Huân Nhi biết được chân tướng thì khuôn mặt nhỏ liền trở nên trắng bệch. Nàng từ trước tới nay luôn một vẻ tự tin không sợ trời không sợ đất cũng là do bất cứ lúc nào cũng có thể triệu hoán Cổ tộc cao thủ để bảo vệ mình.

Bây giờ Huân Nhi không ngờ lại có kẻ sở hữu thủ đoạn che lại không gian tín hiệu của Cổ tộc. Hơn nữa kẻ đó còn xuất hiện ở Gia Mã đế quốc này.

- Tiểu thư mau chạy đi, kẻ này chính là vì ngươi mà đến!

Lăng Ảnh cố nén thương thế muốn lấy thân cản trở tạo cơ hội cho Huân Nhi bỏ chạy. Không nên coi thường thân thể của một vị Đấu Hoàng đỉnh phong. Cho dù Lăng Ảnh bị thương nặng nhưng Phạm Thiên muốn trong chốc lát giải quyết đối phương thì cũng là rất khó.

Huân Nhi biết Lăng Ảnh đã quyết định đồng quy vu tận để tạo cơ hội cho mình nên không dám chậm trễ muốn chạy đi. Nhất định phải rời khỏi nơi này để tìm cách phát tín hiệu cho cường giả trong tộc tới ứng cứu.

Nhìn Huân Nhi bỏ chạy thì Phạm Thiên chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi không để tâm tới. Hiện giờ Huân Nhi đã suy yếu không thể tiếp tục vận dụng bí pháp nên với tốc độ của một kẻ Đấu Giả còn chưa tới thì muốn chạy ra khỏi phạm vi phong tỏa không gian của hắn thì cũng phải mất không ít thời gian.

Chỉ cần giải quyết Lăng Ảnh xong thì lúc đó muốn bắt Huân Nhi chẳng khác nào bắt ba ba trong rọ.

Lúc này Lăng Ảnh đã nhịn đau vận khởi hắc ám đấu khí của mình tạo thành một thành hắc sắc trường thương dài trên mai mét và công về phía Phạm Thiên.

- Ma Xà Phệ!!!

Hắc ám trường thương như hóa thành cự đại xà ảnh cắn tới.

- Hừ!

Phạm Thiên đối mặt với toàn lực nhất kích của Lăng Ảnh thì không dám coi thường. Hắn không có ý định lấy cứng đối cứng với Lăng Ảnh, đối phương đã bị thương thì nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt.

Phạm Thiên dựa vào Di Tinh Hoán Đẩu thần thông dễ dàng né tránh một kích này của Lăng Ảnh thì ngay lập tức khí thế của hắn liền trở nên suy yếu vô cùng.

- U Lan Lộng Ảnh!!

Phạm Thiên xuất hiện sau lưng Lăng Ảnh tung ra một thức Phong Hỏa Thối Pháp, hỏa diễm bao phủ lấy bàn chân của Phạm Thiên đá trúng lưng của Lăng Ảnh khiến đối phương gục xuống.

- Khụ!

Phạm Thiên không tiếp tục tấn công mà hai tay không ngừng kết ấn đánh ra từng đạo trận pháp chi văn bao vây lấy thân thể của Lăng Ảnh.

- Phong!!

Chỉ thấy trận pháp tiến vào trong cơ thể Lăng Ảnh tạo ra cảnh tượng không phải ai cũng có thể thấy. Linh hồn của Lăng Ảnh không ngừng bị trận pháp chi văn bám lấy mà hắn không thể phản kháng.

- Đừng giãy dụa vô ích, ngươi đã bị ta hạ xuống Sinh Tử Ấn thì sinh mạng của ngươi đã nằm trong tay ta. Chỉ cần ta muốn thì bất cứ lúc nào ta cũng có thể khiến cho ngươi hình thần câu diệt!! Cũng đừng mong có thể giải được nó, ngoại trừ ta ra thì không ai có thể phá giải được nó đâu.

Đây là một loại trận pháp đặc thù do Phạm Thiên sáng tạo ra. Hắn dựa theo nguyên lý của Sinh Tử Phù mà đem hồn lực của mình ẩn núp bên trong trận pháp chi lực và đánh vào trong linh hồn của đối phương.

Chỉ cần hồn lực của kẻ trúng Sinh Tử Ấn không cao hơn Phạm Thiên thì kẻ đó không thể nào khu trục hồn lực trong cơ thể ra ngoài.

Hơn nữa tại một nơi không chủ tu linh hồn, tạo nghệ linh hồn chi đạo cao nhất chỉ có Hồn Tộc cũng chưa thể tiếp cận trình độ của Thiên Thế đại lục muốn khu trục Sinh Tử Ấn chỉ có cách dùng bạo lực trục xuất.

Nhưng cách này không chỉ yêu cầu hồn lực phải áp đảo trên Phạm Thiên đạt tới Thiên Cảnh linh hồn thì hắn cũng bày ra không ít cạm bẫy để đề phòng có kẻ muốn bạo lực phá giải.

Bằng vào Phàm Cảnh linh hồn của Lăng Ảnh không thể nào chịu đựng nổi Sinh Tử Ấn phản phệ nên trước khi nó bị phá giải có lẽ hắn cũng đã mất mạng rồi.

Cho dù đối phương sau này linh hồn lực có thể đột phá tới Linh Cảnh thì có lẽ có cơ hội thoát khỏi Sinh Tử Ấn nhưng lúc đó liệu linh hồn của Phạm Thiên đã đạt tới mức nào? Thiên Cảnh?

Hay thậm chí là Đế Cảnh?

Nếu linh hồn cảnh giới không thể vượt qua Phạm Thiên thì vĩnh viễn sẽ không thể thoát khỏi Sinh Tử Ấn khống chế.

……

Huân Nhi sau khi được Lăng Ảnh chế tạo cơ hội thì vội vàng chạy càng xa Phạm Thiên càng tốt. Nhưng cho dù đã chạy được một đoạn khá xa nhưng nàng vẫn không có cách nào phát đi được tín hiệu cầu cứu.

- Chẳng lẽ phải rời khỏi phạm vi Ô Thản Thành mới được!?

Huân Nhi cắn chặt răng trong lòng thầm mắng Phạm Thiên âm hiểm mà gia tăng tốc độ chạy về phía cổng thành.

Nàng không dám chạy về Tiêu gia vì trước mắt cao thủ mạnh nhất Tiêu gia chỉ có Đại Đấu Sư cảnh giới, một tên Đấu Linh cũng đủ quét ngang Ô Thản Thành rồi chứ đừng nói gì tới một tên Đấu Vương nguy hiểm như Phạm Thiên. Bọn họ muốn giữ chân hắn trong chốc lát cũng là vô cùng khó khăn.

Hơn nữa Tiêu gia có Tiêu Viêm ca ca của nàng ở đó nên Huân Nhi không muốn dẫn theo kẻ địch nguy hiểm như vậy tới gần hắn.

- Mong rằng Lăng lão có thể kìm giữ hắn đủ lâu chờ cường giả trong tộc tới!

Huân Nhi từ trong nạp giới lấy ra mấy viên đan dược ném vào trong miệng. Thân là con gái của cửu tinh Đấu Thánh cường giả, Cổ tộc tộc trưởng Cổ Nguyên thì trong nạp giới của Huân Nhi không thiếu linh đan diệu dược nhưng với tu vi hiện tại thì nàng không cách nào chịu nổi dược lực cuồng bạo bên trong cao cấp đan dược nên chỉ có thể lựa chọn một vài loại đê đẳng đan dược có dược lực ôn hòa một chút.

Một đường hạp dược khôi phục khí lực khi Huân Nhi nhìn thấy cửa ra của Ô Thản Thành thì gương mặt đã trắng bệch, nàng cố nén sự suy yếu sau khi vận dụng bí pháp cưỡng ép thân thể chạy xa như vậy thì đã gần kiệt sức rồi.

Mắt thấy mình sắp vượt qua cửa thành thì bất ngờ nàng nghe được từ phía sau một âm thanh lạnh lùng vang lên.

- Sinh Tử Ấn!

Huân Nhi cảm thấy toàn thân mình như bị rút sạch sức lực mà ngã ra đất.

- A!

Nằm trên mặt đất cách cửa thành chỉ có một đoạn thì Huân Nhi cố gắng liều mạng phát ra tín hiệu cầu cứu nhưng vẫn chỉ là vô dụng. Nàng hai mắt mang theo đầy vẻ căm phẫn nhìn Phạm Thiên vừa mới xuất hiện.

- Không ngờ rằng ngươi lại có thể chạy xa đến như vậy. Cũng may mà ta đuổi kịp nếu không để một tiểu mỹ nhân như vậy chạy mất thì thật là đáng tiếc.

Phạm Thiên nhìn về phương hướng Huân Nhi bỏ chạy thì cười nhạt. Nàng thực sự cho rằng ra khỏi Ô Thản Thành thì sẽ thoát khỏi được phạm vi không gian phong tỏa của Phạm Thiên hay sao.

Huân Nhi không biết rằng trên thân mình cũng đã bị hạ trận pháp để khiến tín hiệu cầu cứu của nàng không thể phát ra cùng với tiện lợi cho Phạm Thiên tiến hành truy tung.

- Ngươi rốt cuộc là kẻ nào? Ngươi muốn gì ở ta!?

Phạm Thiên nghe được câu hỏi của Huân Nhi thì mới đi lại gần cúi xuống nâng cằm Huân Nhi rồi nói:

- Ngay từ lúc ban đầu là ngươi tới tìm ta mới đúng chứ? Không nên coi trọng bản thân mình quá như vậy.

Huân Nhi cố gắng trấn tĩnh đáp:

- Ngươi không biết rằng mình đang động vào ai đâu. Tốt nhất là ngươi nên thả ta đi, nếu ta có chuyện gì thì ngươi cũng sẽ không thể thoát được cái chết đâu.

Phạm Thiên ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng đáp:

- Thân phận của ngươi thật sự thần bí như vậy sao, Cổ Huân Nhi tiểu thư? Ngươi cho rằng ta thật sự không dám giết ngươi sao?

Huân Nhi cắn chặt hàm răng của mình nói:

- Đúng thế, ngươi tuyệt đối không dám giết ta!

Nếu Phạm Thiên biết thân phận của nàng thì Huân Nhi lại càng dám đảm bảo hắn không dám giết mình.

Phạm Thiên thấy phản ưng của Huân Nhi thì cười nhạt đáp:

- Quả thật ta cũng không có ý định giết ngươi vào lúc này… nhưng ta cũng sẽ thả ngươi đi dễ dàng như vậy đâu. Ngươi đã trúng phải Sinh Tử Ấn của ta thì sinh tử của ngươi là do ta khống chế. Ngươi có thể thử tìm cách phá giải nó, ta đảm bảo ngươi sẽ chết trước khi Sinh Tử Ấn bị phá giải.

Thấy Huân Nhi im lặng thì Phạm Thiên liền nói tiếp:

- Không nên ép ta phải ra tay, khi đó không chỉ có ngươi mà ngay cả tên phế vật tiểu tử kia cũng sẽ không được yên đâu.

Phạm Thiên nhắc tới Tiêu Viêm thì Huân Nhi lập tức giống như bị chạm vào vảy ngược gằn giọng nói:

- Tiêu Viêm ca ca không phải là phế vật!

Phạm Thiên nghe vậy thì chỉ cười nhạt một tiếng:

- Cái này thì không phải là ngươi có thể quyết định, trong mắt ta thì hắn chính là một tên phế vật không hơn không kém.

- ------☆☆☆☆-------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện