Về sau hai chúng tôi cảm thấy đám cưới này không đủ đứng đắn.
Ít nhất…… cũng phải mua một đôi nhẫn cưới chứ? Đỗ Hoằng Đình hỏi tôi thích trang sức của hãng nào.
Sao anh lại hỏi em cái này?
Đọc được tên một hãng thôi đã là giới hạn của em rồi.
Tôi: “Chu Đại Phúc?”
Đỗ Hoằng Đình: “Được rồi, để anh tự tìm.”
(Chu Đại Phúc: hãng trang sức vàng của Trung Quốc nhưng chuyên kiểu vàng thần tài, vàng vía, vàng truyền thống, không hợp thị hiếu giới trẻ lắm.)
Tôi tưởng mắt nhìn của anh tốt thế nào.
Anh mua một cặp nhẫn có cái đe như trên giày của các bà, bình thường nhạt nhẽo, tôi thấy quê một cục.
Hình như tên là Cartier gì đấy…… Xin lỗi nhé mấy từ tiếng Anh tôi toàn nhìn cái quên luôn.
(Thương hiệu Cartier của Pháp, có giá siêu đắt đỏ.)
Sau khi lấy nhau, tôi cảm thấy cuộc sống của tôi và Đỗ Hoằng Đình không hề thay đổi chút nào.
Tôi thấy hơi sai sai.
Sao tôi kết hôn đơn giản thế nhỉ?
Nhìn đám cưới của người ta phức tạp biết bao!
Tôi và Đỗ Hoằng Đình tổ chức một buổi tâm tình tâm sự nghiêm túc.
Tôi cảm thấy cần phải lên kế hoạch cho cuộc sống sau khi kết hôn.
Đỗ Hoằng Đình: “Xin nghe chỉ thị của lãnh đạo hết.”
Tôi ngẩng đầu: “Được lắm, Tiểu Đỗ, chú rất biết giác ngộ, chị sẽ đề bạt chú tử tế!”
Cái tên lưu manh này lại còn cụp mắt nhìn về chỗ giữa hai chân ——
Anh còn nói bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Xin đề bạt mạnh vào ạ, lãnh đạo.”
Nghiêm túc vào!
Về chuyện con cái, chúng tôi đã thương lượng cẩn thận, thống nhất ý kiến, tạm thời không suy xét.
Tôi xem tình hình “Thế chiến 2” thế này, có lẽ nên về trường học thêm hai năm nữa.
Chờ tốt nghiệp tìm được việc rồi thì lên kế hoạch theo tình hình sức khỏe.
Đỗ Hoằng Đình tỏ vẻ ủng hộ.
Mấy năm nay anh cũng không được phép nhàn, nên tôi đưa ra một mục tiêu nho nhỏ cho anh ——
Mua nhà.
Tôi không muốn suốt ngày vác vali theo sau anh ở trong khách sạn.
Đỗ Hoằng Đình nói, được đấy.
Anh hỏi tôi muốn mua nhà ở đâu?
Tôi nghĩ bụng, mình đã có nhà ở quê rồi, về sau anh đi làm ở đâu thì mua nhà ở thành phố đó đi.
Đỗ Hoằng Đình nói tôi biết chọn quá nhỉ.
Toàn Trung Quốc có hơn 600 thành thị, tôi lại chọn trúng chỗ có giá nhà đắt đỏ nhất!
Tôi cũng cảm thấy bản thân hơi quá đáng.
Những gã khác có cha mẹ tài trợ mà mua nhà còn vất vả.
Quan hệ giữa anh và mẹ anh rất căng, gần như đã đoạn tuyệt hẳn, mọi việc đều phải dựa vào bản thân, làm sao anh mua nổi?
Dù sao yêu cầu của tôi cũng không cao: “Mua không nổi thì mình thuê, tốt nhất là tìm một căn nhà to và thoải mái ấy.”
Đỗ Hoằng Đình: “Ừ, giường ít nhất phải 2 mét mốt.”
Tôi hỏi anh muốn giường to như thế làm gì?
Cái tên thối hoắc không biết xấu hổ này còn bảo, có thế mới giải khóa được thêm nhiều tư thế mới!
Vì thế đêm đó chúng tôi vui sướng quyết định.
Con người có mục tiêu khác hẳn nhau.
Để có thể cho Cún Con thứ hai của tôi một tương lai tốt hơn, tôi muốn nỗ lực trở thành một tôi tốt hơn nữa, sau này mới có thể làm gương cho con.
Kiếm rất nhiều tiền, giàu nứt đố đổ vách, có vậy Cún Con vừa sinh ra sẽ thành cậu chủ nhà giàu ngay.
Tôi xin thôi việc, về trường tìm một phòng tự học lên thạc sĩ, thuê nhà ở bên ngoài trường.
Tôi thường xuyên dạo diễn đàn thi lên thạc sĩ, nghiên cứu một hồi, quyết định chọn trường đại học lý tưởng ở thành phố nơi Đỗ Hoằng Đình công tác.
Tôi thật sự đíu muốn trải qua chuyện yêu xa lần nữa.
Ngày nào tôi cũng dốc sức học hành, có lẽ khoảng được ba tháng, tôi đã đọc hết sách chuyên ngành hai lần, học từ mới, làm đề thi.
Thỉnh thoảng có bài tôi nghĩ ba ngày không ra, tôi bèn đi tìm Đỗ Hoằng Đình, anh luôn có thể cho tôi đáp án trong chưa đầy 10 phút.
Cũng có lúc tôi không chịu nổi.
Ban đầu tôi còn đi tìm Đỗ Hoằng Đình, kêu anh điều chỉnh tâm trạng cho tôi, ai dè anh kéo tôi lên giường “Điều chỉnh” ác liệt cả buổi chiều!
Sau đó tôi lại chịu đựng tiếp được.
Mỗi khi buồn lòng nẫu ruột, nghĩ tới Đỗ Hoằng Đình…… là tôi lập tức cảm thấy thà học còn hơn.
Rốt cuộc tôi cũng nhận được giấy báo trúng tuyển vòng hai của trường đại học lý tưởng.
Hôm đi thi vòng hai, Đỗ Hoằng Đình đi chung với tôi.
Quả nhiên học thần dạy có khác, tôi lọt vào được vòng cuối cùng,
Trước khi khai giảng tôi muốn thả lỏng một chút, bèn đề nghị đến tham quan công ty của Đỗ Hoằng Đình.
Bị anh từ chối.
Anh nói gì mà quản lý chỗ anh nghiêm lắm, người không phải nhân viên không được vào bừa đâu.
Tôi tin sái cổ y như con lừa.
Chương trình học của nghiên cứu sinh năm 1 khá bận.
Chương trình năm 2 thì đỡ hơn.
Tôi lợi dụng thời gian sau khi học để đi thi lấy bằng lái.
Tôi vẫn còn nhớ mục tiêu kiếm đủ tiền tự mua một con xe ngon lành trước năm 30 tuổi của mình.
Điều bất hạnh là lúc học lái lại bị một học viên nam rảnh háng quấn lấy.
Tôi rất cố gắng không thèm nhìn anh ta.
Nhưng biểu hiện của anh ta vẫn hơi nhiệt tình quá độ.
Lúc xếp hàng chờ lên xe luyện tập, anh ta lại quấy rầy tôi tiếp.
Tôi nhắn tin WeChat cho Đỗ Hoằng Đình, tiện thể nói về chuyện này luôn.
Ai dè anh còn đang đi làm mà lại xồ tới ngay.
Từ xa thấy tôi, anh đã gọi một tiếng “Vợ ơi.”
Âm lượng không lớn, nhưng người nên nghe vẫn nghe được hết.
Trẻ con quá.
Nhưng giờ nhớ lại, kể từ sau khi lấy nhau, đây là lần đầu tiên anh gọi tôi là vợ.
Dạo này công việc của Đỗ Hoằng Đình rất thuận lợi, anh còn nói bốc nói phét, bảo chẳng mấy nữa mà mua được nhà.
Khiến tôi hơi khó ở, tôi bèn nói cho anh, thật ra tôi ——
Sắp làm CEO.
Đúng vậy, lần đầu gây dựng sự nghiệp thất bại cũng không có thể dập tắt ngọn lửa trong tôi.
Ba tháng trước, trường phái tôi tới học ở một phòng thí nghiệm trọng điểm, khiến tôi cảm thấy nếu không làm ra tấm ra món thì có lỗi với công bồi dưỡng của lãnh đạo quá.
Vì thế, tôi nhớ lại một linh cảm mà tôi nghĩ ra hồi tham gia cuộc thi khoa học kỹ thuật do một công ty Internet nổi tiếng tổ chức năm ngoái.
Sau đó tôi bèn phát triển một phần mềm di động văn phòng.
Đỗ Hoằng Đình nghe xong miêu tả của tôi thì tìm hiểu về phần mềm di động văn phòng này rất nghiêm túc.
Sau đó nói: “Anh làm người đầu tư thiên sứ cho em nhé, được không?”
Tôi: “…… Đầu tư bao nhiêu?”
Đỗ Hoằng Đình: “Em muốn bao nhiêu?”
Khẩu khí lớn thật.
Tôi: “Một triệu nhé.”
Đỗ Hoằng Đình: “Được.”
Quả nhiên là anh đang trêu tôi.
Tôi: “Lỡ như khởi nghiệp thất bại thì sao?”
Đỗ Hoằng Đình: “Một triệu này lời lỗ anh chịu hết.”
Cái, đệt.
Thế này tôi còn khởi nghiệp làm gì nữa?
Cứ ôm tiền đi trốn luôn thôi!
Cũng may vẫn còn người bình thường.
Sau khi được giáo viên hướng dẫn của chúng tôi giới thiệu, một nhà đầu tư tìm tới tôi, đầu tư 100 nghìn tệ, thành lập Công ty TNNH Khoa học kỹ thuật vô tuyến Monchhichi Bắc Kinh.
Phiền ghê.
Tôi ghét nhất là người khác lấy biệt danh linh tinh cho tôi.
Nhưng hết cách rồi, ai trả tiền người ấy có quyền.
Cái thú vui độc ác của ông chủ Thẩm vẫn không thay đổi chút nào.
Sau khi trở về tôi kể cho Đỗ Hoằng Đình nghe về niềm vui bất ngờ này.
Ai dè anh lại nổi sùng: “Một triệu của anh em không cần, lại chạy đi lấy 100 nghìn của Thẩm Thành? Em đần lắm!”
Tôi cười nhạt: “Anh mà có một triệu thì đêm nay em cho anh (hai chữ này bậy quá nên phải mute tiếng) ——”
Đỗ Hoằng Đình đăng nhập vào tài khoản ngân hàng online, cho tôi xem tài sản cá nhân của anh. Một không không không không không…!
Tôi: “Sao anh lại có nhiều tiền thế này……”
Anh lạnh lùng mà rằng: “Anh nói với em lâu rồi còn gì.”
Tôi: “Khi nào?”
“Anh bảo chẳng mấy mà mua được nhà.”
Tôi: “……”
Đỗ Hoằng Đình: “Ở thành phố này, đây chỉ bằng tiền một căn nhà thôi.”
Tôi thảm rồi.
Phải cảm thụ nỗi nhục ở dưới háng.
Này thì gáy to!
Này thì gáy lắm!
Giờ sao, có phải nghiệp quật vào miệng rồi không?
To như thế nuốt sao nổi!
Còn chuyển động tới tới lui lui!
Chọc tới tận họng mày muốn nhả ra cũng không nhả được!
Chuyện đáng sợ hơn còn ở cuối cùng.
Đỗ Hoằng Đình nâng mặt tôi, nhìn từ trên cao xuống, nói phải dạy dỗ tôi tử tế.
Nước phù sa không chảy ruộng ngoài là thế nào.
Tôi: “!!!”
Đã đánh cuộc thì phải chịu thua.
Chỉ là sau khi đánh cuộc xong, tôi không ngửi nổi mùi hoa Thạch Nam nữa.
[HẾT CHƯƠNG 32]
Hoa Thạch Nam: Photinia serrulata Lindl, thuộc chi Photinia, chi thực vật họ hoa hồng. Bên Tàu tương truyền hoa Thạch Nam có mùi như tinh dịch. Tiện đây practice mà hai bạn nhà này chơi chắc là blowjob và deepthroat rồi:))
Danh sách chương