"Tam tỷ!" Hồ Phỉ chạy tới ngồi xổm bên nàng, nhưng Hồ Ngọc Uyển vẫn xụi lơ, hắn căn bản kéo khôngdậy.
hắn không biết nên làm gì.
Ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào gương mặt thờ ơ của Triệu Tịch Ngôn, nhìn cô cô tức giận lau nước mắt, lại quay đầu nhìn mấy họ hàng đưa dâu, trong lúc nhất thời không biết cầu ai mới được.
Triệu Tịch Ngôn quay đầu lại, đảo mắt quanh đám đông đứng xem, khi thấy Hồ Ngọc Nhu, y dừng lại trong nháy mắt, liền thu hồi tầm mắt.
Quay trở lại nhà, khi tới cửa viện, y nghiêng đầu hỏi Hồ thị: "Nương không định vào nhà à?"
Hồ thị cắn răng, trước sự chứng kiến củanhiều người, không có khả năng gật đầu được.
Bà không hề trả lời.
Triệu Tịch Ngôn cũng không quan tâm, thậm chí đóng thẳng cửa. Kèm theo âm thanh kẽo kẹt của cánh cửa cũ, Hồ Ngọc Uyển ngẩng đầu lên, tê tâm liệt phế la lên: "Biểu ca-!"
Đáp lại nàng là cánh cửa đóng kín. Sau cánh cửa, Triệu Tịch Ngôn không nghe vào tiếng khóc của nàng ta. Trước mắt y chỉ có gương mặt của Hồ Ngọc Nhu vừa nhìn thoáng qua.
A Nhu, ta báo thù cho đôi ta!
Có lẽ chuyện này quá mức nghiêm trọng, cuối cùng Hồ Ngọc Uyển được bà tử đưa lên xe ngựa, nên dù mọi người đều biết rằng nàng ta từng làm chuyện xấu xa, nhưng nhìn chuyện cười của nàng chung quy cũng cười nhạo thế thôi. Ai ai cũng thấy chuyện này người sai nhiều nhất là Hồ Lĩnh và Tiết thị.
Nếu không phải cha mẹ dạy dỗ không tốt thì sao một cô nương tốt đẹp lại biến thành thế này? Tiểu thư dòng chính, ở nhà tất được yêu chiều, đáng ra phải ngây thơ chân chất, ấy thế mà kết quả lại ngu si và nham hiểm thế kia.
Hồ gia không biết dạy nữ nhi!
Trong nhất thời, Hồ Ngọc Tiên của Hồ gia chưa xuất giá, tức thì không được nằm trong viện xem xét của nhiều nhà có thiếu niên lang tới tuổi. Ngay cả nhị tiểu thư Hồ Ngọc Xảo đã gả cũng bị ảnh hưởng. Tính ra chỉ có mỗi Hồ Ngọc Nhu, không ai dám ngoài mặt xôn xao.
Có điều đây là chuyện nói sau.
Chu gia bên này về đến nhà. Mặc dù Hồ Ngọc Nhu đã bị sốc bởi hành động của Triệu Tịch Ngôn, nhưng không muốn để Chu Thừa Vũ lo nghĩ. cô dẫn Khổng ma ma và Quản ma ma đi sắp xếp chỗ ở cho Lương Nguyệt Mai và Tạ Kiều đến khi hoàn hảo mới trở về phòng.
Chu Thừa Vũ ở lại đó trò chuyện một lúc mới về. Chàng đứng ở cửa một hồi, thấy thần sắc nàng có vẻ không có gì thay đổi mới vào, rốt cuộc lòng dạ không biết nhắc lên tự bao giờ cũng rớt xuống bụng.
"Mệt không?" chàng đi đến bàn và thử nhiệt độ của ấm trà, rót một tách trà nóng và đưa cho Hồ Ngọc Nhu.
Hồ Ngọc Nhu nhấp một hớp, mỉm cười và lắc đầu: "không mệt, công việc nặng đều do hạ nhân làm, thiếp có thì cũng chỉ đi hai chuyến."
Chu Thừa Vũ nhìn nàng và nói: "Bọn họ cả đường phong trần mỏi mệt. không bằng tối nay cứ đưa cơm vào phòng họ. Mai hãy tụ họp."
Nhưng trông Chu Thừa Hồng và Tạ Kiều đâu có vẻ gì là mệt mỏi đi đường, Lương Nguyệt Mai cũng có một tinh thần phơi phới.
Chàng đề cập vậy...là lo lắng cho cô đúng không? Hồ Ngọc Nhu đặt tách trà xuống và nhìn Chu Thừa Vũ. "không phải hai ta đều nói rõ với nhau rồi à? Có lời gì thì cứ mở lời để hiểu rõ, chàng muốn nói gì, thì cứ nói thẳng đi."
cô không phải là người thông minh, mà Chu Thừa Vũ lại là người có tâm tư tương đối sâu, cũng thông minh hơn hẳn cô. Nếu chàng có khó chịu trong lòng không muốn nói, dựa vào việc suy đoán, cô có thể không bao giờ đoán được.
Chu Thừa Vũ nắm lấy tay Hồ Ngọc Nhu, song trong lúc nhất thời, chàng thấy khó mà mở miệng. Từ khi cảm nhận được tình cảm Hồ Ngọc Nhu với chàng, chàng thực sự không đặt Triệu Tịch Ngônvào lòng. Mà khi trước có gặp mặt hắn ta cũng dẫn theo chàng mà gặp, đẫu chàng có phần không hài lòng về chuyện đó, songcó thể xác định được, cảm tình của Hồ Ngọc Nhu trao cho chàng càng thêm chắc chắn.
Nhưng sau sự cố phát sinh hôm nay, trong lòng chàng bỗng có chút không chắc. không phải không chắc cảm tình Hồ Ngọc Nhu với chàng, mà không chắc, Triệu Tịch Ngôn tốt như vậy, Hồ Ngọc Nhu có thể quên hoàn toàn hay không.
Hành động của Triệu Tịch Hôm hôm nay có phần cảm tính, không xem xét hậu quả, thậm chí còn có thể ảnh hưởng tới tiền đồ của bản thân. Nhưng không thể phủ nhận rằng hắn ta làm vậy rất dễ khiến nữ nhân cảm động.
không chỉ là Hồ Ngọc Nhu. Sau khi biết sự thật, Tạ Kiều và Lương Nguyệt Mai cũng cảm động khôngkém, khen thẳng hắn ta là nam nhân tốt. Nhị đường huynh còn mở miệng trêu cợt chàng, bảochàng cẩn thận không thôi bị đoạt mất vợ.
Lòng chàng có nỗi sợ hãi như vậy, sao không biết ngại mà mở miệng nói chứ?
Hồ Ngọc Nhu rút tay ra, vì Chu Thừa Vũ đang đứng còn cô đang ngồi. cô vừa vặn ôm chầm lấy eo Chu Thừa Vũ.
Ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt hết sức chân thành, trong con ngươi đong đầy đầy kỳ vọng.
Chu Thừa Vũ nghĩ tới Hồ Ngọc Nhu hoàn toàn trung thực với chàng, nếu chàng còn không nói, có vẻ hơi quá đáng.
Chàng đưa tay chạm vào tóc Hồ Ngọc Nhu, khẽ thở dài: "Ta không ngờ rằng Triệu Tịch Ngôn có thể làm tới mức này vì nàng."
Động thái này không chỉ đắc tội với Hồ gia, mà còn làm triệt để làm tổn thương tấm lòng mẹ hắn, càng có khả năng lớn khiến người khác hiểu lầm rằng y là một tên tiểu nhân phản bội có chút thù tất báo, do đó ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn.
Hồ Ngọc Nhu không biết ý của chàng là gì, nên không trả lời.
Chu Thừa Vũ tiếp tục: "Nếu hắn thực sự cưới tứ muội muội của nàng, có lẽ cả đời này nàng không nhớ tới hắn nữa. Nhưng hôm nay hắn làm thế, có lẽ...nàng sẽ nhớ hắn ta cả đời."
Hồ Ngọc Nhu ngẩn người.
cô đúng là sẽ nhớ tới, Triệu Tịch Ngôn đúng làđàn ông tốt. Nhưng trên cõi đời này, có quá nhiều người đàn ông tốt. Côvà Triệu Tịch Ngôn không có chân chính qua lại, cô sẽ cảm động sẽ thưởng thức cậu ta, nhưng sẽ không yêu, sẽ không hối tiếc, sẽ không cảm thấy, sẽ không đáng tiếc vì không gả cho cậu ta.
Có lẽ thời điểm cô xuyên qua không phải bị bắt ép lên kiệu hoa. Cuối cùng, theo logic cô sẽ gả cho cậu ta, thậm chí sẽ yêu cậu ta.
Nhưng nếu cô đã xuyên qua gặp phải một nhân sinh khác, hơn nữa trong nhân sinh này còn có một Chu Thừa Vũ yêu cô, đối với cô tốt, cô đương nhiên sẽ không nghĩ tới những khả năng khác.
Chỉ là nghĩ tới lời Chu Thừa Vũ, cô cảm thấy hơi buồn cười. Ngày thường chàng ta tự tin như vậy mạnh mẽ như vậy, vậy mà có nỗi bận tậm thế này nữa ư?
Chỉ là cô không cười.
Sao chàng ta lại bận tâm chuyện này, bởi vì chàng ta thích cô, bởi vì yêu thích, cho nên mới sinh ra loại thận trọng từng li từng tí này.
Trái tim Hồ Ngọc Nhu đột nhiên trở nên ẩm ướt và mềm mại. Hôm nay, cô nhìn thấy Triệu Tịch Ngôn báo thù cho tiểu nguyên chủ cô không khóc, nhưng ngay lúc này đây cô nhìn Chu Thừa Vũ, nhìn ánh mắt nghiêm túc của chàng ta cúi xuống, cô cảm động muốn rớt nước mắt.
cô chầm chậm bước lên ôm eo Chu Thừa Vũ.Chu Thừa Vũ nhìn thấu ý đồ của nàng, kéo nàng lên, thuận thế ôm nàng vào ngực.
Khoảng cách hai người rất gần, giọng Hồ Ngọc Ngu cũng rất nhẹ. “Biểu ca là một nam nhân tốt. Thiếp đương nhiên sẽ nhớ huynh ấy, nhưng cũng giống như lời thiếp nói với huynh ấy trước đây, người thích huynh ấy đã chết. Bây giờ người thiếp thích là chàng, thiếp nhớ huynh ấy, nhưng không cảm thấy hối tiếc, không cảm thấy tiếc hận vì không gả cho huynh ấy. Nhưng đối với chàng, nếu không gả cho chàng, thiếp sẽ rất hối tiếc, cũng sẽ rất hối hận." cô dừng lại chút,"Thế nên, thiếp chỉ trông mong biểu ca có thể sống tốt, tương lai có thể gặp được một nữ tử thật lòng gửi gắm, không có ý khác."
Khi vừa mới xuyên qua cô có hơi mông lung, bởi vì cảm thấy bản thân xuyên sách quá khó tin, bởi vì cảm giác đây chỉ là giấc mơ.
cô muốn chờ mộng tỉnh, vì vậy côkhông muốn thay đổi bất cứ thứ gì ngay từ đầu. Nhưng giờ thì cô sợ rằng đây là một giấc mơ, nếu đây thực sự là một giấc mơ, thì cô hy vọng rằng giấc mơ này sẽ khôngbao giờ tỉnh lại.
Đối với một người đàn ông mà nói, nhất là một người đàn ông hơi cổ hủ, lời tâm tình của Hồ Ngọc Nhu có lực sát thương quá mạnh.
Sau một khắc ngắn ngủi bối rối, nam nhân… trở nên kích động hơn cả thiếu niên bốc đồng. Chàng ta ôm Hồ Ngọc Nhu, trực tiếp nhấc bổng nàng lên, xoay vài vòng mới dùng lại, cuối đầu xuống hôn cái miệng chuyên nói lời yêu đương.
rõ ràng là cuối thu, nhưng trong phòng ấm áp như xuân. Bọn hạ nhân ở cửa nghe thấy tiếng cười trong phòng, cũng không kìm được ghé đầu sát tai nhau rúc rích, cười khẽ như vui cho chủ nhân.
Cuối cùng, ngay cả Chu Thừa Vũ cũng chủ động nói với Hồ Ngọc Nhu: “Nàng yên tâm, ta vừa viết mộtphong thư gửi tới Kinh Thành, dĩ nhiên không để chuyện này ảnh hưởng tới tiền đồ của hắn."
Chỉ có Triệu Tịch Ngôn sống tốt, Nhu Nhu mới không quan tâm tới hắn nữa.
Chuyện dễ như ăn cháo, chàng làm cho rồi.
Lại nói, suy cho cùng thì cũng coi như là chàng đoạt Nhu Nhu từ tay Triệu Tịch Ngôn. Chàng cưới được thê tử tốt, khi có khả năng thì giúp hắn một tay, coi như bù đắp cho hắn vậy.
Hồ gia hiện tại là một bầu trời u ám.
Sau khi Hồ Ngọc Uyển trở lại, nàng ta nhốt mình trong phòng. Sau khi Tiết thị biết chuyện cũng suy sụp.
Hồ Lĩnh chốc chốc lại chạy tới cửa phòng con gái, chốc chốc lại chạy tới cửa phòng vợ, ông nóng lòng đến độ đầu muốn bốc khói. Nhưng bây giờ thì có thể làm gì? Chẳng lẽ muốn ông đánh tới cửa nhà em gái mình?
Cả em rể và cháu trai đều thi đậu cử nhân, ông lấy can đảm ở đâu ra?
Ông không có, nhưng Tiết thị thì có. Tiết thị siết chặt tay Tào ma ma, phân phó: “Bà tự mình đi tìm cữu lão gia, đích thân đi, kể rõ mười mươi cho cữu lão gia biết, bảo đệ ấy làm chủ cho ta, bảo đệ ấy phải tìm cách, hủy hoại công danh hai cha con Triệu gia này!”
Thù này bà không thể không báo.
không làm gì được Hồ Ngọc Nhu và Chu Thừa Vũ, nhưng chỉ một Triệu Tịch Ngôn nhỏ nhoi, bà khôngtin bà không làm gì được! Bà muốn Triệu Tịch Ngôn và Hồ thị phải khóc lóc van xin quỳ xuống cầu A Uyển gả! Tất nhiên, đến lúc đó bà sẽ không gả A Uyển đi!
Chu gia bên này, cũng có người đang thảo luận chuyện này, không phải ai khác, chính là Lương Nguyệt Mai và Tạ Kiềuđang nói chuyện với Tô thị.
Trong số ba người, Tô thị là người có xuất thân thấp nhất, gả tới tam phòng Chu gia cũng là phòng thứ xuất, nên khi đối mặt với đại tẩu công chúa và nhị tẩu thiên kim hầu môn, dĩ nhiên xuất hết tinh lực giao tiếp. Bọn họ làm chị em bạn dâu hơn sáu năm, tình cảm cũng tốt đẹp dưới sự có lòng vun đắp của Tô thị.
Lúc này, Tạ Kiều tò mò hỏi thăm với Tô thị. "Tiểu cô nương nhìn tuổi không lớn lắm. Vốn từ nhỏ đã đính ước cùng biểu ca thanh mai trúc mã. Hôm nay nàng lại cực bình tĩnh, nếu không phải sau đó ta nghe được chân tướng, thì đã nghĩ rằng nàng ấy giống như chúng ta ngày hôm nay, lần đầu gặp người đó. "
Tiết thị hỏi rõ ràng chuyện hôm nay, trong lòng cũng nghi ngờ. Lẽ nào trước đây mình hiểu lầm Hồ Ngọc Nhu? Hóa ra không phải nàng ta cướp hôn sự của muội muội, là muội muội nàng ta tính kế nàng ta?
Triệu Tịch Ngôn lần này thi hương đề tên đầu bảng. rõ ràng là có chân tài thực học, cả hai biểu muội đều thích hắn ta, nói không chừng có tướng mạo rất tuấn tú.
Vừa nghĩ vậy, Tô thị cũng không dám nói lung tung Hồ Ngọc Nhu không tốt. Nàng suy nghĩ một chốc rồi nói: "Sau khi nàng vào phủ, Tam ca rất tốt với nàng. Có lẽ chỉ là hôn ước, cảm tình của nàng ta với biểu ca nàng có lẽ cũng không sâu lắm. Quãng thời gian nàng và Tam ca với nhau, thực sự là lưỡng tình tương duyệt, nên không quan tâm với chuyện dĩ vãng."
Tạ Kiều nghĩ, cũng có lý thật.
Chỉ là mới vào cửa Chu Thừa Vũ đã đối xử với nàng ấy rất tốt? Còn lưỡng tình tương duyệt? Nàng khôngthể không hỏi: "Chu Thừa Vũ thích gì ở nàng ấy? Thích dung mạo xinh đẹp của nàng ấy?"
Hay... thích ngực lớn của nàng ấy?
Vậy thì đúng là nông cạn!
Tô thị khó xử nói: "Ta thực sự không biết."
Lương Nguyệt Mai nói: "Tỷ quan tâm hắn thích làm gì? Bây giờ tỷ và nhị đệ cũng sống tốt, hỏi làm chi nữa?"
Tạ Kiều nói: "không biết được lòng ta không thoải mái. Nguyệt Mai, muội nói xem có lẽ tiểu cô nương này thật ra còn rất quan tâm biểu ca nàng, nhưng sợ Chu Thừa Vũ hiểu lầm, nên mới giả bộ không còn cảm giác?"
Lương Nguyệt Mai bất lực nói: "Tỷ muốn làm gì?"
Tạ Kiều mỉm cười, nói: "Muội cũng thấy rất có thể, đúng không? Ta thấy khả năng này là rất lớn. Thằng nhóc họ Triệu kiakhá tốt, nhưng hành động có chút thiếu suy nghĩ. không bằng ta giúp hắn một tay!"
Giúp hắn?
Lương Nguyệt Mai lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, giúp hắn làm gì?
Tạ kiều nói: "Năm đó ta bị Chu Thừa Vũ cho ăn khổ biết bao. Bây giờ vất vả lắm ta mới có cơ hội, khônglàm chút chuyện đúng là có lỗi với bản thân. Huống gì ta cũng muốn tốt cho hắn ta thôi, cô nương tốt tất có nhiều người ái mộ, hắn cũng nê thay đổi tính xấu một chút, nên biết quý trọng người ta mới phải."
Nghe nàng ta nói vậy, Lương Nguyệt Mai cũng nhớ đến thời kì ấm ức của Tạ Kiều. Tuy nói Chu Thừa Vũ không làm gì từ đầu đến cuối, nhưng có một câu nàng nói đúng, thằng nhóc họ Triệu kia đúng là khá tốt.
Nếu bởi vì chuyện lần này mà hủy hoại thanh danh, ảnh hưởng đến đường làm quan, thì đó thực sự là một điều đáng tiếc.
cô liền căn dặn Tạ Kiều: "Tỷ cứu người thì được, còn những việc khác đừng làm quá. Đừng làm hỏng cảm tình của tam đệ và tam đệ muội. Tỷ cũng biết, khó lắm Tam đệ mới quyết ý cưới vợ."
Tạ Kiều gật đầu.
Nàng cũng đâu có ý xấu, chỉ nghĩ tới chuyện xưa có hơi không cam lòng mà thôi. Giúp thằng nhóc họ Triệu kia để Chu Thừa Vũ căng thẳng một hai là được, nàng cũng không muốn phá hủy tình cảm của phu thê họ.
Tác giả có lời muốn nói: thật sự có nhiều người muốn giúp Triệu Tịch Ngôn.
thật ra ta cũng yêu cậu ta lắm!
Còn có Nhu Nhu và Cá nhỏ, ta đối với hai người họ cũng là chân ái, rất nhiều cơ hội cho họ cãi nhau chiến tranh lạnh, ta một lần cũng đâu cho họ làm thế.
hắn không biết nên làm gì.
Ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào gương mặt thờ ơ của Triệu Tịch Ngôn, nhìn cô cô tức giận lau nước mắt, lại quay đầu nhìn mấy họ hàng đưa dâu, trong lúc nhất thời không biết cầu ai mới được.
Triệu Tịch Ngôn quay đầu lại, đảo mắt quanh đám đông đứng xem, khi thấy Hồ Ngọc Nhu, y dừng lại trong nháy mắt, liền thu hồi tầm mắt.
Quay trở lại nhà, khi tới cửa viện, y nghiêng đầu hỏi Hồ thị: "Nương không định vào nhà à?"
Hồ thị cắn răng, trước sự chứng kiến củanhiều người, không có khả năng gật đầu được.
Bà không hề trả lời.
Triệu Tịch Ngôn cũng không quan tâm, thậm chí đóng thẳng cửa. Kèm theo âm thanh kẽo kẹt của cánh cửa cũ, Hồ Ngọc Uyển ngẩng đầu lên, tê tâm liệt phế la lên: "Biểu ca-!"
Đáp lại nàng là cánh cửa đóng kín. Sau cánh cửa, Triệu Tịch Ngôn không nghe vào tiếng khóc của nàng ta. Trước mắt y chỉ có gương mặt của Hồ Ngọc Nhu vừa nhìn thoáng qua.
A Nhu, ta báo thù cho đôi ta!
Có lẽ chuyện này quá mức nghiêm trọng, cuối cùng Hồ Ngọc Uyển được bà tử đưa lên xe ngựa, nên dù mọi người đều biết rằng nàng ta từng làm chuyện xấu xa, nhưng nhìn chuyện cười của nàng chung quy cũng cười nhạo thế thôi. Ai ai cũng thấy chuyện này người sai nhiều nhất là Hồ Lĩnh và Tiết thị.
Nếu không phải cha mẹ dạy dỗ không tốt thì sao một cô nương tốt đẹp lại biến thành thế này? Tiểu thư dòng chính, ở nhà tất được yêu chiều, đáng ra phải ngây thơ chân chất, ấy thế mà kết quả lại ngu si và nham hiểm thế kia.
Hồ gia không biết dạy nữ nhi!
Trong nhất thời, Hồ Ngọc Tiên của Hồ gia chưa xuất giá, tức thì không được nằm trong viện xem xét của nhiều nhà có thiếu niên lang tới tuổi. Ngay cả nhị tiểu thư Hồ Ngọc Xảo đã gả cũng bị ảnh hưởng. Tính ra chỉ có mỗi Hồ Ngọc Nhu, không ai dám ngoài mặt xôn xao.
Có điều đây là chuyện nói sau.
Chu gia bên này về đến nhà. Mặc dù Hồ Ngọc Nhu đã bị sốc bởi hành động của Triệu Tịch Ngôn, nhưng không muốn để Chu Thừa Vũ lo nghĩ. cô dẫn Khổng ma ma và Quản ma ma đi sắp xếp chỗ ở cho Lương Nguyệt Mai và Tạ Kiều đến khi hoàn hảo mới trở về phòng.
Chu Thừa Vũ ở lại đó trò chuyện một lúc mới về. Chàng đứng ở cửa một hồi, thấy thần sắc nàng có vẻ không có gì thay đổi mới vào, rốt cuộc lòng dạ không biết nhắc lên tự bao giờ cũng rớt xuống bụng.
"Mệt không?" chàng đi đến bàn và thử nhiệt độ của ấm trà, rót một tách trà nóng và đưa cho Hồ Ngọc Nhu.
Hồ Ngọc Nhu nhấp một hớp, mỉm cười và lắc đầu: "không mệt, công việc nặng đều do hạ nhân làm, thiếp có thì cũng chỉ đi hai chuyến."
Chu Thừa Vũ nhìn nàng và nói: "Bọn họ cả đường phong trần mỏi mệt. không bằng tối nay cứ đưa cơm vào phòng họ. Mai hãy tụ họp."
Nhưng trông Chu Thừa Hồng và Tạ Kiều đâu có vẻ gì là mệt mỏi đi đường, Lương Nguyệt Mai cũng có một tinh thần phơi phới.
Chàng đề cập vậy...là lo lắng cho cô đúng không? Hồ Ngọc Nhu đặt tách trà xuống và nhìn Chu Thừa Vũ. "không phải hai ta đều nói rõ với nhau rồi à? Có lời gì thì cứ mở lời để hiểu rõ, chàng muốn nói gì, thì cứ nói thẳng đi."
cô không phải là người thông minh, mà Chu Thừa Vũ lại là người có tâm tư tương đối sâu, cũng thông minh hơn hẳn cô. Nếu chàng có khó chịu trong lòng không muốn nói, dựa vào việc suy đoán, cô có thể không bao giờ đoán được.
Chu Thừa Vũ nắm lấy tay Hồ Ngọc Nhu, song trong lúc nhất thời, chàng thấy khó mà mở miệng. Từ khi cảm nhận được tình cảm Hồ Ngọc Nhu với chàng, chàng thực sự không đặt Triệu Tịch Ngônvào lòng. Mà khi trước có gặp mặt hắn ta cũng dẫn theo chàng mà gặp, đẫu chàng có phần không hài lòng về chuyện đó, songcó thể xác định được, cảm tình của Hồ Ngọc Nhu trao cho chàng càng thêm chắc chắn.
Nhưng sau sự cố phát sinh hôm nay, trong lòng chàng bỗng có chút không chắc. không phải không chắc cảm tình Hồ Ngọc Nhu với chàng, mà không chắc, Triệu Tịch Ngôn tốt như vậy, Hồ Ngọc Nhu có thể quên hoàn toàn hay không.
Hành động của Triệu Tịch Hôm hôm nay có phần cảm tính, không xem xét hậu quả, thậm chí còn có thể ảnh hưởng tới tiền đồ của bản thân. Nhưng không thể phủ nhận rằng hắn ta làm vậy rất dễ khiến nữ nhân cảm động.
không chỉ là Hồ Ngọc Nhu. Sau khi biết sự thật, Tạ Kiều và Lương Nguyệt Mai cũng cảm động khôngkém, khen thẳng hắn ta là nam nhân tốt. Nhị đường huynh còn mở miệng trêu cợt chàng, bảochàng cẩn thận không thôi bị đoạt mất vợ.
Lòng chàng có nỗi sợ hãi như vậy, sao không biết ngại mà mở miệng nói chứ?
Hồ Ngọc Nhu rút tay ra, vì Chu Thừa Vũ đang đứng còn cô đang ngồi. cô vừa vặn ôm chầm lấy eo Chu Thừa Vũ.
Ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt hết sức chân thành, trong con ngươi đong đầy đầy kỳ vọng.
Chu Thừa Vũ nghĩ tới Hồ Ngọc Nhu hoàn toàn trung thực với chàng, nếu chàng còn không nói, có vẻ hơi quá đáng.
Chàng đưa tay chạm vào tóc Hồ Ngọc Nhu, khẽ thở dài: "Ta không ngờ rằng Triệu Tịch Ngôn có thể làm tới mức này vì nàng."
Động thái này không chỉ đắc tội với Hồ gia, mà còn làm triệt để làm tổn thương tấm lòng mẹ hắn, càng có khả năng lớn khiến người khác hiểu lầm rằng y là một tên tiểu nhân phản bội có chút thù tất báo, do đó ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn.
Hồ Ngọc Nhu không biết ý của chàng là gì, nên không trả lời.
Chu Thừa Vũ tiếp tục: "Nếu hắn thực sự cưới tứ muội muội của nàng, có lẽ cả đời này nàng không nhớ tới hắn nữa. Nhưng hôm nay hắn làm thế, có lẽ...nàng sẽ nhớ hắn ta cả đời."
Hồ Ngọc Nhu ngẩn người.
cô đúng là sẽ nhớ tới, Triệu Tịch Ngôn đúng làđàn ông tốt. Nhưng trên cõi đời này, có quá nhiều người đàn ông tốt. Côvà Triệu Tịch Ngôn không có chân chính qua lại, cô sẽ cảm động sẽ thưởng thức cậu ta, nhưng sẽ không yêu, sẽ không hối tiếc, sẽ không cảm thấy, sẽ không đáng tiếc vì không gả cho cậu ta.
Có lẽ thời điểm cô xuyên qua không phải bị bắt ép lên kiệu hoa. Cuối cùng, theo logic cô sẽ gả cho cậu ta, thậm chí sẽ yêu cậu ta.
Nhưng nếu cô đã xuyên qua gặp phải một nhân sinh khác, hơn nữa trong nhân sinh này còn có một Chu Thừa Vũ yêu cô, đối với cô tốt, cô đương nhiên sẽ không nghĩ tới những khả năng khác.
Chỉ là nghĩ tới lời Chu Thừa Vũ, cô cảm thấy hơi buồn cười. Ngày thường chàng ta tự tin như vậy mạnh mẽ như vậy, vậy mà có nỗi bận tậm thế này nữa ư?
Chỉ là cô không cười.
Sao chàng ta lại bận tâm chuyện này, bởi vì chàng ta thích cô, bởi vì yêu thích, cho nên mới sinh ra loại thận trọng từng li từng tí này.
Trái tim Hồ Ngọc Nhu đột nhiên trở nên ẩm ướt và mềm mại. Hôm nay, cô nhìn thấy Triệu Tịch Ngôn báo thù cho tiểu nguyên chủ cô không khóc, nhưng ngay lúc này đây cô nhìn Chu Thừa Vũ, nhìn ánh mắt nghiêm túc của chàng ta cúi xuống, cô cảm động muốn rớt nước mắt.
cô chầm chậm bước lên ôm eo Chu Thừa Vũ.Chu Thừa Vũ nhìn thấu ý đồ của nàng, kéo nàng lên, thuận thế ôm nàng vào ngực.
Khoảng cách hai người rất gần, giọng Hồ Ngọc Ngu cũng rất nhẹ. “Biểu ca là một nam nhân tốt. Thiếp đương nhiên sẽ nhớ huynh ấy, nhưng cũng giống như lời thiếp nói với huynh ấy trước đây, người thích huynh ấy đã chết. Bây giờ người thiếp thích là chàng, thiếp nhớ huynh ấy, nhưng không cảm thấy hối tiếc, không cảm thấy tiếc hận vì không gả cho huynh ấy. Nhưng đối với chàng, nếu không gả cho chàng, thiếp sẽ rất hối tiếc, cũng sẽ rất hối hận." cô dừng lại chút,"Thế nên, thiếp chỉ trông mong biểu ca có thể sống tốt, tương lai có thể gặp được một nữ tử thật lòng gửi gắm, không có ý khác."
Khi vừa mới xuyên qua cô có hơi mông lung, bởi vì cảm thấy bản thân xuyên sách quá khó tin, bởi vì cảm giác đây chỉ là giấc mơ.
cô muốn chờ mộng tỉnh, vì vậy côkhông muốn thay đổi bất cứ thứ gì ngay từ đầu. Nhưng giờ thì cô sợ rằng đây là một giấc mơ, nếu đây thực sự là một giấc mơ, thì cô hy vọng rằng giấc mơ này sẽ khôngbao giờ tỉnh lại.
Đối với một người đàn ông mà nói, nhất là một người đàn ông hơi cổ hủ, lời tâm tình của Hồ Ngọc Nhu có lực sát thương quá mạnh.
Sau một khắc ngắn ngủi bối rối, nam nhân… trở nên kích động hơn cả thiếu niên bốc đồng. Chàng ta ôm Hồ Ngọc Nhu, trực tiếp nhấc bổng nàng lên, xoay vài vòng mới dùng lại, cuối đầu xuống hôn cái miệng chuyên nói lời yêu đương.
rõ ràng là cuối thu, nhưng trong phòng ấm áp như xuân. Bọn hạ nhân ở cửa nghe thấy tiếng cười trong phòng, cũng không kìm được ghé đầu sát tai nhau rúc rích, cười khẽ như vui cho chủ nhân.
Cuối cùng, ngay cả Chu Thừa Vũ cũng chủ động nói với Hồ Ngọc Nhu: “Nàng yên tâm, ta vừa viết mộtphong thư gửi tới Kinh Thành, dĩ nhiên không để chuyện này ảnh hưởng tới tiền đồ của hắn."
Chỉ có Triệu Tịch Ngôn sống tốt, Nhu Nhu mới không quan tâm tới hắn nữa.
Chuyện dễ như ăn cháo, chàng làm cho rồi.
Lại nói, suy cho cùng thì cũng coi như là chàng đoạt Nhu Nhu từ tay Triệu Tịch Ngôn. Chàng cưới được thê tử tốt, khi có khả năng thì giúp hắn một tay, coi như bù đắp cho hắn vậy.
Hồ gia hiện tại là một bầu trời u ám.
Sau khi Hồ Ngọc Uyển trở lại, nàng ta nhốt mình trong phòng. Sau khi Tiết thị biết chuyện cũng suy sụp.
Hồ Lĩnh chốc chốc lại chạy tới cửa phòng con gái, chốc chốc lại chạy tới cửa phòng vợ, ông nóng lòng đến độ đầu muốn bốc khói. Nhưng bây giờ thì có thể làm gì? Chẳng lẽ muốn ông đánh tới cửa nhà em gái mình?
Cả em rể và cháu trai đều thi đậu cử nhân, ông lấy can đảm ở đâu ra?
Ông không có, nhưng Tiết thị thì có. Tiết thị siết chặt tay Tào ma ma, phân phó: “Bà tự mình đi tìm cữu lão gia, đích thân đi, kể rõ mười mươi cho cữu lão gia biết, bảo đệ ấy làm chủ cho ta, bảo đệ ấy phải tìm cách, hủy hoại công danh hai cha con Triệu gia này!”
Thù này bà không thể không báo.
không làm gì được Hồ Ngọc Nhu và Chu Thừa Vũ, nhưng chỉ một Triệu Tịch Ngôn nhỏ nhoi, bà khôngtin bà không làm gì được! Bà muốn Triệu Tịch Ngôn và Hồ thị phải khóc lóc van xin quỳ xuống cầu A Uyển gả! Tất nhiên, đến lúc đó bà sẽ không gả A Uyển đi!
Chu gia bên này, cũng có người đang thảo luận chuyện này, không phải ai khác, chính là Lương Nguyệt Mai và Tạ Kiềuđang nói chuyện với Tô thị.
Trong số ba người, Tô thị là người có xuất thân thấp nhất, gả tới tam phòng Chu gia cũng là phòng thứ xuất, nên khi đối mặt với đại tẩu công chúa và nhị tẩu thiên kim hầu môn, dĩ nhiên xuất hết tinh lực giao tiếp. Bọn họ làm chị em bạn dâu hơn sáu năm, tình cảm cũng tốt đẹp dưới sự có lòng vun đắp của Tô thị.
Lúc này, Tạ Kiều tò mò hỏi thăm với Tô thị. "Tiểu cô nương nhìn tuổi không lớn lắm. Vốn từ nhỏ đã đính ước cùng biểu ca thanh mai trúc mã. Hôm nay nàng lại cực bình tĩnh, nếu không phải sau đó ta nghe được chân tướng, thì đã nghĩ rằng nàng ấy giống như chúng ta ngày hôm nay, lần đầu gặp người đó. "
Tiết thị hỏi rõ ràng chuyện hôm nay, trong lòng cũng nghi ngờ. Lẽ nào trước đây mình hiểu lầm Hồ Ngọc Nhu? Hóa ra không phải nàng ta cướp hôn sự của muội muội, là muội muội nàng ta tính kế nàng ta?
Triệu Tịch Ngôn lần này thi hương đề tên đầu bảng. rõ ràng là có chân tài thực học, cả hai biểu muội đều thích hắn ta, nói không chừng có tướng mạo rất tuấn tú.
Vừa nghĩ vậy, Tô thị cũng không dám nói lung tung Hồ Ngọc Nhu không tốt. Nàng suy nghĩ một chốc rồi nói: "Sau khi nàng vào phủ, Tam ca rất tốt với nàng. Có lẽ chỉ là hôn ước, cảm tình của nàng ta với biểu ca nàng có lẽ cũng không sâu lắm. Quãng thời gian nàng và Tam ca với nhau, thực sự là lưỡng tình tương duyệt, nên không quan tâm với chuyện dĩ vãng."
Tạ Kiều nghĩ, cũng có lý thật.
Chỉ là mới vào cửa Chu Thừa Vũ đã đối xử với nàng ấy rất tốt? Còn lưỡng tình tương duyệt? Nàng khôngthể không hỏi: "Chu Thừa Vũ thích gì ở nàng ấy? Thích dung mạo xinh đẹp của nàng ấy?"
Hay... thích ngực lớn của nàng ấy?
Vậy thì đúng là nông cạn!
Tô thị khó xử nói: "Ta thực sự không biết."
Lương Nguyệt Mai nói: "Tỷ quan tâm hắn thích làm gì? Bây giờ tỷ và nhị đệ cũng sống tốt, hỏi làm chi nữa?"
Tạ Kiều nói: "không biết được lòng ta không thoải mái. Nguyệt Mai, muội nói xem có lẽ tiểu cô nương này thật ra còn rất quan tâm biểu ca nàng, nhưng sợ Chu Thừa Vũ hiểu lầm, nên mới giả bộ không còn cảm giác?"
Lương Nguyệt Mai bất lực nói: "Tỷ muốn làm gì?"
Tạ Kiều mỉm cười, nói: "Muội cũng thấy rất có thể, đúng không? Ta thấy khả năng này là rất lớn. Thằng nhóc họ Triệu kiakhá tốt, nhưng hành động có chút thiếu suy nghĩ. không bằng ta giúp hắn một tay!"
Giúp hắn?
Lương Nguyệt Mai lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, giúp hắn làm gì?
Tạ kiều nói: "Năm đó ta bị Chu Thừa Vũ cho ăn khổ biết bao. Bây giờ vất vả lắm ta mới có cơ hội, khônglàm chút chuyện đúng là có lỗi với bản thân. Huống gì ta cũng muốn tốt cho hắn ta thôi, cô nương tốt tất có nhiều người ái mộ, hắn cũng nê thay đổi tính xấu một chút, nên biết quý trọng người ta mới phải."
Nghe nàng ta nói vậy, Lương Nguyệt Mai cũng nhớ đến thời kì ấm ức của Tạ Kiều. Tuy nói Chu Thừa Vũ không làm gì từ đầu đến cuối, nhưng có một câu nàng nói đúng, thằng nhóc họ Triệu kia đúng là khá tốt.
Nếu bởi vì chuyện lần này mà hủy hoại thanh danh, ảnh hưởng đến đường làm quan, thì đó thực sự là một điều đáng tiếc.
cô liền căn dặn Tạ Kiều: "Tỷ cứu người thì được, còn những việc khác đừng làm quá. Đừng làm hỏng cảm tình của tam đệ và tam đệ muội. Tỷ cũng biết, khó lắm Tam đệ mới quyết ý cưới vợ."
Tạ Kiều gật đầu.
Nàng cũng đâu có ý xấu, chỉ nghĩ tới chuyện xưa có hơi không cam lòng mà thôi. Giúp thằng nhóc họ Triệu kia để Chu Thừa Vũ căng thẳng một hai là được, nàng cũng không muốn phá hủy tình cảm của phu thê họ.
Tác giả có lời muốn nói: thật sự có nhiều người muốn giúp Triệu Tịch Ngôn.
thật ra ta cũng yêu cậu ta lắm!
Còn có Nhu Nhu và Cá nhỏ, ta đối với hai người họ cũng là chân ái, rất nhiều cơ hội cho họ cãi nhau chiến tranh lạnh, ta một lần cũng đâu cho họ làm thế.
Danh sách chương