Bởi vì sốt, hai má của Hồ Ngọc Nhu ửng đỏ, với làn da trắng như tuyết của cô, thực sự là trong trắng lộ hồng, ướt át như quả đào. Nếu không phải vì môi trắng bệch khô khốc, bằng không chỉ nhìn vào gương mắt ấy, ai nghĩ được là bị bệnh thật.
Ánh mắt của Tạ Kiều dần dà từ gương mặt lướt xuống, lướt xuống bộ ngực nhô lên dưới tấm chăn mỏng manh. Nàng chua chát nghĩ: Người ta quả thật đẹp hơn mình.
Người ta không chỉ xinh đẹp hơn nàng, mà còn trẻ hơn nàng, tươi tắn và dịu dàng như một bông hoa nở trước làn gió ba mai. Còn nàng... hàng so với hàng muốn vứt đi, người so với người muốn tức chết, không bằng không so.
"Muội cũng thật là, sao đêm qua lại ra ngoài một mình? May mắn là không có chuyện gì, nhỡ mà có nguy hiểm gì, còn không phải làm cho Chu Thừa Vũ đau lòng muốn chết." Nàng lên tiếng, ngồi ở cuối giường, nheo mắt nhìn Hồ Ngọc Nhu. Nghĩ thầm: nàng ấy bất chấp hiểm nguy đi cứu người, chẳng lẽ Chu Thừa Vũ ấm đầu đơn phương tình nguyện? Khi đó, Hồ Ngọc Nhu ba phần xúc động, bảy phần bị tức.
cô biết Chu Thừa Vũ không để Lô Quảng tiếp tục làm tùy tùng thiếp thân, là do hắn ta không trung thực trong chuyện Tú Vân. Nhưng chàng ta đưa hắn ta cho mình, chứng tỏ khả năng làm việc không hề kém. Nhưng mà hôm qua hắn ta quăng hai gã sai vặt ở lại Triệu gia, còn bản thân thì chạy về trưng cầu ý kiến cô.
Vào thời điểm đó, chẳng phải nên đặt tính mạng con người an toàn quan trọng nhất sao?
Nếu không phải vì sự quyết đoán của cô, một bên đi theo hắn, một bên sai Tú Vân báo cho Vũ huyện thừa, thì sợ là chưa kể Tiết Đạt chạy mất dép mà cả nhà ba người Triệu Tịch Ngôn vùi thây trong biển lửa luôn ấy chứ. Chỉ là lúc này ăn ngay nói thật không được, dù là Tô thị hay Tạ Kiều, Lương Nguyệt Mai, các nàng đều hướng về Chu Thừa Vũ.
Hồ Ngọc Nhu cân nhắc, nói: "Ta chỉ cho là kẻ gian này rất quan trọng với đại nhân. Những hạ nhân hôm qua phái đi đều hơi lơ mơ, ta nhất thời lo người chạy mất nên không nghĩ nhiều đến vậy." cô nhìn Tạ Kiều, nói: "Cảm ơn nhị tẩu quan tâm. Sau này, ta sẽ không liều lĩnh như vậy nữa."
Tạ Kiều biết nàng ấy không nói thật, nàng ấy chẳng thể nào không chút lo nghĩ mấy người họ Triệu đó. Nhưng nhìn mặt tiểu cô nương nghiêm túc nhận lỗi, lời ra khóe miệng tức khắc nuốt lại.
Tiểu cô nương còn nhỏ thế này, nếu chính nàng kết hôn sớm, có lẽ con gái cũng ngang ngang vầy rồi... Tạ Kiều nghĩ, thái độ cũng hòa hoãn lại, nói: "Đúng là nên vậy, chẳng phải trong nhà còn có tứ đệ sao, không thì còn có nhị ca muội ở đó, đâu cần đến nữ nhân chúng ta lao vào nguy hiểm."
Sau khi nghe những lời của Tạ Kiều, lòng biết ơn của Hồ Ngọc Nhu với nàng ta càng chân thành hơn. Lời này đúng là quan tâm cô thật, sợ cô gặp nguy hiểm. Bất luận là nhìn vào mặt mũi của ai, tấm lòng này là thật.
cô vội vã gật đầu với Tạ Kiều.
Còn Lương Nguyệt Mai lại sờ rán cô, nói: "Trán hơi nóng, đã gọi đại phu đến xem chưa?"
Hồ Ngọc Nhu đáp: "không sao, ta đã sai nhà bếp nấu canh gừng rồi." Có lẽ là do biết Lương Nguyệt Mai giống như cô, đều đến từ hiện đại, nên đặc biệt gần gũi cô ấy, thái độ nói chuyện có phần không khách khí.
Kiểu gần gũi và ỷ lại này xuất phát từ nội tâm, tất nhiên Lương Nguyệt Mai cảm nhận được. cô ấy hơi bất ngờ. Suy cho cùng, Hồ Ngọc Nhu là con gái của một gia đình nhỏ, vậy mà khi ở chung với cô ấy, côlại không lấy lòng hay thận trọng như Tô thị. Thay vào đó, cô ấy thỉnh thoảng có ảo giác như mình ở bên bạn bèt thời hiện đại.
cô ấy đã rời xa xã hội hiện đại đã lâu, lâu lắm rồi. Nếu không phải năm đó cô mở hai cửa hàng Trân Vị Hiên, trong cuộc sống của cô thi thoảng có món ăn hiện đại thì có lẽ cô đã quên mất mình không phải là người bản địa cổ đại.
Có điều, cô phải thừa nhận rằng, cảm giác Hồ Ngọc Nhu mang đến làm cô rất thích.
Giọng nói của cô ấy cũng ấm áp hẳn, nói: "Vậy lát nữa muội phải để ý. Nếu muội uống canh gừng không có tác dụng, thì nhanh chóng gọi đại phu đến. Có Hàn đại phu chúng ta dẫn đến, đang ngụ trong phủ, muội gọi ông ấy đến, hời lắm."
Vị Hàn đại phu này chính là người được Lương Nguyệt Mai mời đến cho Chu Thừa Duệ. Sau khi ông ta đến, Tô thị đã có thai, nên chỉ mở đơn thuốc an thai mới. Bây giờ ông sống trong phủ, chờ mấy hôm nữa hồi kinh chung với mấy người Lương Nguyệt Mai.
Hồ Ngọc Nhu đang muốn đáp ứng, Tô thị đã cướp lời, “Đại tẩu nói rất đúng, hôm qua Tam tẩu bị lạnh, bây giờ mặt mày vẫn còn rất là đỏ. Ngoài việc uống canh gừng, tẩu nên chú ý giữ ấm, cảm thấy khôngổn nên gọi đại phu ngay."
Trước đây, Tô thị gọi cô là đại tẩu. Bây giờ gọi Tam tẩu theo thứ tự nhà lớn. Trong lúc nhất thời, Hồ Ngọc Nhu chưa quen. Mà cái càng không quen hơn, là thái độ quan tâm trong lời nói của Tô thị, khônggiống nàng ta ngày thường.
Thất thần trong nháy mắt, Hồ Ngọc Nhu gật đầu. "Được, cảm ơn Tứ đệ muội nhắc nhở."
Nhìn thấy một cô bé như Hồ Ngọc Nhu lại nghiêm túc gọi Tô thị là Tứ đệ muội, Tạ Kiều không nhịn được cười. Đúng lúc này, nàng nhìn thấyA Quỳnh lén lút lén lút ở cửa, thế là vẫy tay gọi tới: “Tiểu nha đầu kia, đến đây! "
A Quỳnh nhìn xung quanh, thấy chỉ có mình cô nàng, đành đi qua.
"Thỉnh an nhị phu nhân." cô nàng biết, mình không thể làm mất mặt Hồ Ngọc Nhu, vào cửa hành lễ ngay lập tức, rồi lần lượt thấy Lương Nguyệt Mai và Tô thị.
Hồi trước ở Hồ gia, A Quỳnh thuộc về nuôi thả, ngày thường đi tới đi lui với tiểu nguyên chủ. Tới khi qua Chu gia, cô nàng được Hồ Ngọc Nhu chỉ điểm vài câu, việc nhớ tới quy củ là bình thường, nhưng cônàng cũng biết lễ mình hành không tốt. Ở Chu gia, gật đầu thì coi như xong chuyện, nhưng Tạ Kiều là thiên kim chân chính nhà cao cửa rộng, cái hành lễ này đương nhiên không lọt vào mắt rồi.
May mắn thay, Tạ Kiều chẳng để tâm đến mấy chuyện này, chỉ nói: "Ngươi vừa lấm la lấm lét nhìn vào bên trong, có chuyện gì?"
Đương nhiên là có chuyện, nhưng có can hệ đến biểu thiếu gia, nàng có thể nói sao?
A Quỳnh không biết, lặng lẽ hướng mắt qua chỗ Hồ Ngọc Nhu.
Cả ba người trong phòng đều rất có ánh mắt, Tạ Kiều cũng hối hận vì nhiều chuyện. Chỉ cần động não một chút là biết cớ sao A Quỳnh đến, hơn nữa còn không thể nói trước mặt bọn họ. Ba người không hẹn mà trong đầu liền nhảy ra tên Triệu Tịch Ngôn.
Nghe bảo đêm quả trận hỏa hoạn rất lớn, nhà cửa Triệu gia bị cháy sạch.
Bây giờ cả nhà ba người họ Triệu đang ở trong phòng khách ngoại viện.
Hồ Ngọc Nhu nhìn sắc mặt ba người, chỉ muốn kéo A Quynh ra tẩn cho một trận. Cái tình hình này, bất kể A Quỳnh nói gì đi nữa, để cô không bị hiểu lầm, thì chỉ có thể bảo A Quỳnh nói ra.
“Đều là người nhà cả, không cần khách khí, có gì em cứ nói thẳng ra.” cô nói.
A Quỳnh thấy cô cho phép nói, liền thành thật trả lời. "Biểu thiếu gia nghe nói Vũ huyện thừa phải nhanh chóng đến Phủ thành, ngài ấy nói rằng ngài ấy cũng nên theo, nô tỳ đến hỏi ý ngài. Nếu ngài đồng ý thì nô tỳ nhanh chóng đi nói lại cho Vũ huyện thừa ạ. "
Vừa nghe nói việc này, Hồ Ngọc Nhu không kịp nghĩ bất kỳ điều gì khác. "Huynh ấy đã tỉnh? Bây giờ trông huynh ấy có ổn không?"
A Quỳnh đáp: "đã tỉnh, uống thuốc, nhìn không thấy có gì đáng ngại ạ."
Hồ Ngọc Nhu hiểu rõ trong lòng, ngay lập tức đưa ra quyết định. “Được, vậy thì em mau đi tìm Vũ huyện thừa, đưa huynh ấy qua đó.”
A Quỳnh gật đầu đáp lại, khi cô nàng quay ra cửa, đột nhiên dừng lại. "Phu nhân, liệu Vũ huyện thừa không đồng ý thì sao? Nếu như không đồng ý, nô tỳ nên nói gì?"
Vũ huyện thừa không phải là một người hồ hồ, Triệu Tịch Ngôn đi, tức là tội của Tiết Đạt có đầy đủ hết: nhân chứng vật chứng người đi hại. Chỉ cần Vũ huyện thừa cạy miệng được Tiết Đạt, với cái thân phận tùy tùng thiếp thân của Tiết Đạt thì có thể cắn Tiết Sĩ Văn máu chảy cùng mình rồi.
"sẽ không, điều này tốt cho Đại nhân, ngài ấy sẽ đáp ứng," cô nói.
A Quỳnh vội vã chạy đi, Lương Nguyệt Mai và Tạ Kiều đều cảm thấy có gì sai sai.
Hai người đều biết Chu Thừa Vũ gấp rút đến Phủ thành, nhưng không biết y đi làm gì. Vừa nãy nghe Hồ Ngọc Nhu nói xong, nghĩ thế nào cũng thấy chuyến đi này Chu Thừa Vũ gặp hiểm nguy.
Tạ Kiều dứt khoát hỏi: "Tam đệ muội, Chu Thừa Vũ đi Phủ thành làm gì thế?"
Tạ Kiều quan tâm, nhưng Hồ Ngọc Nhu có phần do dự.
"Muội nói đi, chuyện này có gì không thể nói? Hay có liên quan đến công sự, Chu Thừa Vũ không cho phép muội nói?" Tạ Kiều là người nóng tính, Hồ Ngọc Nhu không trả lời ngay lập tức, chân mày nàng đãdựng cả lên.
Tiết Đạt đúng là xuống tay độc ác với cả nhà ba người họ Triệu, mà lòng dạ Tiết Sĩ Văn tàn nhẫn như vậy, sẽ không thừa dịp Chu Thừa Vũ chỉ dẫn theo mỗi Bùi Thanh mà dùng thủ đoạn nham hiểm gì đó chứ? Nếu là lúc trước, có lẽ Hồ Ngọc Nhu im ỉm không nói, nhưng bây giờ căn cứ vào việc làm của Tiết Đạt, cô thực sự không dám mạo hiểm.
cô qua loa kể lại chuyện xảy ra.
Tạ Kiều nghe xong nhất thời nổi cơn tam bành, chỉ vào Hồ Ngọc Nhu mà nói lớn: "Ngươi, ngươi đồ ngốc mà! Chuyện đến mức này mà còn giấu giếm không nói ra, Chu Thừa Vũ là người chứ có phải thần đâu, ngươi cứ yên tâm về y như vậy à?” Nàng ta tức đến mức sắc mặt đổi đổi, đi tới đi lui trong phòng, rồi nói với Lương Nguyệt Mai: "Nguyệt Mai, không được, không thể để người nhà chúng ta bị bắt nạt như vậy được! Dù sao chúng ta không có gì để làm, về Phủ thành đi!"
Hồ Ngọc Nhu bị Tạ Kiều nói thế, sắc mạt dần dần trắng bệch, hốc mắt dần dần ửng đỏ. cô nghĩ tới lời Tạ Kiều nói, Chu Thừa Vũ là người chứ không phải thần, trong lòng bỗng hơi hối hận. Nhưng lúc này, côvẫn vội vàng lắc đầu trước khi Lương Nguyệt Mai mở miệng.
Ánh mắt của Tạ Kiều dần dà từ gương mặt lướt xuống, lướt xuống bộ ngực nhô lên dưới tấm chăn mỏng manh. Nàng chua chát nghĩ: Người ta quả thật đẹp hơn mình.
Người ta không chỉ xinh đẹp hơn nàng, mà còn trẻ hơn nàng, tươi tắn và dịu dàng như một bông hoa nở trước làn gió ba mai. Còn nàng... hàng so với hàng muốn vứt đi, người so với người muốn tức chết, không bằng không so.
"Muội cũng thật là, sao đêm qua lại ra ngoài một mình? May mắn là không có chuyện gì, nhỡ mà có nguy hiểm gì, còn không phải làm cho Chu Thừa Vũ đau lòng muốn chết." Nàng lên tiếng, ngồi ở cuối giường, nheo mắt nhìn Hồ Ngọc Nhu. Nghĩ thầm: nàng ấy bất chấp hiểm nguy đi cứu người, chẳng lẽ Chu Thừa Vũ ấm đầu đơn phương tình nguyện? Khi đó, Hồ Ngọc Nhu ba phần xúc động, bảy phần bị tức.
cô biết Chu Thừa Vũ không để Lô Quảng tiếp tục làm tùy tùng thiếp thân, là do hắn ta không trung thực trong chuyện Tú Vân. Nhưng chàng ta đưa hắn ta cho mình, chứng tỏ khả năng làm việc không hề kém. Nhưng mà hôm qua hắn ta quăng hai gã sai vặt ở lại Triệu gia, còn bản thân thì chạy về trưng cầu ý kiến cô.
Vào thời điểm đó, chẳng phải nên đặt tính mạng con người an toàn quan trọng nhất sao?
Nếu không phải vì sự quyết đoán của cô, một bên đi theo hắn, một bên sai Tú Vân báo cho Vũ huyện thừa, thì sợ là chưa kể Tiết Đạt chạy mất dép mà cả nhà ba người Triệu Tịch Ngôn vùi thây trong biển lửa luôn ấy chứ. Chỉ là lúc này ăn ngay nói thật không được, dù là Tô thị hay Tạ Kiều, Lương Nguyệt Mai, các nàng đều hướng về Chu Thừa Vũ.
Hồ Ngọc Nhu cân nhắc, nói: "Ta chỉ cho là kẻ gian này rất quan trọng với đại nhân. Những hạ nhân hôm qua phái đi đều hơi lơ mơ, ta nhất thời lo người chạy mất nên không nghĩ nhiều đến vậy." cô nhìn Tạ Kiều, nói: "Cảm ơn nhị tẩu quan tâm. Sau này, ta sẽ không liều lĩnh như vậy nữa."
Tạ Kiều biết nàng ấy không nói thật, nàng ấy chẳng thể nào không chút lo nghĩ mấy người họ Triệu đó. Nhưng nhìn mặt tiểu cô nương nghiêm túc nhận lỗi, lời ra khóe miệng tức khắc nuốt lại.
Tiểu cô nương còn nhỏ thế này, nếu chính nàng kết hôn sớm, có lẽ con gái cũng ngang ngang vầy rồi... Tạ Kiều nghĩ, thái độ cũng hòa hoãn lại, nói: "Đúng là nên vậy, chẳng phải trong nhà còn có tứ đệ sao, không thì còn có nhị ca muội ở đó, đâu cần đến nữ nhân chúng ta lao vào nguy hiểm."
Sau khi nghe những lời của Tạ Kiều, lòng biết ơn của Hồ Ngọc Nhu với nàng ta càng chân thành hơn. Lời này đúng là quan tâm cô thật, sợ cô gặp nguy hiểm. Bất luận là nhìn vào mặt mũi của ai, tấm lòng này là thật.
cô vội vã gật đầu với Tạ Kiều.
Còn Lương Nguyệt Mai lại sờ rán cô, nói: "Trán hơi nóng, đã gọi đại phu đến xem chưa?"
Hồ Ngọc Nhu đáp: "không sao, ta đã sai nhà bếp nấu canh gừng rồi." Có lẽ là do biết Lương Nguyệt Mai giống như cô, đều đến từ hiện đại, nên đặc biệt gần gũi cô ấy, thái độ nói chuyện có phần không khách khí.
Kiểu gần gũi và ỷ lại này xuất phát từ nội tâm, tất nhiên Lương Nguyệt Mai cảm nhận được. cô ấy hơi bất ngờ. Suy cho cùng, Hồ Ngọc Nhu là con gái của một gia đình nhỏ, vậy mà khi ở chung với cô ấy, côlại không lấy lòng hay thận trọng như Tô thị. Thay vào đó, cô ấy thỉnh thoảng có ảo giác như mình ở bên bạn bèt thời hiện đại.
cô ấy đã rời xa xã hội hiện đại đã lâu, lâu lắm rồi. Nếu không phải năm đó cô mở hai cửa hàng Trân Vị Hiên, trong cuộc sống của cô thi thoảng có món ăn hiện đại thì có lẽ cô đã quên mất mình không phải là người bản địa cổ đại.
Có điều, cô phải thừa nhận rằng, cảm giác Hồ Ngọc Nhu mang đến làm cô rất thích.
Giọng nói của cô ấy cũng ấm áp hẳn, nói: "Vậy lát nữa muội phải để ý. Nếu muội uống canh gừng không có tác dụng, thì nhanh chóng gọi đại phu đến. Có Hàn đại phu chúng ta dẫn đến, đang ngụ trong phủ, muội gọi ông ấy đến, hời lắm."
Vị Hàn đại phu này chính là người được Lương Nguyệt Mai mời đến cho Chu Thừa Duệ. Sau khi ông ta đến, Tô thị đã có thai, nên chỉ mở đơn thuốc an thai mới. Bây giờ ông sống trong phủ, chờ mấy hôm nữa hồi kinh chung với mấy người Lương Nguyệt Mai.
Hồ Ngọc Nhu đang muốn đáp ứng, Tô thị đã cướp lời, “Đại tẩu nói rất đúng, hôm qua Tam tẩu bị lạnh, bây giờ mặt mày vẫn còn rất là đỏ. Ngoài việc uống canh gừng, tẩu nên chú ý giữ ấm, cảm thấy khôngổn nên gọi đại phu ngay."
Trước đây, Tô thị gọi cô là đại tẩu. Bây giờ gọi Tam tẩu theo thứ tự nhà lớn. Trong lúc nhất thời, Hồ Ngọc Nhu chưa quen. Mà cái càng không quen hơn, là thái độ quan tâm trong lời nói của Tô thị, khônggiống nàng ta ngày thường.
Thất thần trong nháy mắt, Hồ Ngọc Nhu gật đầu. "Được, cảm ơn Tứ đệ muội nhắc nhở."
Nhìn thấy một cô bé như Hồ Ngọc Nhu lại nghiêm túc gọi Tô thị là Tứ đệ muội, Tạ Kiều không nhịn được cười. Đúng lúc này, nàng nhìn thấyA Quỳnh lén lút lén lút ở cửa, thế là vẫy tay gọi tới: “Tiểu nha đầu kia, đến đây! "
A Quỳnh nhìn xung quanh, thấy chỉ có mình cô nàng, đành đi qua.
"Thỉnh an nhị phu nhân." cô nàng biết, mình không thể làm mất mặt Hồ Ngọc Nhu, vào cửa hành lễ ngay lập tức, rồi lần lượt thấy Lương Nguyệt Mai và Tô thị.
Hồi trước ở Hồ gia, A Quỳnh thuộc về nuôi thả, ngày thường đi tới đi lui với tiểu nguyên chủ. Tới khi qua Chu gia, cô nàng được Hồ Ngọc Nhu chỉ điểm vài câu, việc nhớ tới quy củ là bình thường, nhưng cônàng cũng biết lễ mình hành không tốt. Ở Chu gia, gật đầu thì coi như xong chuyện, nhưng Tạ Kiều là thiên kim chân chính nhà cao cửa rộng, cái hành lễ này đương nhiên không lọt vào mắt rồi.
May mắn thay, Tạ Kiều chẳng để tâm đến mấy chuyện này, chỉ nói: "Ngươi vừa lấm la lấm lét nhìn vào bên trong, có chuyện gì?"
Đương nhiên là có chuyện, nhưng có can hệ đến biểu thiếu gia, nàng có thể nói sao?
A Quỳnh không biết, lặng lẽ hướng mắt qua chỗ Hồ Ngọc Nhu.
Cả ba người trong phòng đều rất có ánh mắt, Tạ Kiều cũng hối hận vì nhiều chuyện. Chỉ cần động não một chút là biết cớ sao A Quỳnh đến, hơn nữa còn không thể nói trước mặt bọn họ. Ba người không hẹn mà trong đầu liền nhảy ra tên Triệu Tịch Ngôn.
Nghe bảo đêm quả trận hỏa hoạn rất lớn, nhà cửa Triệu gia bị cháy sạch.
Bây giờ cả nhà ba người họ Triệu đang ở trong phòng khách ngoại viện.
Hồ Ngọc Nhu nhìn sắc mặt ba người, chỉ muốn kéo A Quynh ra tẩn cho một trận. Cái tình hình này, bất kể A Quỳnh nói gì đi nữa, để cô không bị hiểu lầm, thì chỉ có thể bảo A Quỳnh nói ra.
“Đều là người nhà cả, không cần khách khí, có gì em cứ nói thẳng ra.” cô nói.
A Quỳnh thấy cô cho phép nói, liền thành thật trả lời. "Biểu thiếu gia nghe nói Vũ huyện thừa phải nhanh chóng đến Phủ thành, ngài ấy nói rằng ngài ấy cũng nên theo, nô tỳ đến hỏi ý ngài. Nếu ngài đồng ý thì nô tỳ nhanh chóng đi nói lại cho Vũ huyện thừa ạ. "
Vừa nghe nói việc này, Hồ Ngọc Nhu không kịp nghĩ bất kỳ điều gì khác. "Huynh ấy đã tỉnh? Bây giờ trông huynh ấy có ổn không?"
A Quỳnh đáp: "đã tỉnh, uống thuốc, nhìn không thấy có gì đáng ngại ạ."
Hồ Ngọc Nhu hiểu rõ trong lòng, ngay lập tức đưa ra quyết định. “Được, vậy thì em mau đi tìm Vũ huyện thừa, đưa huynh ấy qua đó.”
A Quỳnh gật đầu đáp lại, khi cô nàng quay ra cửa, đột nhiên dừng lại. "Phu nhân, liệu Vũ huyện thừa không đồng ý thì sao? Nếu như không đồng ý, nô tỳ nên nói gì?"
Vũ huyện thừa không phải là một người hồ hồ, Triệu Tịch Ngôn đi, tức là tội của Tiết Đạt có đầy đủ hết: nhân chứng vật chứng người đi hại. Chỉ cần Vũ huyện thừa cạy miệng được Tiết Đạt, với cái thân phận tùy tùng thiếp thân của Tiết Đạt thì có thể cắn Tiết Sĩ Văn máu chảy cùng mình rồi.
"sẽ không, điều này tốt cho Đại nhân, ngài ấy sẽ đáp ứng," cô nói.
A Quỳnh vội vã chạy đi, Lương Nguyệt Mai và Tạ Kiều đều cảm thấy có gì sai sai.
Hai người đều biết Chu Thừa Vũ gấp rút đến Phủ thành, nhưng không biết y đi làm gì. Vừa nãy nghe Hồ Ngọc Nhu nói xong, nghĩ thế nào cũng thấy chuyến đi này Chu Thừa Vũ gặp hiểm nguy.
Tạ Kiều dứt khoát hỏi: "Tam đệ muội, Chu Thừa Vũ đi Phủ thành làm gì thế?"
Tạ Kiều quan tâm, nhưng Hồ Ngọc Nhu có phần do dự.
"Muội nói đi, chuyện này có gì không thể nói? Hay có liên quan đến công sự, Chu Thừa Vũ không cho phép muội nói?" Tạ Kiều là người nóng tính, Hồ Ngọc Nhu không trả lời ngay lập tức, chân mày nàng đãdựng cả lên.
Tiết Đạt đúng là xuống tay độc ác với cả nhà ba người họ Triệu, mà lòng dạ Tiết Sĩ Văn tàn nhẫn như vậy, sẽ không thừa dịp Chu Thừa Vũ chỉ dẫn theo mỗi Bùi Thanh mà dùng thủ đoạn nham hiểm gì đó chứ? Nếu là lúc trước, có lẽ Hồ Ngọc Nhu im ỉm không nói, nhưng bây giờ căn cứ vào việc làm của Tiết Đạt, cô thực sự không dám mạo hiểm.
cô qua loa kể lại chuyện xảy ra.
Tạ Kiều nghe xong nhất thời nổi cơn tam bành, chỉ vào Hồ Ngọc Nhu mà nói lớn: "Ngươi, ngươi đồ ngốc mà! Chuyện đến mức này mà còn giấu giếm không nói ra, Chu Thừa Vũ là người chứ có phải thần đâu, ngươi cứ yên tâm về y như vậy à?” Nàng ta tức đến mức sắc mặt đổi đổi, đi tới đi lui trong phòng, rồi nói với Lương Nguyệt Mai: "Nguyệt Mai, không được, không thể để người nhà chúng ta bị bắt nạt như vậy được! Dù sao chúng ta không có gì để làm, về Phủ thành đi!"
Hồ Ngọc Nhu bị Tạ Kiều nói thế, sắc mạt dần dần trắng bệch, hốc mắt dần dần ửng đỏ. cô nghĩ tới lời Tạ Kiều nói, Chu Thừa Vũ là người chứ không phải thần, trong lòng bỗng hơi hối hận. Nhưng lúc này, côvẫn vội vàng lắc đầu trước khi Lương Nguyệt Mai mở miệng.
Danh sách chương