Thiết Mộc Chân thấy Kim Luân bị đánh ngã thì trong mắt hiện lên vẻ bất ngờ. Hắn hiểu rất rõ về sức mạnh của Kim Luân, cho dù là hàng trăm dũng sĩ Mông Cổ cùng xông lên cũng khó lòng mà chạm được vào một góc áo của Kim Luân vậy mà lại bị tên thiếu niên trước mắt này lại có thể đánh bại dễ dàng như vậy.
Kim Luân từ từ ngồi dậy thì không tiếp tục hò hét nữa, hắn biết võ công của mình thua xa Phạm Thiên nên không dám già mồm.
- Đại hãn thứ tội, ta không phải là đối thủ của thiếu niên này.
Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Kim Luân lại chưa chịu thua. Hắn nghĩ nếu như mình có thể tu đến tầng thứ 10 của Long Tượng Bàn Nhược Công thì chắc chắn sẽ không thua.
Nếu Phạm Thiên biết được suy nghĩ này của Kim Luân Pháp Vương chắc cũng sẽ chỉ cười nhạt. Kim Luân tu thành tầng thứ 10 thì võ công có thể sánh ngang Ngũ Tuyệt của Trung Nguyên thậm chí là nhỉnh hơn một chút. Nhưng cho dù là Ngũ Tuyệt cùng vây công cũng không làm gì được Phạm Thiên chứ đừng nói gì đến một mình Kim Luân.
Phạm Thiên bước tới và nói:
- Đại hãn còn cảm thấy ta đang nói đùa nữa hay không? Thiết Mộc Chân cúi xuống nhìn Kim Luân Pháp Vương rồi thở dài nói:
- Thiếu niên xuất anh hùng, không ngờ rằng người Hán lại có một thiếu niên cao thủ như ngươi. Được rồi, ta sẽ cho người chuẩn bị thêm vàng bạc gấp 10 lần chỗ này.
Phạm Thiên lúc này nói:
- Đại hãn quả nhiên hào phóng nhưng có hai điều mà ta muốn nói lại.
Thiết Mộc Chân nhìn Phạm Thiên nhíu mày, hắn nói tiếp:
- Thứ nhất, ta không phải là người Hán.
Phạm Thiên nói mình không phải người Hán thì Thiết Mộc Chân chỉ hơi bất ngờ một chút mà thôi. Hắn vẫn không lên tiếp để nghe Phạm Thiên nói tiếp:
- Thứ hai là đại hãn không cần dùng vàng bạc để chuộc mạng Đà Lôi vương tử nữa.
Thiết Mộc Chân hỏi:
- Không cần vàng bạc nữa? Vậy ngươi muốn gì?
Phạm Thiên đáp:
- Chỉ cần vị Kim Luân Quốc Sư đây chịu giao ra công pháp tu luyện của mình thì ta sẽ không cần tới vàng bạc nữa.
Thiết Mộc Chân nhíu mày, hắn không phải người luyện võ nhưng cũng biết được rằng công pháp tu luyện đều là bí mật bất truyền của người luyện võ nên không thể dễ dàng giao ra được.
Hơn nữa Kim Luân Pháp Vương còn là đệ nhất quốc sư của Mông Cổ, địa vị cao quý. Nếu Thiết Mộc Chân bắt Kim Luân giao ra công pháp của mình thì không cần nói tới việc hắn có đồng ý hay không nhưng việc này sẽ làm cho đám người phò tá Mông Cổ dao động.
Thiết Mộc Chân đang muốn tìm cớ từ chối nhưng Kim Luân lúc này bỗng nhiên lên tiếng:
- Đại hãn! Nếu như kẻ này muốn công pháp tu luyện của ta thì cứ giao cho hắn là được. Chỉ cần chuộc được mạng sống của Đà Lôi vương tử là đủ rồi.
Thiết Mộc Chân nghe vậy thì trong lòng cực kỳ cảm động cho rằng mình đã không tin nhầm người. Không ngờ Kim Luân lại chủ động giao ra công pháp tu luyện của mình để đổi lấy mạng con trai hắn. Thiết Mộc Chân quyết định lúc sau sẽ phải thưởng hậu cho vị quốc sư trung thành này của mình.
Thiết Mộc Chân cảm động là vì nghĩ rằng Kim Luân chịu hy sinh công pháp tu luyện quý giá của mình vì hắn nhưng thực chất Kim Luân không tổn thất lớn đến vậy.
Long Tượng Bàn Nhược Công của Mật Tông dù là tuyệt học bí truyền nhưng thực ra lại được truyền dạy rất rộng rãi, chỉ cần là đệ tử của Mật Tông thì đều có thể học môn võ công này.
Nhưng có thể kiên trì tu luyện nó thì lại có rất ít người và để đạt được thành tựu cao thì lại càng ít.
Long Tượng Bàn Nhược Công không khó luyện? Cho dù là người có tư chất ngu dốt thì luyện một hai năm cũng sẽ luyện xong tầng thứ nhất. Nhưng chỗ khó khăn của việc luyện công pháp này là tầng sau luyện sẽ tốn thời gian gấp đôi tầng trước.
Nếu như ngươi luyện tầng thứ nhất mất một năm thì tầng thứ hai sẽ mất hai năm, tầng thứ ba là bốn năm cứ thế mà tính ra thì muốn luyện đến tầng chín của Long Tượng Bàn Nhược Công như Kim Luân bây giờ cũng sẽ mất tới vài trăm năm chứ chưa nói tới việc luyện hết mười ba tầng.
Kim Luân sở dĩ đồng ý giao Long Tượng Bàn Nhược Công cho Phạm Thiên là bởi vì biết chắc hắn sẽ không thể nào luyện hết được môn võ công này.
Quả thật Long Tượng Bàn Nhược Công không giống như Càn Khôn Đại Na Di chỉ là một bí pháp vận kình chỉ cần có nội lực hùng hậu là được. Nó có thể nói là một loại luyện thể pháp môn chỉ có thể tiến dần từng bước một mà thôi.
Nhưng Phạm Thiên không định học tu luyện Long Tượng Bàn Nhược Công theo cách bình thường mà hắn sẽ dung hợp nó vào với Vô Tự Thiên Thư.
Đến khi đó Phạm Thiên không những không cần phải khổ công tu luyện mà vẫn có thể nhận được lực lượng kinh người. Thậm chí là khi cảnh giới của hắn đủ cao thì còn có thể đánh ra chân chính Long Tượng chi Lực mà không phải chỉ là lời miêu tả của võ công này.
- Quốc sư đã hào phóng như vậy thì ta cũng không từ chối.
Kim Luân không thèm trả lời Phạm Thiên mà xin phép rời đi trong chốc lát sau đó liền quay lại với một cuốn thư tịch ở trên tay.
Đó chính là bí tịch Long Tượng Bàn Nhược Công của Mật Tông. Phạm Thiên cho dù không hiểu chữ viết trên đó nhưng vẫn mỉm cười nhận lấy và giả bộ nhét nó vào trong áo thực chất ra là đang ra lệnh cho hệ thống dung hợp Long Tượng Bàn Nhược Công.
- “Hệ thống, dung hợp Long Tượng Bàn Nhược Công”
“Dung hợp thành công, Vô Tự Thiên Thư đã tiến hóa lên Địa Cấp trung phẩm”
Hệ thống thông báo dung hợp thành công có nghĩa là Long Tượng Bàn Nhược Công mà Kim Luân Pháp Vương giao cho hắn không phải là giả.
Phạm Thiên trong lòng thầm vui vẻ, lúc trước không tìm được Tiên Thiên Công nhưng bù lại hắn đã lấy được Long Tượng Bàn Nhược Công thì chuyến đi tới phó bản lần này đã không hề uổng phí.
- Như vậy tiền chuộc đã được đưa tới tay ngươi, tiện đây ta muốn mời ngươi ở lại để dự tiệc với ta.
Phạm Thiên nhận được lời mời từ Thiết Mộc Chân thì có chút kinh ngạc. Nhưng hắn cũng chẳng có gì phải sợ hãi cả, cho dù toàn bộ doanh trại này cùng bao vây Phạm Thiên thì cũng không thể nào cản được hắn rời đi. Còn về việc hạ độc thì càng bất khả thi.
Chưa nói đến việc muốn hạ độc một vị Hoàng giai cao cấp Luyện Đan Sư như Phạm Thiên là chuyện không thể nào. Cho dù hắn có chủ động ăn vào thuốc độc thì cơ thể hắn cũng đã miễn nhiễm với hầu hết mọi loại chất độc thông thường ở thế giới võ hiệp này.
Phạm Thiên thản nhiên ngồi trong lều của Thiết Mộc Chân xung quanh là một đám linh Mông Cổ hung thần ác sát đang ăn uống no say ở xung quanh. Hắn được phục vụ những món ăn của Mông Cổ chủ yếu được làm từ thịt cừu.
- Ta kính đại hãn một chén này vì sự rộng rãi của đại hãn.
Phạm Thiên thật lòng nói uống cạn một chén rượu trước mặt Thiết Mộc Chân. Hắn bắt giữ Đà Lôi làm tù binh và phá hỏng kế hoạch tấn công thành Tương Dương của Mông Cổ vậy mà vẫn được Thiết Mộc Chân tiếp đãi nồng nhiệt thì có thể thấy vị đại hãn này có lòng dạ của một vị quân vương.
Không nói tới việc tàn sát và cướp bóc của quân Mông Cổ thì văn hóa phương đông và phương tây được giao thoa với nhau dưới chế độ hòa bình kiểu Mông Cổ do Thiết Mộc Chân lập ra. Giết một người là tội, giết vạn người thì là vĩ nhân.
Thiết Mộc Chân cũng uống cạn một chén rượu rồi nói:
- Chắc ngươi cũng thắc mắc lý do ta mời ngươi cùng ta dự tiệc. Đại Mông Cổ Quốc chúng ta chinh chiến khắp lục địa, xâm chiếm được đất đai vô số nhưng càng mở rộng lãnh thổ ta lại càng cần tới nhân tài. Ta mời ngươi dự tiệc là muốn ngươi theo phò tá ta chinh chiến.
Thiết Mộc Chân lúc trước nghe Phạm Thiên nói mình không phải người Hán thì mới nảy ra ý định này. Hiện nay lãnh thổ của Mông Cổ dưới tay Thiết Mộc Chân đã cực kỳ rộng lớn và thuộc hạ dưới tay cũng có rất nhiều người thuộc tộc người khác nhau nên hắn không hề e ngại việc hắn không phải người Mông Cổ.
Thiết Mộc Chân thấy võ công của Phạm Thiên còn cao hơn cả Kim Luân Pháp Vương, nếu hắn đồng ý trợ giúp thì mình sẽ như hổ thêm cánh.
- Nếu như ngươi đồng ý trợ giúp cho ta thì ta sẽ gả con gái của ta là Hoa Tranh công chúa cho ngươi.
Phạm Thiên vốn không để tâm đến lời đề nghị của Thiết Mộc Chân lắm nhưng sau khi nghe hắn nói lời này thì lại ngạc nhiên.
- Ta nghe nói Hoa Tranh công chúa đã được hứa gả cho Kim Đao phò mã Quách Tĩnh rồi kia mà?
Thiết Mộc Chân liền nói một câu ngắn ngủi:
- Quách Tĩnh là người Hán.
Quách Tĩnh là người Hán, cho dù được sinh ra tại Mông Cổ nhưng từ nhỏ được mẹ là Lý Bình dạy cho tư tưởng của người Hán thấm nhuần trong đầu cộng thêm Giang Nam thất quái cùng dạy dỗ nên tâm luôn hướng về người Hán.
Thời gian trước đây sau khi tới Trung Nguyên thì đám Giang Nam thất quái biết tin Dương Khang đã thành phế nhân nên mới chấm dứt vụ đánh cược với Khưu Xử Cơ và cùng Quách Tĩnh trở về Mông Cổ.
Khi đó Thiết Mộc Chân đã ra lệnh cho Quách Tĩnh cùng Đà Lôi cầm quân xuôi nam để đánh Nam Tống nhưng hắn đã từ chối.
Thiết Mộc Chân giống như nguyên tác muốn dùng Lý Bình để uy hiếp Quách Tĩnh khiến nàng tự sát để con trai không gặp khó xử.
Thiết Mộc Chân nể tình Quách Tĩnh đã kết nghĩa với Đà Lôi nên tha cho một mạng, Quách Tĩnh sau đó đã cùng Giang Nam thất quái trở về Trung Nguyên và hôn ước với Hoa Tranh cũng bị xóa bỏ.
- ------☆☆☆☆-------
Kim Luân từ từ ngồi dậy thì không tiếp tục hò hét nữa, hắn biết võ công của mình thua xa Phạm Thiên nên không dám già mồm.
- Đại hãn thứ tội, ta không phải là đối thủ của thiếu niên này.
Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Kim Luân lại chưa chịu thua. Hắn nghĩ nếu như mình có thể tu đến tầng thứ 10 của Long Tượng Bàn Nhược Công thì chắc chắn sẽ không thua.
Nếu Phạm Thiên biết được suy nghĩ này của Kim Luân Pháp Vương chắc cũng sẽ chỉ cười nhạt. Kim Luân tu thành tầng thứ 10 thì võ công có thể sánh ngang Ngũ Tuyệt của Trung Nguyên thậm chí là nhỉnh hơn một chút. Nhưng cho dù là Ngũ Tuyệt cùng vây công cũng không làm gì được Phạm Thiên chứ đừng nói gì đến một mình Kim Luân.
Phạm Thiên bước tới và nói:
- Đại hãn còn cảm thấy ta đang nói đùa nữa hay không? Thiết Mộc Chân cúi xuống nhìn Kim Luân Pháp Vương rồi thở dài nói:
- Thiếu niên xuất anh hùng, không ngờ rằng người Hán lại có một thiếu niên cao thủ như ngươi. Được rồi, ta sẽ cho người chuẩn bị thêm vàng bạc gấp 10 lần chỗ này.
Phạm Thiên lúc này nói:
- Đại hãn quả nhiên hào phóng nhưng có hai điều mà ta muốn nói lại.
Thiết Mộc Chân nhìn Phạm Thiên nhíu mày, hắn nói tiếp:
- Thứ nhất, ta không phải là người Hán.
Phạm Thiên nói mình không phải người Hán thì Thiết Mộc Chân chỉ hơi bất ngờ một chút mà thôi. Hắn vẫn không lên tiếp để nghe Phạm Thiên nói tiếp:
- Thứ hai là đại hãn không cần dùng vàng bạc để chuộc mạng Đà Lôi vương tử nữa.
Thiết Mộc Chân hỏi:
- Không cần vàng bạc nữa? Vậy ngươi muốn gì?
Phạm Thiên đáp:
- Chỉ cần vị Kim Luân Quốc Sư đây chịu giao ra công pháp tu luyện của mình thì ta sẽ không cần tới vàng bạc nữa.
Thiết Mộc Chân nhíu mày, hắn không phải người luyện võ nhưng cũng biết được rằng công pháp tu luyện đều là bí mật bất truyền của người luyện võ nên không thể dễ dàng giao ra được.
Hơn nữa Kim Luân Pháp Vương còn là đệ nhất quốc sư của Mông Cổ, địa vị cao quý. Nếu Thiết Mộc Chân bắt Kim Luân giao ra công pháp của mình thì không cần nói tới việc hắn có đồng ý hay không nhưng việc này sẽ làm cho đám người phò tá Mông Cổ dao động.
Thiết Mộc Chân đang muốn tìm cớ từ chối nhưng Kim Luân lúc này bỗng nhiên lên tiếng:
- Đại hãn! Nếu như kẻ này muốn công pháp tu luyện của ta thì cứ giao cho hắn là được. Chỉ cần chuộc được mạng sống của Đà Lôi vương tử là đủ rồi.
Thiết Mộc Chân nghe vậy thì trong lòng cực kỳ cảm động cho rằng mình đã không tin nhầm người. Không ngờ Kim Luân lại chủ động giao ra công pháp tu luyện của mình để đổi lấy mạng con trai hắn. Thiết Mộc Chân quyết định lúc sau sẽ phải thưởng hậu cho vị quốc sư trung thành này của mình.
Thiết Mộc Chân cảm động là vì nghĩ rằng Kim Luân chịu hy sinh công pháp tu luyện quý giá của mình vì hắn nhưng thực chất Kim Luân không tổn thất lớn đến vậy.
Long Tượng Bàn Nhược Công của Mật Tông dù là tuyệt học bí truyền nhưng thực ra lại được truyền dạy rất rộng rãi, chỉ cần là đệ tử của Mật Tông thì đều có thể học môn võ công này.
Nhưng có thể kiên trì tu luyện nó thì lại có rất ít người và để đạt được thành tựu cao thì lại càng ít.
Long Tượng Bàn Nhược Công không khó luyện? Cho dù là người có tư chất ngu dốt thì luyện một hai năm cũng sẽ luyện xong tầng thứ nhất. Nhưng chỗ khó khăn của việc luyện công pháp này là tầng sau luyện sẽ tốn thời gian gấp đôi tầng trước.
Nếu như ngươi luyện tầng thứ nhất mất một năm thì tầng thứ hai sẽ mất hai năm, tầng thứ ba là bốn năm cứ thế mà tính ra thì muốn luyện đến tầng chín của Long Tượng Bàn Nhược Công như Kim Luân bây giờ cũng sẽ mất tới vài trăm năm chứ chưa nói tới việc luyện hết mười ba tầng.
Kim Luân sở dĩ đồng ý giao Long Tượng Bàn Nhược Công cho Phạm Thiên là bởi vì biết chắc hắn sẽ không thể nào luyện hết được môn võ công này.
Quả thật Long Tượng Bàn Nhược Công không giống như Càn Khôn Đại Na Di chỉ là một bí pháp vận kình chỉ cần có nội lực hùng hậu là được. Nó có thể nói là một loại luyện thể pháp môn chỉ có thể tiến dần từng bước một mà thôi.
Nhưng Phạm Thiên không định học tu luyện Long Tượng Bàn Nhược Công theo cách bình thường mà hắn sẽ dung hợp nó vào với Vô Tự Thiên Thư.
Đến khi đó Phạm Thiên không những không cần phải khổ công tu luyện mà vẫn có thể nhận được lực lượng kinh người. Thậm chí là khi cảnh giới của hắn đủ cao thì còn có thể đánh ra chân chính Long Tượng chi Lực mà không phải chỉ là lời miêu tả của võ công này.
- Quốc sư đã hào phóng như vậy thì ta cũng không từ chối.
Kim Luân không thèm trả lời Phạm Thiên mà xin phép rời đi trong chốc lát sau đó liền quay lại với một cuốn thư tịch ở trên tay.
Đó chính là bí tịch Long Tượng Bàn Nhược Công của Mật Tông. Phạm Thiên cho dù không hiểu chữ viết trên đó nhưng vẫn mỉm cười nhận lấy và giả bộ nhét nó vào trong áo thực chất ra là đang ra lệnh cho hệ thống dung hợp Long Tượng Bàn Nhược Công.
- “Hệ thống, dung hợp Long Tượng Bàn Nhược Công”
“Dung hợp thành công, Vô Tự Thiên Thư đã tiến hóa lên Địa Cấp trung phẩm”
Hệ thống thông báo dung hợp thành công có nghĩa là Long Tượng Bàn Nhược Công mà Kim Luân Pháp Vương giao cho hắn không phải là giả.
Phạm Thiên trong lòng thầm vui vẻ, lúc trước không tìm được Tiên Thiên Công nhưng bù lại hắn đã lấy được Long Tượng Bàn Nhược Công thì chuyến đi tới phó bản lần này đã không hề uổng phí.
- Như vậy tiền chuộc đã được đưa tới tay ngươi, tiện đây ta muốn mời ngươi ở lại để dự tiệc với ta.
Phạm Thiên nhận được lời mời từ Thiết Mộc Chân thì có chút kinh ngạc. Nhưng hắn cũng chẳng có gì phải sợ hãi cả, cho dù toàn bộ doanh trại này cùng bao vây Phạm Thiên thì cũng không thể nào cản được hắn rời đi. Còn về việc hạ độc thì càng bất khả thi.
Chưa nói đến việc muốn hạ độc một vị Hoàng giai cao cấp Luyện Đan Sư như Phạm Thiên là chuyện không thể nào. Cho dù hắn có chủ động ăn vào thuốc độc thì cơ thể hắn cũng đã miễn nhiễm với hầu hết mọi loại chất độc thông thường ở thế giới võ hiệp này.
Phạm Thiên thản nhiên ngồi trong lều của Thiết Mộc Chân xung quanh là một đám linh Mông Cổ hung thần ác sát đang ăn uống no say ở xung quanh. Hắn được phục vụ những món ăn của Mông Cổ chủ yếu được làm từ thịt cừu.
- Ta kính đại hãn một chén này vì sự rộng rãi của đại hãn.
Phạm Thiên thật lòng nói uống cạn một chén rượu trước mặt Thiết Mộc Chân. Hắn bắt giữ Đà Lôi làm tù binh và phá hỏng kế hoạch tấn công thành Tương Dương của Mông Cổ vậy mà vẫn được Thiết Mộc Chân tiếp đãi nồng nhiệt thì có thể thấy vị đại hãn này có lòng dạ của một vị quân vương.
Không nói tới việc tàn sát và cướp bóc của quân Mông Cổ thì văn hóa phương đông và phương tây được giao thoa với nhau dưới chế độ hòa bình kiểu Mông Cổ do Thiết Mộc Chân lập ra. Giết một người là tội, giết vạn người thì là vĩ nhân.
Thiết Mộc Chân cũng uống cạn một chén rượu rồi nói:
- Chắc ngươi cũng thắc mắc lý do ta mời ngươi cùng ta dự tiệc. Đại Mông Cổ Quốc chúng ta chinh chiến khắp lục địa, xâm chiếm được đất đai vô số nhưng càng mở rộng lãnh thổ ta lại càng cần tới nhân tài. Ta mời ngươi dự tiệc là muốn ngươi theo phò tá ta chinh chiến.
Thiết Mộc Chân lúc trước nghe Phạm Thiên nói mình không phải người Hán thì mới nảy ra ý định này. Hiện nay lãnh thổ của Mông Cổ dưới tay Thiết Mộc Chân đã cực kỳ rộng lớn và thuộc hạ dưới tay cũng có rất nhiều người thuộc tộc người khác nhau nên hắn không hề e ngại việc hắn không phải người Mông Cổ.
Thiết Mộc Chân thấy võ công của Phạm Thiên còn cao hơn cả Kim Luân Pháp Vương, nếu hắn đồng ý trợ giúp thì mình sẽ như hổ thêm cánh.
- Nếu như ngươi đồng ý trợ giúp cho ta thì ta sẽ gả con gái của ta là Hoa Tranh công chúa cho ngươi.
Phạm Thiên vốn không để tâm đến lời đề nghị của Thiết Mộc Chân lắm nhưng sau khi nghe hắn nói lời này thì lại ngạc nhiên.
- Ta nghe nói Hoa Tranh công chúa đã được hứa gả cho Kim Đao phò mã Quách Tĩnh rồi kia mà?
Thiết Mộc Chân liền nói một câu ngắn ngủi:
- Quách Tĩnh là người Hán.
Quách Tĩnh là người Hán, cho dù được sinh ra tại Mông Cổ nhưng từ nhỏ được mẹ là Lý Bình dạy cho tư tưởng của người Hán thấm nhuần trong đầu cộng thêm Giang Nam thất quái cùng dạy dỗ nên tâm luôn hướng về người Hán.
Thời gian trước đây sau khi tới Trung Nguyên thì đám Giang Nam thất quái biết tin Dương Khang đã thành phế nhân nên mới chấm dứt vụ đánh cược với Khưu Xử Cơ và cùng Quách Tĩnh trở về Mông Cổ.
Khi đó Thiết Mộc Chân đã ra lệnh cho Quách Tĩnh cùng Đà Lôi cầm quân xuôi nam để đánh Nam Tống nhưng hắn đã từ chối.
Thiết Mộc Chân giống như nguyên tác muốn dùng Lý Bình để uy hiếp Quách Tĩnh khiến nàng tự sát để con trai không gặp khó xử.
Thiết Mộc Chân nể tình Quách Tĩnh đã kết nghĩa với Đà Lôi nên tha cho một mạng, Quách Tĩnh sau đó đã cùng Giang Nam thất quái trở về Trung Nguyên và hôn ước với Hoa Tranh cũng bị xóa bỏ.
- ------☆☆☆☆-------
Danh sách chương