mấy chục năm giao tình, lập trường sớm đã biểu lộ rõ ràng. Muốn ông ta chuyển hướng sang giúp đỡ mình, không bằng cầu một đĩnh vàng rơi từ trên trời xuống.
Nhưng, chẳng lẽ cứ như vậy mà kết thúc?
Xuất Vân không cam lòng. Anh đứng bật dậy khỏi ghế, nhìn những vật dụng xa hoa xung quanh, nhìn xuống người xe nhỏ như kiến ngoài khung cửa sổ. Không không, không cam tâm!
Cẩm Huy, lẽ nào đây chính là sự trừng phạt mà anh phải hứng chịu?
Sau khi mất đi em, bởi vì quá thương nhớ em mà mất đi tất cả?
Sắp tan cuộc rồi, đại cục đã định.
Xuất Vân mờ mịt nhìn thời gian vụt qua, người tài giỏi bao nhiêu, chỉ trong chốc lát, đã bị bức tới rìa tòa cao ốc huy hoàng ngày trước.
Reng reng… Điện thoại lại reo.
Xuất Vân ngây ngây dại dại, nhấc điện thoại lên.
“Alo?”
“Xuất Vân, tôi là Hoàng Thư Nghĩa.”
Trái tim nhảy dựng lên.
“A? Bác.” Lúc này nhận được điện thoại của Hoàng Thư Nghĩa, Xuất Vân nhất thời cảm thấy cơ hội sống mong manh xuất hiện, ngữ khí cũng cung kính hơn.
Hoàng Thư Nghĩa chẳng hề thân thiện, lời nói ra lại khiến Xuất Vân kích động: “Có hứng thú thu mua cổ phần trong tay tôi hay không?”
Thật sự là chết đuối vớ được cọc.
“Đương nhiên có!” Như người trong sa mạc sắp chết khát chợt nhìn thấy một con đường từ trên trời hạ xuống, Xuất Vân phấn chấn tinh thần: “Mời ra giá.” Âm thầm tính toán, tiền trong tay đã dùng hết. Nhưng bất luận thế nào cũng phải mua cho bằng được số cổ phần này.
Đáp án ngoài dự liệu: “Giá như hai ngày trước.”
“Cái gì?” Vậy tức là giá thấp hơn rất nhiều so với hiện tại.
Thời điểm hiện tại, cư nhiên hạ giá bán ra? Xuất Vân cảm động đến rơi nước mắt: “Bác, điều này sao cháu dám nhận?”
Hoàng lão tiên sinh trả lời thẳng: “Không cần cảm tạ tôi, cậu có thủ đoạn thông thiên, làm rất tốt.”
Xuất Vân sửng sốt, sự kỳ quái trong đó nhất thời không thể phân biệt, vội vàng giao tiếp thủ tục, thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Thủ tục mua bán hoàn tất, nằm vật lên ghế sô pha mới phát hiện áo sơ mi đã ướt đẫm, suốt một tiếng đồng hồ vừa rồi chẳng khác nào đánh một trận giáp lá cà quyết liệt.
Nhưng liếc mắt nhìn màn hình máy tính, lại bất giác nở nụ cười.
Nhân sinh kích thích, Trần phụ nào có ngờ bạn tri giao nhiều năm lại đột nhiên phản chiến? Cũng như Xuất Vân không thể ngờ được chuyện Tống Sở Lâm lâm trận phản bội.
Cẩm Huy, lẽ nào em đang phù hộ anh?
Thị trường chứng khoán giao dịch kết thúc, tình hình u ám của Trần gia bên kia không thể biết được, tòa cao ốc Khải Địch chỗ Xuất Vân lại vang dội tiếng hoan hô khắp nơi.
Jenny gõ cửa tiến vào, hưng phấn để lộ vẻ mặt đỏ bừng: “Tào tiên sinh, chúc mừng anh!”
Xuất Vân giữ nguyên phong độ, khẽ mỉm cười: “Mời mọi người ra ngoài liên hoan, công ty chi trả. Mọi người đều vất vả rồi, thời gian nghỉ năm nay toàn bộ đều tăng thêm hai ngày.”
“Đa tạ Tào tiên sinh!”
Jenny biết ông chủ của mình hi vọng được một mình tận hưởng dư vị thắng lợi, nên khôn khéo lui ra ngoài.
Ngoài cửa vang lên một trận reo hò lớn hơn nữa, hiển nhiên là Jenny đã thông báo tin tức tốt lành.
Xuất Vân ở trong phòng, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Ngày hè thật dài, cũng đã gần bảy giờ mà vẫn còn thấy mặt trời đang lặn.
Cuộc chiến thu mua phong vũ biến chuyển của Khải Địch, lấy thắng lợi của Xuất Vân làm điểm kết thúc.
Xuất Vân biết mình may mắn, Trần gia đối với anh sớm đã có phòng bị, mai phục đã lâu, chỉ chờ động thủ. Nhưng chuyện gì đến chiếu cố vận mệnh anh, ngay cả Xuất Vân cũng không biết nguyên nhân.
Hoàng Thư Nghĩa cùng anh làm một cuộc giao dịch phản bội lại lão bằng hữu, nhưng cũng không muốn kết giao cùng anh.
Tống Sở Lâm lại gọi điện đến.
“Chúc mừng, Xuất Vân, anh cuối cùng vẫn là người thắng.” Tống Sở Lâm nhàn nhạt nói: “Đã có hậu thuẫn lợi hại như vậy, vì sao không nói sớm?”
“Hậu thuẫn nào? Sở Lâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao vào thời điểm then chốt, lại chuyển nhượng cổ phần cho địch nhân?”
“Một lời khó nói hết, xin đừng hỏi nhiều. Dù sao anh phải tin, tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ.”
“Bất đắc dĩ của cậu khiến tôi thiếu chút nữa nhảy xuống từ lầu thứ ba mươi hai.”
“Anh vẫn thắng rồi, không phải sao?”
Xuất Vân truy vấn: “Rốt cuộc là hậu thuẫn gì?”
“Chuyện tới nước này, hà tất phải giấu diếm nữa? Xuất Vân, nếu anh sớm nói cho tôi biết có cường nhân trợ giúp như vậy, có lẽ tôi cũng không bị áp lực bức bách, chuyển nhượng cổ phần.”
Tống Sở Lâm nói xong câu này, liền dập máy.
Xuất Vân bấm số gọi lại, nhưng không có ai bắt máy.
__Hết chương 7__
Danh sách chương