Hồ Ngọc Tiên tới cửa còn có khả năng, nhmang Triệu phu nhân... ơ đây chẳng phải là mẹ của Triệu Tịch Ngôn sao, bà ta tới làm gì? Hồ Ngọc Nhu không cho A Kim đi đón khách. Thay vào đó, cô sai nàng ta tới gọi Quản ma ma đang nghỉ ngơi lúc này tới nghênh đón, chính cô cũng lập tức vào phòng thay đồ khác. Mặc dù mọi chuyện đã trôi qua được một thời gian, nhưng vị cô cô này tới cửa chắc chắn là có chuyện, Hồ Ngọc Nhu cảm thấy cần phải cư xử thận trọng.

Nghĩ tới Hồ thị trong trí nhớ của tiểu nguyên chủ, Hồ Ngọc Nhu khó tránh khỏi e ngại khi tiếp xúc với bà ta. không phải bởi vì tính tình Hồ thị không tốt, cũng không phải vì Hồ thị có hiểu làm gì đó với cô bé. Mà thực sự bởi vì bình thường vị cô cô này đối xử với tiểu nguyên chủ coi như không tệ. Có rất nhiều điều Tiết thị cố tình không dạy..Hồ thị sẽ tìm cơ hội dạy cho cô bé. Tuy bà có phần ghét bỏ cơ thể cô bé yếu ớt khônggiỏi giang, nhưng chưa bao giờ ngăn cản con trai gặp cô bé, cũng chưa bao giờ vì con trai mình càng ngày càng trở nên xuất sắc, mà không bằng lòng muốn con dâu như vậy.

Năm đầu không cưới bởi trưởng nữ còn để tang không thể cưới, mẹ triệu Tịch Ngôn chờ tiểu nguyên chủ. thật sự suy tính rất tốt.

Cho nên đối với một trưởng bối như vậy đến cửa, Hồ Ngọc Nhu không thể nào khônglo lắng. Dù bà có lý do gì đi chăng nữa, nhưng trong mắt vị cô cô này, cô là tiểu nguyên chủ, tiểu nguyên chủ phản bội Triệu Tịch Ngôn. không thể lấy tính tình của mình cư xử, chỉ có thể nhớ lại tình xưa của tiểu nguyên chủ, với cô mà nói đây được coi là một cực hình nho nhỏ.

Thở dài, Hồ Ngọc Nhu bận bịu chỉnh chu bản thân, không dám ở trong phòng lâu, dẫn A Quỳnh vội vã ra cửa viện nghênh đón.

Ở phía bên kia, Hồ thị và Hồ Ngọc Tiên song song đi tới, vừa đi vừa đánh giá hậu viện huyện nha. Bởi vì giữ chức tới chín năm, hậu viện của huyện nha tương đương với nhà ở dài hạn của Chu Thừa Vũ, cộng thêm huyện Trường Châu là một vùng đất giàu có. Hậu viện ban đầu đã được sửa chữa không tệ. Sau này Chu Thừa Vũ lại tái sửa chữa mở rộng, không thể không nói, chính là so với phú hộ Hồ gia chẳng thiếu thứ gì.

Hồ Ngọc Tiên càng xem càng thích ý. cô nàng xưa giờ là người thẳng thắn. nói thẳng với Hồ thị và Quản ma ma: "Đại tỷ đúng là trong họa có phúc. Đại tỷ phu làm chỗ dựa cho tỷ lại đối xử tốt với tỷ, ở Chu gia trôi qua tháng ngày tốt lành. Để ta về kể lại với tam tỷ, bảo đảm tỷ ta tức tới hộc máu!"

Quản ma ma mỉm cười, bà khuyên lơn: "Tứ tiểu thư đừng nói thì tốt hơn. Nhất thời sướng miệng, quay đầu lại nếu bị phu nhân và tam tiểu thư để ý thì tháng ngày sau này không được thoải mái."

Hồ Ngọc Tiên trước kia tốt với Hồ Ngọc Nhu, dĩ nhiên thân với Quản ma ma. Bây giờ bị Quản ma ma nhắc nhở, cô nàng cũng không hề giận.

"Ma ma đừng lo lắng, bây giờ hoàn cảnh trong nhà không còn như trước nữa." Hồ Ngọc Tiên nói xong câu đó thì không nói thêm gì nữa, quan trọng là, cô nàng muốn giữ lại tí nói với đại tỷ sau.

Quản ma ma hơi nghi ngờ, song bà nhìn thấy vẻ mặt của Hồ Ngọc Tiên, thế là khônghỏi nữa.

Ngược lại người nãy giờ không lên tiếng, Hồ thị, rốt cuộc cũng mở miệng. "A Nhu ở Chu gia, thời gian này thế nào?"

Hồ thị mở miệng, Quản ma ma tất nhiên cư xử một cách thận trọng, trái phải nhìn xung quanh không thấy ai ở gần. Bà mới thở dài một hơi và nói: “không dối gạt chi côphu nhân, ngày tháng này đại tiểu thư... không thể nói không tốt, trong nhà này, trời có sập xuống chỉ có đại nhân đối xử tốt chút. Còn những người khác, bà bà thì lười quản sự, mặc kệ tiểu thư còn nhỏ tuổi, việc gì cũng ném cho người không quan tâm, chuyện đáp lễ dịp Tết Trung thu này, tiểu thư sầu muốn khóc. Còn có nhị phu nhân nhà này, mặt ngọt lòng đắng, trước thì tính kế đại tiểu thư, sau thì muốn tiểu thư bẽ mặt, đừng nói tới những kẻ không biết quy củ muốn bò lên giường…”

Sắc mặt của Hồ Ngọc Tiên tức khắc thay đổi. “Sao có thể như vậy!”

Hồ thị cũng hết hồn. Bà nghe xong những lời của Hồ Ngọc Tiên hơi mất hứng. A Nhu gả tới Chu gia khoe khoang tháng ngày tốt đẹp, ý tức là tới nhà bà thì sống không dễ dàng ư? Mặc dù bị hai mẹ con Hồ Ngọc Uyển và Tiết thị tính kế mới thành ra như vậy, nhưng hôm nay đến cùng nó đã yên ổn sống ở Chu gia, sao có thể xứng với con trai mình?

Nghĩ tới con trai mới về mấy ngày trước, nếu không phải bà liều mạng ngăn lại, rồi nóidối Hồ Ngọc Nhu tới ngày không thể ra cửa được, bằng không con trai nhất định tới Hồ gia. một khi biết được chân tướng, đừng nói thi Hương đạt được thành tích cao, còn muốn thi Hương nữa hay không đã là một vấn đề, nói gì tới cao hay không cao.

Chính là hôm nay này, thật chất trong tay bà đang giữ thư của con trai!

Sao bà không giận được, coi như không trách nàng ta, song liên quan tới con bà, người làm mẹ như bà sao có thể không giận. Ấy vậy bây giờ, nghe được lời Quản ma ma nói, tức giận trong lòng Hồ thị phút chốc tiêu tán được 7 8 phần, đúng vậy, A Nhu cũng thật đáng thương.

Mới mười lăm tuổi thôi, không thể bắt con bé chết thật.

Con bé thích con bà, suy cho cùng chỉ mới đính hôn, còn chưa thật sự gả tới, đâu thể yêu cầu con bé thủ tiết vì con mình.

Thấy mặt Hồ thị đổi sắc, Quản ma ma mới thở nhẹ nhõm. Bà cũng muốn khoa khoang thể hiện, nhưng bà biết rõ cách làm người của Hồ thị, đại tiểu thư đối xử với Hồ thị như mẹ ruột, bà cũng hiểu. Bà cũng thật sự sợ. Sợ đại tiểu thư khó khăn lắm mới hòa hợp hòa thuận với đại nhân, lại bị Hồ thị mới tới ầm ĩ ra chuyện.

Giờ này cũng chỉ có thể nói sao cho đại tiểu thư đáng thương một chút, làm cho Hồ thị sinh ra cảm giác thương hại, chẳng qua nó còn phụ thuộc vào Hồ thị có mấy phần thật lòng với đại tiểu thư nữa.

Hồ Ngọc Nhu nhìn thấy vài người xa xa tiến về phía cửa viện. cô khẽ hắng giọng, nhanh chóng bước lên nghênh đón, kính cẩn hành lễ với Hồ thị. "cô cô ngài đã tới."

"Đại tỷ..." Hồ Ngọc Tiên nước mắt lưng tròng, choàng lên ôm lấy tay cô.

Hồ Ngọc Nhu không nhìn cô nàng, chỉ nhẹ nhàng vỗ cánh tay cô nàng.

Hồ thị thấy Hồ Ngọc Nhu chỉ mặc bộ xanh lục kèm áo ngoài xanh trời, cổ tay trống rỗng, lỗ tai cũng trống rỗng, chỉ cài một cây bạch ngọc trâm trên đầu. Nhìn lại gương mặt, gương mặt nàng trắng bệch, khí sắc miễn cưỡng nhìn được, mắt lại có quầng thâm, dường như cả người mệt mỏi, có lẽ trôi qua không tốt thật.

Rốt cuộc cũng là đứa bé mình nhìn lớn lên, trong lòng Hồ thị hơi đau. Đưa tay đỡ cánh tay kia của Hồ Ngọc Nhu, “Con, con bé này, với cô ruột mà khách sáo làm gì?”

Thái độ của Hồ thị làm Hồ Ngọc Nhu bất ngờ, có điều cô rất vui.

"cô cô" kêu một tiếng cô cô thân thiết, Hồ Ngọc Nhu buông Hồ Ngọc Tiên ra, liếc mắt một cái. Hồ Ngọc Tiên ngầm hiểu, hai chị em một trái một phải đỡ Hồ thị, cùng vào chính phòng.

Vào phòng, Hồ Ngọc Nhu đích thân châm trà, đưa tới trước mặt Hồ thị.

Đây đều là những việc tiểu nguyên chủ thường làm, mặc dù thân phận của Hồ Ngọc Nhu đã thay đổi, nhưng Hồ thị hình thành thói quen nhiều năm như vậy, bà an tâm nhận như lẽ thường tình. Nhận trà khẽ nhấp môi, nhìn trong phòng ngoại trừ A Quỳnh và Quản ma ma ra còn có 2 nha hoàn xa lạ, nhân tiện nói: "A Nhu, cô cô có chuyện muốn nói riêng với con."

Đoán trúng là bà không phải tự nhiên tới gặp ta mà.

Hồ Ngọc Nhu đuổi A Hương và A Kim ra, còn lại Quản ma ma và A Quỳnh, nhìn ý của Hồ thị chắc là muốn đuổi ra giữ cửa đây mà.

Lúc này Hồ thị mới đặt tách trà xuống, cầm tay Hồ Ngọc Nhu, nhìn cô một cách cẩn thận. “Nghe nói đại nhân đối xử với con khá tốt?”

Câu này hỏi ra, trên mặt không nhìn ra chút biểu cảm, đáp là đáp thế nào?

Hồ Ngọc Nhu chỉ nói: "Tàm tạm."

Hồ thị thở dài: "Ta biết, con ở nhà này bị ấm ức, Quản ma ma khi nãy đã nói với ta hết rồi. Bà bà của con không quản gia, còn có nhị đệ muội của con hơn thế nữa. Nhưng xuất giá về nhà chồng, có nhà ai hòa thuận cả đâu. Con đã gả tới Chu gia, miễn là đại nhân tốt với con, có chịu chút tủi thân, cũng phải nhịn. Chớ nói với đại nhân, kẻo làm phiền hắn. Con phải biết, nam nhân ấy, mỗi ngày đều bận rộn vội vàng ở bên ngoài, thiếu kiên nhẫn nhất là nghe mấy chuyện nát bét bẩn thỉu trong hậu trạch. Chính con phải trưởng thành, tự mình đứng lên!"

Đây là muốn tốt cho cô à?

Từng câu từng chữ, đúng là rất ra dáng nhà mẹ quan tâm cô.

Bởi vì Hồ Ngọc Nhu không phải là tiểu nguyên chủ, cô đặt mình ở góc độ người qua đường đứng xem, thế nên thời điểm này cô có thể suy nghĩ vấn đề bằng lý trí. Trong lòng vốn hơi cảm động, nhưng nghe xong luôn cảm thấy lời nói của Hồ thị có thâm ý khác. Trái tim không hoàn toàn đặt xuống.

Hồ Ngọc Tiên không nhịn được mở miệng. “cô cô, lời này của cô không đúng rồi. Nam nhân bận rộn bên ngoài mỗi ngày. Đại tỷ không phải cũng bắt đầu quản gia hay sao, cũng bận rộn ở nhà mỗi ngày mà. Nếu ở nhà còn bị ức hiếp, cực khổ như vậy, đáng lẽ phải nói với đại tỷ phu, để đại tỷ phu mới chỗ dựa mới đúng."

Hồ thị không thích đứa cháu gái thứ xuất này, nhất thời quay qua trợn mắt: “Ngươi chỉ là tiểu nha đầu trong nhà, không biết đừng nói lung tung, ngươi muốn hại đại tỷ ngươi sao?”

Hồ Ngọc Tiên không phục, sao thành nàng hại đại tỷ rồi, nàng muốn tốt cho đại tỷ mà!

Nhìn dáng vẻ cô nàng thở hổn hển muốn cãi nhau với Hồ thị, Hồ Ngọc Nhu nhanh chóng kéo cô nàng lại. “Ngọc Tiên, được rồi, đại tỷ biết tấm lòng của muội rồi, đừng nói nữa.”

Hồ Ngọc Tiên hừ một tiếng, nhớ tới ngày xưa Hồ Ngọc Nhu không dám to tiếng trước mặt cô cô. Giờ thì đã không còn làm con dâu cô cô nữa, sợ bà ta như vậy làm gì. Biết thế nào bà ta tới đây không có ý tốt mà!

Hồ thị cũng lười tính toán với Hồ Ngọc Tiên, hát đệm xong rồi, thấy Hồ Ngọc Nhu biết điều, bà nói tới chuyện chính luôn: "Thực ra có một câu Ngọc Tiên nói cũng đúng, chẳng hạn như con bị nữ nhân xấu xa Tiết thị hãm hại, ép tới Chu gia. Con cũng đãnói với Chu đại nhân rồi, bảo hắn trút giận dùm con, dạy dỗ Tiết thị là phải."

Hồ Ngọc Nhu cảnh giác liền.

thật ra có thể hiểu Tiết thị, là vì con gái không hiểu chuyện mới làm thế. Chân chính khơi mào mọi chuyện rõ là Hồ Ngọc Uyển. Mà bà cô này không nhắc một chữ tới Hồ Ngọc Uyển, chỉ nói tới Tiết ý, sẽ không phải đánh chủ ý gì chứ?

Hồ Ngọc Uyển kia, cô ta một lòng thích Triệu Tịch Ngôn, một lòng muốn gả cho Triệu Tịch Ngôn.

Hồ Ngọc Nhu không trả lời, Hồ thị chờ một lát rồi nói tiếp: "Nhưng rốt cuộc đó cũng là nhà mẹ đẻ của con, coi như kế mẫu Tiết thị làm sai, nhưng cha con vô tội. Nam nhân bận rộn bên ngoài, sao biết được chuyện trong hậu trạch? Tiết thị đánh ý xấu lên người con, cha con vốn không biết, nếu biết được, bất luận thế nào ông ấy cũng không cho phép chuyện đó xảy ra.”

Ơ hay, Hồ Ngọc Nhu cười lạnh trong lòng, hất tay Hồ thị ra, để xem bà ta còn nói gì nữa.

Gương mặt của Hồ thị quả nhiên biến thành vẻ bị tổn thương trong chớp mắt. “A Nhu à, con biết đấy, Chu đại nhân đã bức cha con phải đóng cửa hai cửa hàng trong vòng một tháng! không chỉ vậy, các cửa hàng khác trong nhà cũng bị thoát thác tiền bạc, nếu con không quản hắn, Hồ gia sẽ hoàn toàn sụp đổ mất!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện