Việc Tiêu Mị đột phá thần tốc khiến cho Tiêu Viêm trở nên buồn bực không ít.
Mặc dù ngoài miệng thì nghi vấn Tiêu Mị là dùng bí pháp nào đó đem cảnh giới cấp tốc tăng lên nhưng vẫn có khả năng không nhỏ là nàng thực sự sở hữu thể chất đặc thù được Phạm Thiên khai phá thành công từ đó tu luyện như mây trôi nước chảy.
Mà lui một vạn bước cứ cho là Phạm Thiên đang thử nghiệm một loại bí pháp nào đó thì ở ngoài nhìn vào Tiêu Mị vẫn không hề có dấu hiệu gì khác lạ. Nếu như loại bí pháp này được Phạm Thiên hoàn thiện và sử dụng lên Nạp Lan Yên Nhiên, kẻ vốn có thiên phú không thua kém Tiêu Viêm là bao thì hắn muốn ở một năm sau đánh bại nàng thì sẽ vô cùng khó khăn.
- Xem ra việc ra ngoài tu luyện là nhất định phải đi rồi.
Nếu không thể tìm ra dị hỏa để thôn phệ thì cho dù là có Dược lão không ngừng cung cấp đan dược tu luyện thì với Phần Quyết chỉ mới là Hoàng giai sơ cấp Tiêu Viêm nhất định sẽ không thể tiến xa được.
Quyết định xong thì sau đó khi Nhược Lâm tuyên bố tạm thời kết thúc ngày chiêu sinh đầu tiên thì Tiêu Viêm liền đi tới gặp Nhược Lâm để hỏi chuyện xin nghỉ.
- Ngươi muốn xin nghỉ? Nếu để lơ dù chỉ vài ngày mà không thể đi theo đoàn xe phi hành của Già Nam học viện thì ngươi cũng sẽ tới học viện chậm ít nhất là một tháng. Lúc đó ngay cả ta cũng khó làm chủ được…
Tiêu Viêm vẻ mặt cười khổ nói:
- Ta lần này muốn xin nghỉ ít nhất là một năm.
Tiêu Viêm vừa nói ra thì Nhược Lâm lập tức thẳng thừng từ chối:
- Không được, nếu ngươi chỉ nghỉ mười ngày nửa tháng thì ta còn có thể miễn cưỡng chấp nhận nhưng một năm thì không thể. Già Nam học viện không phải nơi ngươi muốn tới lui tùy theo ý mình.
Tiêu Viêm liền nói:
- Nếu như không thể xin nghỉ được thì ta đành phải rút khỏi lần chiêu sinh này và năm sau sẽ tiến tham gia chiêu sinh lại thôi.
Khuôn mặt Nhược Lâm thoáng cái liền lạnh xuống, nụ cười ôn nhu bình thường đã biến mất hoàn toàn, nàng quát lên khiến cho mấy người Tiêu Ngọc còn chưa rời đi giật mình.
- Tiêu Viêm, thiên phú của ngươi dù cao nhưng không phải là tuyệt đỉnh đâu. Dù là ở Ô Thản Thành ngươi có thể là nhất phương thiếu chủ nhưng Già Nam học viện cũng có quy củ của mình. Nếu không thể chấp hành thì cứ việc rời đi, chúng ta không hầu hạ nổi tên đại thiếu gia như ngươi.
Mấy người Tiêu Ngọc cảm thấy vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy vị nữ đạo sư ôn nhu như nước này lại tức giận đến như vậy.
- Ngươi muốn nghỉ một năm sao? Được thôi, ngươi cứ việc nghỉ và cũng đừng hy vọng còn được tiến vào Già Nam học viện nữa!
Nghe Nhược Lâm nói thì mấy người Tiêu Ngọc mới bừng tỉnh đại ngộ.
Khuê mật của Tiêu Ngọc là Tuyết Ny đứng bên cạnh liền nói:
- Tên biểu đệ của ngươi bên ngoài và thiên phú không đến nỗi tệ nhưng kiến thức lại chẳng ra sao. Hắn nghĩ Già Nam học viện chúng ta là hậu hoa viên của hắn nên muốn nghỉ một năm là nghỉ sao? Tiêu Ngọc gương mặt cũng hiện lên vẻ giận dữ nhìn Tiêu Viêm thầm mắng:
- Ngu ngốc, nếu không thể tiến vào Già Nam học viện thì dù thiên phú của ngươi cao cũng chú định là kẻ tầm thường mà thôi. Ngươi đắc tội với Vân Lam Tông thì tại Gia Mã đế quốc này kẻ nào còn dám chứa chấp, Già Nam học viện đã là lối thoát duy nhất của ngươi rồi.
Nàng có ý tốt mới dẫn mấy người Tiêu Viêm thông qua cửa sau tiến vào khảo thí nhưng không ngờ Tiêu Viêm không chút biết ơn mà đem công sức của nàng ném xuống đất.
Nhược Lâm vẻ mặt không chút nhượng bộ, nếu như mấy người Tiêu Mị chưa xuất hiện thì Tiêu Viêm thân là một trong hai người có thiên phú cao nhất sẽ còn khiến nàng do dự nhưng tài năng của Tiêu Mị quá chói mắt nên thiên phú của Tiêu Viêm liền bị lu mờ từ đó đặc quyền dành cho hắn cũng sẽ giảm theo.
Tiêu Viêm thấy nàng như vậy thì khó xử, hắn không ngại khảo thí lại một lần nhưng nếu Nhược Lâm làm khó dễ khiến hắn những lần khảo thí sau cũng không thể tham gia thì có chút khó làm. Dược lão nói trong Già Nam học viện có dị hỏa tồn tại nên đó là nơi hắn bắt buộc phải tới.
Lúc này âm thanh của Dược lão liền vang lên:
- Tiểu Viêm tử, không cần lo lắng. Nàng chỉ là một cái sơ cấp đạo sư mà thôi, chỉ cần ngươi bộc lộ ra thiên phú đủ cao thì chuyện này còn chưa tới lượt nàng quyết định.
Tiêu Viêm nghe vậy thì liền hạ quyết tâm nói:
- Vậy thì cáo từ Nhược Lâm đ*o sư, mong rằng ngày sau dó dịp gặp lại!
Nhược Lâm quả nhiên là bị tức điên lên rồi, nàng hừ lạnh đáp:
- Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không còn gặp lại nữa đâu, vì ngươi vĩnh viễn sẽ không được đặt chân vào Già Nam học viện nửa bước!
Lúc này Huân Nhi vốn giữ im lặng ở phía sau Tiêu Viêm bỗng nhiên tiến tới và nói:
- Nhược Lâm đ*o sư, nếu như ngươi quyết ý đuổi Tiêu Viêm ca ca thì ta cũng sẽ không tiến vào Già Nam học viện nữa.
Đến lượt Huân Nhi muốn náo loạn thì Nhược Lâm có cảm giác muốn phát điên. Cả cuộc đời nàng chưa bao giờ lại tức giận đến như vậy.
Nhược Lâm nguyên bản là đang muốn hù dọa Tiêu Viêm để hắn đổi ý mà cho dù không đổi ý cũng không sao cả. Nhưng nếu như Huân Nhi cũng dính vào thì lại khác.
Nếu người trong học viện biết Nhược Lâm thoáng cái đuổi đi hai cái thiên tài cấp S thì nàng nhất định sẽ phải chịu trừng phạt.
Tiêu Mị thiên phú dù cao nhưng Tiêu Viêm cùng Huân Nhi thiên phú cũng không thấp.
Già Nam học viện là dựa vào quân số của học viên mà phát triển tới được như hôm nay. Cho dù là thiên phú không bằng nhưng chỉ cần số lượng đủ nhiều và nguyện ý cống hiến thì học viện vẫn sẽ thu nhận.
Thoáng cái đuổi hai cái học viên có tiềm lực vô cùng thì mấy lão giả trong học viện sẽ không để yên chuyện này.
- Huân Nhi…
Tiêu Viêm còn định nói gì nhưng Huân Nhi liền ngắt lời hắn:
- Nếu Tiêu Viêm ca ca không gia nhập Già Nam học viện thì ta tới đó cũng có để làm gì đâu.
Huân Nhi cũng không nói dối, Già Nam học viện dù cho có Thiên Phần Luyện Khí Tháp có thể giúp tiến cảnh nhanh chóng nhưng Cổ tộc của nàng không thiếu đi chút thủ đoạn nhỏ này.
Điều khiến Huân Nhi muốn đi tới Già Nam học viện chỉ là bởi vì Tiêu Viêm sẽ tới đó mà thôi.
Phạm Thiên nhìn thấy Huân Nhi lại đứng ra tạo áp lực cho Nhược Lâm thì mới quyết định lên tiếng:
- Nhược Lâm đ*o sư, không bằng ngươi hãy cứ chấp nhận lời đề nghị của Tiêu Viêm tiểu hữu đi.
Nhược Lâm thấy Phạm Thiên cũng lên tiếng giúp đỡ Tiêu Viêm thì ngạc nhiên.
- Phạm Thiên đại sư, chuyện này…
Phạm Thiên đưa tay vỗ nhẹ lên bờ vai nhỏ của Nhược Lâm lén cảm thụ thân thể nhu nhược của nàng thì mới nói:
- Già Nam học viện luôn là thể chế để cho học viên tự mình phát triển làm chủ đạo. Nếu như Tiêu Viêm tiểu hữu tin rằng bản thân có thể trong vòng một năm phát triển nhanh hơn so với ở trong học viện thì hãy cứ để hắn thử xem sao? Tiêu Viêm tiểu hữu mặc dù có chút hành động theo cảm tính như là giun hay là rồng không phải chờ một năm sẽ biết sao.
Phạm Thiên đã lên tiếng thì Nhược Lâm đành phải nhượng bộ để cho Tiêu Viêm một năm sau tới Già Nam học viện báo danh.
Tiêu Viêm thấy mình không bị đuổi thì mặc dù có chút mừng rỡ những khi nhìn thấy Phạm Thiên đang nhìn mình cười thì không hiểu sao hắn cảm thấy không thể vui nổi.
Phạm Thiên nhìn bóng lưng Tiêu Viêm rời đi thì trong lòng thầm suy nghĩ:
- Hiện giờ Hải Ba Đông đang chờ ta thay hắn luyện chế Phá Ách Đan, Vân Vận thì vẫn ở trong Vân Lam Tông tu luyện còn cơ duyên lớn nhất trước mắt của ngươi là Thanh Liên Địa Tâm Hỏa cùng với việc thu phục được Thất Thải Thôn Thiên Mãng cũng không thể thực hiện được nữa thì ngươi liệu có thể thuận lợi phát triển được không?
Giờ hai đại bảo tiêu của Tiêu Viêm là Hải Ba Đông cùng Thất Thải Thôn Thiên Mãng đều đã bị Phạm Thiên đưa đi, thậm chí dị hỏa đầu tiên cũng cướp mất thì tại Gia Mã đế quốc này dường như không còn nhiều cơ duyên để cho Tiêu Viêm chiếm lấy.
Ngươi cho rằng một tên Đấu Hoàng hậu kỳ cường giả gặp nạn ở đâu cũng có thể gặp được sao? Dị hỏa cũng vô cùng hiếm có, dù mỗi loại dị hỏa không chỉ có một đóa nhưng đều phân bố trên khắp Đấu Khí đại lục rộng lớn và hầu như đều đã bị người thu phục. Tại Gia Mã đế quốc này Tiêu Viêm muốn tìm ra ngọn dị hỏa thứ hai là gần như bất khả thi.
Không có dị hỏa thì Tiêu Viêm cho dùng dùng sơn trại bản Phật Nộ Hỏa Liên thì chỉ bằng vào Cốt Linh Lãnh Hỏa của Dược lão thì nó có thể gây sát thương cho Đấu Linh cường giả đã là hết mức rồi.
Đến kỳ hạn ba năm thì Nạp Lan Yên Nhiên đâu chỉ ở mức Đấu Linh mà thôi, bằng vào sức chiến đấu vượt trội của song sinh võ hồn, Tiêu Viêm muốn dùng thủ đoạn tầm thường đối phó nàng là không thể nào.
- ------☆☆☆☆-------
Mặc dù ngoài miệng thì nghi vấn Tiêu Mị là dùng bí pháp nào đó đem cảnh giới cấp tốc tăng lên nhưng vẫn có khả năng không nhỏ là nàng thực sự sở hữu thể chất đặc thù được Phạm Thiên khai phá thành công từ đó tu luyện như mây trôi nước chảy.
Mà lui một vạn bước cứ cho là Phạm Thiên đang thử nghiệm một loại bí pháp nào đó thì ở ngoài nhìn vào Tiêu Mị vẫn không hề có dấu hiệu gì khác lạ. Nếu như loại bí pháp này được Phạm Thiên hoàn thiện và sử dụng lên Nạp Lan Yên Nhiên, kẻ vốn có thiên phú không thua kém Tiêu Viêm là bao thì hắn muốn ở một năm sau đánh bại nàng thì sẽ vô cùng khó khăn.
- Xem ra việc ra ngoài tu luyện là nhất định phải đi rồi.
Nếu không thể tìm ra dị hỏa để thôn phệ thì cho dù là có Dược lão không ngừng cung cấp đan dược tu luyện thì với Phần Quyết chỉ mới là Hoàng giai sơ cấp Tiêu Viêm nhất định sẽ không thể tiến xa được.
Quyết định xong thì sau đó khi Nhược Lâm tuyên bố tạm thời kết thúc ngày chiêu sinh đầu tiên thì Tiêu Viêm liền đi tới gặp Nhược Lâm để hỏi chuyện xin nghỉ.
- Ngươi muốn xin nghỉ? Nếu để lơ dù chỉ vài ngày mà không thể đi theo đoàn xe phi hành của Già Nam học viện thì ngươi cũng sẽ tới học viện chậm ít nhất là một tháng. Lúc đó ngay cả ta cũng khó làm chủ được…
Tiêu Viêm vẻ mặt cười khổ nói:
- Ta lần này muốn xin nghỉ ít nhất là một năm.
Tiêu Viêm vừa nói ra thì Nhược Lâm lập tức thẳng thừng từ chối:
- Không được, nếu ngươi chỉ nghỉ mười ngày nửa tháng thì ta còn có thể miễn cưỡng chấp nhận nhưng một năm thì không thể. Già Nam học viện không phải nơi ngươi muốn tới lui tùy theo ý mình.
Tiêu Viêm liền nói:
- Nếu như không thể xin nghỉ được thì ta đành phải rút khỏi lần chiêu sinh này và năm sau sẽ tiến tham gia chiêu sinh lại thôi.
Khuôn mặt Nhược Lâm thoáng cái liền lạnh xuống, nụ cười ôn nhu bình thường đã biến mất hoàn toàn, nàng quát lên khiến cho mấy người Tiêu Ngọc còn chưa rời đi giật mình.
- Tiêu Viêm, thiên phú của ngươi dù cao nhưng không phải là tuyệt đỉnh đâu. Dù là ở Ô Thản Thành ngươi có thể là nhất phương thiếu chủ nhưng Già Nam học viện cũng có quy củ của mình. Nếu không thể chấp hành thì cứ việc rời đi, chúng ta không hầu hạ nổi tên đại thiếu gia như ngươi.
Mấy người Tiêu Ngọc cảm thấy vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy vị nữ đạo sư ôn nhu như nước này lại tức giận đến như vậy.
- Ngươi muốn nghỉ một năm sao? Được thôi, ngươi cứ việc nghỉ và cũng đừng hy vọng còn được tiến vào Già Nam học viện nữa!
Nghe Nhược Lâm nói thì mấy người Tiêu Ngọc mới bừng tỉnh đại ngộ.
Khuê mật của Tiêu Ngọc là Tuyết Ny đứng bên cạnh liền nói:
- Tên biểu đệ của ngươi bên ngoài và thiên phú không đến nỗi tệ nhưng kiến thức lại chẳng ra sao. Hắn nghĩ Già Nam học viện chúng ta là hậu hoa viên của hắn nên muốn nghỉ một năm là nghỉ sao? Tiêu Ngọc gương mặt cũng hiện lên vẻ giận dữ nhìn Tiêu Viêm thầm mắng:
- Ngu ngốc, nếu không thể tiến vào Già Nam học viện thì dù thiên phú của ngươi cao cũng chú định là kẻ tầm thường mà thôi. Ngươi đắc tội với Vân Lam Tông thì tại Gia Mã đế quốc này kẻ nào còn dám chứa chấp, Già Nam học viện đã là lối thoát duy nhất của ngươi rồi.
Nàng có ý tốt mới dẫn mấy người Tiêu Viêm thông qua cửa sau tiến vào khảo thí nhưng không ngờ Tiêu Viêm không chút biết ơn mà đem công sức của nàng ném xuống đất.
Nhược Lâm vẻ mặt không chút nhượng bộ, nếu như mấy người Tiêu Mị chưa xuất hiện thì Tiêu Viêm thân là một trong hai người có thiên phú cao nhất sẽ còn khiến nàng do dự nhưng tài năng của Tiêu Mị quá chói mắt nên thiên phú của Tiêu Viêm liền bị lu mờ từ đó đặc quyền dành cho hắn cũng sẽ giảm theo.
Tiêu Viêm thấy nàng như vậy thì khó xử, hắn không ngại khảo thí lại một lần nhưng nếu Nhược Lâm làm khó dễ khiến hắn những lần khảo thí sau cũng không thể tham gia thì có chút khó làm. Dược lão nói trong Già Nam học viện có dị hỏa tồn tại nên đó là nơi hắn bắt buộc phải tới.
Lúc này âm thanh của Dược lão liền vang lên:
- Tiểu Viêm tử, không cần lo lắng. Nàng chỉ là một cái sơ cấp đạo sư mà thôi, chỉ cần ngươi bộc lộ ra thiên phú đủ cao thì chuyện này còn chưa tới lượt nàng quyết định.
Tiêu Viêm nghe vậy thì liền hạ quyết tâm nói:
- Vậy thì cáo từ Nhược Lâm đ*o sư, mong rằng ngày sau dó dịp gặp lại!
Nhược Lâm quả nhiên là bị tức điên lên rồi, nàng hừ lạnh đáp:
- Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không còn gặp lại nữa đâu, vì ngươi vĩnh viễn sẽ không được đặt chân vào Già Nam học viện nửa bước!
Lúc này Huân Nhi vốn giữ im lặng ở phía sau Tiêu Viêm bỗng nhiên tiến tới và nói:
- Nhược Lâm đ*o sư, nếu như ngươi quyết ý đuổi Tiêu Viêm ca ca thì ta cũng sẽ không tiến vào Già Nam học viện nữa.
Đến lượt Huân Nhi muốn náo loạn thì Nhược Lâm có cảm giác muốn phát điên. Cả cuộc đời nàng chưa bao giờ lại tức giận đến như vậy.
Nhược Lâm nguyên bản là đang muốn hù dọa Tiêu Viêm để hắn đổi ý mà cho dù không đổi ý cũng không sao cả. Nhưng nếu như Huân Nhi cũng dính vào thì lại khác.
Nếu người trong học viện biết Nhược Lâm thoáng cái đuổi đi hai cái thiên tài cấp S thì nàng nhất định sẽ phải chịu trừng phạt.
Tiêu Mị thiên phú dù cao nhưng Tiêu Viêm cùng Huân Nhi thiên phú cũng không thấp.
Già Nam học viện là dựa vào quân số của học viên mà phát triển tới được như hôm nay. Cho dù là thiên phú không bằng nhưng chỉ cần số lượng đủ nhiều và nguyện ý cống hiến thì học viện vẫn sẽ thu nhận.
Thoáng cái đuổi hai cái học viên có tiềm lực vô cùng thì mấy lão giả trong học viện sẽ không để yên chuyện này.
- Huân Nhi…
Tiêu Viêm còn định nói gì nhưng Huân Nhi liền ngắt lời hắn:
- Nếu Tiêu Viêm ca ca không gia nhập Già Nam học viện thì ta tới đó cũng có để làm gì đâu.
Huân Nhi cũng không nói dối, Già Nam học viện dù cho có Thiên Phần Luyện Khí Tháp có thể giúp tiến cảnh nhanh chóng nhưng Cổ tộc của nàng không thiếu đi chút thủ đoạn nhỏ này.
Điều khiến Huân Nhi muốn đi tới Già Nam học viện chỉ là bởi vì Tiêu Viêm sẽ tới đó mà thôi.
Phạm Thiên nhìn thấy Huân Nhi lại đứng ra tạo áp lực cho Nhược Lâm thì mới quyết định lên tiếng:
- Nhược Lâm đ*o sư, không bằng ngươi hãy cứ chấp nhận lời đề nghị của Tiêu Viêm tiểu hữu đi.
Nhược Lâm thấy Phạm Thiên cũng lên tiếng giúp đỡ Tiêu Viêm thì ngạc nhiên.
- Phạm Thiên đại sư, chuyện này…
Phạm Thiên đưa tay vỗ nhẹ lên bờ vai nhỏ của Nhược Lâm lén cảm thụ thân thể nhu nhược của nàng thì mới nói:
- Già Nam học viện luôn là thể chế để cho học viên tự mình phát triển làm chủ đạo. Nếu như Tiêu Viêm tiểu hữu tin rằng bản thân có thể trong vòng một năm phát triển nhanh hơn so với ở trong học viện thì hãy cứ để hắn thử xem sao? Tiêu Viêm tiểu hữu mặc dù có chút hành động theo cảm tính như là giun hay là rồng không phải chờ một năm sẽ biết sao.
Phạm Thiên đã lên tiếng thì Nhược Lâm đành phải nhượng bộ để cho Tiêu Viêm một năm sau tới Già Nam học viện báo danh.
Tiêu Viêm thấy mình không bị đuổi thì mặc dù có chút mừng rỡ những khi nhìn thấy Phạm Thiên đang nhìn mình cười thì không hiểu sao hắn cảm thấy không thể vui nổi.
Phạm Thiên nhìn bóng lưng Tiêu Viêm rời đi thì trong lòng thầm suy nghĩ:
- Hiện giờ Hải Ba Đông đang chờ ta thay hắn luyện chế Phá Ách Đan, Vân Vận thì vẫn ở trong Vân Lam Tông tu luyện còn cơ duyên lớn nhất trước mắt của ngươi là Thanh Liên Địa Tâm Hỏa cùng với việc thu phục được Thất Thải Thôn Thiên Mãng cũng không thể thực hiện được nữa thì ngươi liệu có thể thuận lợi phát triển được không?
Giờ hai đại bảo tiêu của Tiêu Viêm là Hải Ba Đông cùng Thất Thải Thôn Thiên Mãng đều đã bị Phạm Thiên đưa đi, thậm chí dị hỏa đầu tiên cũng cướp mất thì tại Gia Mã đế quốc này dường như không còn nhiều cơ duyên để cho Tiêu Viêm chiếm lấy.
Ngươi cho rằng một tên Đấu Hoàng hậu kỳ cường giả gặp nạn ở đâu cũng có thể gặp được sao? Dị hỏa cũng vô cùng hiếm có, dù mỗi loại dị hỏa không chỉ có một đóa nhưng đều phân bố trên khắp Đấu Khí đại lục rộng lớn và hầu như đều đã bị người thu phục. Tại Gia Mã đế quốc này Tiêu Viêm muốn tìm ra ngọn dị hỏa thứ hai là gần như bất khả thi.
Không có dị hỏa thì Tiêu Viêm cho dùng dùng sơn trại bản Phật Nộ Hỏa Liên thì chỉ bằng vào Cốt Linh Lãnh Hỏa của Dược lão thì nó có thể gây sát thương cho Đấu Linh cường giả đã là hết mức rồi.
Đến kỳ hạn ba năm thì Nạp Lan Yên Nhiên đâu chỉ ở mức Đấu Linh mà thôi, bằng vào sức chiến đấu vượt trội của song sinh võ hồn, Tiêu Viêm muốn dùng thủ đoạn tầm thường đối phó nàng là không thể nào.
- ------☆☆☆☆-------
Danh sách chương