Điện Tử Anh đã trở thành địa ngục trần gian.
Mấy chục thi thể của cung tỳ và nội thị nằm ngổn ngang trên mặt đất, rượu đổ nghiêng ngả, hoà lẫn với máu tươi đang nhỏ giọt tích tách.
Một tràng "hộ giá" kêu lên, tiếng kêu thảm thiết liên tục. Mọi người vây quanh lấy Hoàng đế vừa đánh vừa lùi lại phía sau, lùi đến khi không thể lùi lại được nữa.
Điện Tử Anh đã bị đám người của Thái tử bao vây lại.
Quan bào của Ngu Uyên đã nhuốm máu, tiếp nhận số cấm vệ quân còn sót lại, có khí thế nghiêm nghị của một vị quan.
Ngu Tân Di và Ninh Tử Trạc thì che chở cho nữ quyến ở phía sau, ngoài ra, không có văn võ bá quan nào dám đứng ra ngăn cản phản quân ép vua thoái vị.
Tay Ngu Tân Di cầm lưỡi kiếm cong chống vào cột cung điện, mà Ninh Tử Trạc thì thở hổn hển, trong tay cầm cung tiễn cướp được từ chỗ phản quân, túi đựng cung tên bên hông đã rút gần hết.
Hoàng đế thật không ngờ, ngoại trừ mấy cận vệ liều chết bảo vệ ở trước mặt ông ta ra, chỉ có một thiếu niên ăn chơi vô dụng, với cả cha con nhà họ Ngu vẫn luôn bị ông ta nghi ngờ chèn ép.
Mãi đến lúc này, ông ta mới nhận ra được ai mới đúng là người đáng tin cậy.
Bọn họ chống cự trong một giờ, như vậy mà chỉ có một giờ.
Một hồi chém giết trôi qua, xác chết đã nằm khắp nơi trên đất.
Đám cận vệ đều chết sạch, Ngu Tân Di và Ninh Tử Trạc cũng bị trọng thương, bị phản quân đoạt mất vũ khí.
"Ngươi… Hừ!"
Thái tử kéo đuôi tóc buộc cao của Ngu Tân Di, nhìn đôi mắt gan dạ không cam lòng của nàng ấy, hung dữ nói: "Chờ ta ngồi lên ngôi vị Hoàng đế rồi, sẽ xử lí ngươi!"
Đầu tóc Hoàng đế hỗn độn ngồi sau long án, mái tóc hoa râm rơi tán loạn, giống như chỉ trong một giây đã già đi mười tuổi.
Mấy trăm thần tử thân cận trong điện, đều trở thành con tin rơi vào tay Ninh Đàn.
Những người này đều là gia thế lừng lẫy, trong đó có không ít người nhà của các võ tướng. Những người này rơi vào tay Ninh Đàn, rất có khả năng sẽ trở thành cán chuôi hắn ta dùng để uy hiếp xúi giục các võ tướng.
Tình thế này cực kỳ bất lợi.
Ninh Đàn nhìn trong đám người rồi tóm lấy hai nữ tử gần đó, nói với Hoàng đế: "Thời đại của phụ hoàng đã mất, hà tất gì phải chống lại? Truyền ngôi cho nhi thần, nhi thần thì sẽ để người an dưỡng tuổi già… Nếu không nghe theo, sẽ giống như người này!"
Dứt lời liền rút kiếm chém một cái, đã chém chết hai con tin ăn mặc cao quý ngay tại chỗ.
Những người khác trong điện co rúm lại, còn có người càng gào khóc to hơn, Ngu Tân Di trơ mắt nhìn hai người kia bị g.iết chết, không khỏi cắn răng: "Súc sinh!"
Ninh Tử Trạc kéo lê đôi chân bị thương lặng lẽ di chuyển qua, cầm tay Ngu Tân Di để cầm máu cho nàng ấy.
Ninh Đàn nóng nảy đi tới đi lui ở trong điện, tóc rơi tán loạn bay trong gió lạnh, thổi tới phía hắn ta trông đáng sợ giống như ma quỷ.
"Phụ hoàng, người anh minh thần võ như vậy, nhân đức khoan dung như vậy, lại không muốn cứu thần dân của người sao?"
Hắn ta "chậc" một tiếng, gần như khàn cả giọng: "Vì sao không làm giống một bậc quân vương, ra tay bảo vệ thần dân của người! Bọn họ sắp bị nhi thần giết sạch rồi đấy!"
Phía sau long án, Hoàng đế bị k.ích thích, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
Thoái vị với thần dân trước mặt, ông ta vẫn chọn vế trước như cũ.
Tuyệt vọng bao phủ khắp điện, vẻ mặt mọi người tiều tụy, vẫn đang chờ cấm quân cần vương tới.
Nhưng Ngu Tân Di biết, cấm quân không có quân phù của ba bên, thì dù trú bên ngoài cửa cung cũng không thể hành động.
Huống chi con cháu thân thiết của thống lĩnh cấm quân đều ở trong tay Ninh Ân, lại không rõ nơi giam giữ con tin, muốn hành động nhưng vẫn còn dè chừng, là vì không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trận ác chiến trôi qua, đám phản quân đi theo Thái tử đã chết hết gần một nửa.
Đám người Ngu Uyên cũng không chiếm được ưu thế, cũng kiệt sức.
Trời dần dần tối lại, trong điện tràn ngập mùi máu tươi khó nói lên lời.
Thái tử đi ra ngoài một chuyến, khi trở về lại giết thêm mấy người.
Kiếm đã kè ở trên cổ, nhưng Hoàng đế vẫn không chịu thoái vị như cũ.
Ông ta như một con sói già, gắt gao cắn chặt miếng thịt, để duy trì uy nghiêm cuối cùng của một bậc đế vương.
Ninh Đàn thả tóc ra, giọng khàn khàn nói với Binh bộ thị lang: "Tìm ngọc tỷ, ép ông ta viết chiếu thư thoái vị!"
"Bệ hạ, đắc tội rồi."
Binh bộ thị lang rút kiếm trong tay ra, mũi kiếm lóe sáng.
Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, một mũi tên bay vút về phía Binh bộ thị lang, đâm từ sau ngực ra trước ngực. Thanh kiếm rời khỏi tay, phản quân phun máu tươi ngã quỵ xuống, để lộ ra bóng dáng thanh niên mặc bộ đồ màu tím cao quý khôi ngô đứng tại cửa điện.
Ninh Ân thậm chí còn không mặc áo giáp, vẫn mặc thường phục như cũ, tóc đen dài nửa vắt nửa buộc lên, nếu không có mấy vết máu tươi dính lên trên áo bào màu đen của hắn, chắc chắn Ninh Đàn sẽ cho rằng hắn chỉ nổi hứng đi dạo tới đây.
"Ngươi… Ngươi vào bằng cách nào?"
Hai mắt Ninh Đàn mở to, lập tức quát lên: "Người đâu! Giết hắn cho ta!"
Phản quân ở ngoài điện không hề phản ứng lại.
Ninh Đàn không biết vì sao đội quân của mình đột nhiên không có động tĩnh gì, vừa lui về phía sau vừa quát lên: "Cung thủ đâu? Lý Mạo ở đâu?"
Nhưng không ai đáp lại hắn ta.
"Một nghìn phản quân ở ngoài điện kia, e là hoàng huynh không đợi được nữa rồi."
Ninh Ân chỉ dẫn theo mấy thuộc hạ, bước qua dòng máu chảy quanh đầy đất, thi thể ngã đầy trước mặt hắn, nở ra những bông hoa đỏ tươi.
"Nhi thần cứu giá chậm trễ, mong phụ hoàng thứ tội."
Hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, đôi mắt sâu không có chút gợn sóng.
Vẻ mặt Hoàng đế cực kỳ phức tạp.
Ông ta dùng hết tâm cơ thủ đoạn hơn nửa đời người, kết quả người cứu ông ta, lại là đứa con trai ông ta coi là nỗi nhục của mình.
Là tới cứu ông ta sao? Hoàng đế không xác định được.
Nhưng với tình cảnh trước mắt, lão Thất thật sự là cọng rơm cuối cùng mà ông ta có thể với lấy.
Lồ.ng ngực Hoàng đế phập phồng lên xuống, khàn khàn nói: “Ngươi truy bắt quân phản đảng giúp trẫm, trẫm phong ngươi thành Tĩnh vương, thưởng một nghìn lương thực!"
Khóe miệng Ninh Ân giật giật.
Lúc này, ông ta lại chịu thừa nhận người con trai này rồi.
Đáng tiếc, đã quá muộn rồi.
Vương Lệnh Thanh đứng ở phía sau cửa điện thấy Thái tử đã mất uy thế, sợ chết khiếp, vội vàng vứt kiếm bỏ chạy.
Thái tử trừng mắt, được mấy cận vệ che chở vừa đánh vừa rút lui, vẫn tuyệt vọng hô lên: "Mẫu hậu! Mẫu hậu người tới giúp nhi thần đi! Người đã quên đứa con trai của người rồi sao?"
Hắn ta khao khát có kỳ tích xuất hiện, đợi Hoàng hậu có giúp hắn ta: "Mẫu hậu! Nếu nhi tử thất bại, bí mật của người cũng không giữ được đâu! Chúng ta là người trên cùng một thuyền đấy… A!"
Một lưỡi dao găm bay tới, xuyên qua ngực Ninh Đàn.
Hắn ta mở to mắt, cứng ngắc cúi đầu, không thể tin nổi nhìn dòng máu ở trước ngực.
Cơ thể Ninh Đàn ngã về phía trước, một vũng máu đỏ sậm từ từ chảy ra ở dưới người hắn ta.
Hai mắt hắn vẫn mở to, miệng phun ra búng máu, mấp máy nói:
"Mẫu… Vì, vì sao…"
Hắn ta vươn bàn tay run rẩy về phía bóng người ở trong góc, như muốn bắt lấy gì đó, nhưng vẫn phí công.
Hoàng đế nhìn Thái tử bị bắn trúng, đôi môi khô khốc mấp máy một lúc lâu, cuối cùng ngã gục trong long ỷ, mặc cho vô số cung tên bắn loạn xạ lên thi thể của Thái tử và đám phản quân.
Ninh Ân nở nụ cười.
Nụ cười nhuốm máu tươi tôn lên là da trắng bệch của hắn, nụ cười xinh đẹp điên cuồng.
Sáu năm trước khi kí trò chơi mẫu tử tương tàn, cuối cùng hắn đã trở về.
Thật đúng là hoàn mỹ.
"Chiết Kích, Trầm Phong."
Ninh Ân gọi thuộc hạ trong cấm quân tới, ngước mắt lên nói:
"Còn không mau giúp bệ hạ, giết sạch "phản đảng"."
Bên ngoài điện Tử Anh.
Ngu Hoán Thần dẫn cận vệ vây quanh một nghìn phản quân của Ninh Đàn, tước vũ khí, lại lệnh cho đám Thanh Tiêu, Thanh Lam, cứu cha và đám Ngu Tân Di ở trong điện ra.
Vừa cứu người ra xong, liền nghe thấy trong điện vang lên một tiếng kêu thảm thiết.
Ánh mắt Ngu Uyên lộ vẻ kinh ngạc, bất giác lùi lại, lại bị Ngu Hoán Thần giữ lại.
Quân kỳ bay phần phật, một cơn gió lạnh thổi qua, trận tuyết đầu tiên của năm mới đã rơi xuống.
…
"Tuyết rơi rồi, thật lạnh!"
Hồ Đào xoa xoa tay đóng cửa lại, xoay người nhìn mũ phượng áo cưới vẫn đặt trên án kỷ, thầm buông tiếng thở dài.
Hồ Đào lấy lò sưởi nhỏ nhét vào trong tay Ngu Linh Tê, dỗ dành: "Tú nương khéo tay nhất trong kinh thành mất ba tháng mới làm xong bộ áo cưới này đấy! Thật là đẹp, tiểu thư không thử một lần sao?"
"Không cần." Ngu Linh Tê vẫn đang chờ tin tức trong cung, chỉ thản nhiên nói.
"Thử xem sao, chắc chắn tiểu thư mặc sẽ rất đẹp! Nếu không vừa người, nô tỳ sẽ bảo tú nương sửa lại."
Hồ Đào suy nghĩ rất đơn giản, nàng muốn để tiểu thư thoải mái hơn chút. Mà nữ tử khi nhìn thấy quần áo và trang sức xinh đẹp, cũng đều thích thú.
Ngu Linh Tê không lay chuyển được nàng, đành phải nói: "Ngươi đi ra ngoài trước, để ta thử."
Hồ Đào đáp lại giòn giã, rồi đi ngoài phòng chờ đợi.
Ngu Linh Tê ngồi một lát mới đứng dậy, cởi áo khoác lông cáo và áo lụa xuống, thả tóc đi đến chỗ đặt bộ áo cưới gấp gọn gàng để ở trước mặt, đưa ngón tay ra sờ.
Ngu Linh Tê đứng nhìn gương đồng ở trước mặt, nhìn bản thân mặc bộ đồ cưới đỏ như lửa ở bên trong, chợt hoảng hốt.
Bộ áo cưới rất đẹp, ngọc trai sáng rực rỡ, sợi kim tuyến lấp lánh, tầng tầng lớp lớp váy áo nở rộ rủ xuống dưới đất, trông giống như đem những thứ sáng chói nhất tập trung hết lên người nàng, nàng lại chỉ cảm thấy nặng nề và xa lạ.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Mặc chưa tới nửa chén trà nhỏ, nàng lại muốn cởi ra, vứt sang một bên.
Ngón tay vừa mới chạm đến thắt lưng, chợt nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Hồ Đào đứng chờ ở ngoài cửa.
Ngu Linh Tê xoay người, liền có người phá cửa đi vào.
Tiếp đó trên gáy nàng đau nhức, trước mắt bỗng tối sầm, không còn ý thức.
Hai giờ sau.
Ngu Linh Tê bị tiếng nói chuyện đánh thức.
Tay chân nàng bị trói vứt ở trên mặt đất lạnh lẽo, trước mắt bịt một túi vải đen, chỉ chừa ra một lỗ nhỏ để thở.
Bên cạnh, có một giọng nói không thành thật vang lên: "Tội thần Vương Lệnh Thanh, vì bị Thái tử ép buộc, bất đắc dĩ mới làm ra chuyện mạo phạm thiên uy, thần mà biết vậy sẽ chẳng làm, nên cố ý tới thỉnh tội với điện hạ!"
Vương Lệnh Thanh? Qua lớp vải đen, Ngu Linh Tê hơi ngẩn ra.
Nàng tưởng rằng có người sai Vương Lệnh Thanh đi bắt mình, là để ép cha chịu khuất phục. Hiện tại xem ra, không phải là như vậy.
Thái tử đã xảy ra chuyện, có thể khiến Vương Lệnh Thanh ăn nói khép nép cầu xin "điện hạ", chỉ có khả năng là…
Ngu Linh Tê dừng lại, đột nhiên trở nên an tĩnh.
Vương Lệnh Thanh đẩy Ngu Linh Tê một cái, tiếp tục nịnh nọt: "Cái này, là chút lòng thành của vi thần."
Ngu Linh Tê bị đẩy ngã xuống đất, trong lòng thầm mắng Vương Lệnh Thanh.
Thỉnh tội thì cứ thỉnh tội, liên quan gì tới nàng chứ?
Vương Lệnh Thanh nói: "Nghe nói khi điện hạ lưu lạc ở bên ngoài, từng gặp nạn rồi trở thành nô bộc của nàng, nếm bao nhiêu nhục nhã. Bây giờ thần đưa nàng tới coi như làm lễ vật, dâng lên cho điện hạ."
"..." Xong rồi.
Hai đời, cuối cùng vẫn không chạy khỏi số mệnh "lễ vật".
Người ở trước mặt vẫn luôn im lặng cuối cùng đã có động tĩnh, Ngu Linh Tê nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn tới gần, gió thổi qua làm vạt áo bào phía sau của hắn kêu sột soạt, pha lẫn mùi cây mộc trong veo và lạnh lùng như tuyết.
Trước mắt chợt lóe sáng, có người lấy túi vải che mặt đi.
Phía chân trời đen tối như mực, cây đuốc trong đình sáng rực, tuyết rơi đầy trời, ánh lửa chiếu lên đình viện ánh lên màu vàng xinh đẹp.
Bông tuyết trắng như hoa, rơi xuống áo khoác màu đen của Ninh Ân, lọt vào đôi mắt như lưu ly của Ngu Linh Tê, một lát sau liền tan thành giọt nước.
Một đám người quỳ đầy dưới đất, đều hướng tới phía Ninh Ân, quỳ lạy cúi đầu.
Hắn sờ cằm cúi người, nhìn mái tóc đen đang rối tung của người đẹp mặc áo đỏ thắm.
Tầm mắt đảo qua mọi ngóc ngách trên khuôn mặt dịu dàng của Ngu Linh Tê, rơi lên trên áo cưới ngọc trai dệt vàng của nàng.
Đôi mắt đen láy của Ninh Ân như là dấy lên ánh lửa hồng, lấp lánh mà lại lạnh lùng.
Hắn nheo mắt suy nghĩ, chợt cười khẽ một tiếng.
Ngu Linh Tê không chút nghi ngờ, trừng mắt nghĩ Tiểu Phong Tử mà nhìn thấy bộ dạng xui xẻo này của nàng, nhất định là rất vui vẻ.
"Sao lại làm mình trở nên chật vật như vậy, hả?"
Ninh Ân khẽ xùy một tiếng, tầm mắt hạ xuống thêm chút nữa, dừng ở trên cổ tay nàng.
Làn da trắng nõn mềm mại, bị dây thừng trói lại, đã làm ra mấy vết xước sưng đỏ, nhìn qua đã thấy hơi đáng thương.
Ánh mắt hắn yên lặng nhìn xuống, nhìn vết thương sưng đỏ kia rất lâu.
Lưỡi kiếm xẹt qua, sợi dây thừng trên cổ tay Ngu Linh Tê liền đứt ra.
Vương Lệnh Thanh thấy Ninh Ân không bài xích này phần "Lễ vật" này, không khỏi vui mừng nhướn mày, vội vàng thể hiện lòng thành nói:
"Thần Vương Lệnh Thanh nguyện bỏ gian tà theo chính nghĩa, không màng sống chết vì điện hạ!"
Nghe câu quen thuộc như thế, khóe miệng Ngu Linh Tê giật giật.
Ài, thần tiên cũng không thể cứu được ngươi đâu.
"A?"
Ninh Ân híp híp mắt, khẽ cười nói: "Vậy thì thành toàn cho ngươi vậy."
Ngay sau đó, Ngu Linh Tê rơi vào trong vòng ôm rộng lớn trong veo mà lạnh lùng.
"Giết hết đi."
Ninh Ân lạnh lùng nói xong, liền dơ tay nhấc áo khoác ở bên cạnh lên, chặn bông tuyết rơi xuống chỗ nàng.
Mấy chục thi thể của cung tỳ và nội thị nằm ngổn ngang trên mặt đất, rượu đổ nghiêng ngả, hoà lẫn với máu tươi đang nhỏ giọt tích tách.
Một tràng "hộ giá" kêu lên, tiếng kêu thảm thiết liên tục. Mọi người vây quanh lấy Hoàng đế vừa đánh vừa lùi lại phía sau, lùi đến khi không thể lùi lại được nữa.
Điện Tử Anh đã bị đám người của Thái tử bao vây lại.
Quan bào của Ngu Uyên đã nhuốm máu, tiếp nhận số cấm vệ quân còn sót lại, có khí thế nghiêm nghị của một vị quan.
Ngu Tân Di và Ninh Tử Trạc thì che chở cho nữ quyến ở phía sau, ngoài ra, không có văn võ bá quan nào dám đứng ra ngăn cản phản quân ép vua thoái vị.
Tay Ngu Tân Di cầm lưỡi kiếm cong chống vào cột cung điện, mà Ninh Tử Trạc thì thở hổn hển, trong tay cầm cung tiễn cướp được từ chỗ phản quân, túi đựng cung tên bên hông đã rút gần hết.
Hoàng đế thật không ngờ, ngoại trừ mấy cận vệ liều chết bảo vệ ở trước mặt ông ta ra, chỉ có một thiếu niên ăn chơi vô dụng, với cả cha con nhà họ Ngu vẫn luôn bị ông ta nghi ngờ chèn ép.
Mãi đến lúc này, ông ta mới nhận ra được ai mới đúng là người đáng tin cậy.
Bọn họ chống cự trong một giờ, như vậy mà chỉ có một giờ.
Một hồi chém giết trôi qua, xác chết đã nằm khắp nơi trên đất.
Đám cận vệ đều chết sạch, Ngu Tân Di và Ninh Tử Trạc cũng bị trọng thương, bị phản quân đoạt mất vũ khí.
"Ngươi… Hừ!"
Thái tử kéo đuôi tóc buộc cao của Ngu Tân Di, nhìn đôi mắt gan dạ không cam lòng của nàng ấy, hung dữ nói: "Chờ ta ngồi lên ngôi vị Hoàng đế rồi, sẽ xử lí ngươi!"
Đầu tóc Hoàng đế hỗn độn ngồi sau long án, mái tóc hoa râm rơi tán loạn, giống như chỉ trong một giây đã già đi mười tuổi.
Mấy trăm thần tử thân cận trong điện, đều trở thành con tin rơi vào tay Ninh Đàn.
Những người này đều là gia thế lừng lẫy, trong đó có không ít người nhà của các võ tướng. Những người này rơi vào tay Ninh Đàn, rất có khả năng sẽ trở thành cán chuôi hắn ta dùng để uy hiếp xúi giục các võ tướng.
Tình thế này cực kỳ bất lợi.
Ninh Đàn nhìn trong đám người rồi tóm lấy hai nữ tử gần đó, nói với Hoàng đế: "Thời đại của phụ hoàng đã mất, hà tất gì phải chống lại? Truyền ngôi cho nhi thần, nhi thần thì sẽ để người an dưỡng tuổi già… Nếu không nghe theo, sẽ giống như người này!"
Dứt lời liền rút kiếm chém một cái, đã chém chết hai con tin ăn mặc cao quý ngay tại chỗ.
Những người khác trong điện co rúm lại, còn có người càng gào khóc to hơn, Ngu Tân Di trơ mắt nhìn hai người kia bị g.iết chết, không khỏi cắn răng: "Súc sinh!"
Ninh Tử Trạc kéo lê đôi chân bị thương lặng lẽ di chuyển qua, cầm tay Ngu Tân Di để cầm máu cho nàng ấy.
Ninh Đàn nóng nảy đi tới đi lui ở trong điện, tóc rơi tán loạn bay trong gió lạnh, thổi tới phía hắn ta trông đáng sợ giống như ma quỷ.
"Phụ hoàng, người anh minh thần võ như vậy, nhân đức khoan dung như vậy, lại không muốn cứu thần dân của người sao?"
Hắn ta "chậc" một tiếng, gần như khàn cả giọng: "Vì sao không làm giống một bậc quân vương, ra tay bảo vệ thần dân của người! Bọn họ sắp bị nhi thần giết sạch rồi đấy!"
Phía sau long án, Hoàng đế bị k.ích thích, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
Thoái vị với thần dân trước mặt, ông ta vẫn chọn vế trước như cũ.
Tuyệt vọng bao phủ khắp điện, vẻ mặt mọi người tiều tụy, vẫn đang chờ cấm quân cần vương tới.
Nhưng Ngu Tân Di biết, cấm quân không có quân phù của ba bên, thì dù trú bên ngoài cửa cung cũng không thể hành động.
Huống chi con cháu thân thiết của thống lĩnh cấm quân đều ở trong tay Ninh Ân, lại không rõ nơi giam giữ con tin, muốn hành động nhưng vẫn còn dè chừng, là vì không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trận ác chiến trôi qua, đám phản quân đi theo Thái tử đã chết hết gần một nửa.
Đám người Ngu Uyên cũng không chiếm được ưu thế, cũng kiệt sức.
Trời dần dần tối lại, trong điện tràn ngập mùi máu tươi khó nói lên lời.
Thái tử đi ra ngoài một chuyến, khi trở về lại giết thêm mấy người.
Kiếm đã kè ở trên cổ, nhưng Hoàng đế vẫn không chịu thoái vị như cũ.
Ông ta như một con sói già, gắt gao cắn chặt miếng thịt, để duy trì uy nghiêm cuối cùng của một bậc đế vương.
Ninh Đàn thả tóc ra, giọng khàn khàn nói với Binh bộ thị lang: "Tìm ngọc tỷ, ép ông ta viết chiếu thư thoái vị!"
"Bệ hạ, đắc tội rồi."
Binh bộ thị lang rút kiếm trong tay ra, mũi kiếm lóe sáng.
Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, một mũi tên bay vút về phía Binh bộ thị lang, đâm từ sau ngực ra trước ngực. Thanh kiếm rời khỏi tay, phản quân phun máu tươi ngã quỵ xuống, để lộ ra bóng dáng thanh niên mặc bộ đồ màu tím cao quý khôi ngô đứng tại cửa điện.
Ninh Ân thậm chí còn không mặc áo giáp, vẫn mặc thường phục như cũ, tóc đen dài nửa vắt nửa buộc lên, nếu không có mấy vết máu tươi dính lên trên áo bào màu đen của hắn, chắc chắn Ninh Đàn sẽ cho rằng hắn chỉ nổi hứng đi dạo tới đây.
"Ngươi… Ngươi vào bằng cách nào?"
Hai mắt Ninh Đàn mở to, lập tức quát lên: "Người đâu! Giết hắn cho ta!"
Phản quân ở ngoài điện không hề phản ứng lại.
Ninh Đàn không biết vì sao đội quân của mình đột nhiên không có động tĩnh gì, vừa lui về phía sau vừa quát lên: "Cung thủ đâu? Lý Mạo ở đâu?"
Nhưng không ai đáp lại hắn ta.
"Một nghìn phản quân ở ngoài điện kia, e là hoàng huynh không đợi được nữa rồi."
Ninh Ân chỉ dẫn theo mấy thuộc hạ, bước qua dòng máu chảy quanh đầy đất, thi thể ngã đầy trước mặt hắn, nở ra những bông hoa đỏ tươi.
"Nhi thần cứu giá chậm trễ, mong phụ hoàng thứ tội."
Hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, đôi mắt sâu không có chút gợn sóng.
Vẻ mặt Hoàng đế cực kỳ phức tạp.
Ông ta dùng hết tâm cơ thủ đoạn hơn nửa đời người, kết quả người cứu ông ta, lại là đứa con trai ông ta coi là nỗi nhục của mình.
Là tới cứu ông ta sao? Hoàng đế không xác định được.
Nhưng với tình cảnh trước mắt, lão Thất thật sự là cọng rơm cuối cùng mà ông ta có thể với lấy.
Lồ.ng ngực Hoàng đế phập phồng lên xuống, khàn khàn nói: “Ngươi truy bắt quân phản đảng giúp trẫm, trẫm phong ngươi thành Tĩnh vương, thưởng một nghìn lương thực!"
Khóe miệng Ninh Ân giật giật.
Lúc này, ông ta lại chịu thừa nhận người con trai này rồi.
Đáng tiếc, đã quá muộn rồi.
Vương Lệnh Thanh đứng ở phía sau cửa điện thấy Thái tử đã mất uy thế, sợ chết khiếp, vội vàng vứt kiếm bỏ chạy.
Thái tử trừng mắt, được mấy cận vệ che chở vừa đánh vừa rút lui, vẫn tuyệt vọng hô lên: "Mẫu hậu! Mẫu hậu người tới giúp nhi thần đi! Người đã quên đứa con trai của người rồi sao?"
Hắn ta khao khát có kỳ tích xuất hiện, đợi Hoàng hậu có giúp hắn ta: "Mẫu hậu! Nếu nhi tử thất bại, bí mật của người cũng không giữ được đâu! Chúng ta là người trên cùng một thuyền đấy… A!"
Một lưỡi dao găm bay tới, xuyên qua ngực Ninh Đàn.
Hắn ta mở to mắt, cứng ngắc cúi đầu, không thể tin nổi nhìn dòng máu ở trước ngực.
Cơ thể Ninh Đàn ngã về phía trước, một vũng máu đỏ sậm từ từ chảy ra ở dưới người hắn ta.
Hai mắt hắn vẫn mở to, miệng phun ra búng máu, mấp máy nói:
"Mẫu… Vì, vì sao…"
Hắn ta vươn bàn tay run rẩy về phía bóng người ở trong góc, như muốn bắt lấy gì đó, nhưng vẫn phí công.
Hoàng đế nhìn Thái tử bị bắn trúng, đôi môi khô khốc mấp máy một lúc lâu, cuối cùng ngã gục trong long ỷ, mặc cho vô số cung tên bắn loạn xạ lên thi thể của Thái tử và đám phản quân.
Ninh Ân nở nụ cười.
Nụ cười nhuốm máu tươi tôn lên là da trắng bệch của hắn, nụ cười xinh đẹp điên cuồng.
Sáu năm trước khi kí trò chơi mẫu tử tương tàn, cuối cùng hắn đã trở về.
Thật đúng là hoàn mỹ.
"Chiết Kích, Trầm Phong."
Ninh Ân gọi thuộc hạ trong cấm quân tới, ngước mắt lên nói:
"Còn không mau giúp bệ hạ, giết sạch "phản đảng"."
Bên ngoài điện Tử Anh.
Ngu Hoán Thần dẫn cận vệ vây quanh một nghìn phản quân của Ninh Đàn, tước vũ khí, lại lệnh cho đám Thanh Tiêu, Thanh Lam, cứu cha và đám Ngu Tân Di ở trong điện ra.
Vừa cứu người ra xong, liền nghe thấy trong điện vang lên một tiếng kêu thảm thiết.
Ánh mắt Ngu Uyên lộ vẻ kinh ngạc, bất giác lùi lại, lại bị Ngu Hoán Thần giữ lại.
Quân kỳ bay phần phật, một cơn gió lạnh thổi qua, trận tuyết đầu tiên của năm mới đã rơi xuống.
…
"Tuyết rơi rồi, thật lạnh!"
Hồ Đào xoa xoa tay đóng cửa lại, xoay người nhìn mũ phượng áo cưới vẫn đặt trên án kỷ, thầm buông tiếng thở dài.
Hồ Đào lấy lò sưởi nhỏ nhét vào trong tay Ngu Linh Tê, dỗ dành: "Tú nương khéo tay nhất trong kinh thành mất ba tháng mới làm xong bộ áo cưới này đấy! Thật là đẹp, tiểu thư không thử một lần sao?"
"Không cần." Ngu Linh Tê vẫn đang chờ tin tức trong cung, chỉ thản nhiên nói.
"Thử xem sao, chắc chắn tiểu thư mặc sẽ rất đẹp! Nếu không vừa người, nô tỳ sẽ bảo tú nương sửa lại."
Hồ Đào suy nghĩ rất đơn giản, nàng muốn để tiểu thư thoải mái hơn chút. Mà nữ tử khi nhìn thấy quần áo và trang sức xinh đẹp, cũng đều thích thú.
Ngu Linh Tê không lay chuyển được nàng, đành phải nói: "Ngươi đi ra ngoài trước, để ta thử."
Hồ Đào đáp lại giòn giã, rồi đi ngoài phòng chờ đợi.
Ngu Linh Tê ngồi một lát mới đứng dậy, cởi áo khoác lông cáo và áo lụa xuống, thả tóc đi đến chỗ đặt bộ áo cưới gấp gọn gàng để ở trước mặt, đưa ngón tay ra sờ.
Ngu Linh Tê đứng nhìn gương đồng ở trước mặt, nhìn bản thân mặc bộ đồ cưới đỏ như lửa ở bên trong, chợt hoảng hốt.
Bộ áo cưới rất đẹp, ngọc trai sáng rực rỡ, sợi kim tuyến lấp lánh, tầng tầng lớp lớp váy áo nở rộ rủ xuống dưới đất, trông giống như đem những thứ sáng chói nhất tập trung hết lên người nàng, nàng lại chỉ cảm thấy nặng nề và xa lạ.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Mặc chưa tới nửa chén trà nhỏ, nàng lại muốn cởi ra, vứt sang một bên.
Ngón tay vừa mới chạm đến thắt lưng, chợt nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Hồ Đào đứng chờ ở ngoài cửa.
Ngu Linh Tê xoay người, liền có người phá cửa đi vào.
Tiếp đó trên gáy nàng đau nhức, trước mắt bỗng tối sầm, không còn ý thức.
Hai giờ sau.
Ngu Linh Tê bị tiếng nói chuyện đánh thức.
Tay chân nàng bị trói vứt ở trên mặt đất lạnh lẽo, trước mắt bịt một túi vải đen, chỉ chừa ra một lỗ nhỏ để thở.
Bên cạnh, có một giọng nói không thành thật vang lên: "Tội thần Vương Lệnh Thanh, vì bị Thái tử ép buộc, bất đắc dĩ mới làm ra chuyện mạo phạm thiên uy, thần mà biết vậy sẽ chẳng làm, nên cố ý tới thỉnh tội với điện hạ!"
Vương Lệnh Thanh? Qua lớp vải đen, Ngu Linh Tê hơi ngẩn ra.
Nàng tưởng rằng có người sai Vương Lệnh Thanh đi bắt mình, là để ép cha chịu khuất phục. Hiện tại xem ra, không phải là như vậy.
Thái tử đã xảy ra chuyện, có thể khiến Vương Lệnh Thanh ăn nói khép nép cầu xin "điện hạ", chỉ có khả năng là…
Ngu Linh Tê dừng lại, đột nhiên trở nên an tĩnh.
Vương Lệnh Thanh đẩy Ngu Linh Tê một cái, tiếp tục nịnh nọt: "Cái này, là chút lòng thành của vi thần."
Ngu Linh Tê bị đẩy ngã xuống đất, trong lòng thầm mắng Vương Lệnh Thanh.
Thỉnh tội thì cứ thỉnh tội, liên quan gì tới nàng chứ?
Vương Lệnh Thanh nói: "Nghe nói khi điện hạ lưu lạc ở bên ngoài, từng gặp nạn rồi trở thành nô bộc của nàng, nếm bao nhiêu nhục nhã. Bây giờ thần đưa nàng tới coi như làm lễ vật, dâng lên cho điện hạ."
"..." Xong rồi.
Hai đời, cuối cùng vẫn không chạy khỏi số mệnh "lễ vật".
Người ở trước mặt vẫn luôn im lặng cuối cùng đã có động tĩnh, Ngu Linh Tê nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn tới gần, gió thổi qua làm vạt áo bào phía sau của hắn kêu sột soạt, pha lẫn mùi cây mộc trong veo và lạnh lùng như tuyết.
Trước mắt chợt lóe sáng, có người lấy túi vải che mặt đi.
Phía chân trời đen tối như mực, cây đuốc trong đình sáng rực, tuyết rơi đầy trời, ánh lửa chiếu lên đình viện ánh lên màu vàng xinh đẹp.
Bông tuyết trắng như hoa, rơi xuống áo khoác màu đen của Ninh Ân, lọt vào đôi mắt như lưu ly của Ngu Linh Tê, một lát sau liền tan thành giọt nước.
Một đám người quỳ đầy dưới đất, đều hướng tới phía Ninh Ân, quỳ lạy cúi đầu.
Hắn sờ cằm cúi người, nhìn mái tóc đen đang rối tung của người đẹp mặc áo đỏ thắm.
Tầm mắt đảo qua mọi ngóc ngách trên khuôn mặt dịu dàng của Ngu Linh Tê, rơi lên trên áo cưới ngọc trai dệt vàng của nàng.
Đôi mắt đen láy của Ninh Ân như là dấy lên ánh lửa hồng, lấp lánh mà lại lạnh lùng.
Hắn nheo mắt suy nghĩ, chợt cười khẽ một tiếng.
Ngu Linh Tê không chút nghi ngờ, trừng mắt nghĩ Tiểu Phong Tử mà nhìn thấy bộ dạng xui xẻo này của nàng, nhất định là rất vui vẻ.
"Sao lại làm mình trở nên chật vật như vậy, hả?"
Ninh Ân khẽ xùy một tiếng, tầm mắt hạ xuống thêm chút nữa, dừng ở trên cổ tay nàng.
Làn da trắng nõn mềm mại, bị dây thừng trói lại, đã làm ra mấy vết xước sưng đỏ, nhìn qua đã thấy hơi đáng thương.
Ánh mắt hắn yên lặng nhìn xuống, nhìn vết thương sưng đỏ kia rất lâu.
Lưỡi kiếm xẹt qua, sợi dây thừng trên cổ tay Ngu Linh Tê liền đứt ra.
Vương Lệnh Thanh thấy Ninh Ân không bài xích này phần "Lễ vật" này, không khỏi vui mừng nhướn mày, vội vàng thể hiện lòng thành nói:
"Thần Vương Lệnh Thanh nguyện bỏ gian tà theo chính nghĩa, không màng sống chết vì điện hạ!"
Nghe câu quen thuộc như thế, khóe miệng Ngu Linh Tê giật giật.
Ài, thần tiên cũng không thể cứu được ngươi đâu.
"A?"
Ninh Ân híp híp mắt, khẽ cười nói: "Vậy thì thành toàn cho ngươi vậy."
Ngay sau đó, Ngu Linh Tê rơi vào trong vòng ôm rộng lớn trong veo mà lạnh lùng.
"Giết hết đi."
Ninh Ân lạnh lùng nói xong, liền dơ tay nhấc áo khoác ở bên cạnh lên, chặn bông tuyết rơi xuống chỗ nàng.
Danh sách chương