“Hôm nay ngươi đến đây, chúng ta không phải lần đầu gặp gỡ, mà là cửu biệt trùng phùng.”
Thần ẩn (nhị)
“Đứa trẻ ngông cuồng.” Thần linh thở dài một tiếng, dường như cũng khồng hề tức giận, “Ngươi và Khương Ương đồng thể đồng sinh, hồn phách các ngươi gắn liền với nhau, tính cách của hắn ít nhiều cũng ảnh hưởng đến ngươi.”
Giữa làn nước mênh mông dần dần xuất hiện gợn sóng và bọt nước, vài tia sáng nhỏ lờ mờ vụt qua, thoạt nhìn trông như những vết nứt trong làn nước. Các vị thần thời cổ đại hiện ra từ các khe nứt, đó là ba vị thần nữ mình người đuôi cá, các nàng lõa thể, dáng vẻ trông giống nhau như đúc, ngay cả giọng nói cũng không phân biệt được. Nếu Thích Ẩn từng đọc qua thần thoại Kinh Sở sẽ biết thần nữ Vân Mộng được sinh ra từ ba đóa hoa sóng giống hệt nhau, dùng chung một tên thần và cùng chung nhịp đập trái tim.
Phía sau vang lên mấy tiếng kinh hô khe khẽ, là bọn Vân Tri. Nhóm thần nữ thu hồi thuật pháp, ảo cảnh che mờ năm giác quan của bọn họ đã biến mất. Nữ La cúi người, thành kính dập đầu với thần nữ. Thích Linh Xu nhắm mắt lại, một tay tháo dây buột tóc rồi bấm tay niệm chú, dây buột tóc bay về phía Vân Tri che mắt hắn lại.
“…” Vân Tri buồn bực nói, “Làm gì vậy tiểu sư thúc?”
“Phi lễ chớ nhìn.”
“Vậy sao ngươi không che mắt Hắc Tử lại?”
“Câm miệng.”
Nhóm thần nữ uyển chuyển xoay quanh Thích Ẩn như cá bơi trong nước, mái tóc tựa rong biển thả trôi theo từng gợn sóng. Sự xuất hiện của bọn họ mang đến một sức mạnh khó tả, dịu dàng an ủi vết thương lòng đang rỉ máu của Thích Ẩn.
“Ta đã từng gặp các ngươi, đúng không?” Thích Ẩn hỏi.
“Ở Ô Giang, nhóc à.” Một thần nữ ôn tồn nói, giọng nói của nàng rất dịu dàng, tựa như sóng nước róc rách.
Thần nữ búng ngón tay, gợn nước xanh thẫm lặng lẽ dập dờn, từng đợt bọt nước nổi lên, sóng nước trắng xóa dệt thành một ảo cảnh trong nước. Thích Ẩn thấy hắn khi còn bé, nom dáng vẻ chỉ mới hai ba tuổi, đang cầm túi lưới đánh cá chạy lạch bạch trên bờ sông. Lúc ấy hắn vừa mới biết chạy, vẫn chưa gặp Phù Lam, cũng còn A Phù bên cạnh. Mặt sông sóng gợn lăn tăn, có ba bóng dáng mình người đuôi cá đang bơi qua bọt sóng, trong nháy mắt Thích Ẩn nhận ra đó là thần nữ Vân Mộng. Các nàng bơi dưới lòng sông, lặng lẽ bám theo từng bước chân của Chó Con. Dường như Chó Con nhận ra điều gì đó, nó đột nhiên ngừng bước rồi ngồi xổm xuống cạnh bờ sông nhìn bóng dáng của mình dưới nước. Hình bóng đứa trẻ trắng nõn dần mờ đi, lộ ra gương mặt xinh đẹp của thần nữ.
Thích Ẩn biết hắn hồi bé rất gan dạ, không biết là vì quá ngốc hay quá ngây thơ mà ngay cả yêu đạo ăn thịt người hắn cũng không hề sợ hãi. Bây giờ cũng thế, Chó Con ‘a’ một tiếng, đoạn tò mò vươn một ngón tay chạm vào mặt nước xanh biếc. Thần nữ dưới sông cũng vươn tay chạm vào ngón tay của Chó Con. Mùa xuân Ô Giang, ở ven hồ vô danh, lần đầu Chó Con nhìn thấy thần linh. Thời gian tựa như ngừng trôi, từng làn sóng tụ lại rồi tản ra, tỏa ra ánh sáng lộng lẫy như vàng cám.
Sóng nước lại chuyển động, giữa bọt nước li ti lại xuất hiện một cảnh tượng khác. Chó Con đang nằm trong nôi khóc oe oe, sau đó đỡ thành nôi bò dậy, cái nôi rung lắc dữ dội, sắp sửa lật ngã Chó Con đến nơi. Con búp bê tiểu thần tiên bằng đất sét ở đầu giường bỗng nhiên rung rung, ba thần nữ từ bên trong hiện ra như một đám mây mù, các nàng ôm lấy thân mình nhỏ nhắn của Chó Con và hát điệu ru khe khẽ. Chó Con không khóc nữa, nó ngẩng đầu nhìn chiếc cằm trắng nõn của thần nữ, chậm rãi nhắm mắt lại. Cách song cửa sổ, bóng dáng thần nữ lơ lửng cùng với đứa trẻ ngủ say hắt lên giấy cửa sổ màu vàng sẫm nom hệt như múa rối bóng diễn câu chuyện thần thoại.
Thần nữ nhẹ giọng nói: “Chúng ta đã gặp nhau ở Ô Giang, nhóc con à. Lúc ngươi soi bóng mình trên mặt nước, chúng ta xuyên qua chiếc bóng ấy để nhìn ngươi. Lúc ngươi qua cầu, chúng ta nâng lá sen để bảo vệ từng bước đi của ngươi. Lúc ngươi khóc lóc giữa đêm khuya, chúng ta hát ru bên mép giường của ngươi. Từ khi ngươi còn bé lúc vẫn chưa có ký ức, chúng ta đã gặp nhau rồi. Hôm nay ngươi đến đây, chúng ta không phải lần đầu gặp gỡ, mà là cửu biệt trùng phùng.”
Thích Ẩn nhớ mang máng hồi ức mà Phù Lam kể cho hắn nghe, A Phù từng nói với Phù Lam rằng hồi bé hắn vẫn hay có một vài người bạn chơi cùng trong tưởng tượng. Có đôi khi là con búp bê nặn bằng đất, có đôi khi là bóng dáng của mình dưới hồ nước. Lúc Phù Lam chưa đến Ô Giang, lúc nào hắn cũng lẩm bà lẩm bẩm tự chơi một mình, nói mấy chuyện kỳ quái mà người khác nghe không hiểu. Trẻ con luôn là như vậy, đặc biệt là những đứa trẻ cô đơn như hắn. A Phù chưa bao giờ tin là thật. Nhưng đây đúng là sự thật, ở một ven hồ vô danh, với con búp bê tiểu thần tiên bằng đất, hắn đã gặp được thần linh thời cổ đại.
“Từ nhỏ ngươi đã không có cha mẹ để nương tựa, là chúng ta đã bảo hộ ngươi bình an lớn lên. Cho đến tận hôm nay, ngươi đi đến trước mặt chúng ta.”
Thích Ẩn không nói lời nào, khuôn mặt lạnh tanh không mảy may có lấy một biểu cảm.
Hắn của bây giờ đã khác xưa rất nhiều, nếu là ngày trước, có lẽ hắn sẽ vừa ngạc nhiên vừa thích thú. Có một thân thế bất phàm, là đứa trẻ được thần tiên chăm sóc, đây là điều mà hắn đã thầm nghĩ đến từ khi còn là một đứa bé. Như vậy thì sau khi trưởng thành, người của Diêu gia sẽ khóc lóc thảm thiết trước mặt hắn, hối hận vì trước đây đã đối xử với hắn như vậy. Nhưng hiện tại, cõi lòng hắn lặng như nước, không hề có cảm giác gì cả. Người của Diêu gia đã chết, chỉ còn lại mình lão thái thái. Phù Lam cũng đã chết, không để lại bất cứ thứ gì. Quanh đi quẩn lại, đời người tựa như một cơn ác mộng không thể tỉnh dậy, đầy rẫy những tai họa và sự trống trải.
Hắn hỏi: “Vì sao lại là ta?”
“Ngươi còn nhớ rõ tên của ngươi do đâu mà có không?”
“Mẹ ta ném được trong miếu Nữ Oa.”
“Không, là đại thần Nữ Oa ban cho ngươi. Mạnh Phù Nương ném ống Thiên Tự, đại thần Nữ Oa đã chọn tên của ngươi trong số đó. Đôi mắt của phàm nhân chỉ có thể thấy ngũ sắc hư tướng[1], không nhìn thấy được thần linh ẩn mình trong bóng tối. Ngươi cho rằng tên của ngươi là do ném ngẫu nhiên mà có, không phải như thế, là thần linh đã ban cho ngươi cái tên này.” Thần nữ dịu dàng nói, “Cái tên này có nguồn gốc riêng, nó xuất phát từ một quẻ bói thời cổ.”
[1] Ngũ sắc hư tướng (trong thuyết ngũ hành): năm màu xanh đỏ vàng trắng đen, ý chỉ những cảnh tượng bình thường trong cuộc sống.
“Quẻ bói?”
“Ngươi có còn nhớ cái đêm trước khi ngươi tiến vào gương trăng Ba Sơn, Vu Úc Ly vì bói đại vận thiên địa đã hao tổn phân nửa linh lực trong cơ thể. Dù cho hắn ta có bản lĩnh thông thiên, nhưng chung quy cũng là một phàm nhân. Hắn ta chỉ bói được một nửa quẻ có liên quan đến đại vận thiên địa kia thôi. Từ ngàn năm trước đại thần Phục Hy đã mở đôi mắt linh nhìn trộm tương lai, ngài ấy đã nghe được những gì mà chư thần nghe thấy và tạo nên lời quẻ hoàn chỉnh.”
“Lời quẻ hoàn chỉnh là gì?” Thích Ẩn hỏi.
Thần linh thở dài nói ra lời quẻ kia, như một lời tiên tri từ thời cổ xưa.
“Chư thiên thần ẩn, thiên địa đồng thích.”
*Nghĩa: các thần linh trên trời giấu mình, cả thiên địa chìm trong ưu sầu.
Vân Tri lẩm bẩm cái tên ẩn chứa bên trong: “Thích Ẩn…”
“Không sai,” Nhóm thần nữ chăm chú nhìn Thích Ẩn, “Đây là nguồn gốc tên của ngươi. Vu Úc Ly cho rằng hắn ta chọn ngươi, là hắn tính kế ngươi để ngươi tìm đến trái tim của Bạch Lộc. Hắn sai rồi, trái tim bên trong tượng thần Bạch Lộc là chúng ta giữ lại cho ngươi. Ba nghìn năm trước, Khương Ương chết trận ở Thiên Mục Chi Dã, máu thịt hóa thành cơn mưa đổ xuống Nam Cương, để lại một trái tim phủ đầy sương tuyết lơ lửng trên bầu trời. Đại thần Phục Hy mở ra đôi mắt linh để tiên đoán chư thần trong tương lai. Chúng ta theo chỉ thị của đại thần đặt trái tim của Khương Ương trong thần mộ Bạch Lộc, chờ ngươi đến lấy.”
“Chư thần sinh ra đúng thời vận, ứng kiếp mà chết đi. Thiên hành hữu thường, đại đạo vô tranh.” Thần nữ rủ rỉ, “Sự sống và cái chết tựa như mặt trăng lặn mặt trời lên, bình minh đến hoàng hôn đi. Chúng ta tuân theo sự an bài của số mệnh, tựa như dòng sông cuồn cuộn thuận theo địa hình và thời tiết, đường chậm thì nước lặng, đường nhanh thì chảy nhanh. Nhưng dù cho có trở ngại gì, đường có dài bao nhiêu thì cuối cùng cũng sẽ chảy cuồn cuộn rồi biến mất không quay trở lại. Vu Úc Ly cưỡng ép tranh chấp đại vận, cướp đoạt tạo hóa, vọng tưởng nghịch thiên, thay đổi ván cờ sinh mệnh đã định. Mà ngươi, nhóc con à, ngươi là người tiễn đưa chúng ta, chính tay ngươi sẽ sửa đổi thiên mệnh, đưa tất cả thần linh đến một con đường không biết lối về, để phàm thế trở về quỹ đạo vốn có của nó.”
Này gọi là gì nhỉ? Mọi người nhìn nhau, vẻ mặt trở nên không thể tưởng tượng nổi. Hóa ra đại thần nào cũng có tật xấu là muốn chết, là sống lâu quá nên chán sống hay sao? Thích Ẩn nhíu mày, do dự nói: “Các ngươi muốn ta đưa các ngươi về cõi Phật sao?”
“Không cần ngươi ra tay, sát khí của chúng ta sắp đến rồi.” Thần nữ nhẹ nhàng lắc đầu, “Ngươi chỉ cần tìm được tử huyệt của Vu Úc Ly và ngăn cản hắn. Hắn là tai họa của thiên mệnh, là sát tinh trên bầu trời. Chỉ cần hắn còn tồn tại, thế gian này vĩnh viễn không được an yên.”
Vu Úc Ly lừa giết Phù Lam, chắc chắn Thích Ẩn rất muốn lấy mạng chó của hắn. Thích Ẩn đang định cất lời, bỗng trái tim hắn đau đớn như bị ai đó siết một cái, sâu dưới đáy lòng dâng lên một cảm giác bi thương khó tả. Cảm giác này thình lình xảy ra mà không có nguyên do.
Thích Ẩn cho rằng thân thể hắn lại có chuyện, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra rằng vấn đề không phải ở chỗ này, thứ tình cảm này cũng không phải là của hắn mà thuộc về Bạch Lộc đang ở bên trong thân thể hắn. Cậu ở trong ngực Thích Ẩn đau khổ, nỗi đau như nước biển ngập tràn trong tim, nhấn chìm cả cửu tạng.
“Lão Bạch, ngươi làm sao thế?” Thích Ẩn hỏi.
“Tiểu gia rất tốt, không cần lo cho ta.” Bạch Lộc xoay người, ghét bỏ nói.
Thích Ẩn bỗng nhiên nhớ tới ngày ấy ở gương trăng Ba Sơn, hắn thấy tà dương đỏ như máu, thần linh viễn chinh, thần vu cố thủ thần điện. Đó là ký ức của Vu Úc Ly, cũng là hồi ức của Bạch Lộc.
Cái tên sĩ diện hão này, cậu ấy đau lòng cho đại thần vu của mình sao? Cậu đã từng vi phạm thiên mệnh, vì thế nên không tiếc quyết chiến một trận với Phục Hy. Nhưng bây giờ cậu lại lựa chọn khuất phục, thậm chí trở thành kẻ địch với vị đại thần vu trung thành nhất của mình ngày xưa.
Ngay cả Bạch Lộc cũng không chống lại được cái gọi là thiên mệnh kia. Hóa ra dù có là thần linh, là sinh linh cổ xưa nhất giữa đất trời này cũng phải khuất phục trước dòng chảy của số phận, tựa như bèo dạt mây trôi. Thích Ẩn ngửa đầu nhìn vòm trời ngoài hồ, trăng sao đều tắt hẳn, trần thế tối mờ, ngay cả hồ nước cũng đen như mực. Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó nói với Bạch Vu: “Những lời ngươi nói ta đều hiểu cả, nhưng những thứ lộn xộn đó thì có liên quan gì đến ca ta?”
“Đứa trẻ tên Phù Lam kia…” Nhóm thần nữ thầm than một tiếng, sau đó chậm rãi nói: “Từ khi Vu Úc Ly cho ngươi uống máu thần, chúng ta đã tìm kiếm một đồng bạn có thể bảo vệ ngươi khỏi tay Vu Úc Ly. Phàm nhân yếu ớt, yêu ma khát máu thành thói, chỉ mỗi đứa trẻ này có tâm địa thiện lương, là một lựa chọn tốt.”
“Nhưng còn một lý do quan trọng hơn để chúng ta chọn y.”
Nhóm thần nữ phất tay vẩy sóng nước, bọt nước nhuyễn trắng xóa hóa thành hình dáng của một chàng trai, Thích Ẩn chấn kinh, ngơ ngẩn nhìn ảo ảnh tạo từ nước kia. Đó là Phù Lam, y phục đen tuyền, tóc đen như mực, trầm tĩnh như một pho tượng điêu khắc. Thích Ẩn yên lặng nhìn y, đoạn nâng tay vươn về phía khuôn mặt y, song lại xuyên qua ảo ảnh, không sờ được gì cả.
“Lý do gì?” Thích Ẩn hỏi.
“Huynh trưởng của ngươi mang thân xác bất tử, giống như Vu Úc Ly vậy.”
Mọi người sững sờ, Vân Tri ở phía sau nói: “Nếu nói thế, bộ hài cốt chúng ta thấy ở trung điện thần mộ quả thực là của Phù Lam ư?”
“Không sai.” Thần nữ nói, “Mấy trăm năm qua, y vẫn luôn tìm kiếm thần tích, hỏi chư thần về thân thế của chính mình. Nhưng trên người y có hơi thở của tội nhân kia, càng không phải là tạo vật của thần linh nên bị chư thần từ chối ngoài cửa. Khi y đến thần tích, thần hầu sẽ giết y không hề do dự.”
Thích Ẩn sửng sốt, ngơ ngác nhìn về phía đống hài cốt chất cao như núi trong hố kia.
Đây là một bãi tha ma, chẳng qua nó chỉ táng duy nhất một người — Phù Lam.
Bọn họ nói không sai, Thích Ẩn nhớ ra rồi, lý do năm Phù Lam mười hai tuổi rời khỏi Nam Cương là để đến thần tích khắp các nơi ném quẻ, hỏi xem đồng tộc và người thân cùng huyết thống của y ở nơi nào. Vì thế nên mèo đen mới mở Kim Thác thư để giải hàm nghĩa của nó. Nhưng kiếp này của Phù Lam không đi được nhiều nơi lắm, bởi vì y đã gặp Chó Con và A Phù ở Ô Giang.
“Các ngươi giết huynh ấy.” Giọng nói của Thích Ẩn khàn khàn, như ngậm một miệng cát.
“Ngươi phải hiểu một điều rằng, khi đó ngươi vẫn chưa xuất hiện trên thế gian này, y vẫn chưa được chọn trở thành đồng bạn của ngươi. Y không phải người không phải yêu không phải ma, chư thần chán ghét y, giống như phàm nhân chán ghét yêu ma vậy. Lúc trước khi chúng ta chọn y, ngoại trừ đại thần Nữ Oa thì các vị thần khác đều không tán thành quyết định này. Trở thành đồng bạn của ngươi là sự cứu rỗi dành cho y, chỉ có như vậy, y mới được thần linh chấp nhận. Nhưng, như ngươi đã thấy, chư thần không có cách nào giết được y. Y giống như Vu Úc Ly vậy, dù cho có dùng cách gì giết chết thì cũng sẽ hồi sinh lần nữa. Chúng ta để ý rằng mỗi một kiếp Phù Lam đều bước ra từ thần điện Ba Sơn, sau đó lưu lạc tứ phương. Nhưng chúng ta đã tìm kiếm khắp Ba Sơn, thậm chí nghĩ cách đưa ngươi vào gương trăng, song vẫn không tìm được bí mật sống lại của y.”
Lòng Thích Ẩn đau đớn vô cùng, hắn tập tễnh bước qua, sau đó ngồi xổm xuống cầm một cái đầu lâu lên. Phủi bỏ cát mịn, lau khô bùn lầy, bùn dính đầy tay hắn. Hắn lau rồi lại lau, đoạn vuốt ve gờ hốc mắt đen như mực, rồi đến xương gò má gầy gò. Đây là ca ca hắn, là quá khứ chưa hề tồn tại trong ký ức của Phù Lam. Gì mà là cứu rỗi của ca hắn? Mẹ nó toàn là đánh rắm, đám thần linh ngu xuẩn đó nào biết ca hắn mới là sự cứu rỗi của hắn! Không một ai có thể sánh được với Phù Lam, khắp thiên hạ này đều mang trái tim đen xì dơ bẩn, chỉ có ca ca hắn thuần khiết như ngọc lưu ly.
Nhưng một người tốt như vậy, dù có sống lại bao nhiêu lần đi chăng nữa thì số phận của huynh ấy đều quy về một bi kịch. Phàm nhân coi huynh ấy như quái vật, yêu ma coi huynh ấy là dị loại khủng bố, ngay cả thần linh cũng không cần huynh ấy, giết huynh ấy hết lần này tới lần khác. Huynh ấy đã cô độc biết bao, một mình vác một thanh đao đi khắp cánh đồng bát ngát tìm kiếm những thần tích còn sót lại bên ngoài dòng chảy thời gian, còn đến viếng thăm những vị thần nhân hậu chỉ có trong truyền thuyết.
Nhưng huynh ấy nào có biết, thần linh yêu thương cả thế gian này, trong đó không hề có huynh ấy.
Thần ẩn (nhị)
“Đứa trẻ ngông cuồng.” Thần linh thở dài một tiếng, dường như cũng khồng hề tức giận, “Ngươi và Khương Ương đồng thể đồng sinh, hồn phách các ngươi gắn liền với nhau, tính cách của hắn ít nhiều cũng ảnh hưởng đến ngươi.”
Giữa làn nước mênh mông dần dần xuất hiện gợn sóng và bọt nước, vài tia sáng nhỏ lờ mờ vụt qua, thoạt nhìn trông như những vết nứt trong làn nước. Các vị thần thời cổ đại hiện ra từ các khe nứt, đó là ba vị thần nữ mình người đuôi cá, các nàng lõa thể, dáng vẻ trông giống nhau như đúc, ngay cả giọng nói cũng không phân biệt được. Nếu Thích Ẩn từng đọc qua thần thoại Kinh Sở sẽ biết thần nữ Vân Mộng được sinh ra từ ba đóa hoa sóng giống hệt nhau, dùng chung một tên thần và cùng chung nhịp đập trái tim.
Phía sau vang lên mấy tiếng kinh hô khe khẽ, là bọn Vân Tri. Nhóm thần nữ thu hồi thuật pháp, ảo cảnh che mờ năm giác quan của bọn họ đã biến mất. Nữ La cúi người, thành kính dập đầu với thần nữ. Thích Linh Xu nhắm mắt lại, một tay tháo dây buột tóc rồi bấm tay niệm chú, dây buột tóc bay về phía Vân Tri che mắt hắn lại.
“…” Vân Tri buồn bực nói, “Làm gì vậy tiểu sư thúc?”
“Phi lễ chớ nhìn.”
“Vậy sao ngươi không che mắt Hắc Tử lại?”
“Câm miệng.”
Nhóm thần nữ uyển chuyển xoay quanh Thích Ẩn như cá bơi trong nước, mái tóc tựa rong biển thả trôi theo từng gợn sóng. Sự xuất hiện của bọn họ mang đến một sức mạnh khó tả, dịu dàng an ủi vết thương lòng đang rỉ máu của Thích Ẩn.
“Ta đã từng gặp các ngươi, đúng không?” Thích Ẩn hỏi.
“Ở Ô Giang, nhóc à.” Một thần nữ ôn tồn nói, giọng nói của nàng rất dịu dàng, tựa như sóng nước róc rách.
Thần nữ búng ngón tay, gợn nước xanh thẫm lặng lẽ dập dờn, từng đợt bọt nước nổi lên, sóng nước trắng xóa dệt thành một ảo cảnh trong nước. Thích Ẩn thấy hắn khi còn bé, nom dáng vẻ chỉ mới hai ba tuổi, đang cầm túi lưới đánh cá chạy lạch bạch trên bờ sông. Lúc ấy hắn vừa mới biết chạy, vẫn chưa gặp Phù Lam, cũng còn A Phù bên cạnh. Mặt sông sóng gợn lăn tăn, có ba bóng dáng mình người đuôi cá đang bơi qua bọt sóng, trong nháy mắt Thích Ẩn nhận ra đó là thần nữ Vân Mộng. Các nàng bơi dưới lòng sông, lặng lẽ bám theo từng bước chân của Chó Con. Dường như Chó Con nhận ra điều gì đó, nó đột nhiên ngừng bước rồi ngồi xổm xuống cạnh bờ sông nhìn bóng dáng của mình dưới nước. Hình bóng đứa trẻ trắng nõn dần mờ đi, lộ ra gương mặt xinh đẹp của thần nữ.
Thích Ẩn biết hắn hồi bé rất gan dạ, không biết là vì quá ngốc hay quá ngây thơ mà ngay cả yêu đạo ăn thịt người hắn cũng không hề sợ hãi. Bây giờ cũng thế, Chó Con ‘a’ một tiếng, đoạn tò mò vươn một ngón tay chạm vào mặt nước xanh biếc. Thần nữ dưới sông cũng vươn tay chạm vào ngón tay của Chó Con. Mùa xuân Ô Giang, ở ven hồ vô danh, lần đầu Chó Con nhìn thấy thần linh. Thời gian tựa như ngừng trôi, từng làn sóng tụ lại rồi tản ra, tỏa ra ánh sáng lộng lẫy như vàng cám.
Sóng nước lại chuyển động, giữa bọt nước li ti lại xuất hiện một cảnh tượng khác. Chó Con đang nằm trong nôi khóc oe oe, sau đó đỡ thành nôi bò dậy, cái nôi rung lắc dữ dội, sắp sửa lật ngã Chó Con đến nơi. Con búp bê tiểu thần tiên bằng đất sét ở đầu giường bỗng nhiên rung rung, ba thần nữ từ bên trong hiện ra như một đám mây mù, các nàng ôm lấy thân mình nhỏ nhắn của Chó Con và hát điệu ru khe khẽ. Chó Con không khóc nữa, nó ngẩng đầu nhìn chiếc cằm trắng nõn của thần nữ, chậm rãi nhắm mắt lại. Cách song cửa sổ, bóng dáng thần nữ lơ lửng cùng với đứa trẻ ngủ say hắt lên giấy cửa sổ màu vàng sẫm nom hệt như múa rối bóng diễn câu chuyện thần thoại.
Thần nữ nhẹ giọng nói: “Chúng ta đã gặp nhau ở Ô Giang, nhóc con à. Lúc ngươi soi bóng mình trên mặt nước, chúng ta xuyên qua chiếc bóng ấy để nhìn ngươi. Lúc ngươi qua cầu, chúng ta nâng lá sen để bảo vệ từng bước đi của ngươi. Lúc ngươi khóc lóc giữa đêm khuya, chúng ta hát ru bên mép giường của ngươi. Từ khi ngươi còn bé lúc vẫn chưa có ký ức, chúng ta đã gặp nhau rồi. Hôm nay ngươi đến đây, chúng ta không phải lần đầu gặp gỡ, mà là cửu biệt trùng phùng.”
Thích Ẩn nhớ mang máng hồi ức mà Phù Lam kể cho hắn nghe, A Phù từng nói với Phù Lam rằng hồi bé hắn vẫn hay có một vài người bạn chơi cùng trong tưởng tượng. Có đôi khi là con búp bê nặn bằng đất, có đôi khi là bóng dáng của mình dưới hồ nước. Lúc Phù Lam chưa đến Ô Giang, lúc nào hắn cũng lẩm bà lẩm bẩm tự chơi một mình, nói mấy chuyện kỳ quái mà người khác nghe không hiểu. Trẻ con luôn là như vậy, đặc biệt là những đứa trẻ cô đơn như hắn. A Phù chưa bao giờ tin là thật. Nhưng đây đúng là sự thật, ở một ven hồ vô danh, với con búp bê tiểu thần tiên bằng đất, hắn đã gặp được thần linh thời cổ đại.
“Từ nhỏ ngươi đã không có cha mẹ để nương tựa, là chúng ta đã bảo hộ ngươi bình an lớn lên. Cho đến tận hôm nay, ngươi đi đến trước mặt chúng ta.”
Thích Ẩn không nói lời nào, khuôn mặt lạnh tanh không mảy may có lấy một biểu cảm.
Hắn của bây giờ đã khác xưa rất nhiều, nếu là ngày trước, có lẽ hắn sẽ vừa ngạc nhiên vừa thích thú. Có một thân thế bất phàm, là đứa trẻ được thần tiên chăm sóc, đây là điều mà hắn đã thầm nghĩ đến từ khi còn là một đứa bé. Như vậy thì sau khi trưởng thành, người của Diêu gia sẽ khóc lóc thảm thiết trước mặt hắn, hối hận vì trước đây đã đối xử với hắn như vậy. Nhưng hiện tại, cõi lòng hắn lặng như nước, không hề có cảm giác gì cả. Người của Diêu gia đã chết, chỉ còn lại mình lão thái thái. Phù Lam cũng đã chết, không để lại bất cứ thứ gì. Quanh đi quẩn lại, đời người tựa như một cơn ác mộng không thể tỉnh dậy, đầy rẫy những tai họa và sự trống trải.
Hắn hỏi: “Vì sao lại là ta?”
“Ngươi còn nhớ rõ tên của ngươi do đâu mà có không?”
“Mẹ ta ném được trong miếu Nữ Oa.”
“Không, là đại thần Nữ Oa ban cho ngươi. Mạnh Phù Nương ném ống Thiên Tự, đại thần Nữ Oa đã chọn tên của ngươi trong số đó. Đôi mắt của phàm nhân chỉ có thể thấy ngũ sắc hư tướng[1], không nhìn thấy được thần linh ẩn mình trong bóng tối. Ngươi cho rằng tên của ngươi là do ném ngẫu nhiên mà có, không phải như thế, là thần linh đã ban cho ngươi cái tên này.” Thần nữ dịu dàng nói, “Cái tên này có nguồn gốc riêng, nó xuất phát từ một quẻ bói thời cổ.”
[1] Ngũ sắc hư tướng (trong thuyết ngũ hành): năm màu xanh đỏ vàng trắng đen, ý chỉ những cảnh tượng bình thường trong cuộc sống.
“Quẻ bói?”
“Ngươi có còn nhớ cái đêm trước khi ngươi tiến vào gương trăng Ba Sơn, Vu Úc Ly vì bói đại vận thiên địa đã hao tổn phân nửa linh lực trong cơ thể. Dù cho hắn ta có bản lĩnh thông thiên, nhưng chung quy cũng là một phàm nhân. Hắn ta chỉ bói được một nửa quẻ có liên quan đến đại vận thiên địa kia thôi. Từ ngàn năm trước đại thần Phục Hy đã mở đôi mắt linh nhìn trộm tương lai, ngài ấy đã nghe được những gì mà chư thần nghe thấy và tạo nên lời quẻ hoàn chỉnh.”
“Lời quẻ hoàn chỉnh là gì?” Thích Ẩn hỏi.
Thần linh thở dài nói ra lời quẻ kia, như một lời tiên tri từ thời cổ xưa.
“Chư thiên thần ẩn, thiên địa đồng thích.”
*Nghĩa: các thần linh trên trời giấu mình, cả thiên địa chìm trong ưu sầu.
Vân Tri lẩm bẩm cái tên ẩn chứa bên trong: “Thích Ẩn…”
“Không sai,” Nhóm thần nữ chăm chú nhìn Thích Ẩn, “Đây là nguồn gốc tên của ngươi. Vu Úc Ly cho rằng hắn ta chọn ngươi, là hắn tính kế ngươi để ngươi tìm đến trái tim của Bạch Lộc. Hắn sai rồi, trái tim bên trong tượng thần Bạch Lộc là chúng ta giữ lại cho ngươi. Ba nghìn năm trước, Khương Ương chết trận ở Thiên Mục Chi Dã, máu thịt hóa thành cơn mưa đổ xuống Nam Cương, để lại một trái tim phủ đầy sương tuyết lơ lửng trên bầu trời. Đại thần Phục Hy mở ra đôi mắt linh để tiên đoán chư thần trong tương lai. Chúng ta theo chỉ thị của đại thần đặt trái tim của Khương Ương trong thần mộ Bạch Lộc, chờ ngươi đến lấy.”
“Chư thần sinh ra đúng thời vận, ứng kiếp mà chết đi. Thiên hành hữu thường, đại đạo vô tranh.” Thần nữ rủ rỉ, “Sự sống và cái chết tựa như mặt trăng lặn mặt trời lên, bình minh đến hoàng hôn đi. Chúng ta tuân theo sự an bài của số mệnh, tựa như dòng sông cuồn cuộn thuận theo địa hình và thời tiết, đường chậm thì nước lặng, đường nhanh thì chảy nhanh. Nhưng dù cho có trở ngại gì, đường có dài bao nhiêu thì cuối cùng cũng sẽ chảy cuồn cuộn rồi biến mất không quay trở lại. Vu Úc Ly cưỡng ép tranh chấp đại vận, cướp đoạt tạo hóa, vọng tưởng nghịch thiên, thay đổi ván cờ sinh mệnh đã định. Mà ngươi, nhóc con à, ngươi là người tiễn đưa chúng ta, chính tay ngươi sẽ sửa đổi thiên mệnh, đưa tất cả thần linh đến một con đường không biết lối về, để phàm thế trở về quỹ đạo vốn có của nó.”
Này gọi là gì nhỉ? Mọi người nhìn nhau, vẻ mặt trở nên không thể tưởng tượng nổi. Hóa ra đại thần nào cũng có tật xấu là muốn chết, là sống lâu quá nên chán sống hay sao? Thích Ẩn nhíu mày, do dự nói: “Các ngươi muốn ta đưa các ngươi về cõi Phật sao?”
“Không cần ngươi ra tay, sát khí của chúng ta sắp đến rồi.” Thần nữ nhẹ nhàng lắc đầu, “Ngươi chỉ cần tìm được tử huyệt của Vu Úc Ly và ngăn cản hắn. Hắn là tai họa của thiên mệnh, là sát tinh trên bầu trời. Chỉ cần hắn còn tồn tại, thế gian này vĩnh viễn không được an yên.”
Vu Úc Ly lừa giết Phù Lam, chắc chắn Thích Ẩn rất muốn lấy mạng chó của hắn. Thích Ẩn đang định cất lời, bỗng trái tim hắn đau đớn như bị ai đó siết một cái, sâu dưới đáy lòng dâng lên một cảm giác bi thương khó tả. Cảm giác này thình lình xảy ra mà không có nguyên do.
Thích Ẩn cho rằng thân thể hắn lại có chuyện, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra rằng vấn đề không phải ở chỗ này, thứ tình cảm này cũng không phải là của hắn mà thuộc về Bạch Lộc đang ở bên trong thân thể hắn. Cậu ở trong ngực Thích Ẩn đau khổ, nỗi đau như nước biển ngập tràn trong tim, nhấn chìm cả cửu tạng.
“Lão Bạch, ngươi làm sao thế?” Thích Ẩn hỏi.
“Tiểu gia rất tốt, không cần lo cho ta.” Bạch Lộc xoay người, ghét bỏ nói.
Thích Ẩn bỗng nhiên nhớ tới ngày ấy ở gương trăng Ba Sơn, hắn thấy tà dương đỏ như máu, thần linh viễn chinh, thần vu cố thủ thần điện. Đó là ký ức của Vu Úc Ly, cũng là hồi ức của Bạch Lộc.
Cái tên sĩ diện hão này, cậu ấy đau lòng cho đại thần vu của mình sao? Cậu đã từng vi phạm thiên mệnh, vì thế nên không tiếc quyết chiến một trận với Phục Hy. Nhưng bây giờ cậu lại lựa chọn khuất phục, thậm chí trở thành kẻ địch với vị đại thần vu trung thành nhất của mình ngày xưa.
Ngay cả Bạch Lộc cũng không chống lại được cái gọi là thiên mệnh kia. Hóa ra dù có là thần linh, là sinh linh cổ xưa nhất giữa đất trời này cũng phải khuất phục trước dòng chảy của số phận, tựa như bèo dạt mây trôi. Thích Ẩn ngửa đầu nhìn vòm trời ngoài hồ, trăng sao đều tắt hẳn, trần thế tối mờ, ngay cả hồ nước cũng đen như mực. Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó nói với Bạch Vu: “Những lời ngươi nói ta đều hiểu cả, nhưng những thứ lộn xộn đó thì có liên quan gì đến ca ta?”
“Đứa trẻ tên Phù Lam kia…” Nhóm thần nữ thầm than một tiếng, sau đó chậm rãi nói: “Từ khi Vu Úc Ly cho ngươi uống máu thần, chúng ta đã tìm kiếm một đồng bạn có thể bảo vệ ngươi khỏi tay Vu Úc Ly. Phàm nhân yếu ớt, yêu ma khát máu thành thói, chỉ mỗi đứa trẻ này có tâm địa thiện lương, là một lựa chọn tốt.”
“Nhưng còn một lý do quan trọng hơn để chúng ta chọn y.”
Nhóm thần nữ phất tay vẩy sóng nước, bọt nước nhuyễn trắng xóa hóa thành hình dáng của một chàng trai, Thích Ẩn chấn kinh, ngơ ngẩn nhìn ảo ảnh tạo từ nước kia. Đó là Phù Lam, y phục đen tuyền, tóc đen như mực, trầm tĩnh như một pho tượng điêu khắc. Thích Ẩn yên lặng nhìn y, đoạn nâng tay vươn về phía khuôn mặt y, song lại xuyên qua ảo ảnh, không sờ được gì cả.
“Lý do gì?” Thích Ẩn hỏi.
“Huynh trưởng của ngươi mang thân xác bất tử, giống như Vu Úc Ly vậy.”
Mọi người sững sờ, Vân Tri ở phía sau nói: “Nếu nói thế, bộ hài cốt chúng ta thấy ở trung điện thần mộ quả thực là của Phù Lam ư?”
“Không sai.” Thần nữ nói, “Mấy trăm năm qua, y vẫn luôn tìm kiếm thần tích, hỏi chư thần về thân thế của chính mình. Nhưng trên người y có hơi thở của tội nhân kia, càng không phải là tạo vật của thần linh nên bị chư thần từ chối ngoài cửa. Khi y đến thần tích, thần hầu sẽ giết y không hề do dự.”
Thích Ẩn sửng sốt, ngơ ngác nhìn về phía đống hài cốt chất cao như núi trong hố kia.
Đây là một bãi tha ma, chẳng qua nó chỉ táng duy nhất một người — Phù Lam.
Bọn họ nói không sai, Thích Ẩn nhớ ra rồi, lý do năm Phù Lam mười hai tuổi rời khỏi Nam Cương là để đến thần tích khắp các nơi ném quẻ, hỏi xem đồng tộc và người thân cùng huyết thống của y ở nơi nào. Vì thế nên mèo đen mới mở Kim Thác thư để giải hàm nghĩa của nó. Nhưng kiếp này của Phù Lam không đi được nhiều nơi lắm, bởi vì y đã gặp Chó Con và A Phù ở Ô Giang.
“Các ngươi giết huynh ấy.” Giọng nói của Thích Ẩn khàn khàn, như ngậm một miệng cát.
“Ngươi phải hiểu một điều rằng, khi đó ngươi vẫn chưa xuất hiện trên thế gian này, y vẫn chưa được chọn trở thành đồng bạn của ngươi. Y không phải người không phải yêu không phải ma, chư thần chán ghét y, giống như phàm nhân chán ghét yêu ma vậy. Lúc trước khi chúng ta chọn y, ngoại trừ đại thần Nữ Oa thì các vị thần khác đều không tán thành quyết định này. Trở thành đồng bạn của ngươi là sự cứu rỗi dành cho y, chỉ có như vậy, y mới được thần linh chấp nhận. Nhưng, như ngươi đã thấy, chư thần không có cách nào giết được y. Y giống như Vu Úc Ly vậy, dù cho có dùng cách gì giết chết thì cũng sẽ hồi sinh lần nữa. Chúng ta để ý rằng mỗi một kiếp Phù Lam đều bước ra từ thần điện Ba Sơn, sau đó lưu lạc tứ phương. Nhưng chúng ta đã tìm kiếm khắp Ba Sơn, thậm chí nghĩ cách đưa ngươi vào gương trăng, song vẫn không tìm được bí mật sống lại của y.”
Lòng Thích Ẩn đau đớn vô cùng, hắn tập tễnh bước qua, sau đó ngồi xổm xuống cầm một cái đầu lâu lên. Phủi bỏ cát mịn, lau khô bùn lầy, bùn dính đầy tay hắn. Hắn lau rồi lại lau, đoạn vuốt ve gờ hốc mắt đen như mực, rồi đến xương gò má gầy gò. Đây là ca ca hắn, là quá khứ chưa hề tồn tại trong ký ức của Phù Lam. Gì mà là cứu rỗi của ca hắn? Mẹ nó toàn là đánh rắm, đám thần linh ngu xuẩn đó nào biết ca hắn mới là sự cứu rỗi của hắn! Không một ai có thể sánh được với Phù Lam, khắp thiên hạ này đều mang trái tim đen xì dơ bẩn, chỉ có ca ca hắn thuần khiết như ngọc lưu ly.
Nhưng một người tốt như vậy, dù có sống lại bao nhiêu lần đi chăng nữa thì số phận của huynh ấy đều quy về một bi kịch. Phàm nhân coi huynh ấy như quái vật, yêu ma coi huynh ấy là dị loại khủng bố, ngay cả thần linh cũng không cần huynh ấy, giết huynh ấy hết lần này tới lần khác. Huynh ấy đã cô độc biết bao, một mình vác một thanh đao đi khắp cánh đồng bát ngát tìm kiếm những thần tích còn sót lại bên ngoài dòng chảy thời gian, còn đến viếng thăm những vị thần nhân hậu chỉ có trong truyền thuyết.
Nhưng huynh ấy nào có biết, thần linh yêu thương cả thế gian này, trong đó không hề có huynh ấy.
Danh sách chương