Hôm sau tới công ty, nhìn thấy Lâm Diễm, cậu ta cười tủm tỉm chào hỏi tôi, “Tối hôm qua thế nào chị?”

Tôi: “Thế nào là thế nào, y như bình thường thôi.”

Lâm Diễm không đồng ý lắm: “Ồ?”

Tôi dịch từng bước một tới trước bàn làm việc của mình bằng tư thế quái dị, đỡ eo nhe răng trợn mắt ngồi xuống.

Lâm Diễm: “Sếp Mạnh, cái thân già của chị còn ổn không Sếp Mạnh?”

Tôi còn cố cứng miệng: “Ổn thật sự.”

“Thế à? Vậy thì tốt quá.” Lâm Diễm nói: “Tối nay em sang ăn chùa nhà chị được chứ? Mấy món nhà chị hợp khẩu vị của em lắm.”

Rốt cuộc tôi cũng không vờ vịt nổi nữa: “Cút!!!”

Cuối tháng có một đại hội đầu tư cho doanh nghiệp khởi nghiệp.

Công ty chúng tôi được phép tham gia, Lâm Diễm giỏi tìm cách thật.

Một ngày trước đại hội, cậu ta hỏi ngày mai tôi tính mặc gì, tốt nhất là mặc trông đứng đắn một chút.

Tôi nói, bộ quần áo mà cậu nhìn thấy bây giờ, chính là bộ đứng đắn nhất của chị.

Áo thun ngắn tay cổ tròn, quần jean, giày sneakers.

Lâm Diễm híp mắt nhìn dòng chữ tiếng Anh trên ngực tôi: “Cái áo phông Supreme này của chị trông lạ lạ……”

Tôi cúi đầu, “Super me…… Tôi Rất Xịn à?”

Lâm Diễm: “……”

Tôi: “Sao thế?”

Lâm Diễm: “Chị mua nhiêu tiền?”

Tôi: “80, mua ở phố quần áo đằng sau trường.”

Lâm Diễm trầm tư một lát, sau đó đi ra ngoài một chuyến, lúc về cầm theo mấy cái túi mua hàng.

Quần áo và giày trông rất ra gì và này nọ.

Tôi: “Bao nhiêu tiền?”

Lâm Diễm: “Không đắt đâu, em sẽ đi quyết toán ở chỗ tài vụ.”

Tôi: “Cái này cũng quyết toán được à?”

Lâm Diễm: “Đương nhiên, cái này thuộc về chi phí giữ gìn hình tượng công ty.”

Làm sao? Cách ăn vận của chị trông mất mặt lắm à!

Mặc kệ.

Dù sao cũng là công ty trả.

Làm ông chủ rồi tôi mới biết tổng tài khoản cá nhân chỉ là mây bay, nó chỉ là một con số nhìn được nhưng không xài được.

Giống như Jack Ma có tài sản 100 tỷ, nhưng bạn mà bảo ổng lấy ra thì ổng cũng không lấy được.

Lâm Diễm nói giá trị thị trường của công ty chúng tôi hơn một triệu tệ, nhưng tôi còn chẳng có lấy 1000 tệ trong túi.

Sau khi về nhà, tôi mặc hết quần áo Lâm Diễm mua cho tôi vào, soi mình trước gương một lúc.

Rất vừa người, rất thuận mắt.

Tôi chạy tới hỏi Đỗ Hoằng Đình: “Đẹp không?”

Ánh mắt anh trầm xuống, “Không tồi.”

Tôi: “Lâm Diễm mua.”

Anh nổi sùng lên ngay: “Cởi ra!”

Như vậy sao được?

Đây có thể là bộ quần áo đắt nhất mà tôi từng được mặc đấy!

Đỗ Hoằng Đình nhào tới, tôi vội vàng trốn, đáng tiếc sức tôi không khỏe như anh, một lát sau tôi đã bị lột trần đè dưới người anh.

Đỗ Hoằng Đình: “Anh phát hiện dạo này em hơi bị thân với Lâm Diễm quá đấy.”

Tôi: “Chẳng lẽ chuyện công việc mà không cần xã giao à?”

Đỗ Hoằng Đình: “Đến việc em mặc cái gì mà cũng phải quản, nó coi anh là trong suốt à?”

Tôi: “Còn không phải tại ngày nào anh cũng khen em mặc đẹp lắm hả? Lâm Diễm nói em ăn mặc như trẻ chưa đến tuổi đi học!”

Đỗ Hoằng Đình: “Nó nói thế tính làm đếch gì, bộ này xấu khủng khiếp! Để anh mua lại cho em, mua đẹp hơn bộ này một trăm lần!”

Tôi: “Đã trễ thế này đi đâu mua quần áo được nữa? Vả lại 9h sáng mai em phải đến hội trường rồi!”

Anh: “Mai team em phái em lên sân khấu phát biểu à?”

Tôi: “Không phải, Lâm Diễm đại biểu.”

Anh: “Em có lên sân khấu đâu, mai mặc gì chả được.”

Tôi: “Không mặc cũng được hả?”

Đỗ Hoằng Đình dùng hành động nói cho tôi, okay, vẫn không được.

Ngày hôm sau, tôi vô cùng tiều tụy lao tới hiện trường.

Lâm Diễm nhìn thấy dáng vẻ của tôi thì tức quá gào lên: “Chị không là quần áo à? Sao nhăn thế này!”

Tôi: “Không rách là may lắm rồi, vừa vừa phai phải thôi.”

Đại hội bắt đầu.

Lâm Diễm nói có vài nhà đầu tư khách quý có quan hệ không tồi với cậu ta, nhưng người quan trọng nhất, cũng là nhà đầu tư mà cậu ta thấy lý tưởng nhất, thì lại không thân thiết với cậu ta lắm.

Tôi rất tò mò: “Anh ta ở đâu thế?”

Lâm Diễm chỉ ngón tay về phía hàng ghế khách mời, “Nhìn thấy không?”

Tôi nhìn qua, giữa một đám các chú trung niên, bỗng có một anh tre trẻ đẹp trai ngời ngời ——

Đỗ Hoằng Đình?

Âu phục giày da, khí chất nổi bật.

Lâm Diễm: “Đối tác điều hành của công ty TNHH đầu tư khởi nghiệp Nam Hải ở Thâm Quyến.”

Tôi: “Cái gì?”

Lâm Diễm: “Chồng chị đấy.”

Tôi: “Ổng nói với chị ổng làm thuê cho công ty chứng khoán mà!”

Lâm Diễm: “Tin tức của chị hết hạn rồi, Mạnh Kỳ Kỳ.”

Tôi: “Ừm, hay là thế này, có nhẽ khách mời trên đài trùng tên trùng họ với chồng chị chăng, còn trùng hợp nhìn cũng giống nhau như đúc?”

Lâm Diễm: “Bớt giả ngu đi, chị đi í ới Đỗ Hoằng Đình chút đi, kêu anh ta đầu tư vào dự án của chị.”

Tôi: “Tại sao?”

Lâm Diễm: “Chị đúng là đồ con heo. Bây giờ cả giới đầu tư đều nhìn chằm chằm Nam Dương, ngoài Đỗ Hoằng Đình ra còn có đối tác Tiếu Triệt của anh ta, chỉ cần là dự án mà họ đầu tư thì sẽ được tranh đoạt nhiều đấy.”

Tôi nhìn người trên đài chằm chằm, đột nhiên thấy hơi xa lạ.

Từ khi nào anh trở nên lợi hại như vậy?

Tôi lại còn hoàn toàn không biết gì cả……

Thừa lúc nghỉ giữa giờ tôi vào hậu trường.

Không thể tưởng được những người muốn đi cửa sau với Đỗ Hoằng Đình không chỉ có mỗi mình tôi.

Tôi thấy Đỗ Hoằng Đình đưa lưng về phía tôi, còn một mỹ nữ kiều diễm ướt át lại còn đang e thẹn nhét danh thiếp vào trong túi áo vest của anh —— hay là nhét thẻ phòng nhỉ?

Chờ cô ta đi khỏi, Đỗ Hoằng Đình quay đầu lại, nhìn thấy tôi.

Tôi: “Anh Đỗ, tôi ——”

Tôi còn chưa kịp nói xong đã bị bảo vệ xua đi.

Đỗ Hoằng Đình ra ngoài tìm được tôi rất nhanh, thời gian có hạn, tôi bắt đầu cởi cúc áo của anh.

Anh lập tức làm ra vẻ chính nhân quân tử, “Em đang làm gì đấy?”

“Sướng xong thì nhớ bình luận về dự án của em nhé!”

“Xấu xa!” Anh ra vẻ đạo mạo: “Anh là loại người ấy sao?”

“Em sai rồi.”

Đỗ Hoằng Đình: “Đêm nay tắm sạch sẽ chờ anh trên giường nhé.”

Tôi: “……”

Anh: “Hôn trước một cái đã, xem như tiền đặt cọc.”

Sau đó anh cúi người mổ nhẹ một cái lên môi tôi, đoạn bỏ đi.

Nửa giai đoạn sau bắt đầu.

Bởi vì nửa đoạn đầu Đỗ Hoằng Đình từ đầu đến cuối đều treo vẻ mặt lạnh nhạt “Các vị tuyển thủ ở đây đều là rác rưởi”, nên chưa từng nói một từ về các dự án tham gia tại đây.

Cho nên lúc anh đột nhiên mở miệng nói về công ty chúng tôi ở nửa đoạn sau, cả hội trường đều nổ tung.

Các phóng viên chụp Lâm Diễm đứng trên sân khấu tanh tách.

Dẫn chương trình hỏi lia lịa, độ chú ý dưới sân khấu tăng mạnh.

Buồn cái là, người sáng lập tôi đây õng ẹo tạo dáng hồi lâu tìm cảm giác tồn tại, cũng không có người hỏi thăm.

Phần cuối đại hội là phần diễn thuyết khen ngợi của một trường hợp khởi nghiệp thành công.

Tên công ty là Công ty Khoa học kỹ thuật Phát Đại Tài.

Sáng lập hơn hai năm, nhận được giải thưởng Công ty có khả năng quản lý rủi ro tốt nhất năm hằng năm do nhà nước trao tặng.

Tôi thở dài từ tận đáy lòng, nếu Phát Đại Tài còn sống, không biết có thể nhận được giải thưởng trâu bò vậy không.

Ai dè cậu chủ tịch kiêm CEO thẹn thùng sinh sau năm 90 nói: “Tiền thân của công ty Khoa học kỹ thuật Phát Đại Tài chúng em, là nền tảng tài chính cho vay P2P Phát Đại Tài ——”

Tôi: “!!!”

Phát Đại Tài?

Là con đấy à Phát Đại Tài!

CEO: “Do một bạn sinh viên năm 3, bạn Mạnh Kỳ Kỳ sáng lập. Ước nguyện ban đầu của chị ấy là trợ giúp các bạn sinh viên đại học muốn theo đuổi cuộc sống tốt hơn, thực hiện việc theo đuổi lý tưởng khởi nghiệp, cổ vũ sinh viên vừa học vừa làm, tích cực kiếm tiền để trả nợ. Chị ấy nhằm vào những bạn sinh viên có thu nhập thấp, hạn chế kim ngạch cho vay, tránh xảy ra những việc xấu như cho vay nặng lãi trong trường học……”

Đậu má!

Người sáng lập như chị đây cũng chưa hiểu rõ ước nguyện ban đầu trong thiết kế của mình như thằng CEO như cậu, cái này là ai nói cho cậu thế?

Hơn nữa do kim ngạch thấp nên Phát Đại Tài không kiếm được tiền, tỉ lệ nợ xấu cao, chẳng phải là rất khó tồn tại trong hiện thực sao?

CEO: “Chúng em nghe theo lời khuyên của anh Đỗ Hoằng Đình bên nhà đầu tư, kết hợp lập mô hình dựa theo các công ty trong ngành, tập hợp ưu thế, lắp ráp hoàn thiện mô hình quản lý rủi ro có khả năng tốt hơn, hạn chế thấp nhất rủi ro nợ xấu……”

Tôi còn đang khiếp sợ thì bị tiếng rung điện thoại làm cho hoảng sợ.

Tôi cúi đầu thì thấy, là Đỗ Hoằng Đình ——

“Chồng em có lợi hại không nào?”

Khoảnh khắc kia quả thật là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Tôi cầm di động run cả màn hình, gõ một lúc lâu mới rep lại anh hai chữ: Trâu bò!

Sau khi về nhà, rõ ràng Đỗ Hoằng Đình kiêu ngạo một hồi.

Cơm nước xong anh còn chẳng thu dọn bát đũa, địa vị trong nhà cao hơn hẳn.

Tôi cảm thấy rất hổ thẹn, nhưng vẫn trách anh: “Anh đổi việc sao không nói tiếng nào? Gạt em làm gì?”

Đỗ Hoằng Đình còn ấm ức: “Anh giấu để cho em một niềm vui bất ngờ, ai dè đợi hai năm mà chẳng ai phát hiện ra.”

Tôi: “Tốt xấu gì anh cũng phải cho em một chút manh mối chứ……”

Đỗ Hoằng Đình: “Cho nên em đang chê thanh danh của anh còn chưa đủ vang hả?”

Tôi: “Hề hề, với độ chú ý của em với tin tức kinh tế tài chính, có khi anh phải hot như Mã Vân thì em mới phát hiện ra ấy chứ.”

(Mã Vân: tên thật của Jack Ma, chủ tịch tập đoàn Alibaba.)

Đỗ Hoằng Đình treo comple vào trong ngăn tủ.

Tôi đột nhiên nhớ ra mỹ nữ nhét card kia, “Bây giờ anh thường xuyên gặp chuyện này à?”

Anh: “Thỉnh thoảng, cái giới này hơi loạn một chút.”

Tâm trạng tôi chùng hẳn xuống.

Anh lại đột nhiên vui vẻ lên: “Làm sao, bắt đầu không yên tâm về anh à?”

Tôi làm bộ không thèm để ý, hỏi anh chuyện khác: “Chu Thái Địch và Quý Á Cốc lừa của anh bao nhiêu tiền mới bằng lòng thả Phát Đại Tài?”

Đỗ Hoằng Đình lười biếng nói: “Hai người họ mang về một đống nợ xấu cho công ty, phiền toán không giải quyết được đếm không xuể, cầu xin anh còn chẳng thèm nhận ấy chứ, nếu không phải vì mặt mũi của em……”

Dong dài lằng nhằng khoe mẽ cả ngày.

Tôi: “Lúc trước không phải anh không hề xem trọng Phát Đại Tài sao?”

Đỗ Hoằng Đình: “Biết làm sao được nữa, cả ngày em chỉ toàn khóc tang nó trước mặt anh, anh đành nghĩ cách biến nó từ mục nát thành thần kỳ, giúp nó sống lại thôi.”

Tôi: “Em thay mặt Phát Đại Tài cảm ơn anh.”

Đỗ Hoằng Đình: “Còn chuyện hôm nay anh bình luận về công ty em thì sao?”

Tôi: “Anh có đầu tư đâu!”

Đỗ Hoằng Đình: “Một câu giúp các em kéo được mấy chục triệu tệ góp vốn chẳng lẽ không tính?”

Tôi: “Ha ha ngại quá, em đến kì rồi.”

Đỗ Hoằng Đình cũng học kiểu cười ha ha của tôi, “Vậy lát nữa em sẽ có lộc ăn thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện