“Ngươi cứ chờ mà thành tiên, còn ta lập tức nhập ma, tu Tâm Ma Kiếm, đạt thành đạo vô thượng của ta!”
Kiếm ma (nhất)
Đêm khuya tĩnh lặng, muôn vàn tiếng ve râm ran nghe như tiếng ù tai dữ dội. Chiêu Nhiễm ngủ không được, bèn ngồi dậy mặc quần áo. Bên ngoài có tiếng bước chân của đệ tử tuần tra ban đêm, lộp cộp lộp cộp xa dần. Ánh trăng loang lổ xuyên qua những tán lá chiếu lên song cửa sổ, trông hệt như phông màn múa rối bóng. Thích Ẩn mất tích đã được bảy ngày, bảy ngày này ngày nào bọn họ cũng xuống cấm địa tìm kiếm, hắn dẫn đầu đội ngũ, đi đến mức hai chân rỉ máu.
Lúc mới bắt đầu tìm còn ổn, mấy ngày sau, dần dần có nhiều tiếng oán trách, nói Thích Ẩn cùng lắm chỉ là một tên phản bội quấn lấy yêu ma, hà tất phải tốn nhiều thời gian và công sức như vậy, chỉ vì hắn là con trai của sư thúc tổ Nguyên Vi thôi sao? Ai cũng biết hắn vốn chỉ là một đứa con riêng mà thôi.
Dần dà càng có nhiều lời đồn đãi, nói từ khi lên lớp nghe Vô Phương luận đạo đã thấy Thích Ẩn và tên ca ca quái vật kia có quan hệ không bình thường, cùng đi cùng về, cùng chung chăn gối. Có người xuống trấn Cẩm Khê và mang về mấy cuốn tiểu thuyết dâm dục viết về chuyện Thích Ẩn là sủng phi của Phù Lam. Lời đồn thổi qua thổi lại, mọi người coi nó là sự thật. Hôm nay xuống cấm địa, rất nhiều người vừa đi vừa chơi, không ai thật sự dụng tâm tìm kiếm cả.
Không ai biết Thích Ẩn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không ai biết chủ nhân của trái tim kia là ai. Đương nhiên, ngoại trừ tiểu sư thúc thì không một ai thèm để tâm việc này cả.
Chiêu Nhiễm cũng không lo lắng cho Thích Ẩn, hắn chỉ là làm tròn bổn phận của mình. Người hắn lo lắng nhất là tiểu sư thúc, kể từ hôm phát hiện trái tim kia dưới thần mộ bị sụp lở, tiểu sư thúc bắt đầu trầm mặc hơn rất nhiều. Bảy ngày này gần như y đều cắm cọc ở cấm địa. Nếu không phải tìm kiếm thì cũng là ôm hộp bạch ngọc bát bảo đựng trái tim kia ngồi thẫn thờ. Cứ tiếp tục như vậy thì có là người sắt cũng không chịu nổi. Hôm nay Chiêu Nhiễm tận tình khuyên bảo y, y mới chịu về thạch thất nghỉ ngơi.
Ánh trăng lạnh lẽo soi rọi xuống con đường lát đá hệt như phủ một lớp thủy ngân mỏng trên mặt đất. Chưởng môn đệ tử của các phái khác đều đi cả rồi, Vô Phương Sơn lại trở về dáng vẻ thanh tịnh vốn có của nó. Chiêu Nhiễm cầm một cái đèn lồng sừng dê đi về phía Tư Quá Nhai. Cẩm tú cầu ven đường nở rộ, những đóa hoa nặng trĩu chen chúc nhau ở trên cây. Đương lúc lơ đễnh, hắn chợt thấy trên một đóa hoa có dính thứ chất lỏng sền sệt gì đó. Chiêu Nhiễm dừng bước, giơ tay sờ thử.
Là máu.
Chiêu Nhiễm cả kinh, hắn hạ đèn xuống nhìn kĩ, quả nhiên dưới đất có rất nhiều vết máu loang lổ kéo dài về phía trước. Chiêu Nhiễm nhanh chóng bước tới, nơi ngã rẽ trên con đường mòn, hắn thấy có rất nhiều đệ tử nằm la liệt dưới đất. Lật một trong số bọn họ lên, da mặt của người nọ đã bị lột mất. Chiêu Nhiễm hoảng sợ, nhanh chóng nhận ra đây chính là các sư đệ đã bị tên yêu ma giả dạng chưởng môn làm hại. Sở thích của con yêu ma kia quá mức tàn nhẫn, thế mà nó lại lột cả da mặt người ta xuống. Máu thịt bấy nhấy đỏ au lồ lộ trước mắt, trông mà ghê người. Chiêu Nhiễm cố dằn cảm giác buồn nôn xuống, nhẹ giọng gọi: “Sư đệ, sư đệ!”
Người dưới đất không hề có phản ứng, Chiêu Nhiễm dùng tay kiểm tra mạch đập của người kia, không có động tĩnh. Chiêu Nhiễm lạnh sống lưng, bèn đứng dậy gọi đệ tử tuần tra ban đêm tới. Vì tai họa yêu quái vừa xảy ra không lâu, ai nấy đều căng thẳng như gặp phải kẻ địch, nhanh chóng đi theo Chiêu Nhiễm. Tới chỗ ngã rẽ con đường mòn kia, song dưới đất trống rỗng, không có gì cả.
“Ơ, người đâu rồi?” Chiêu Nhiễm cau mày nói.
“Sư huynh, có phải huynh hoa mắt rồi không?” Sư đệ ôm kiếm đứng sau lưng nói, “Mấy ngày nay huynh và tiểu sư thúc liên tục xuống cấm địa tìm thằng phản bội kia, chắc là mệt lắm rồi.”
“Ôi, phiền chết đi được, thằng phản bội đó chết ở đâu thì kệ xác nó đi, liên quan gì đến chúng ta? Vậy mà chưởng môn sư tổ còn bắt chúng ta phải xuống đó tìm nữa. Ta thấy dù Nguyên Vi sư thúc tổ còn sống trên đời cũng muốn đoạn tuyệt quan hệ với thằng phản bội này đó.” Có người bên cạnh phụ họa.
“Đừng nói nữa, ban nãy quả thực có năm sư đệ ở đây, hơn nữa còn bị giết hại.” Chiêu Nhiễm thấp giọng nói, “Mọi người cẩn thận, có lẽ hung thủ vẫn còn đâu đó quanh đây, rất có khả năng là hắn đã kéo bọn họ đi rồi.”
Mọi người nhìn nhau, thái độ không quá coi trọng cho lắm. Đột nhiên có người hỏi: “Sư huynh, những sư đệ mà huynh nói có phải chỉ mặt áo trong thôi không?”
“Sao đệ biết?” Chiêu Nhiễm sửng sốt.
Đệ tử kia chỉ chỉ ra phía sau: “Bọn họ ở ngay sau lưng huynh kìa.”
Chiêu Nhiễm cả kinh, lật đật quay đầu lại thì thấy những người đó đang lơ đứng xung quanh cây hải đường, ai nấy đều cúi đầu, tóc rối như cỏ dại che khuất gương mặt. Bọn họ mặc một thân y phục trắng nom hệt như đám quỷ hồn đang bay lơ lửng.
“Là mộng du à?” Có người nhỏ giọng hỏi.
“Sao lại có chuyện một đám người cùng bị mộng du được?” Cuối cùng cũng có người bắt đầu sợ hãi.
“Không, không thể nào, bọn họ đã tắt thở!” Chiêu Nhiễm nói.
Các đệ tử nuốt nước miếng mấy lần, chậm rãi rút kiếm ra. Có người tùy tiện không thèm để tâm, bèn nói: “Coi các ngươi bị dọa sợ chưa kìa, để ta qua đó xem thử.”
Hắn ta trực tiếp bước tới vỗ vai bọn họ, Chiêu Nhiễm muốn ngăn lại cũng đã không còn kịp nữa, những sư đệ không có da mặt kia đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, dưới tàng cây hải đường, đôi mắt của bọn họ đã biến thành hai cái hố đen xì. Bọn họ đột nhiên ngoác miệng ra, cằm dưới kéo dài đến mức người bình thường không thể nào làm được như thế, hai cánh môi mỏng như cánh ve. Thoáng chốc, vô số con bươm bướm màu sắc sặc sỡ ùa ra khỏi ngũ quan thất khiếu của năm người bọn họ, chúng vỗ cánh bay lật phật rồi tụ thành một màn sương quỷ dị và nuốt chửng đầu của các đệ tử ngay tức khắc.
Trên Tư Quá Nhai, Thích Linh Xu nhắm mắt ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống. Không khí lạnh lẽo trên núi bao trùm lấy y, hơi lạnh liên tục phả vào lưng khiến cả người y như ngâm trong một cái vại nước lớn. Trong đầu y chốc thì là khuôn mặt tái nhợt bi thảm của Thích Nguyên Vi cùng với thân mình dị dạng khổng lồ, chốc thì là cảnh Thích Ẩn chảy nước mắt hỏi y: “Tiểu sư thúc, không phải huynh nói chúng ta tới nghị hòa sao?” Tất cả những hình ảnh đẫm máu lần lượt lướt qua, cuối cùng dừng lại nơi trái tim nóng hổi đỏ rực trên đài đá sụp đổ trong thần mộ.
Vì sao… Vì sao lại như vậy? Linh lực trong cơ thể nghịch chuyển một cách mất khống chế, nội tạng gần như muốn nổ tung, đau đớn vô cùng. Thích Linh Xu nhắm chặt hai mắt, ánh lửa giữa mày rực sáng, sát khí tỏa ra bốn phía. Một hơi thở chẳng lành cuồn cuộn trong lồng ngực y, cõi lòng tràn ngập đau khổ, nỗi uất ức và oán hận dần dần dâng lên rồi lắp đầy ba hồn bảy phách của y. Y mở bừng mắt, sau đó nôn ra một ngụm máu tươi.
“Tiểu sư thúc, ngươi gặp ác mộng.”
Một luồng khí đen tà ma dọc theo bậc thang trên núi bò lên, sau đó trườn lên đỉnh đầu Thích Linh Xu, là một con hồ ly toàn thân đen như mực.
Thích Linh Xu thấy ánh lửa ngút trời dưới núi, đệ tử Vô Phương chạy khắp nơi, ánh kiếm thoắt ẩn thoắt hiện dưới ngói hiên nhà.
“Ngươi là ma vật ngày đó giả dạng thành sư thúc?” Thích Linh Xu cất giọng khàn khàn.
“Là ta, ta tên Tâm Nguyệt Hồ.” Tâm Nguyệt Hồ thấp giọng cười, “Có phải rất đau khổ hay không, tiểu sư thúc? Ngươi đang hối hận đúng không? Hối hận vì đã đến Nam Cương thuyết phục Phù Lam và Thích Ẩn đến đây, khiến cho bọn họ chết bi thảm như vậy, người thì xương tan thành tro, kẻ thì chết không thấy xác. Có phải ngươi rất muốn biết trái tim này là của ai không?” Tâm Nguyệt Hồ lấy quả tim đẫm máu kia ra, “Vậy để ta nói cho ngươi biết, hơi thở này vô cùng quen thuộc nha. À, nó thuộc về Thích Ẩn đấy. Xem ra đứa trẻ kia không chịu nỗi đớn đau nên đã tự moi tim mình rồi.”
Trái tim thối rữa chồng chất vết thương treo trước mắt Thích Linh Xu. Lòng y đau như dao cắt, tim đã hỏng, làm sao người có thể còn sống được!
“Là ai sai khiến ngươi? Chu Minh Tàng?” Thích Linh Xu lạnh lùng hỏi.
“Chậc chậc chậc, con trư yêu vụng về kia sao có thể là chủ nhân của ta được?” Tâm Nguyệt Hồ lắc đầu nói, “Hắn ta chỉ là một quân cờ của chủ tử ta thôi, nhưng hắn không hữu dụng bằng ngươi. Cái chết của Phù Lam ít nhiều cũng có sự đóng góp của ngươi. Đi sứ Nam Cương không phải ngươi thì không được, Thích Ẩn và Phù Lam tin tưởng ngươi vô điều kiện, các ngươi là bạn bè tốt của nhau, chỉ có ngươi mới có thể khiến bọn họ không hề phòng bị chút nào mà theo ngươi đến Vô Phương. Sau đó ta giả vờ lòi một cái đuôi trước mặt ngươi, để ngươi đi điều tra tiểu trúc Vô Cữu. Quả nhiên, ngươi lập tức phát hiện vị sư thúc tốt chính trực kia của ngươi!”
Ánh mắt của Thích Linh Xu càng lúc càng tối tăm, như thể một bóng đen âm u bị giam trong chiếc lồng, u tối đến mức không thấy đáy. Ánh lửa giữa mày y càng lúc càng rực sáng, càng lúc càng diễm lệ.
“Chủ nhân của ngươi là ai?” Thích Linh Xu nghiến răng hỏi.
Một vòng sương đen dâng lên xung quanh y, cùng với luồng khí vô hình xoay chuyển khiến cho cát bụi bay mù mịt.
“Đừng tức giận mà,” Tâm Nguyệt Hồ tán thưởng ngắm nghía khuôn mặt y, “Nhìn khắp Vô Phương này, ta thích nhất là khuôn mặt của ngươi đó. Ngươi đừng giận, cũng đừng buồn, cứ duy trì bộ dạng đẹp đẽ nhất của ngươi đi, ta muốn lột da mặt ngươi xuống để ngắm cho thật kỹ. Ngươi ngoan một chút nhé, đừng phản khán, ta sẽ nói cho ngươi biết chủ nhân của ta là ai.”
“Được, lấy đi.” Thích Linh Xu lạnh lùng nói.
Tâm Nguyệt Hồ đến gần Thích Linh Xu, bóng đen nặng nề bám lên người y. Ngay khoảnh khắc Tâm Nguyệt Hồ chạm vào mặt của Thích Linh Xu, đột nhiên Thích Linh Xu giơ tay bóp lấy cổ nó nhanh như một tia chớp. Tay trái y điểm lên giữa mày nó, nơi đầu ngón tay lóe lên chút ánh huỳnh quang.
“Ngươi điểm phách?” Tâm Nguyệt Hồ cười khẩy, “Trên người ta có chú hộ phách!”
“Không,” Con ngươi Thích Linh Xu tối như đêm dài, “Ta muốn máu thịt của ngươi.”
Hai ngón tay điểm lên giữa mày Tâm Nguyệt Hồ, kinh mạch của Thích Linh Xu và nó liên thông trong nháy mắt, ma khí mãnh liệt cùng với máu tươi đỏ thắm điên cuồng trào ra khỏi cơ thể Tâm Nguyệt Hồ, sau đó ùa vào bát mạch kỳ kinh cùng với lục phủ ngũ tạng của Thích Linh Xu. Cả hai bọn họ đều bị vây trong màn sương đen dày đặc, không nhìn rõ ai là ai. Khí đen cuồn cuộn lên xuống như thủy triều, cát đá bốn phía bay tứ tung, lá rụng bay lả tả, hệt như môt cơn lốc thổi quét qua khu vực vách núi này.
Tâm Nguyệt Hồ rít lên: “Ngươi điên rồi! Ngươi là đệ tử Vô Phương, chẳng lẽ ngươi muốn uống máu tu luyện tà đạo sao!”
Huyết ấn nơi giữa trán Thích Linh Xu đỏ rực, y nói: “Nhân đạo hay ma đạo, sinh tử sát phạt, có gì khác nhau? Dù hôm nay ta có nhập ma, thì đã sao! Rốt cuộc chủ nhân của ngươi là ai!”
“Nguyên Như Kỳ,” Tâm Nguyệt Hồ thét lên, “Không, là Vu Úc Ly! Là hắn ép chết Thích Ẩn, là hắn gieo yêu bướm ở Vô Phương của ngươi. Mưu đồ của hắn quá thâm sâu, ta biết không nhiều lắm, ta chỉ phụng mệnh hành sự thôi!”
“Rất tốt.” Thích Linh Xu vẫn không dừng lại, ánh sáng nơi đầu ngón tay càng lúc càng mãnh liệt, ma khí trộn lẫn máu tươi điên cuồng tuôn ra rồi nhập vào kinh mạch của y, hồn phách Tâm Nguyệt Hồ chấn động, thân thể méo mó rồi biến dạng trong màn sương đen hỗn loạn. Cùng lúc đó, ấn tâm ma giữa mày Thích Linh Xu đỏ rực như máu.
Một lát sau, Tâm Nguyệt Hồ hoàn toàn bị hút khô, chỉ còn lại một tấm da mỏng. Thích Linh Xu chậm rãi ngước mắt lên, lộ ra hai tròng mắt màu máu. Y khàn khàn cười rộ lên, âm thanh khản đặc đè nén trong cổ họng, “Nực cười, nực cười! Cái gọi là thiên đạo là thế này ư! Ngươi hại chết thầy ta, bức tử nhược đệ ta, giết hại bạn tốt ta. Đó là lý do nhân gian có câu vì sao người tốt thì chết, kẻ xấu lại sống, cái thiện diệt vong còn cái ác mãi mãi tồn tại! Từ nay về sau, ai dối lừa ta, giết, kẻ phản nghịch ta, giết, ta không bao giờ đi cùng với đám đồng đạo các ngươi nữa. Ngươi cứ chờ mà thành tiên, còn ta lập tức nhập ma, tu Tâm Ma Kiếm, đạt thành đạo vô thượng của ta!”
Y đứng lên, nơi bậc thềm trên núi có một người máu chảy đầm đìa đang bò lên. Chiêu Nhiễm gian nan vươn tay với y, “Tiểu sư thúc… Vô Phương… có yêu tặc…”
“Từ nay trở đi, ta và Vô Phương ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Thích Linh Xu phất tay áo xoay người, hóa thành một luồng kiếm khí bay lên trời, thoáng chốc không còn thấy bóng dáng.
———
Kiếm ma (nhất)
Đêm khuya tĩnh lặng, muôn vàn tiếng ve râm ran nghe như tiếng ù tai dữ dội. Chiêu Nhiễm ngủ không được, bèn ngồi dậy mặc quần áo. Bên ngoài có tiếng bước chân của đệ tử tuần tra ban đêm, lộp cộp lộp cộp xa dần. Ánh trăng loang lổ xuyên qua những tán lá chiếu lên song cửa sổ, trông hệt như phông màn múa rối bóng. Thích Ẩn mất tích đã được bảy ngày, bảy ngày này ngày nào bọn họ cũng xuống cấm địa tìm kiếm, hắn dẫn đầu đội ngũ, đi đến mức hai chân rỉ máu.
Lúc mới bắt đầu tìm còn ổn, mấy ngày sau, dần dần có nhiều tiếng oán trách, nói Thích Ẩn cùng lắm chỉ là một tên phản bội quấn lấy yêu ma, hà tất phải tốn nhiều thời gian và công sức như vậy, chỉ vì hắn là con trai của sư thúc tổ Nguyên Vi thôi sao? Ai cũng biết hắn vốn chỉ là một đứa con riêng mà thôi.
Dần dà càng có nhiều lời đồn đãi, nói từ khi lên lớp nghe Vô Phương luận đạo đã thấy Thích Ẩn và tên ca ca quái vật kia có quan hệ không bình thường, cùng đi cùng về, cùng chung chăn gối. Có người xuống trấn Cẩm Khê và mang về mấy cuốn tiểu thuyết dâm dục viết về chuyện Thích Ẩn là sủng phi của Phù Lam. Lời đồn thổi qua thổi lại, mọi người coi nó là sự thật. Hôm nay xuống cấm địa, rất nhiều người vừa đi vừa chơi, không ai thật sự dụng tâm tìm kiếm cả.
Không ai biết Thích Ẩn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không ai biết chủ nhân của trái tim kia là ai. Đương nhiên, ngoại trừ tiểu sư thúc thì không một ai thèm để tâm việc này cả.
Chiêu Nhiễm cũng không lo lắng cho Thích Ẩn, hắn chỉ là làm tròn bổn phận của mình. Người hắn lo lắng nhất là tiểu sư thúc, kể từ hôm phát hiện trái tim kia dưới thần mộ bị sụp lở, tiểu sư thúc bắt đầu trầm mặc hơn rất nhiều. Bảy ngày này gần như y đều cắm cọc ở cấm địa. Nếu không phải tìm kiếm thì cũng là ôm hộp bạch ngọc bát bảo đựng trái tim kia ngồi thẫn thờ. Cứ tiếp tục như vậy thì có là người sắt cũng không chịu nổi. Hôm nay Chiêu Nhiễm tận tình khuyên bảo y, y mới chịu về thạch thất nghỉ ngơi.
Ánh trăng lạnh lẽo soi rọi xuống con đường lát đá hệt như phủ một lớp thủy ngân mỏng trên mặt đất. Chưởng môn đệ tử của các phái khác đều đi cả rồi, Vô Phương Sơn lại trở về dáng vẻ thanh tịnh vốn có của nó. Chiêu Nhiễm cầm một cái đèn lồng sừng dê đi về phía Tư Quá Nhai. Cẩm tú cầu ven đường nở rộ, những đóa hoa nặng trĩu chen chúc nhau ở trên cây. Đương lúc lơ đễnh, hắn chợt thấy trên một đóa hoa có dính thứ chất lỏng sền sệt gì đó. Chiêu Nhiễm dừng bước, giơ tay sờ thử.
Là máu.
Chiêu Nhiễm cả kinh, hắn hạ đèn xuống nhìn kĩ, quả nhiên dưới đất có rất nhiều vết máu loang lổ kéo dài về phía trước. Chiêu Nhiễm nhanh chóng bước tới, nơi ngã rẽ trên con đường mòn, hắn thấy có rất nhiều đệ tử nằm la liệt dưới đất. Lật một trong số bọn họ lên, da mặt của người nọ đã bị lột mất. Chiêu Nhiễm hoảng sợ, nhanh chóng nhận ra đây chính là các sư đệ đã bị tên yêu ma giả dạng chưởng môn làm hại. Sở thích của con yêu ma kia quá mức tàn nhẫn, thế mà nó lại lột cả da mặt người ta xuống. Máu thịt bấy nhấy đỏ au lồ lộ trước mắt, trông mà ghê người. Chiêu Nhiễm cố dằn cảm giác buồn nôn xuống, nhẹ giọng gọi: “Sư đệ, sư đệ!”
Người dưới đất không hề có phản ứng, Chiêu Nhiễm dùng tay kiểm tra mạch đập của người kia, không có động tĩnh. Chiêu Nhiễm lạnh sống lưng, bèn đứng dậy gọi đệ tử tuần tra ban đêm tới. Vì tai họa yêu quái vừa xảy ra không lâu, ai nấy đều căng thẳng như gặp phải kẻ địch, nhanh chóng đi theo Chiêu Nhiễm. Tới chỗ ngã rẽ con đường mòn kia, song dưới đất trống rỗng, không có gì cả.
“Ơ, người đâu rồi?” Chiêu Nhiễm cau mày nói.
“Sư huynh, có phải huynh hoa mắt rồi không?” Sư đệ ôm kiếm đứng sau lưng nói, “Mấy ngày nay huynh và tiểu sư thúc liên tục xuống cấm địa tìm thằng phản bội kia, chắc là mệt lắm rồi.”
“Ôi, phiền chết đi được, thằng phản bội đó chết ở đâu thì kệ xác nó đi, liên quan gì đến chúng ta? Vậy mà chưởng môn sư tổ còn bắt chúng ta phải xuống đó tìm nữa. Ta thấy dù Nguyên Vi sư thúc tổ còn sống trên đời cũng muốn đoạn tuyệt quan hệ với thằng phản bội này đó.” Có người bên cạnh phụ họa.
“Đừng nói nữa, ban nãy quả thực có năm sư đệ ở đây, hơn nữa còn bị giết hại.” Chiêu Nhiễm thấp giọng nói, “Mọi người cẩn thận, có lẽ hung thủ vẫn còn đâu đó quanh đây, rất có khả năng là hắn đã kéo bọn họ đi rồi.”
Mọi người nhìn nhau, thái độ không quá coi trọng cho lắm. Đột nhiên có người hỏi: “Sư huynh, những sư đệ mà huynh nói có phải chỉ mặt áo trong thôi không?”
“Sao đệ biết?” Chiêu Nhiễm sửng sốt.
Đệ tử kia chỉ chỉ ra phía sau: “Bọn họ ở ngay sau lưng huynh kìa.”
Chiêu Nhiễm cả kinh, lật đật quay đầu lại thì thấy những người đó đang lơ đứng xung quanh cây hải đường, ai nấy đều cúi đầu, tóc rối như cỏ dại che khuất gương mặt. Bọn họ mặc một thân y phục trắng nom hệt như đám quỷ hồn đang bay lơ lửng.
“Là mộng du à?” Có người nhỏ giọng hỏi.
“Sao lại có chuyện một đám người cùng bị mộng du được?” Cuối cùng cũng có người bắt đầu sợ hãi.
“Không, không thể nào, bọn họ đã tắt thở!” Chiêu Nhiễm nói.
Các đệ tử nuốt nước miếng mấy lần, chậm rãi rút kiếm ra. Có người tùy tiện không thèm để tâm, bèn nói: “Coi các ngươi bị dọa sợ chưa kìa, để ta qua đó xem thử.”
Hắn ta trực tiếp bước tới vỗ vai bọn họ, Chiêu Nhiễm muốn ngăn lại cũng đã không còn kịp nữa, những sư đệ không có da mặt kia đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, dưới tàng cây hải đường, đôi mắt của bọn họ đã biến thành hai cái hố đen xì. Bọn họ đột nhiên ngoác miệng ra, cằm dưới kéo dài đến mức người bình thường không thể nào làm được như thế, hai cánh môi mỏng như cánh ve. Thoáng chốc, vô số con bươm bướm màu sắc sặc sỡ ùa ra khỏi ngũ quan thất khiếu của năm người bọn họ, chúng vỗ cánh bay lật phật rồi tụ thành một màn sương quỷ dị và nuốt chửng đầu của các đệ tử ngay tức khắc.
Trên Tư Quá Nhai, Thích Linh Xu nhắm mắt ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống. Không khí lạnh lẽo trên núi bao trùm lấy y, hơi lạnh liên tục phả vào lưng khiến cả người y như ngâm trong một cái vại nước lớn. Trong đầu y chốc thì là khuôn mặt tái nhợt bi thảm của Thích Nguyên Vi cùng với thân mình dị dạng khổng lồ, chốc thì là cảnh Thích Ẩn chảy nước mắt hỏi y: “Tiểu sư thúc, không phải huynh nói chúng ta tới nghị hòa sao?” Tất cả những hình ảnh đẫm máu lần lượt lướt qua, cuối cùng dừng lại nơi trái tim nóng hổi đỏ rực trên đài đá sụp đổ trong thần mộ.
Vì sao… Vì sao lại như vậy? Linh lực trong cơ thể nghịch chuyển một cách mất khống chế, nội tạng gần như muốn nổ tung, đau đớn vô cùng. Thích Linh Xu nhắm chặt hai mắt, ánh lửa giữa mày rực sáng, sát khí tỏa ra bốn phía. Một hơi thở chẳng lành cuồn cuộn trong lồng ngực y, cõi lòng tràn ngập đau khổ, nỗi uất ức và oán hận dần dần dâng lên rồi lắp đầy ba hồn bảy phách của y. Y mở bừng mắt, sau đó nôn ra một ngụm máu tươi.
“Tiểu sư thúc, ngươi gặp ác mộng.”
Một luồng khí đen tà ma dọc theo bậc thang trên núi bò lên, sau đó trườn lên đỉnh đầu Thích Linh Xu, là một con hồ ly toàn thân đen như mực.
Thích Linh Xu thấy ánh lửa ngút trời dưới núi, đệ tử Vô Phương chạy khắp nơi, ánh kiếm thoắt ẩn thoắt hiện dưới ngói hiên nhà.
“Ngươi là ma vật ngày đó giả dạng thành sư thúc?” Thích Linh Xu cất giọng khàn khàn.
“Là ta, ta tên Tâm Nguyệt Hồ.” Tâm Nguyệt Hồ thấp giọng cười, “Có phải rất đau khổ hay không, tiểu sư thúc? Ngươi đang hối hận đúng không? Hối hận vì đã đến Nam Cương thuyết phục Phù Lam và Thích Ẩn đến đây, khiến cho bọn họ chết bi thảm như vậy, người thì xương tan thành tro, kẻ thì chết không thấy xác. Có phải ngươi rất muốn biết trái tim này là của ai không?” Tâm Nguyệt Hồ lấy quả tim đẫm máu kia ra, “Vậy để ta nói cho ngươi biết, hơi thở này vô cùng quen thuộc nha. À, nó thuộc về Thích Ẩn đấy. Xem ra đứa trẻ kia không chịu nỗi đớn đau nên đã tự moi tim mình rồi.”
Trái tim thối rữa chồng chất vết thương treo trước mắt Thích Linh Xu. Lòng y đau như dao cắt, tim đã hỏng, làm sao người có thể còn sống được!
“Là ai sai khiến ngươi? Chu Minh Tàng?” Thích Linh Xu lạnh lùng hỏi.
“Chậc chậc chậc, con trư yêu vụng về kia sao có thể là chủ nhân của ta được?” Tâm Nguyệt Hồ lắc đầu nói, “Hắn ta chỉ là một quân cờ của chủ tử ta thôi, nhưng hắn không hữu dụng bằng ngươi. Cái chết của Phù Lam ít nhiều cũng có sự đóng góp của ngươi. Đi sứ Nam Cương không phải ngươi thì không được, Thích Ẩn và Phù Lam tin tưởng ngươi vô điều kiện, các ngươi là bạn bè tốt của nhau, chỉ có ngươi mới có thể khiến bọn họ không hề phòng bị chút nào mà theo ngươi đến Vô Phương. Sau đó ta giả vờ lòi một cái đuôi trước mặt ngươi, để ngươi đi điều tra tiểu trúc Vô Cữu. Quả nhiên, ngươi lập tức phát hiện vị sư thúc tốt chính trực kia của ngươi!”
Ánh mắt của Thích Linh Xu càng lúc càng tối tăm, như thể một bóng đen âm u bị giam trong chiếc lồng, u tối đến mức không thấy đáy. Ánh lửa giữa mày y càng lúc càng rực sáng, càng lúc càng diễm lệ.
“Chủ nhân của ngươi là ai?” Thích Linh Xu nghiến răng hỏi.
Một vòng sương đen dâng lên xung quanh y, cùng với luồng khí vô hình xoay chuyển khiến cho cát bụi bay mù mịt.
“Đừng tức giận mà,” Tâm Nguyệt Hồ tán thưởng ngắm nghía khuôn mặt y, “Nhìn khắp Vô Phương này, ta thích nhất là khuôn mặt của ngươi đó. Ngươi đừng giận, cũng đừng buồn, cứ duy trì bộ dạng đẹp đẽ nhất của ngươi đi, ta muốn lột da mặt ngươi xuống để ngắm cho thật kỹ. Ngươi ngoan một chút nhé, đừng phản khán, ta sẽ nói cho ngươi biết chủ nhân của ta là ai.”
“Được, lấy đi.” Thích Linh Xu lạnh lùng nói.
Tâm Nguyệt Hồ đến gần Thích Linh Xu, bóng đen nặng nề bám lên người y. Ngay khoảnh khắc Tâm Nguyệt Hồ chạm vào mặt của Thích Linh Xu, đột nhiên Thích Linh Xu giơ tay bóp lấy cổ nó nhanh như một tia chớp. Tay trái y điểm lên giữa mày nó, nơi đầu ngón tay lóe lên chút ánh huỳnh quang.
“Ngươi điểm phách?” Tâm Nguyệt Hồ cười khẩy, “Trên người ta có chú hộ phách!”
“Không,” Con ngươi Thích Linh Xu tối như đêm dài, “Ta muốn máu thịt của ngươi.”
Hai ngón tay điểm lên giữa mày Tâm Nguyệt Hồ, kinh mạch của Thích Linh Xu và nó liên thông trong nháy mắt, ma khí mãnh liệt cùng với máu tươi đỏ thắm điên cuồng trào ra khỏi cơ thể Tâm Nguyệt Hồ, sau đó ùa vào bát mạch kỳ kinh cùng với lục phủ ngũ tạng của Thích Linh Xu. Cả hai bọn họ đều bị vây trong màn sương đen dày đặc, không nhìn rõ ai là ai. Khí đen cuồn cuộn lên xuống như thủy triều, cát đá bốn phía bay tứ tung, lá rụng bay lả tả, hệt như môt cơn lốc thổi quét qua khu vực vách núi này.
Tâm Nguyệt Hồ rít lên: “Ngươi điên rồi! Ngươi là đệ tử Vô Phương, chẳng lẽ ngươi muốn uống máu tu luyện tà đạo sao!”
Huyết ấn nơi giữa trán Thích Linh Xu đỏ rực, y nói: “Nhân đạo hay ma đạo, sinh tử sát phạt, có gì khác nhau? Dù hôm nay ta có nhập ma, thì đã sao! Rốt cuộc chủ nhân của ngươi là ai!”
“Nguyên Như Kỳ,” Tâm Nguyệt Hồ thét lên, “Không, là Vu Úc Ly! Là hắn ép chết Thích Ẩn, là hắn gieo yêu bướm ở Vô Phương của ngươi. Mưu đồ của hắn quá thâm sâu, ta biết không nhiều lắm, ta chỉ phụng mệnh hành sự thôi!”
“Rất tốt.” Thích Linh Xu vẫn không dừng lại, ánh sáng nơi đầu ngón tay càng lúc càng mãnh liệt, ma khí trộn lẫn máu tươi điên cuồng tuôn ra rồi nhập vào kinh mạch của y, hồn phách Tâm Nguyệt Hồ chấn động, thân thể méo mó rồi biến dạng trong màn sương đen hỗn loạn. Cùng lúc đó, ấn tâm ma giữa mày Thích Linh Xu đỏ rực như máu.
Một lát sau, Tâm Nguyệt Hồ hoàn toàn bị hút khô, chỉ còn lại một tấm da mỏng. Thích Linh Xu chậm rãi ngước mắt lên, lộ ra hai tròng mắt màu máu. Y khàn khàn cười rộ lên, âm thanh khản đặc đè nén trong cổ họng, “Nực cười, nực cười! Cái gọi là thiên đạo là thế này ư! Ngươi hại chết thầy ta, bức tử nhược đệ ta, giết hại bạn tốt ta. Đó là lý do nhân gian có câu vì sao người tốt thì chết, kẻ xấu lại sống, cái thiện diệt vong còn cái ác mãi mãi tồn tại! Từ nay về sau, ai dối lừa ta, giết, kẻ phản nghịch ta, giết, ta không bao giờ đi cùng với đám đồng đạo các ngươi nữa. Ngươi cứ chờ mà thành tiên, còn ta lập tức nhập ma, tu Tâm Ma Kiếm, đạt thành đạo vô thượng của ta!”
Y đứng lên, nơi bậc thềm trên núi có một người máu chảy đầm đìa đang bò lên. Chiêu Nhiễm gian nan vươn tay với y, “Tiểu sư thúc… Vô Phương… có yêu tặc…”
“Từ nay trở đi, ta và Vô Phương ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Thích Linh Xu phất tay áo xoay người, hóa thành một luồng kiếm khí bay lên trời, thoáng chốc không còn thấy bóng dáng.
———
Danh sách chương