Sân tennis trường, năm giờ chiều.

Người câu lạc bộ tennis cùng bóng rổ chia ra chiếm cứ hai bên trái phải, không liên quan tới nhau.

Âm thanh vợt tennis đánh vào quả banh, thỉnh thoảng sẽ bị tiếng reo hò của đội bóng rổ ở bên cạnh nhấn chìm; thế nhưng đội tennis bên này cũng có người nào đó giở trò giả vờ đẹp trai phát banh gây sự chú ý, hoàn toàn hấp dẫn lấy ánh mắt trên khán đài.

Người này tất nhiên không phải là An Vô Dạng.

... Trên thực tế tư thế phát banh của cậu vẫn không tính là đạt tiêu chuẩn.

"Phía sau có rất nhiều cô gái cổ vũ cậu." Ôn Lăng thở hổn hển, mang theo vợt một đầu đầy mồ hôi lại đây, dựa vào bên lan can  trên sân bóng, buông vợt xuống, khom lưng lấy nước khoáng trong balo của bản thân, vặn ra cái nắp ngửa đầu uống một hớp lớn.

An Vô Dạng cũng đang nghỉ ngơi, hai má thấm mồ hôi hiện ra ửng hồng.

Trên trán đeo băng đô vận động màu trắng, đã sớm ướt đẫm.

Cậu nhấc lên vạt áo quạt gió cho mát, nghe vậy ngẩn người, quay đầu lại liếc mắt nhìn một chút, quả nhiên nhìn thấy không ít bạn học giơ điện thoại di động.

"Không có lừa gạt cậu chứ?" Dùng sự hiểu biết của Ôn Lăng đối với An Vô Dạng, y cảm thấy đối phương chín phần mười là đang thẹn thùng.

"Này..." An Vô Dạng đối với khán đài, phất tay một cái.

"..." Ôn Lăng lập tức bị vả vào mặt, ngoài ý liệu nhíu mày.

Một giây sau lập tức lấy bàn tay che lỗ tai, đầy đủ một phút sau mới thả ra.

Động tác có dự kiến trước như vậy, An Vô Dạng nhìn đến sửng sốt một chút.

Tiếp theo cậu hơi thống khổ nghiêng đầu, dùng con ngươi đen nhánh nhìn bên cạnh, tròng mắt sáng loáng viết ra hàng chữ "Cậu tại sao không nhắc nhở tôi?".

Ôn Lăng cười: "Một mình cậu từ từ hưởng thụ đi." Y uống nước xong, vỗ vỗ vai An Vô Dạng, nhấc vợt lên rời đi.

An Vô Dạng cũng muốn đi, thế nhưng cậu vừa động người, mấy chị gái phía sau đã gọi một cách thật cao hứng: "Nhóc ơi! Nhìn bên này, cho chị chụp một tấm chính diện đi!"

Bước chân đều cứng lại rồi.

Cái...cái xưng hô kỳ quái gì vậy? Thiếu niên vẻ mặt xấu hổ kiêm bất đắc dĩ, mặt đỏ lúng túng quay đầu lại.

Nhóm chị gái thì một trận vui cười, giơ lên di động chụp cậu đủ kiểu.

Chỉ thấy hình ảnh cố định trên điện thoại di động, ánh nắng chói mắt, phản chiếu một thiếu niên thể thao, một tay cầm vợt tennis, một tay hơi nắm quyền, nụ cười thân thiện lúng túng nở trên mặt, so với ánh mặt trời còn dễ nhìn hơn.

Chụp hình chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Các tiên nữ chụp ảnh xong, tâm tình tốt lên đến nỗi mắt thường có thể nhìn thấy: "Đánh xong rồi!" Các cô dùng giọng ôn nhu nhất đời này nói với An Vô Dạng: "Tiểu Điềm Điềm, cậu mau trở về chơi tennis đi."

"..."

Toàn bộ quá trình, vẻ mặt An Vô Dạng đều ngốc ngốc: "Ồ." Cậu đột ngột hỏi một câu: "Mọi người ăn cơm chưa?"

Các tiên nữ ở đối diện cũng có vẻ mặt ngốc ngốc giống nhau: "Ai? Còn chưa ăn..." Sau khi tan lớp đã đến cắm cọc ở đây.

Không phải...

Sau khi các cô trả lời xong, lát sau mới phản ứng lại: "!!!" Được Tiểu Điềm Điềm thân thiết thăm hỏi, quả thực ngọt đến tận tâm can trời ơi!

"Vậy hãy nhanh đi ăn thôi." An Vô Dạng nói: "Tôi tập luyện xong, sẽ lập tức trở lại."

Nói xong, cậu cười giơ giơ móng vuốt mới rời khỏi.

"..." Tập thể các tiểu tiên nữ hít vào một hơi thật sâu, cảm giác bị moe sắp chết rồi ôi trời ạ... Hô hấp có chút khó khăn.

Các cô đột nhiên sinh ra một ý nghĩ giống nhau, thật hâm mộ Hoắc tổng nha.

"Ai chụp ảnh cũng thật là đẹp mắt, chỉnh một chút là chia sẻ được rồi." Anh bạn nhỏ hệ chữa khỏi thu hút một làn sóng yêu thích, tay các tiểu tiên nữ bắt đầu chỉnh sửa ảnh chụp vừa nãy.

"Có phải gửi cho lão Hoắc một tấm hay không?" Có một câu nói ma quỷ thốt ra trong đám người.

Cái vấn đề này làm cho toàn trường yên tĩnh, bầu không khí có vẻ ngưng trọng.

Bọn họ tựa hồ quên mất một việc quan trọng.

Đám người trong trường, trước đây không lâu đã bị Hoắc Vân Xuyên cảnh cáo ngay mặt.

Từ khi bị Hoắc Vân Xuyên tự mình đến trường nói qua, một đám fan hâm mộ nằm vùng ở trường học, toàn bộ khôi phục lý trí, không có để ý tới An Vô Dạng nữa.

Nhiều lắm lúc ở trên đường tình cờ gặp phải, không việc gì nhìn nhiều hai lần, thời gian còn lại cũng đối xử như với bạn học bình thường. Edit: HuynhJJ

Còn lại một phần tiên nữ tương đối chấp nhất, số lượng thật sự không nhiều.

Các cô vì quá yêu thích An Vô Dạng, nên lựa chọn yên lặng quan tâm, sẽ không xảy ra sự tình vây chặt và tặng quà nữa.

Buổi sáng hai tuần sau, gió thu thổi nhè nhẹ cảm giác có chút mát mẻ.

Hoắc Vân Xuyên thân mặc một bộ chính trang đen, đi ra khỏi nhà, điện thoại di động trong túi đúng lúc vang lên, là điện thoại của thư ký Trần: "Nói."

"Tổng tài" Thư kí Trần nói: "Nga, người phụ trách của thương hiệu đồ thể thao Châu Á XX đột nhiên liên hệ với chúng ta... Nói là có ý định để An thiếu gia làm người đại diện cho nhãn hiệu của bọn họ."

Thư ký Trần nói xong, chợt kéo ký ức của Hoắc Vân Xuyên về đến hai tuần trước.

Một tấm ảnh An Vô Dạng ở trên sân trường chơi tennis, làm trên mạng sôi sục một trận, không hiểu tại sao mà, cả quần áo giày mặc trên người, thậm chí là băng đô đeo trên trán... Đều vô cùng hút hàng.

Nghe đâu bán đến cháy hàng.

Chuyện này thông qua truyền thông đưa tin, lại tặng cho An Vô Dạng nhiều hơn một tên gọi -- người mẫu tiểu vương tử.

Hoắc Vân Xuyên nhíu nhíu mày, nói: "Dựa vào cái gì bảo em ấy đi, tôi không nuôi nổi vợ và con trai?" Cần để cho thiên sứ đi ra ngoài làm gương mặt đại diện, Hoắc Vân Xuyên hắn còn không có thảm đến mức độ này.

Thư ký Trần nơm nớp lo sợ, vội vàng nói: "Được rồi tổng tài, tôi lập tức từ chối bọn họ."

Nói thật ra, nhãn hiệu đồ thể thao XX chẳng hề kém cỏi, người phát ngôn cũng rất ít, nhưng mà tổng tài nói đúng, Hoắc gia còn chưa có nghèo đến nông nỗi cần phải dựa vào người phát ngôn ăn cơm.

Vô hình không hay, An Vô Dạng mất đi một cơ hội một đêm chợt giàu.

Thế nhưng cậu không biết được.

Mùa thu hiện tại, Đôn Đôn béo đô đô đã bảy tháng, mới vừa học được cách ngồi vững vàng.

Lúc An Vô Dạng không có lớp, thì sẽ nhắm mắt nhắm mũi chạy về nhà, tự thân dạy bảo con trai học bò...

Vào lúc này, Hoắc ba ba ra cửa đi làm.

Đang ở công ty dùng khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn gặp người: "Cao Nham cậu xảy ra chuyện gì? Loại sai lầm cấp thấp này, là điều cậu nên phạm phải sao?"

Do sai lầm trong công việc, Cao Nham bị Hoắc Vân Xuyên kéo vào phòng họp mắng một trận.

"..." Cao Nham bị mắng như một đứa con cháu, một tiếng cũng không dám nói ra.

Tất cả những người tham gia họp trong phòng đều cúi đầu, bởi vì bọn họ biết được, tổng tài mắng Cao Nham, chính là đang bằng mắng bọn họ.

An Thành ngồi ở trong đó, cũng không dám thở mạnh da đầu căng thẳng.

Muốn nói về người con rể này, ông thật sự sợ...

Người phải trái xung quanh thì lại cố tình, vẫn len lén dùng đôi mắt nhìn ông, phảng phất như là ông có biện pháp khiến tổng tài ngừng cơn tức giận vậy.

"Bang-- "

Hoắc Vân Xuyên cầm một xấp văn kiện trong tay, ném lên trên mặt bàn.

Những tài liệu làm hắn nhìn đến đau đầu: "Các người đều là những lão nhân trong công ty, chuyện cơ bản tôi không muốn nhiều lời, tự mình kiểm điểm đi."

Sau khi tan họp, An Thành đứng ở cửa phòng làm việc tổng tài, do dự không bước lên.

"Ba vợ?" Hoắc Vân Xuyên ngẩng đầu, thoáng nhìn An Thành lộ ra nửa người, bất thình lình mở miệng.

An Thành trực tiếp sợ hết hồn, nếu như ông không có nhớ lầm, đây là lần đầu tiên con rể gọi mình là ba vợ, làm cho ông vô cùng gấp gáp.

"Vân Xuyên." Ông nở nụ cười, kiên trì đi vào.

"Ngồi đi." Hoắc Vân Xuyên thần sắc tự nhiên, tâm trạng thoạt nhìn cũng không tồi.

Chuyên này hơi kỳ quái?

"Được." Vẻ mặtcAn Thành mang theo căng thẳng, ngồi ở trước mặt con rể kiêm cấp trên, câu nệ hỏi: "Hai cha con Dạng Dạng cùng Đôn Đôn, gần đây đều khỏe sao?"

Nhắc đến thiên thần nhỏ trong nhà, gương mặt Hoắc tổng mới vừa rồi còn uy nghiêm mười phần, đột nhiên ấm áp, trả lời ông: "Bọn họ đều rất tốt."

An Thành gật gật đầu, nở nụ cười, dáng vẻ lại có chút mất mát: "Vậy thì tốt, ba chỉ là hỏi một chút." Người đàn ông hàm hậu, cúi đầu lấy dũng khí, không sợ bị ghét mà nhiều lời vài câu: "Gần đây trời lạnh, bảo Vô Dạng nhớ chú ý thân thể hơn, khi nó còn bé đặc biệt dễ bị cảm..."

Hoắc Vân Xuyên gật đầu: "Tôi hiểu rồi."

An Thành suy nghĩ lại cũng đúng, con thứ có Hoắc gia chăm sóc, cuộc sống trải qua so với lúc trước đây ở nhà chắc là tốt lắm.

"Ai." Như vậy là tốt rồi.

Con thứ bọn họ lo lắng nhất, sinh hoạt so với trong tưởng tượng của bọn họ càng tốt hơn nhiều.

Bốn giờ rưỡi chiều, Hoắc Vân Xuyên kết thúc công việc của ngày hôm nay, phong trần mệt mỏi bước vào trong nhà.

Hình ảnh nhìn thấy đầu tiên, có thể nói là hết sức đặc biệt.

Một lớn một nhỏ nhà hắn vểnh cái mông lên, bò ở trên thảm trải sàn, có một loại quên mình đầu nhập vào cơ thể của loài động vật bốn chân nào đó.

Thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng lải nhải giòn tan...

"Đôn Đôn ngốc, lúc nhấc tay trái thì không cần nhấc chân trái, " An Vô Dạng nằm úp sấp ở trên thảm trải sàn, vô số lần sửa đúng sai lầm của con trai, thế nhưng cậu tuyệt vọng phát hiện, bạn nhỏ Đôn Đôn không phân biệt được phải trái: "Ai..." Vài phút đã muốn vò đầu bứt tai.

"A mà..." Đôn Đôn mắt sáng phát hiện nơi huyền quan có một người quen thuộc, thân thể mập mạp dừng lại một giây đồng hồ, sau đó dường như bật máy bò về phía trước.

Từ góc độ của An Vô Dạng nhìn sang, cảm thấy được chính mình thật sự giống như thấy được một toà núi nhỏ đang di chuyển...

Hoắc Vân Xuyên đứng bất động tại chỗ, mãi đến khi tay nhỏ của Đôn Đôn sắp chạm lên giày da của mình, hắn mới khom lưng bế Đôn Đôn lên, lặng im hôn một cái.

"Không phải anh nói chỉ hôn một mình em sao?"

Nhìn thấy Hoắc ba ba hôn bé con, tim thiên sứ răng rắc vỡ thành từng mảnh cánh hoa, nằm trên đất mềm giọng lên án.

Hoắc Vân Xuyên liếc cậu một cái, sau đó ôm Đôn Đôn đi đến giường gỗ.

Dàn xếp xong xuôi cho đứa nhỏ, lại tới dỗ đứa lớn: "Đứng lên." Lão đàn ông nhìn từ trên cao xuống đá đá thiên sứ đang làm nũng.

"Em không muốn ngồi dậy." An Vô Dạng nói, thuận tiện dùng đầu gối lên giày da của Hoắc ba ba.

Ngước nhìn lên trên, cậu kinh khủng phát hiện, nhìn ông nhà mình từ góc độ này, vẫn vừa cao vừa soái, khí chất một trăm phần trăm.

"Vậy em muốn thế nào?" Hoắc Vân Xuyên nhướng mày hỏi, nếu như cấp dưới của hắn nhìn thấy dáng vẻ này của mình, đã sớm run rẩy hiểu rõ ý của mình, không muốn như thế nào nữa.

"Anh xuống đây em sẽ nói cho anh biết." An Vô Dạng mắt lom lom nhìn hắn.

Thật vất vả khiến đối phương vén lên ống quần quỳ xuống, thiếu niên tinh nghịch, thình lình phát ra một tiếng cười gian xảo ngắn ngủi, vươn mình bò lên trên lưng đối phương: "Giá! Ngựa ơi, chúng ta đi!"

Hoắc tổng trong phút chốc bị người gọi là ngựa: "..."

Lại một lần nữa khắc sâu cảm nhận, sự khác nhau là không thể xóa bỏ, cả đời này cũng không thể xóa bỏ.

"Anh, anh sao anh không nhúc nhích..." An Vô Dạng nhỏ giọng chỉ đạo, hiển nhiên không chắc chắn lắm, chồng bị mình bắt nạt xem là ngựa có tức giận hay không.

Mặc dù muốn cùng vợ chơi đùa, thế nhưng trong lòng Hoắc tổng thực sự khắc sâu cái suy nghĩ kia, cả người cứng ngắc: "..." Giống hệt một con ngựa bị nghẹt thở mà chết.

"Thôi đi... Vậy em xuống đây..." An Vô Dạng nói, có vẻ vô cùng mất mát.

Hoắc Vân Xuyên nghe ra thiên sứ không cao hứng, nhất thời cau chặt mày: "Không cần." Hắn ngăn cản cậu lại, âu phục giày da mà quỳ trên mặt đất, tháo đồng hồ trên cổ tay để qua một bên...

--Không thích thì đừng đọc, chứ đừng nói lời cay đắng ^^
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện