Nhưng Hồ Ngọc Tiên không ngờ tới là sau khi Triệu Tịch Ngôn đi chọn trang sức với Hồ Ngọc Uyển, còn quay về tìm nàng.

Lúc này nàng hoàn toàn không cho y sắc mặt tốt. "Biểu ca tới đây chi, tới để làm gì?"

"Câu đó là A Nhu nói sao?" Triệu Tịch Ngôn làm như không thấy vẻ mặt bất hảo của cô nàng.

Hồ Ngọc Tiên hờ hững nói: "Phải thì sao, không phải thì sao? Dù sao, huynh cũng sắp lấy Hồ Ngọc Uyển rồi còn gì? Biểu ca, huynh đúng là đạo đức giả. Mấy ngày trước còn ở đây thương tâm muốn chết, chẳng lẽ là giả sao? Huynh và đại tỷ đi đến bước này, lẽ nào đầu sỏ không phải Hồ Ngọc Uyển sao?”

Tất nhiên rồi!

Triệu Tịch Ngôn nói: "Muội đi nói với A Nhu để nàng ấy tới gặp ta."

Lời của nàng nói, lẽ nào là đàn gảy tai trâu à? Hồ Ngọc Tiên tức điên muốn tát cho Triệu Tịch Ngôn tỉnh, chỉ là nghĩ tới Hồ Ngọc Nhu, ép mình phải bình tĩnh.

“Để tỷ ấy tới tìm ngươi làm gì?”. Nàng hỏi.

Triệu Tịch nói: "Để nàng ấy tới tìm ta, chính miệng nói với ta, nếu nàng bảo ta không cưới, ta sẽ khôngcưới."

"Đồ điên! Ngươi chính là không muốn nhìn đại tỷ tốt đẹp đúng không? Nhờ có đại tỷ nói với ta ngươi vào kinh thi không đủ tiền, tỷ ấy xoay sở giúp ngươi!", Hồ Ngọc Tiên điên người mắng, "Nhưng ngươi lại dồn tỷ ấy vào đường chết, tỷ ấy đã gả cho Chu đại nhân, chính cô cô bảo tỷ ấy không còn trong sạch. Ngươi biết không, lúc trước cô cô và ta tới gặp đại tỷ, thậm chí cô cô còn nói tỷ ấy vốn nên chết đi! Bởi vì tỷ ấy và ngươi đã có hôn ước, đã được coi là người của Triệu gia các ngươi, nhưng lại không biết giữ trinh tiết, tỷ ấy đáng chết!"

Triệu Tịch Ngôn bỗng ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt nhìn thẳng Hồ Ngọc Tiên, như thể y không thể tin được.

Hồ Ngọc Tiên nói tiếp: "Đó là lỗi của đại tỷ à? rõ là không phải lỗi của tỷ ấy. Có sai là Hồ Ngọc Uyển và Tiết thị sai, họ bức ép đại tỷ. Nhưng cô cô không trách mẫu thân không trách Hồ Ngọc Uyển, lại đổ tội lên đầu tỷ ấy, còn nói tỷ ấy đã không chết thì nên biết độ lượng và khoan dung!"

“Nhưng biểu ca, huynh còn không biết sao, để ta nhắc lại cho huynh, ngày trước khi đại tỷ xuất giá, đại tỷ chọn thắt cổ! Tỷ ấy gần như đã chết! Ngay trong ngày xuất giá, tỷ ấy bị bỏ thuốc, không thể nóikhông thể động, tỷ ấy còn làm được gì hả?"

“May thay, tỷ ấy gặp được đại tỷ phu quý trọng. Nếu đổi thành người khác, lại bị huynh bức ép tỷ như vậy, người ta có lẽ đã bóp chết tỷ ấy rồi!"

đã gả cho người ta mà gặp mặt vị hôn phu trước, đây mới được gọi là không tuân thủ nữ tắc đó! Hồ Ngọc Tiên càng nói càng tức, mấy chữ cuối gần như là hét lên.

Văn di nương bị lời gào thét của nàng gọi qua, vừa vào cửa đã vội bịt mồm nàng lại.

"Con nhỏ này, con muốn mạng ta đúng không? Đừng nói nữa, di nương cầu xin con, đừng nói nữa!" Dứt lời, bà nhìn Triệu Tịch Ngôn, "Biểu thiếu gia, xin ngài đi đi! Cầu ngài sống cuộc sống của ngài cho tốt, ngài muốn cưới ai thì cưới, xin ngài đừng quay lại tìm Ngọc Tiên nữa?"

"Ô ô... di nương......" Hồ Ngọc Tiên vùng vẫy. Ruốt cuộc cũng được tự do, nàng nói: "Di nương, con đang nói sự thật, đại tỷ tốt với con như vậy, con không thể vì tỷ ấy nói một lời công bằng sao?"

Văn di nương nói: "Nếu con muốn tốt cho đại tỷ, thì đừng nói gì thêm nữa. Đừng nói chuyện trong nhà cho đại tỷ con biết, hãy để nàng ta hoàn toàn quên đi. Điều này mới thực sự tốt cho nàng!"

Triệu Tịch Ngôn nghe hai người nói chuyện, quay đầu đi ra ngoài. Bàn tay đưa lên lồng ngực sờ bao vải nhỏ, góc nhọn của đồ trang sức đâm vào lòng bàn tay y, máu chảy ra, nhưng y như thể không cảm giác được.

Hôm nay y vốn phấn chấn.

Trang sức này bạc vụn này chứng tỏ lòng biểu muội còn chứa y. Y thậm chí còn nghĩ, giải quyết xong Hồ Ngọc Uyển, báo thù xong, y thậm chí cầm đồ này tới cửa gặp Chu Thừa Vũ.

Nhưng giờ ngẫm lại, y bỗng thấy mình ngoại trừ bất tài còn ích kỉ, ích kỉ biết bao.

Đúng vậy, sao y có thể bức ép biểu muội như vậy? Đặc biệt là dưới tình huống nàng vạn bất đắc dĩ gả chồng, bị tất cả người thân làm tổn thương.

Y thực sự không biết, mẹ lại nói lời lẽ đó với biểu muội. Sao nàng lại không hận y chứ, nàng nên hận y!

Cứ ngơ ngơ ngác ngác như vậy về nhà. Hồ thị vẻ mặt vui vẻ tiễn khách, đón lấy vẻ mặt sầu khổ của con, bà không kìm được nói: "Tịch Ngôn, con thế nào? Sắp thành thân rồi, không có chút vui vẻ trênmặt. Thử hỏi người ngoài sao nhớ tới con?"

Triệu Tịch Ngôn nhìn Hồ thị, nghĩ tới trước đó từng hỏi Hồ thị. Y hỏi: "Nương, tại sao nhất định con phải cưới Tam biểu muội?"

Hồ thị nói: "Con và cha con lập tức phải lên Kinh thi, đây là một khoản chi phí lớn. Cưới A Uyển, chi phí của con và cha con khỏi phải lo nữa."

Y nói: "Nương, có phải nương đã quên? Con chính là đỗ đầu bảng. không đề cập tới tiền thưởng triều đình phát, không đề cập tới người khác bằng lòng giúp đỡ. Chính là người trong tộc Triệu gia, con tin rất nhiều thúc bá huynh đệ sẵn sàng quyên tiền giúp con."

Đừng nói chi tới đầu bảng, dẫu cho y đậu thứ hạng không cao bằng cha, cũng sẽ được rất nhiều người bằng lòng giúp. Hằng năm có biết bao người thi Hương, nhưng đỗ đạt lại có mấy ai? Nhưng khi đó Hồ thị nói: “Phi! Ta cực khổ lắm mới nuôi ngươi lớn, tộc của ngươi từng ra được cái gì? Lời mỉa mai thì lại không ít! Ta thà để ngươi cưới A Uyển, tốt xấu gì nó cũng có của hồi môn, tốt xấu gì nó cũng có ông cậu làm quan Phủ Thành, không thèm để tộc bên đó chiếm tiện nghi ngươi!”

Lúc đó y buồn lòng, đành đáp ứng cưới Hồ Ngọc Uyển. Tất nhiên, y không chân thành muốn cưới Hồ Ngọc Uyển, y cũng không hề cưới thật. Thê tử của y, trước giờ chỉ có mỗi A Nhu.

Triệu Tịch Ngôn không trả lời, y im lặng đứng ở cửa một lúc lâu, cuối cùng cũng ôm ảo tưởng lần cuối. Suy cho cùng, đây là mẹ ruột của y, mười tháng mang nặng đẻ đau y, trăm cay ngàn đắng nuôi y lớn, vì y chịu biết bao nhiêu khổ.

Bà là người quan trọng nhất trong đời y. Trong lòng y, mẹ xếp cao hơn hẳn A Nhu. Y thực sự khôngmuốn nghĩ, bà lại tệ như vậy, có thể nói mấy lời đó với cháu ruột của mình.

"Cưới một người không thích, sao con có thể cưới?" Y nói, "Nương, con không muốn cưới Tam biểu muội. Con và A Nhu như hiện tại, tam biểu muội là đầu sỏ. Nếu con cưới muội ấy, là có lỗi với A Nhu, cũng có lỗi với chính mình."

Hồ thị sững sờ, tiện đà giận dữ. Song trước cửa dạy dỗ con trai không hay, bà kéo Triệu Tịch Ngôn vào nhà.

"Tịch Ngôn, con có biết mình đang nói gì không?" Bà lạnh lùng hỏi.

Triệu Tịch Ngôn gật đầu.

Tất nhiên y biết.

Hồ thị: "Nếu đã biết, vậy con cũng biết thiệp cưới đã phân phát hết. Hôn kỳ đã định ba ngày sau. Ai ai cũng biết con và A Uyển sắp thành thân. Bây giờ con lại ăn nói kiểu này, muốn người người chê cười Triệu gia hả? "

Cha Triệu cũng ra theo, phụ họa: "Đúng vậy! Qủa là vô liêm sỉ. Sách con đọc vào bụng chó hết rồi hả?"

Triệu Tịch Ngôn nhìn cha mẹ, nói: "Các người đều biết rõ con thích A Nhu, mà con và A Nhu đến bước này đều do Hồ Ngọc Uyển và Tiết thị gây ra. Thế nên, bây giờ, chỉ vì mặt mũi, chỉ vì của hồi môn của Hồ Ngọc Uyển, các người cảm thấy mấy thứ đó quan trọng hơn cả hạnh phúc cả đời của con, phải không? "

Cha Triệu cả giận, nói: "A Nhu nay đã là huyện lệnh phu nhân, người ta không thèm dòm tới ngươi!"

Triệu Tịch Ngôn cười, "Nếu nàng còn coi trọng, hai người có bằng lòng để nàng quay lại?"

Cha Triệu tức tới nỗi mắt trợn lên, Hồ thị thì hết sức khuyên can nói: “Nó đã không còn trong trắng, làm sao còn có thể vào nhà chúng ta? Tịch Ngôn à, cha nương chỉ muốn tốt cho con, nếu con thực sự cưới nó vào, người ta sẽ gièm pha chết! Huống gì, con thích A Uyển hay không có gì quan trọng chứ? Nếu con không thích nó, thì cứ nạp thiếp. Con bây giờ là người có thân phận, có biết bao cô nương tốt sẵng lòng vì con!"

nói tới đây, Triệu tịch Ngôn không còn gì nói bữa. một tia do dự sâu thẳm trong lòng cũng mất, y quay bước vào phòng mình.

Cha Triệu nhìn vào ánh mắt tuyệt vọng của y một lát, trong lòng hơi bất an. Đẩy vợ một cái, nói khẽ: "Tịch Ngôn không sao chứ?"

Hồ thị cũng lo lắng rằng "Có phải thiếp nói nặng lời không?”, Con nó vốn đang đau lòng, bà nên an ủi, sao có thể nói vậy, "Thiếp đi tìm thằng bé nói chuyện."

Nhưng bà đi đến cửa, gõ mãi cũng không mở.

Biết đây là do con mình hờn giận, Hồ thị nghĩ nghĩ, rốt cuộc không vào nữa.

Mấy ngày trước, con trai rõ ràng đã đồng ý hôn sự. Hôm nay như vậy, sợ là tới Hồ gia nhớ tới A Nhu. không có gì, ổn cả, đợi cưới A Uyển vào, rồi không cho nó tới Hồ gia nữa, chắc chắn sẽ quên nhanh thôi.

Khuya khoắt Chu Thừa Vũ mới về, Hồ Ngọc Nhu mới kể với mình chàng ta. Chỉ nói việc Hồ Ngọc Tiên nghe lỏm em trai Tiết thị sắp tới.

Chu Thừa Vũ có chút mệt mỏi, chỉ gật đầu, ngủ thiếp đi rất nhanh. Bây giờ chàng ấy đã thay đổi rất nhiều, có nhiều điều sẽ nói với Hồ Ngọc Nhu, nhưng chuyện công vụ thì không nói.

Hồ Ngọc Nhu cũng chỉ không hỏi.

Ba ngày trôi qua, sáng sớm, trước cửa Chu gia có hai chiếc xe ngựa đậu. Khách quý Kinh Thành hôm nay tới cửa. không chỉ Chu lão phu nhân ra đón, mà cả Tô thị, người gần đây ngày ngày bị ốm nghén hành hạ cũng đi ra.

Chu lão phu nhân không yên lòng về nàng ta, cùng vợ chồng hai người họ ngồi chung xe ngựa, xe Hồ Ngọc Nhu thì có cô và Chu Thừa Vũ. Thực ra, hôm nay cũng là ngày thành hôn của Triệu Tịch Ngôn và Hồ Ngọc Uyển. Ngày đại hỉ, đương nhiên Chu gia cũng nhận được thiệp cưới, nhưng Hồ Ngọc Nhu và Chu Thừa Vũ đều không có ý qua đó.

Tới giờ đưa quà qua là được.

Tác giả có lời muốn nói: Triệu biểu ca thu thập Hồ Ngọc Uyển, là có thể tới Kinh Thành rồi.

Lại nói Qúy Thành Vân là nam phụ thứ hai của truyện, vậy mà các bạn không ai nhớ tới cậu ta.

Cậu ta sẽ thương tâm đấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện