Edit: Vô Tình

Beta: Linh

Tin tức tới quá đột ngột, Hạ Uyên và Tiết Vân Chu đều sửng sốt. Nói có người lên núi hành thích ám sát còn có khả năng hơn, tuy là tỉ lệ thành công không cao nhưng ít ra còn nằm trong dự đoán của hai người. Tự nhiên lại có một đại quân ở đâu chui ra thật sự làm bọn họ trở tay không kịp.

Hiện giờ không phải là lúc nghi ngờ, Hạ Uyên vội vàng xuống giường mặc quần áo, vừa mặc vừa nói: "Đi gọi Tống Toàn và Cao Trình tới đây!"

Cao Trình là thống lĩnh Hạ Uyên mới điều tới. Bởi vì sự vụ của Tống Toàn  quá nhiều, mà Đinh Dũng lại mang theo hơn một nửa tinh binh đi giám sát sửa đường, vì vậy Cao Trình tới phụ trách số tinh binh còn lại, Tống Toàn chuyên môn xử lý chuyện của Vương phủ.

Hạ Uyên thấy Tiết Vân Chu cũng ngồi dậy bèn cầm áo phủ lên người cậu: "Chưa rõ tình huống thế nào, em cẩn thận một chút."


"Ừm." Tiết Vân Chu gật đầu, lộ vẻ mặt nghi hoặc: "Cũng không biết ai phái quân tới đây, thế mà một chút tin tức chúng ta cũng không phát hiện được."

Hạ Uyên nhíu mày suy nghĩ: "Nếu hành quân gấp gáp từ xa đến không thể có chuyện chúng ta không dò la được tin tức. Những người này có thể xuất hiện thầm lặng không một tiếng động, rất có khả năng là từ phụ cận đi tới. Một khi bọn chúng hành quân trong im lặng, lại che giấu trong bóng đêm thì hộ vệ của chúng ta rất khó phát hiện."

Tiết Vân Chu nhanh nhẹn mặc quần áo, nói: "Anh hai, anh không cảm thấy bọn họ tới quá đúng lúc sao? Hiện tại người chúng ta có thể sử dụng được rất ít, trai tráng lao động và tinh binh đều đã đi sửa đường hết rồi. Cho dù có thể truyền tin đi thì chúng ta cũng không thể đợi được đến khi bọn họ trở về cứu viện."


"Đúng là rất trùng hợp, có thể bọn họ hiểu rất rõ tình huống của chúng ta nên mới chọn thời gian này để hành động. Động tĩnh của chúng ta trong thời gian này quá gây chú ý, bọn họ ở xung quanh âm thầm quan sát chúng ta rất dễ dàng. Hiện giờ điều duy nhất không rõ ràng là lai lịch và mục đích của bọn họ."

Đang nói chuyện Tống Toàn và Cao Trình đã vội vàng chạy tới, hai người họ cũng vừa nhận được tin tức, trên mặt ai nấy cũng có chút nôn nóng.

Hạ Uyên phân phó: "Cao Trình, ngươi cho thủ hạ đi nghênh địch. Đá, cung tiễn, thùng dầu, trên núi có thể sử dụng được gì thì cứ dùng hết toàn bộ, có chuyện gì phải bẩm báo với ta ngay. Tống Toàn, ngươi đi sắp xếp những người không thể tự bảo vệ bản thân tập trung vào một chỗ, tìm nơi thích hợp để trốn."

Cao Trình và Tống Toàn rời đi trong lo lắng sốt ruột, bọn họ biết là ngọn núi này không lớn, nhưng đối phương có thể cho người bao vây hiển nhiên nhân số không ít. Thường nói trên núi dễ thủ khó công, nhưng với điều kiện là binh lực đầy đủ, hiện giờ bọn họ chỉ có một hai trăm người giống như muối bỏ biển, muốn đánh lui địch hoàn toàn không có khả năng.


Hạ Uyên và Tiết Vân Chu cùng nhau lên đỉnh núi, từ nơi này nhìn xuống có thể thấy những cây đuốc nối đuôi nhau thành hàng dài, trong đó có một số ngọn đuốc đã bắt đầu di chuyển lên núi. Tuy rằng không thấy rõ tình hình cụ thể lắm nhưng nhìn vào số đuốc dày đặc cũng đoán được đối phương có ít nhất một hai vạn người.

Tiết Vân Chu nhìn xuống chân núi: "Dưới chân núi còn có rất nhiều lưu dân được sắp xếp tạm thời, họ không có sức chiến đấu thì làm sao bây giờ?"

Sắc mặt Hạ Uyên trầm trọng, im lặng một chút mới nói: "Không có cách nào khác, hiện giờ chúng ta còn không lo được cho mình, chỉ có thể hy vọng vào thanh danh độc ác lúc trước của anh, bọn họ cảm thấy dân chúng bình thường không có giá trị trong mắt chúng ta mà không làm khó dễ những người tay không tất sắt dưới kia."
Tiết Vân Chu xoa mũi bị đông lạnh: "Hi vọng như thế, cũng may là lúc này phía dưới không có động tĩnh nào khác, có lẽ những lưu dân đó còn đang yên giấc ngủ."

Hiện tại trong tay bọn họ không có binh lực, cũng không giúp gì được cho những người  dưới chân núi, chỉ có thể tạm thời an ủi bản thân như vậy.

Hạ Uyên trầm giọng nói: "Không được, phải mau chóng tìm cứu viện, chỉ bằng vài người chúng ta thế này sẽ không chống đỡ được."

Tiết Vân Chu gật đầu, xoay người trở về cùng Hạ Uyên, mới về tới cửa đã thấy Nghiêm Quan Ngọc đứng đó, hai mắt cậu lập tức sáng lên.

Nghiêm Quan Ngọc vẫn mang bộ dạng trời sập cũng không gấp như cũ, cười với hai người họ: "Lúc trước ta có bố trí không ít bẫy rập, có thể ngăn cản được một lúc, nhưng nhân số bọn chúng quá đông, thời gian kéo dài được cũng không nhiều."
"Còn có bẫy rập nữa à?" Tiết Vân Chu vui mừng: "Có thể kéo dài được bao lâu thì hay bấy lâu!"

Hạ Uyên nói thẳng: "Cho ta mượn nhân mã của ngươi dùng một chút."

Chân Nghiêm Quan Ngọc đang nâng lên lập tức cứng đờ, ngay sau đó chậm rì rì rút về, cảnh giác nhìn Hạ Uyên: "Thật sự chỉ là mượn thôi?"

Hạ Uyên nhíu mày: "Hiện tại không phải lúc để nói đùa, bản thân ngươi cũng ở chỗ này, nếu không có chi viện thì ai trong chúng ta cũng đừng mong thoát được khỏi đây."

Vẻ mặt Nghiêm Quan Ngọc không tình nguyện: "Một mình ta cũng có thể tự chạy được, cho các ngươi mượn binh có lợi ích gì?"

Hạ Uyên nói: "Ngươi có điều kiện gì?"

"Điều kiện à... Để ta suy nghĩ đã... Ê ê này! Ngươi làm gì vậy?!" Nghiêm Quan Ngọc nói chưa dứt lời đã bị Tiết Vân Chu đẩy. Hắn sợ đụng vào bụng của Tiết Vân Chu nên không dám lộn xộn, cứ như thế bị cậu cưỡng ép đẩy vào phòng, bị ấn ngồi xuống bên cạnh bàn.
Tiết Vân Chu cười hì hì nhét vào tay Nghiêm Quan Ngọc một cây bút lông, thúc giục nói: "Đừng nhiều lời nữa, mau viết thư!"

Nghiêm Quan Ngọc trợn trừng mắt.

Tiết Vân Chu cười hề hề: "Ngươi có viết không? Ta nhớ rõ lần trước ngươi viết thư trả lời có một con dấu ở cuối thư. Nếu ngươi không chịu viết thì ta đành phải cho người vào lục soát người của ngươi vậy!"

Nghiêm Quan Ngọc sửng sốt một chút, cười ha hả: "Ngươi thật là ngu xuẩn, tìm được con dấu thì thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn tự mình viết một bức thư giả à? Đừng quên bọn họ nhận ra được nét chữ của ta." Nói xong còn đắc ý liếc  Tiết Vân Chu một cái.

Tiết Vân Chu nhìn hắn, lấy lại cây bút viết hai ba cái đã xong một bức thư, sau đó đắc ý nhìn Nghiêm Quan Ngọc.

Nghiêm Quan Ngọc thấy chữ Tiết Vân Chu viết ra giống y hệt  chữ của mình, kinh hãi trừng lớn hai mắt, hết nhìn Tiết Vân Chu rồi lại nhìn thư, ngón tay run rẩy: "Ngươi ngươi ngươi..."
Trong lòng Tiết Vân Chu có chút nôn nóng nhưng trên mặt lại không muốn biểu hiện ra yếu thế, vẫn treo nụ cười khiêu khích như cũ: "Muốn bị soát người?"

Nghiêm Quan Ngọc bi phẫn cắn chặt răng, tình hình hiện tại khẩn cấp, hắn tin chắc chắn Tiết Vân Chu nói được làm được. So với tự rước lấy nhục chi bằng sảng khoái giao con dấu cho cậu, còn có thể thuận nước giong thuyền bàn điều kiện, nghĩ như vậy thái độ cũng buông lỏng hơn nhiều.

Tiết Vân Chu tựa như biết được hắn sẽ đồng ý, cao giọng gọi: "Dư Khánh, mang bồ câu đưa thư tới đâ

"Được được, ta giao ra là được chứ gì!" Nghiêm Quan Ngọc tức khắc nhụt chí, lấy con dấu từ trong ngực ra, cầm trong tay xoay hai vòng mới tức giận ấn con dấu vào phần lạc khoản trong thư.

Tiết Vân Chu thở ra một hơi, nhanh chóng lấy thư đi, vỗ vai hắn vài cái: "Yên tâm, ta sẽ báo đáp ngươi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện