Hôm sau Hạ Uyên lãnh binh xuất chinh, Hoàng đế dẫn theo chúng đại thần ra tiễn.

Tiết Vân Chu tất nhiên không có tư cách đứng đó, cậu cũng chẳng muốn đứng chung với đám người nghĩ một đằng nói một lẻo kia, chỉ mang theo vài hộ vệ tiễn Hạ Uyên ra tới ngoài thành, sau đó đi lên đỉnh núi nhìn bóng dáng Hạ Uyên ở đằng xa, mãi đến khi không thấy người nữa mới xuống núi quay về Vương phủ.
Sau đó Tiết Vân Chu thường ở lại thư phòng của Hạ Uyên, nghe bên dưới bẩm báo nói tài sản của phủ Trung Nghĩa Hầu đã kiểm kê và niêm phong xong liền sai người đem tất cả sổ sách giấy tờ thư tín mang đến đây, bắt đầu thức trắng đêm kiểm tra.
Việc này thật ra có thể giao cho cấp dưới làm nhưng một là Tiết Trùng nuôi dưỡng tử sĩ làm cậu vẫn bất an, muốn từ trong đó tìm ra chút manh mối; hai là cậu cũng không muốn để bản thân rảnh rỗi quá mức, vừa nghĩ đến Nhị ca đang ở chiến trường giám sát cậu lại không yên tâm, muốn tìm việc gì đó làm để an tâm không nghĩ đến nữa.
Công văn thư tín của Tiết Trùng rất nhiều, trong đó không thiếu ghi chép lão lui tới cùng vài đại thần trong triều, nhưng thư từ thật sự có giá trị liên quan đến Hạ Uyên thì lại rất ít, chỉ sợ đã sớm bị tiêu hủy, hoặc là giấu ở nơi nào đó không dễ dàng tìm ra được.
Tiết Vân Chu xem xong không thu hoạch được gì, bắt đầu lật sổ sách, ngược lại lại tìm ra sổ sách thật của cửa hàng của cậu mà trước đây cậu từng tra.


Đối chiếu với những khoản mục trong sổ sách của mình, Tiết Vân Chu xác định hàng năm Tiết Trùng đều ăn bớt không ít ngân lượng, chỗ ngân lượng này dùng để nuôi tử sĩ cũng dư dả.
Bỏ mấy thứ đã biết này qua một bên, lại xem tiếp sổ sách, sau khi xem đến quên ăn quên ngủ xong đột nhiên nhận ra có gì đấy sai sai, trong lòng căng thẳng.
Tiết Vân Chu xem nhẹ một vấn đề cực kì nghiêm trọng.

Nếu ngay cả con ruột của mình mà Tiết Trùng cũng hãm hại thì nhất định cũng hại rất nhiều người ngoài kia.

Tiền của mình bị ăn bớt không chừng chỉ là một góc nhỏ của tảng băng thôi, nếu như vậy thật thì ngân lượng trong tay Tiết Trùng hẳn là một khối tài sản khổng lồ.

Nhưng mà ngoài mặt chi tiêu của hầu phủ đâu cần nhiều như vậy? Số tiền kia đã đi đâu hết rồi?
Nghĩ đến đây, tay đang cầm sổ sách của Tiết Vân Chu nắm chặt, cả người phát lạnh.
Dư Khánh ở cửa thư phòng cẩn thận ngó xung quanh, thấy Tiết Vân Chu đang vội vàng xem sổ sách không khỏi thở dài, đi vào mang đồ ăn chưa từng được động đũa vào bếp hâm nóng lại rồi bưng vào, nhỏ giọng nói: "Vương phi, nên dùng bữa rồi, để đói lâu sẽ tổn hại thân thể."
Tiết Vân Chu gật đầu, miệng theo thói quen đáp một tiếng, mắt vẫn dán vào sổ sách, hai tay lật tới lật lui, trong lòng yên lặng tính toán.

Sau khi lật được bảy tám trang trong lòng cậu càng hoảng sợ, sau đó cực kì phẫn nộ, tay không kìm được hất tung sổ sách trên bàn, ngả người dựa vào ghế, cau mày nhìn một chồng sổ khác còn chưa xem tới.
Tất cả khoản mục ghi chép đều có vấn đề, nhưng ngân lượng này dùng vào việc gì thì viết vô cùng khó hiểu.

Càng nghiêm trọng hơn là, số tiền Tiết Trùng đoạt lấy cực kì đáng sợ, mỗi năm dùng nhiều tiền như vậy tuyệt đối không chỉ đơn giản là nuôi dưỡng ba trăm tử sĩ.

Quá mức sơ ý rồi...
Từ trước tới nay ấn tượng của Tiết Vân Chu với Tiết Trùng là hãm hại, ám sát.

Cũng có vài lúc cậu cảm thấy kỳ quái, vì sao lão dùng tới dùng lui chỉ có một chiêu ám sát này, hiện giờ có vẻ hiểu hơn một chút.

Lão cáo già này có lẽ muốn làm hai việc cùng lúc, nên mới dùng thủ đoạn ám sát vụng về này để che giấu kế hoạch khác.
Nhiều tiền như vậy dường như đủ để nuôi dưỡng quân đội rồi.
Tiết Vân Chu bị phỏng đoán của mình dọa sợ, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh.
Giọng nói cẩn thận của Dư Khánh lại vang lên: "Vương phi, đồ ăn sắp nguội rồi, nhân lúc còn nóng ăn một chút đi, nếu ngài không quý trọng thân thể Vương gia về nhất định sẽ đau lòng.
Tiết Vân Chu nghe hắn nhắc tới Hạ Uyên mới xoa mặt: "Được rồi." Nói xong cầm bát đũa lên ăn.
Dư Khánh ở bên cạnh nhìn Tiết Vân Chu quét sạch đồ ăn trên bàn, vài lần muốn nhắc cậu ăn từ từ thôi, nhưng nhìn chồng sổ sách cao ngất ngưởng bên cạnh lại nuốt ngược lời nói vào trong lòng.
Tiết Vân Chu nhanh chóng ăn no lại vùi đầu vào xem sổ sách, càng xem lại càng kinh hãi.
Mười hai năm trước Tiết Trùng đã bắt đầu cướp đoạt vơ vét của cải khắp nơi, hơn nữa năm sau so với năm trước còn nhiều hơn.

Mười hai năm trước đúng là lúc Tân hoàng đăng cơ, Nhiếp chính vương bắt đầu nhiếp chính.


Nếu ngần ấy ngân lượng đúng thật là dùng để nuôi quân, vậy Tiết Trùng đúng là suy tính sâu xa.
Nhưng lúc đó tiểu hoàng đế mới có vài tuổi, Tiết Trùng đặt hi vọng vào một đứa trẻ chưa đủ lông đủ cánh như vậy quả thực là được ăn cả ngã về không, chuyện này có khả năng sao? Nhưng nếu không phải nuôi quân thì số ngân lượng thất thoát nhiều thế làm sao giải thích?
Tiết Vân Chu cảm thấy đau đầu, ngoài đau đầu còn cảm thấy bất an và lo lắng.

Cậu ở trong thư phòng ngồi nghỉ một lát mới đứng lên, sai người gọi Tống Toàn vào đây hỏi: "Tiết Trùng thế nào rồi?"
Tống Toàn hơi kinh ngạc, tuy rằng đã biết quan hệ của Tiết Vân Chu và Tiết Trùng cực kì ác liệt, nhưng đột nhiên nghe được Tiết Vân Chu gọi thẳng tên của Tiết Trùng vẫn có chút không thể tin, thấy Tiết Vân Chu nhìn qua mới giật mình đáp: "Hồi Vương phi, Tiết Trùng đã trên đường đi sung quân, người Vương gia sắp xếp vẫn đang theo dõi, chờ thời cơ thích hợp sẽ động thủ."
Tiết Vân Chu gật đầu, dặn dò: "Nhất định không được lơ là."
Sắc mặt Tống Toàn nghiêm túc: "Vâng."
"Còn nữa, bây giờ ngươi đến nhà lao thẩm vấn Cao Tử Minh, bằng bất cứ giá nào nào cũng phải bắt hắn khai ra."
"Vâng."
Tiết Vân Chu phân phó xong vội vã ra ngoài, nói với Dư Khánh: "Chuẩn bị xe."
Dư Khánh kinh ngạc, nhịn không được hỏi: "Vương phi muốn ra ngoài sao?"
"Phải." Tiết Vân Chu gật đầu, cậu muốn tới chỗ Khang thị..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện