Bi ai (tam)
Phù Lam thả mèo đen đang nằm trong lòng xuống đất, sau đó bế Thích Ẩn lên.
Mộ Dung Tuyết thầm nghĩ thôi xong, quả nhiên khi Thích Ẩn đặt chân xuống đất, ánh vàng trên mặt đất chợt lóe lên, linh lực lấp lánh tựa như dòng nước thông nối với nhau bao vây bốn người một mèo bọn họ. Trận Tỏa Túc khởi động, một chiếc lồng giam màu vàng rực bao trùm lấy bọn họ, nom hệt như cá bị vây trong chậu. Cả bốn người đều tỏ vẻ giật mình, Ngu Lâm Tiên thong thả lết ra khỏi rừng cây.
“Đã lâu không gặp, các vị tiểu hữu.” Ngu Lâm Tiên trúc trắc mở miệng.
“…” Mất một lúc lâu Vân Tri mới nhận ra lão già này là ai, hắn kinh ngạc nói: “Cũng không lâu lắm, tiền bối à, sao mới một lúc không gặp mà ngài đã thành nhân thú rồi?”
“Đừng có mồm mép với ta!” Ngu Lâm Tiên cả giận, “Nếu muốn sống, nhãi ranh đầu bạc kia, giao tim của ngươi ra đây.”
“Tim của ta cho ca ta rồi.” Thích Ẩn vô cảm nói.
Ngu Lâm Tiên sửng sốt, chợt phản ứng lại kịp, cười khẩy nói: “Đừng có nói nhảm với lão phu, ngươi biết rõ thứ lão phu muốn chính là trái tim của ngươi. ‘Trái tim là bộ phận tinh túy nhất’, yêu ma khác với phàm nhân là do trái tim bất đồng. Chỉ cần ăn tim của ngươi, uống máu thịt của ngươi, lão phu sẽ có thể vinh đăng đại đạo!”
Thích Ẩn im lặng nhìn Ngu Lâm Tiên, đôi con ngươi màu xám bạc lạnh lẽo như băng. Mộ Dung Tuyết như ngồi trên đống lửa, cậu dùng sức nghễnh cổ nhìn phía bên Thích Ẩn, bất chợt cảm thấy kinh ngạc. Lúc trước mỗi khi nhìn Thích Ẩn cậu cũng không cảm nhận được hắn hung ác là mấy, chỉ cảm thấy ngoại trừ vẻ ngoài khác biệt với người ta thì cũng là một thiếu niên chân chất. Bây giờ nhìn lại, đáy mắt của hắn như phủ một lớp sương tuyết giá rét, lạnh lùng và tràn ngập sát khí. Bỗng dưng Mộ Dung Tuyết ngộ ra rằng cậu chưa bao giờ thực sự hiểu được chàng trai này, cậu được Thích Ẩn đối xử tử tế chẳng qua là vì cậu dây mơ rễ má với chuyện làm đồng bạn của Phù Lam mà thôi.
Thích Ẩn hờ hững nói: “Nói không sai, tim ta là tim của thần, đương nhiên khác với quả tim hôi thối trong lồng ngực ngươi rồi.”
“Tim thần… là tim của thần linh…” Ngu Lâm Tiên nhìn chằm chằm ngực của Thích Ẩn, mười ngón tay điên cuồng vặn vẹo, “Mau đưa cho ta, mau đưa cho ta!”
“Ồ?” Thích Ẩn khẽ nheo mắt, “Ngươi thật sự muốn nó sao?”
“Nếu ngươi không giao ra,” Ngu Lâm Tiên chỉ vào hai người Mộ Dung Tuyết cười hô hố, “Ta lập tức ném hai đứa này xuống. Nơi này là vực sâu không đáy, hai bọn nó là thân thể phàm thai, rơi từ đây xuống chỉ có nước đi thẳng tới âm tào địa phủ thôi!”
Thích Ẩn rất muốn nói đồ đệ ngươi có chết thì có liên quan gì đến ta, muốn giết thì giết lẹ đi, nói không chừng ta còn có thể giúp ngươi chôn đó. Thôi được, dù sao thì Thích Linh Xu và Vân Tri cũng ở đây, hắn không động thủ bọn họ cũng sẽ động thủ.
“Được, cho ngươi.” Thích Ẩn nói.
Mộ Dung Tuyết ở phía bên kia đỏ mắt, cậu ra sức lắc đầu nguầy nguậy. Cậu không ngờ rằng Thích Ẩn vốn không quen biết gì với bọn họ thế mà lại có thể vì bọn họ mà làm chuyện như thế. Ngu Sư Sư cũng sững sờ tại chỗ, chàng trai đầu bạc này trước giờ chỉ bày ra nét mặt dễ gần với ca ca hắn thôi, còn với bọn họ thì lúc nào cũng lạnh lùng. Không thể tưởng tượng được cái tên vô lại sống lỗi chỉ biết mỗi bản thân mình này lại chịu hi sinh tính mạng vì bọn họ.
Thích Ẩn giơ dao găm lên định mổ ngực. Phù Lam đè tay hắn lại, khẽ hỏi: “Tiểu Ẩn, đệ không đau sao?”
“Không sao, ca à.” Thích Ẩn an ủi hắn, “Phản phệ cũng rất đau, ta quen rồi.”
“Ngươi làm gì đó?” Ngu Lâm Tiên nhìn Phù Lam, căm hận nói: “Cái tên khốn khiếp phản bội nhà ngươi, lão phu cho ngươi mấy chục lượng bạc trắng không phải để ngươi đến đây nhận đệ đệ!”
“Ta không cần bạc, ta chỉ muốn đệ đệ.” Phù Lam chán nản nói, “Bạc không mua được đệ đệ.”
Đáy lòng như có gì đó khẽ lướt qua, vị ngọt trào dâng khắp trái tim hắn như thể được ăn mứt táo. Có những lời này của ca hắn, hắn có mổ ngực một trăm lần cũng đáng lắm. Thích Ẩn sờ đầu Phù Lam, dịu dàng cất giọng thật khẽ: “Ca, huynh nhìn ta đi, tim ta đẹp lắm. Lát nữa huynh tìm thử xem bên trong có mình không nhé.”
Phù Lam nghe không hiểu, mở to mắt hỏi: “Bên trong… có ta sao?”
Thích Ẩn cười nói: “Tất cả đều là huynh.”
Hắn cầm dao găm đâm thẳng vào lồng ngực, máu tươi phun ra như suối, một luồng sáng bạc mơ hồ tỏa ra từ ngực Thích Ẩn. Thoáng chốc nhiệt độ không khí xung quanh hạ thấp hơn rất nhiều, tựa như rơi vào trời đông giá rét ở Sóc Tuyết trong nháy mắt. Hoa cỏ cây cối phủ một lớp sương giá mỏng, mọi người bất giác rùng mình một cái. Tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm trái tim nho nhỏ lạnh lẽo kia không hề chớp mắt, quầng sáng có kích thước cỡ nắm tay, trong suốt và trắng như pha lê.
Bọn họ chưa bao giờ thấy trái tim nào xinh đẹp như vậy, dù là phàm nhân hay yêu ma thì trái tim cũng toàn là máu tươi đầm đìa cùng với mạch máu nảy theo nhịp đập, trông dữ tợn và khủng khiếp làm sao. Nhưng trái tim này không hề thấm nhiễm máu tươi, không dính bụi trần, tựa như một vì tinh tú cách rời trần thế, sương tuyết đông tụ, ánh sáng rực rỡ chảy xuôi. Mọi người bất giác nín thở nhìn đăm đăm trái tim sương tuyết kia, lẳng lặng nhìn nó lơ lửng giữa không trung.
Ngu Lâm Tiên mừng như điên mà vươn tay về phía nó, trái tim Bạch Lộc chậm rãi bay về phía lão rồi sà vào lòng bàn tay xương xẩu của lão ta. Ngu Lâm Tiên cười to: “Tốt quá, hôm nay lão phu sẽ phi thăng, đạt thành đại đạo! Luyện đan… Lão phu muốn luyện đan!” Ngu Lâm Tiên thoáng đưa mắt, sau đó nhìn thẳng vào Thích Ẩn, “Tim của ngươi cho lão phu luyện đan rồi, dù sao ngươi cũng không sống nổi. Chi bằng dứt khoát giao cả máu thịt của ngươi ra đây, sung làm nguyên liệu cho lão phu đốt lò đan!”
Dứt lời, năm ngón tay của lão vươn ra định hấp thụ máu thịt của Thích Ẩn. Đột nhiên kinh mạch lão ta đau đớn dữ dội, ngón tay bắt đầu ngưng kết băng sương, sương giá dọc theo bàn tay lan tràn về phía trước, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ cánh tay. Cánh tay lão bị đông lạnh đến mức tê liệt, toàn thân lạnh buốt tỏa ra hàn khí. Thân thể lão bắt đầu kết băng, kinh mạch cũng bị đông cứng, linh lực ngừng trệ, dần dần đóng băng từng chút một. Ngu Lâm Tiên hoảng hồn nói: “Sao lại thế này! Sao lại thế này!”
Không ai thèm để ý đến lão, Thích Ẩn ôm tay lạnh lùng nhìn lão.
Lão lo sợ không yên, ngay cả đuôi rắn cũng bị đóng băng. Lão hiểu được rằng mấu chốt nằm ở trái tim sương tuyết của thần trong tay lão, nhưng lão luyến tiếc không nỡ buông tay, trái tim lộng lẫy như vậy, với linh lực vô biên và đạo pháp vô thượng, tất cả đều nằm bên trong nó! Đây chính là tim thần…
Bỗng nhiên, một thanh đao xuyên qua ngực lão đâm thẳng ra phía trước, máu đen đục ngầu dọc theo lưỡi đao nhỏ tí tách xuống đất. Dòng suy nghĩ điên cuồng của lão đột nhiên im bặt, lão chậm rãi quay đầu lại, trông thấy đôi mắt điềm tĩnh như hồ nước lạnh của Phù Lam. Phù Lam rút đao ra, sao đó vung một nhát nữa, đường đao cực nhanh vẽ ra vòng cung lưỡi liềm chặt đứt bàn tay đang cầm trái tim của Ngu Lâm Tiên, nhưng không có máu tươi văng tung tóe, bởi vì kinh mạch trên cổ tay lão đã bị sương giá đóng băng hoàn toàn.
Thích Ẩn cười khẩy một tiếng: “Ngươi cho rằng ai cũng có thể lấy tim của thần à? Ngay cả ông đây còn bị đông lạnh, huống chi là hạng heo chó tắm bùn nhà ngươi?”
“Sao lại như thế… Sao lại như thế…” Khóe mắt Ngu Lâm Tiên muốn nứt ra, “Là ngươi giăng bẫy lão phu!”
“Ta không có giăng bẫy ngươi, Ngu Lâm Tiên,” Thích Ẩn vô cảm nói, “Là ngươi lòng tham không đáy, tự tìm cái chết.”
Trái tim Bạch Lộc bay vào lồng ngực Thích Ẩn một lần nữa, miệng vết thương khép lại kết thành một đường mỏng như sợi chỉ đỏ, cuối cùng biến mất không để lại vết tích. Khi trái tim Bạch Lộc rời khỏi lòng bàn tay Ngu Lâm Tiên, sương giá tróc ra, Ngu Lâm Tiên bất tri bất giác cảm nhận được cơn đau trên đôi tay mình, lão rít giọng gào lên. Thích Ẩn nhíu mày, chê lão phiền nên giơ chân đá lão xuống vực, Ngu Lâm Tiên thét chói tai rơi xuống, thoáng chốc đã không còn nghe thấy âm thanh gì nữa.
Vân Tri giải chú cho Mộ Dung Tuyết và Ngu Sư Sư, cười tủm tỉm nói: “Hai vị à, nằm thoải mái quá ha?”
Mộ Dung Tuyết và Ngu Sư Sư đực mặt ra quan sát cảnh tượng nãy giờ, một lúc lâu sau cũng không nói nên lời.
“Tuy rằng trong một nhóm người nhất định sẽ có kẻ ngu, nhưng mà nói thật thì vẫn rất là phiền đó nha. Không biết gia tài của nhị vị ít nhiều, tốt xấu gì cũng chia cho chúng ta một ít đi chứ.” Vân Tri xoa xoa tay.
“Sư huynh nói chí phải, nói chí phải!” Mộ Dung Tuyết vội quỳ thẳng dậy móc túi ra. Mới vừa lấy ra một thỏi vàng thì mắt cá chân bỗng nhiên khựng lại, giống như bị thứ gì đó quấn lấy.
Giọng nói hung tợn của Ngu Lâm Tiên vang lên bên dưới: “Lão phu chết rồi, các ngươi cũng đừng hòng sống sót!”
Không ai ngờ rằng cái lão chết tiệt này lại có thể kéo hơi tàn bò lên kéo người, Mộ Dung Tuyết kêu thảm thiết bị dây trói tiên kéo xuống vách vực, Ngu Sư Sư vừa hô “Mộ Dung” thật lớn vừa nhoài người tới túm lấy ống tay áo của Mộ Dung Tuyết, cả hai đều bị kéo xuống. Vân Tri cách bọn họ gần nhất, vốn định vươn tay cứu người, song bả vai vừa nhúc nhích thì cơn đau đớn xuyên tim bỗng dưng trỗi dậy, tức khắc nửa người tê rần.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, tựa như một con thỏ và chim ưng vừa lướt qua một cái thì chẳng thấy bóng dáng đâu nữa. Mọi người sững sờ tại chỗ, trước mắt trống rỗng, vàng cũng bị Mộ Dung Tuyết cầm theo lăn xuống dưới. Mèo đen lười biếng ngáp một cái, chép miệng mở mắt ra, nó nhìn trái nhìn phải, nhất thời không hiểu gì cả, “Sao vậy? Chúng ta đang ở đâu đây?”
Thích Ẩn: “…”
Má nó, mất công hắn mổ tim ghê.
Phù Lam thả mèo đen đang nằm trong lòng xuống đất, sau đó bế Thích Ẩn lên.
Mộ Dung Tuyết thầm nghĩ thôi xong, quả nhiên khi Thích Ẩn đặt chân xuống đất, ánh vàng trên mặt đất chợt lóe lên, linh lực lấp lánh tựa như dòng nước thông nối với nhau bao vây bốn người một mèo bọn họ. Trận Tỏa Túc khởi động, một chiếc lồng giam màu vàng rực bao trùm lấy bọn họ, nom hệt như cá bị vây trong chậu. Cả bốn người đều tỏ vẻ giật mình, Ngu Lâm Tiên thong thả lết ra khỏi rừng cây.
“Đã lâu không gặp, các vị tiểu hữu.” Ngu Lâm Tiên trúc trắc mở miệng.
“…” Mất một lúc lâu Vân Tri mới nhận ra lão già này là ai, hắn kinh ngạc nói: “Cũng không lâu lắm, tiền bối à, sao mới một lúc không gặp mà ngài đã thành nhân thú rồi?”
“Đừng có mồm mép với ta!” Ngu Lâm Tiên cả giận, “Nếu muốn sống, nhãi ranh đầu bạc kia, giao tim của ngươi ra đây.”
“Tim của ta cho ca ta rồi.” Thích Ẩn vô cảm nói.
Ngu Lâm Tiên sửng sốt, chợt phản ứng lại kịp, cười khẩy nói: “Đừng có nói nhảm với lão phu, ngươi biết rõ thứ lão phu muốn chính là trái tim của ngươi. ‘Trái tim là bộ phận tinh túy nhất’, yêu ma khác với phàm nhân là do trái tim bất đồng. Chỉ cần ăn tim của ngươi, uống máu thịt của ngươi, lão phu sẽ có thể vinh đăng đại đạo!”
Thích Ẩn im lặng nhìn Ngu Lâm Tiên, đôi con ngươi màu xám bạc lạnh lẽo như băng. Mộ Dung Tuyết như ngồi trên đống lửa, cậu dùng sức nghễnh cổ nhìn phía bên Thích Ẩn, bất chợt cảm thấy kinh ngạc. Lúc trước mỗi khi nhìn Thích Ẩn cậu cũng không cảm nhận được hắn hung ác là mấy, chỉ cảm thấy ngoại trừ vẻ ngoài khác biệt với người ta thì cũng là một thiếu niên chân chất. Bây giờ nhìn lại, đáy mắt của hắn như phủ một lớp sương tuyết giá rét, lạnh lùng và tràn ngập sát khí. Bỗng dưng Mộ Dung Tuyết ngộ ra rằng cậu chưa bao giờ thực sự hiểu được chàng trai này, cậu được Thích Ẩn đối xử tử tế chẳng qua là vì cậu dây mơ rễ má với chuyện làm đồng bạn của Phù Lam mà thôi.
Thích Ẩn hờ hững nói: “Nói không sai, tim ta là tim của thần, đương nhiên khác với quả tim hôi thối trong lồng ngực ngươi rồi.”
“Tim thần… là tim của thần linh…” Ngu Lâm Tiên nhìn chằm chằm ngực của Thích Ẩn, mười ngón tay điên cuồng vặn vẹo, “Mau đưa cho ta, mau đưa cho ta!”
“Ồ?” Thích Ẩn khẽ nheo mắt, “Ngươi thật sự muốn nó sao?”
“Nếu ngươi không giao ra,” Ngu Lâm Tiên chỉ vào hai người Mộ Dung Tuyết cười hô hố, “Ta lập tức ném hai đứa này xuống. Nơi này là vực sâu không đáy, hai bọn nó là thân thể phàm thai, rơi từ đây xuống chỉ có nước đi thẳng tới âm tào địa phủ thôi!”
Thích Ẩn rất muốn nói đồ đệ ngươi có chết thì có liên quan gì đến ta, muốn giết thì giết lẹ đi, nói không chừng ta còn có thể giúp ngươi chôn đó. Thôi được, dù sao thì Thích Linh Xu và Vân Tri cũng ở đây, hắn không động thủ bọn họ cũng sẽ động thủ.
“Được, cho ngươi.” Thích Ẩn nói.
Mộ Dung Tuyết ở phía bên kia đỏ mắt, cậu ra sức lắc đầu nguầy nguậy. Cậu không ngờ rằng Thích Ẩn vốn không quen biết gì với bọn họ thế mà lại có thể vì bọn họ mà làm chuyện như thế. Ngu Sư Sư cũng sững sờ tại chỗ, chàng trai đầu bạc này trước giờ chỉ bày ra nét mặt dễ gần với ca ca hắn thôi, còn với bọn họ thì lúc nào cũng lạnh lùng. Không thể tưởng tượng được cái tên vô lại sống lỗi chỉ biết mỗi bản thân mình này lại chịu hi sinh tính mạng vì bọn họ.
Thích Ẩn giơ dao găm lên định mổ ngực. Phù Lam đè tay hắn lại, khẽ hỏi: “Tiểu Ẩn, đệ không đau sao?”
“Không sao, ca à.” Thích Ẩn an ủi hắn, “Phản phệ cũng rất đau, ta quen rồi.”
“Ngươi làm gì đó?” Ngu Lâm Tiên nhìn Phù Lam, căm hận nói: “Cái tên khốn khiếp phản bội nhà ngươi, lão phu cho ngươi mấy chục lượng bạc trắng không phải để ngươi đến đây nhận đệ đệ!”
“Ta không cần bạc, ta chỉ muốn đệ đệ.” Phù Lam chán nản nói, “Bạc không mua được đệ đệ.”
Đáy lòng như có gì đó khẽ lướt qua, vị ngọt trào dâng khắp trái tim hắn như thể được ăn mứt táo. Có những lời này của ca hắn, hắn có mổ ngực một trăm lần cũng đáng lắm. Thích Ẩn sờ đầu Phù Lam, dịu dàng cất giọng thật khẽ: “Ca, huynh nhìn ta đi, tim ta đẹp lắm. Lát nữa huynh tìm thử xem bên trong có mình không nhé.”
Phù Lam nghe không hiểu, mở to mắt hỏi: “Bên trong… có ta sao?”
Thích Ẩn cười nói: “Tất cả đều là huynh.”
Hắn cầm dao găm đâm thẳng vào lồng ngực, máu tươi phun ra như suối, một luồng sáng bạc mơ hồ tỏa ra từ ngực Thích Ẩn. Thoáng chốc nhiệt độ không khí xung quanh hạ thấp hơn rất nhiều, tựa như rơi vào trời đông giá rét ở Sóc Tuyết trong nháy mắt. Hoa cỏ cây cối phủ một lớp sương giá mỏng, mọi người bất giác rùng mình một cái. Tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm trái tim nho nhỏ lạnh lẽo kia không hề chớp mắt, quầng sáng có kích thước cỡ nắm tay, trong suốt và trắng như pha lê.
Bọn họ chưa bao giờ thấy trái tim nào xinh đẹp như vậy, dù là phàm nhân hay yêu ma thì trái tim cũng toàn là máu tươi đầm đìa cùng với mạch máu nảy theo nhịp đập, trông dữ tợn và khủng khiếp làm sao. Nhưng trái tim này không hề thấm nhiễm máu tươi, không dính bụi trần, tựa như một vì tinh tú cách rời trần thế, sương tuyết đông tụ, ánh sáng rực rỡ chảy xuôi. Mọi người bất giác nín thở nhìn đăm đăm trái tim sương tuyết kia, lẳng lặng nhìn nó lơ lửng giữa không trung.
Ngu Lâm Tiên mừng như điên mà vươn tay về phía nó, trái tim Bạch Lộc chậm rãi bay về phía lão rồi sà vào lòng bàn tay xương xẩu của lão ta. Ngu Lâm Tiên cười to: “Tốt quá, hôm nay lão phu sẽ phi thăng, đạt thành đại đạo! Luyện đan… Lão phu muốn luyện đan!” Ngu Lâm Tiên thoáng đưa mắt, sau đó nhìn thẳng vào Thích Ẩn, “Tim của ngươi cho lão phu luyện đan rồi, dù sao ngươi cũng không sống nổi. Chi bằng dứt khoát giao cả máu thịt của ngươi ra đây, sung làm nguyên liệu cho lão phu đốt lò đan!”
Dứt lời, năm ngón tay của lão vươn ra định hấp thụ máu thịt của Thích Ẩn. Đột nhiên kinh mạch lão ta đau đớn dữ dội, ngón tay bắt đầu ngưng kết băng sương, sương giá dọc theo bàn tay lan tràn về phía trước, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ cánh tay. Cánh tay lão bị đông lạnh đến mức tê liệt, toàn thân lạnh buốt tỏa ra hàn khí. Thân thể lão bắt đầu kết băng, kinh mạch cũng bị đông cứng, linh lực ngừng trệ, dần dần đóng băng từng chút một. Ngu Lâm Tiên hoảng hồn nói: “Sao lại thế này! Sao lại thế này!”
Không ai thèm để ý đến lão, Thích Ẩn ôm tay lạnh lùng nhìn lão.
Lão lo sợ không yên, ngay cả đuôi rắn cũng bị đóng băng. Lão hiểu được rằng mấu chốt nằm ở trái tim sương tuyết của thần trong tay lão, nhưng lão luyến tiếc không nỡ buông tay, trái tim lộng lẫy như vậy, với linh lực vô biên và đạo pháp vô thượng, tất cả đều nằm bên trong nó! Đây chính là tim thần…
Bỗng nhiên, một thanh đao xuyên qua ngực lão đâm thẳng ra phía trước, máu đen đục ngầu dọc theo lưỡi đao nhỏ tí tách xuống đất. Dòng suy nghĩ điên cuồng của lão đột nhiên im bặt, lão chậm rãi quay đầu lại, trông thấy đôi mắt điềm tĩnh như hồ nước lạnh của Phù Lam. Phù Lam rút đao ra, sao đó vung một nhát nữa, đường đao cực nhanh vẽ ra vòng cung lưỡi liềm chặt đứt bàn tay đang cầm trái tim của Ngu Lâm Tiên, nhưng không có máu tươi văng tung tóe, bởi vì kinh mạch trên cổ tay lão đã bị sương giá đóng băng hoàn toàn.
Thích Ẩn cười khẩy một tiếng: “Ngươi cho rằng ai cũng có thể lấy tim của thần à? Ngay cả ông đây còn bị đông lạnh, huống chi là hạng heo chó tắm bùn nhà ngươi?”
“Sao lại như thế… Sao lại như thế…” Khóe mắt Ngu Lâm Tiên muốn nứt ra, “Là ngươi giăng bẫy lão phu!”
“Ta không có giăng bẫy ngươi, Ngu Lâm Tiên,” Thích Ẩn vô cảm nói, “Là ngươi lòng tham không đáy, tự tìm cái chết.”
Trái tim Bạch Lộc bay vào lồng ngực Thích Ẩn một lần nữa, miệng vết thương khép lại kết thành một đường mỏng như sợi chỉ đỏ, cuối cùng biến mất không để lại vết tích. Khi trái tim Bạch Lộc rời khỏi lòng bàn tay Ngu Lâm Tiên, sương giá tróc ra, Ngu Lâm Tiên bất tri bất giác cảm nhận được cơn đau trên đôi tay mình, lão rít giọng gào lên. Thích Ẩn nhíu mày, chê lão phiền nên giơ chân đá lão xuống vực, Ngu Lâm Tiên thét chói tai rơi xuống, thoáng chốc đã không còn nghe thấy âm thanh gì nữa.
Vân Tri giải chú cho Mộ Dung Tuyết và Ngu Sư Sư, cười tủm tỉm nói: “Hai vị à, nằm thoải mái quá ha?”
Mộ Dung Tuyết và Ngu Sư Sư đực mặt ra quan sát cảnh tượng nãy giờ, một lúc lâu sau cũng không nói nên lời.
“Tuy rằng trong một nhóm người nhất định sẽ có kẻ ngu, nhưng mà nói thật thì vẫn rất là phiền đó nha. Không biết gia tài của nhị vị ít nhiều, tốt xấu gì cũng chia cho chúng ta một ít đi chứ.” Vân Tri xoa xoa tay.
“Sư huynh nói chí phải, nói chí phải!” Mộ Dung Tuyết vội quỳ thẳng dậy móc túi ra. Mới vừa lấy ra một thỏi vàng thì mắt cá chân bỗng nhiên khựng lại, giống như bị thứ gì đó quấn lấy.
Giọng nói hung tợn của Ngu Lâm Tiên vang lên bên dưới: “Lão phu chết rồi, các ngươi cũng đừng hòng sống sót!”
Không ai ngờ rằng cái lão chết tiệt này lại có thể kéo hơi tàn bò lên kéo người, Mộ Dung Tuyết kêu thảm thiết bị dây trói tiên kéo xuống vách vực, Ngu Sư Sư vừa hô “Mộ Dung” thật lớn vừa nhoài người tới túm lấy ống tay áo của Mộ Dung Tuyết, cả hai đều bị kéo xuống. Vân Tri cách bọn họ gần nhất, vốn định vươn tay cứu người, song bả vai vừa nhúc nhích thì cơn đau đớn xuyên tim bỗng dưng trỗi dậy, tức khắc nửa người tê rần.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, tựa như một con thỏ và chim ưng vừa lướt qua một cái thì chẳng thấy bóng dáng đâu nữa. Mọi người sững sờ tại chỗ, trước mắt trống rỗng, vàng cũng bị Mộ Dung Tuyết cầm theo lăn xuống dưới. Mèo đen lười biếng ngáp một cái, chép miệng mở mắt ra, nó nhìn trái nhìn phải, nhất thời không hiểu gì cả, “Sao vậy? Chúng ta đang ở đâu đây?”
Thích Ẩn: “…”
Má nó, mất công hắn mổ tim ghê.
Danh sách chương