Có người nói, chúng ta trần trụi đến với thế giới này, tất cả những gì có được đều là do ông
trời ban tặng. Con người phải có lòng cảm ơn, thêm một chút thỏa mãn,
bớt một chút trách móc, có lẽ sẽ vui vẻ hơn nhiều.
Có người nói, chúng ta trần trụi đến với thế giới này, tất cả những gì có được đều là do ông trời ban tặng. Con người phải có lòng cảm ơn, thêm một chút thỏa mãn, bớt một chút trách móc, có lẽ sẽ vui vẻ hơn nhiều. Một ngày kia chúng ta đều sẽ ra đi, khi ra đi vẫn phải trả lại mọi thứ có được, bất kể bạn xiết bao lưu luyến thế gian này cũng chẳng ích gì. Biết rõ như thế, vì sao mọi người không thể sống bình an vô sự, vì sao luôn có người khơi dậy sóng gió trên mặt nước êm đềm? Không biết phải tu luyện bao nhiêu năm mới có một lần chuyển thế tôn quý là thế, vì sao cơ duyên này vừa khéo đã cho Ngài? Biển biếc phải ngàn năm mới có thể biến thành nương dâu, vì sao lại cứ để Ngài gặp được? Tsangyang Gyatso hưởng thụ mật ngọt và hạnh phúc tình yêu đem đến cho Ngài, nhưng mỗi khi Ngài về đến cung Potala, trước lễ bái của chúng sinh, lại khó tránh khỏi buồn bã như đánh mất thứ gì. Quan hệ qua lại ấy thật sự có thể lâu dài sao? Không biết một ngày nào, cánh cửa ngách nhỏ thông đến thành Lhasa kia sẽ bị người phát giác, thậm chí con chó vàng trung thành kia cũng sẽ già chết vào một đêm tuyết nào đó. Hoặc là người đẹp Qonggyai Dawa Dolma lỡ hẹn vào một đêm trăng mờ gió lộng. Đời người biến ảo vô thường, Ngài không thể tính trước, dù cao quý như Phật, cũng không thể tự làm chủ vận mệnh của mình, không thể thỏa mãn tâm nguyện nhỏ nhoi của mình.
Nếu cùng người yêu dấu,
Chung sống đến bạc đầu,
Giống như từ đáy biển,
Vớt được hạt minh châu.
Có lúc, Tsangyang Gyatso cảm thấy mình chính là một chiếc lá trên gốc cây của Dawa Dolma, vốn định sẵn nương tựa vào nhau, yêu thương nhau, nhưng cuối cùng vẫn phải chấp nhận biệt ly tan tác. Các thanh niên đến với quán rượu nhỏ trên phố Barkhor, chỉ muốn có một đêm vui hết mình, chưa từng nghĩ đến trời đất lâu dài. Chỉ có Tsangyang Gyatso là khác với họ, Ngài đã trải qua đau khổ thất tình, khi Ngài gặp được người đẹp Qonggyai, những mong trọn đời bên nhau, vĩnh viễn yêu thương. Nhưng vô số lần Ngài hỏi bản thân, Tsangyang Gyatso, ngươi thật sự có nổi sao? Ngươi có thể cho nàng sự vĩnh viễn sao?
Lúc hoang mang, Tsangyang Gyatso bắt đầu có đôi chút mâu thuẫn, Ngài không biết mình thật lòng trao ra, có đổi lại thêm một lần ruồng bỏ hay không? Dù Ngài có đủ nhiều tuổi xuân để có thể lưu luyến quên về trên đường phố của thành Lhasa, nhưng Ngài không phải là những thanh niên bình thường nơi đầu phố kia, có thể đến đi tùy ý không bị gò bó. Nếu có một ngày, người đời phát giác chàng Dangsang Wangpo phóng khoáng phong lưu kia chính là Tsangyang Gyatso Phật sống của cung Potala, Ngài sẽ đón nhận phán xét và chỉ trích thế nào? Ngài xem cách nhìn của người đời đều là vô nghĩa. Điều Ngài lo sợ là ý trung nhân rời xa, vì Ngài không biết trên đời này rốt cuộc còn có bao nhiêu thật lòng.
Tốt nhất không gặp gỡ,
Đỡ thần hồn đảo điên.
Không quen thân cũng tốt,
Tránh vương vấn buồn phiền.
Làn da nàng mềm mịn,
Gợi ôm ấp triền miên.
Chẳng lẽ tình giả dối,
Lừa tiền kẻ thiếu niên.
Không biết người đẹp Qonggyai Dawa Dolma đọc được câu thơ tình lang Dangsang Wangpo viết, trong lòng sẽ nảy sinh bi thương thế nào. Một người con gái nguyện ý dốc hết tất cả vì chàng trai mình yêu, đổi lại nghi ngờ và hiểu lầm của chàng, sau khi nàng biết, vẫn sẽ chung thủy dâng hiến hay sao? Nhưng nàng sẽ chẳng bao giờ biết, vì nàng đang chìm đắm trong hạnh phúc, quên hết tất cả. Tsangyang Gyatso mỗi đêm đều đến đúng hẹn, mang cho ý trung nhân quà tặng và châu báu tinh xảo, Ngài sủng ái nàng tựa như châu báu trên tay. Khi nàng dịu dàng tựa vào lòng Ngài, Tsangyang Gyatso sẽ cười nhạo tất cả nghi kỵ của mình là kẻ khờ tự chuốc lấy phiền não.
Yêu được ngày nào hay ngày đó, vị Phật sống trẻ tuổi Tsangyang Gyatso nghĩ vậy. Dù có một ngày thật sự rời xa, Ngài cũng có thể thứ lỗi cho nàng, rốt cuộc đã từng có dâng hiến, chẳng ai có thể áp đặt bất cứ gánh nặng nào cho ai. Dù lời thề ước còn chưa nguội lạnh, trên sân khấu đèn đuốc vẫn sắp tàn, vở kịch vẫn phải đến hồi kết thúc. Tsangyang Gyatso không lo xuể nhiều như thế, Ngài chỉ muốn sở hữu hiện tại. Sức nặng của người đẹp Qonggyai trong lòng Ngài, vượt xa địa vị của Phật sống, cao hơn đỉnh vàng lấp lánh của cung Potala, cao hơn tất cả trời mây trên đời.
Có người nói, chúng ta trần trụi đến với thế giới này, tất cả những gì có được đều là do ông trời ban tặng. Con người phải có lòng cảm ơn, thêm một chút thỏa mãn, bớt một chút trách móc, có lẽ sẽ vui vẻ hơn nhiều. Một ngày kia chúng ta đều sẽ ra đi, khi ra đi vẫn phải trả lại mọi thứ có được, bất kể bạn xiết bao lưu luyến thế gian này cũng chẳng ích gì. Biết rõ như thế, vì sao mọi người không thể sống bình an vô sự, vì sao luôn có người khơi dậy sóng gió trên mặt nước êm đềm? Không biết phải tu luyện bao nhiêu năm mới có một lần chuyển thế tôn quý là thế, vì sao cơ duyên này vừa khéo đã cho Ngài? Biển biếc phải ngàn năm mới có thể biến thành nương dâu, vì sao lại cứ để Ngài gặp được? Tsangyang Gyatso hưởng thụ mật ngọt và hạnh phúc tình yêu đem đến cho Ngài, nhưng mỗi khi Ngài về đến cung Potala, trước lễ bái của chúng sinh, lại khó tránh khỏi buồn bã như đánh mất thứ gì. Quan hệ qua lại ấy thật sự có thể lâu dài sao? Không biết một ngày nào, cánh cửa ngách nhỏ thông đến thành Lhasa kia sẽ bị người phát giác, thậm chí con chó vàng trung thành kia cũng sẽ già chết vào một đêm tuyết nào đó. Hoặc là người đẹp Qonggyai Dawa Dolma lỡ hẹn vào một đêm trăng mờ gió lộng. Đời người biến ảo vô thường, Ngài không thể tính trước, dù cao quý như Phật, cũng không thể tự làm chủ vận mệnh của mình, không thể thỏa mãn tâm nguyện nhỏ nhoi của mình.
Nếu cùng người yêu dấu,
Chung sống đến bạc đầu,
Giống như từ đáy biển,
Vớt được hạt minh châu.
Có lúc, Tsangyang Gyatso cảm thấy mình chính là một chiếc lá trên gốc cây của Dawa Dolma, vốn định sẵn nương tựa vào nhau, yêu thương nhau, nhưng cuối cùng vẫn phải chấp nhận biệt ly tan tác. Các thanh niên đến với quán rượu nhỏ trên phố Barkhor, chỉ muốn có một đêm vui hết mình, chưa từng nghĩ đến trời đất lâu dài. Chỉ có Tsangyang Gyatso là khác với họ, Ngài đã trải qua đau khổ thất tình, khi Ngài gặp được người đẹp Qonggyai, những mong trọn đời bên nhau, vĩnh viễn yêu thương. Nhưng vô số lần Ngài hỏi bản thân, Tsangyang Gyatso, ngươi thật sự có nổi sao? Ngươi có thể cho nàng sự vĩnh viễn sao?
Lúc hoang mang, Tsangyang Gyatso bắt đầu có đôi chút mâu thuẫn, Ngài không biết mình thật lòng trao ra, có đổi lại thêm một lần ruồng bỏ hay không? Dù Ngài có đủ nhiều tuổi xuân để có thể lưu luyến quên về trên đường phố của thành Lhasa, nhưng Ngài không phải là những thanh niên bình thường nơi đầu phố kia, có thể đến đi tùy ý không bị gò bó. Nếu có một ngày, người đời phát giác chàng Dangsang Wangpo phóng khoáng phong lưu kia chính là Tsangyang Gyatso Phật sống của cung Potala, Ngài sẽ đón nhận phán xét và chỉ trích thế nào? Ngài xem cách nhìn của người đời đều là vô nghĩa. Điều Ngài lo sợ là ý trung nhân rời xa, vì Ngài không biết trên đời này rốt cuộc còn có bao nhiêu thật lòng.
Tốt nhất không gặp gỡ,
Đỡ thần hồn đảo điên.
Không quen thân cũng tốt,
Tránh vương vấn buồn phiền.
Làn da nàng mềm mịn,
Gợi ôm ấp triền miên.
Chẳng lẽ tình giả dối,
Lừa tiền kẻ thiếu niên.
Không biết người đẹp Qonggyai Dawa Dolma đọc được câu thơ tình lang Dangsang Wangpo viết, trong lòng sẽ nảy sinh bi thương thế nào. Một người con gái nguyện ý dốc hết tất cả vì chàng trai mình yêu, đổi lại nghi ngờ và hiểu lầm của chàng, sau khi nàng biết, vẫn sẽ chung thủy dâng hiến hay sao? Nhưng nàng sẽ chẳng bao giờ biết, vì nàng đang chìm đắm trong hạnh phúc, quên hết tất cả. Tsangyang Gyatso mỗi đêm đều đến đúng hẹn, mang cho ý trung nhân quà tặng và châu báu tinh xảo, Ngài sủng ái nàng tựa như châu báu trên tay. Khi nàng dịu dàng tựa vào lòng Ngài, Tsangyang Gyatso sẽ cười nhạo tất cả nghi kỵ của mình là kẻ khờ tự chuốc lấy phiền não.
Yêu được ngày nào hay ngày đó, vị Phật sống trẻ tuổi Tsangyang Gyatso nghĩ vậy. Dù có một ngày thật sự rời xa, Ngài cũng có thể thứ lỗi cho nàng, rốt cuộc đã từng có dâng hiến, chẳng ai có thể áp đặt bất cứ gánh nặng nào cho ai. Dù lời thề ước còn chưa nguội lạnh, trên sân khấu đèn đuốc vẫn sắp tàn, vở kịch vẫn phải đến hồi kết thúc. Tsangyang Gyatso không lo xuể nhiều như thế, Ngài chỉ muốn sở hữu hiện tại. Sức nặng của người đẹp Qonggyai trong lòng Ngài, vượt xa địa vị của Phật sống, cao hơn đỉnh vàng lấp lánh của cung Potala, cao hơn tất cả trời mây trên đời.
Danh sách chương