Hồ Ngọc Nhu và Phương thị có tâm, cho nên có thể nói buổi trưa này trò chuyện rất vui vẻ. Cuối cùng, khiHồ Ngọc Nhu tiễn Phương thị ra tới cửa phòng, Phương thị nắm lấy tay nàng nói: "A Nhu muội tử, chớ tiễn tỷ nữa, chiều mai tỷ qua tìm muội."
Hồ Ngọc Nhu nhớ kỹ lời dặn của Chu Thừa Vũ, cũng thấy tiễn tới cửa là được rồi, nên chân ngừng lại, mỉm cười đáp:"Vậy thì được rồi, chiều mai muội sẽ chuẩn bị tốt bánh ngọt trái cây, cung kính đợi chờ Phương tỷ tỷ đại giá quang lâm."
Tiểu cô(30) nhà Phương thị còn là khuê nữ, con gái năm nay cũng chỉ mười một tuổi, tuổi tác đều không chênh lệch bao nhiêu. Thấy Hồ Ngọc Nhu dùng biểu cảm em gái nhỏ đáng yêu nói chuyện với nàng, trong lòng nàng bất giác xem nàng ta như cháu gái mình, lòng mềm nhũng.
(30)Tiểu cô: em gái chồng
"Được rồi!" nhanh chóng vào phòng, bên ngoài nóng quá.
Đưa tiễn Phương thị đi xong, A Quỳnh mang vẻ mặt nghiêm trọng tới báo cáo, "Phu nhân, ngày nay nô tỳ đến đó tới ba lần, chỉ có lần này đi qua đột ngột, rốt cuộc cũng gặp được Tú Vân. Tú Vân không bị bệnh gì cả, nhưng cái trán lại bị thương. Nô ty đi một vòng mới thăm dò được, hóa ra ngày hôm qua Tú Vân đến gặp lão phu nhân bên đấy, lúc về thì lấy tay che trán lại, nghe nói lúc ấy giữa kẽ ngón tay là một màu đỏ tươi."
Mặc dù A Quỳnh không hiểu nhiều quy củ, xưa nay cũng hay mít ướt, nhưng bản lĩnh của cô nàngkhông tệ chút nào. Mới tới Chu gia không bao lâu, mà nơi nào cô nàng cũng lăn lộn lànơi đó có người quen, muốn nghe được tin tức dễ như trở bàn tay.
Hồ Ngọc Nhu nghe xong hơi nghi ngờ, lẽ nào Chu lão phu nhân trách phạt Tú Vân chăng? A Quỳnh cũng hoàn toàn không có tí manh mối, nhưng cô nàng hơi lo lắng. "Chu lão phu nhân trông rất hiền lành tốt bụng, Tú Vân làm cái gì sai trái, mà Chu lão phu nhânphải trừng phạt nàng ta như thế?"
cô nàng nghe hạ nhân phòng Chu lão phu nhân bảo lúc ấy chỉ có bà và Tú Vân trong phòng, những kẻ khác bị điều đi chỗ xa, căn bản không thể tìm hiểu được có chuyện gì xảy ra. Chuyện này đâu thể nào đihỏi Chu lão phu nhân được, Tú Vân thì kiêu ngạo không chịu nói, manh mối tới đây coi như bị chặt đứt hoàn toàn.
Hồ Ngọc Nhu ngẫm nghĩ, cô không có ý định lúc này đi chất vấn Tú Vân. Mặc dù hiện nay Chu Thừa Vũlàm chỗ dựa cho cô, nhưng suy cho cùng cô ở Chu gia đứng còn chưa vững gót chân, mà Tú Vân và Tú Hương đều là người do mẹ chồng ban xuống,làm con dâu cô không thể quá đáng được.
Nếu Chu lão phu nhân không nói, tức là Tú Vân đã phạm lỗi, mà lỗi cũng không lớn. một khi Chu lão phu nhân đã che chở, thì cô không cần quan tâm tới.
cô hỏi A Quỳnh, "cô ta bị thương trên trán, bị thương có nặng không?"
"không nặng, đã thoa thuốc rồi, nô tỳ nhìn thấy có lẽ không phải cái gì đập trúng, hẳn là khấu đầu hoặc tự đập đầu vào cái gì đó, nếu mà chăm sóc cẩn thận có lẽ không để lại sẹo." Ngày hè không tốt để băng bó vết thương, thế nên A Quỳnh nhìn thấy được làm rất cẩn thận.
Hồ Ngọc Nhu gật đầu, nhớ tới tiện mồm bảo: "Chị nhớ trong của hồi môn có bình thuốc mỡ chuyên dùng trị sẹo, em cầm đưa qua đó đi, nhớ bảo nàng dưỡng bệnh cho thật khỏe, khi nào hoàn toàn khỏi hẵng tới đây hầu hạ."
A Quỳnh hơi do dự rồi tiến tới bên tai Hồ Ngọc Nhu, thì thầm, "Tiểu thư, chị làm gì tốt với nàng ta thế chứ, thuốc đó cũng không rẻ tí nào. Để trán nàng ta có sẹo, chẳng phải tốt hơn sao?"
Tú Vân và Tú Hương đều quá xinh đẹp, suốt ngày cứ mãi lắc lư trước mặt đại nhân, A Quỳnh nghĩ cônàng còn gấp hơn cả Hồ Ngọc Nhu.
Hồ Ngọc Nhu hiểu ý củaA Quỳnh, nên cũng thẳng thắn với cô nàng, "không có gì đáng ngại, đêm qua đại nhân đã nói rõ với chị, kêu ta thay hai cô ấy lựa chọn hôn sự rồi."
Ha! Hai nha đầu như hoa nha!
A Quỳnh ngạc nhiên quá đỗi há to mồm, sau đó thì cười ngây ngô hi hi ha ha, như hồi còn ở Hồ gia cười phấn khích tới ôm lắc lắc tay Hồ Ngọc Nhu, rồi vui sướng chạy đi tìm thuốc mỡ.
·
Ra khỏi tiểu viện đại phòng, Phương thị hơi ngẫm nghĩ, đi thẳng về phía nhị phòng tìm Tô thị.
Tô thị thấy nàng, trên mặt cười cười, nhưng xuất khẩu chứa gai, "Phương tỷ tỷ hôm nay sao rảnh rỗi ghé qua chỗ ta thế này, ta thấy chắc là đi thẳng từ đại phòng qua đây nhỉ, bây giờ trời đâu còn sớm nữa."
Trời không còn sớm nữa, thấm thoát đã tới chiều, nàng vốn muốn nhanh chóng về nhà lo cơm tối chuẩn bị ra sao nhưng lại lo lắng cho Tô thị, vì thế băng qua đây nói với nàng ta một tiếng, để nàng ta yên tâm.
Phương thị đang cười muốn mở miệng, nhưng lời tới đầu lưỡi lại cảm thấy có gì đó sai sai. Tô thị ăn nóikiểu này như thể trách nàng, là trách thế nào?
Nàng lắc đầu, ngón tay chỉ chỉ chỉ trán Tô thị, rồikhông thèm để ý phản ứng của Tô thị, tự mình tìm mộtchiếc ghế trong phòng ngồi xuống, "Muội đấy, miệng mồm đúng là chẳng buông tha ai, người ngoài đều thấy muội hào phóng thân thiện, là người ta không biết, chứ miệng muội y như lưỡi dao, lưỡi dao đâm thẳng vào lòng dạ người ta! "
Gương mặt tươi cười của Tô thị tắt hẳn, bước tới chỗ Phương thị ngồi xuống, xụ mặt nói:"Đây chẳng phải xem tỷ như tỷ ruột sao, nên mới để tỷ biết ta đây là hạng người gì? Chứ nếu là người khác, ta nào dám thẳng thắn như vậy, nhưng lại không ngờ được là tỷ tỷ đây,hôm nay cứ nán lại mãi ở đại phòng, bây giờ có vẻ không muốn đến chỗ ta nữa phải không?"
Phương thi biết Tô thị là một người chậm nhiệt, nàngphí công phu cả thời gian dài mới thân thiết được với Tô thị, xem Tô thị như em gái ruột. thật sự khi Tô thị ở trước mắt nàng rất thẳng thắn, với người ngoài là hoàn toàn khác biệt.
Phần khác biệt này khiến mối quan hệ của nàng và Tô thị bỏ đi lợi ích, là chân tình với nhau.
"Nhìn muội đi, dấm chua tràn cả ra ngoài này!" nàng buồn cười nói, “Tình cảm ta với muội thế nào mà muội còn không hiểu sao. Người khác có thể so sánh được sao? Có điều giờ ta tới tìm muội, thật đúng là vì chị dâu nhỏ của muội đấy. Ta nói cho muội biết, ta ở với nàng ta cả một buổi chiều, xem như cũng yên tâm, nàng ta là người tâm tư đơn thuần lại hiểu chuyện, muội không cần sầu lo nữa.”
Tâm tư đơn thuần lại hiểu chuyện?
Dáng vẻ ban nãy của Tô thị là giả, nàng ta tự nhiên biết lòng dạ Phương thị với nàng ta là thế nào, bạn bè qua lại hơn 5, 6 năm. Phương thị đối xử với cô như em gái ruột.
Nhưng bây giờ, nàng ta thực sự khó chịu, "Phương tỷ tỷ, tỷ nói gì?"
Phương thị thở dài, nói :"Ta trò chuyện với nàng ta tới chiều, tự nhiên có thể nhìn ra được, nàng ta suy nghĩ rất đơn giản, hơn nữa lại hiểu chuyện có lễ nghĩa. Điểm quan trọng nhất là mẹ kế của nàng ta chẳng dạy một chút bản lĩnh quản gia nào cả, cho nên nàng ta tuyệt đối không tranh được quyền quản gia với muội đâu."
Điều này làhiển nhiên, người ta có thể tha mạng để nàng ấy lớn lên, đã nhân hậu lắm rồi. Dẫu sao cũng đâu phải ruột thịt gì, sao còn phí hơi mà dạy dỗ nàng ấy làm chi, chỉ là... “ Phương tỷ tỷ, là chính tỷ nhìn ra được à? ”
Phương thị vỗ trán, sau đó dường như nhớ ra gì đó, nàng nói: "Coi ta đây này, chuyện quan trọng thế này mà ta quên nói cho muội biết, muội biết cớ sao ta ở bên đó lâu thế không?Là do Chu đại nhân bảo vị kia nhà ta nói cho biết, nhờ ta đến nhà giảng cho nàng ấy biết chút chuyện nhân tình tới lui, chuyện lễ tết này nọ. nói nghiêm túc chính là muốn ta dạy từ từ cho nàng ấy, nàng ấy mới dễ hiểu.”
Sắc mặt Tô thị nhất thời thay đổi, mấy chuyện đó….đó là những chuyện mà ngày thường nàng ta xử lý. Hồ Ngọc Nhu không hiểu, hỏi nàng ta mới đúng, vậy mà đi hỏi học người ngoài?
Là sợ nàng ta không dạy sao?
Hay là nói, là gai mắt nàng ta, nên mới học với người khác.Sau này nếu hiểu biết hết rồi, thì còn chờ gìnữa mà không đoạt quyền quản giả của nàng ta?
Suy cho cùng là con gái thương gia, mí mắt khó tránh quá nông cạn! Phương thị chỉ là con gái tú tài bình thường, thậm chí có chút bãn lĩnh đó cũng chỉ là phu nhân Huyện thừa nhỏ bé, còn nàng là đích nữ của Chính tứ phẩm Lại bộ thị lang, bỏ gần tìm xa, đúng là chuyện buồn cười!
Mặc dù Phương thị là người thông minh, nhưng vì quan hệ thắm thiết với Tô thị mấy năm qua, lại thêm trong lòng cứ nhớ mãi chuyện nhà, thế nên hoàn toàn không phát hiện Tô thị khác thường. Nàng nóithêm vài chuyện lặt vặt, uống thêm ly trà nhỏ, liền vội vã cáo từ.
Mà sau khi nàng rời khỏi, gương mặt Tô thị tức giận tới trắng xanh, ly trà đã được nâng lên cao, cuối cùng nàng ta vẫn thả xuống.
Mẹ nàng từng nói, vui buồn không được lộ ra, sẽ khiến người ta nhìn thấu tâm tư mình. Bằng cách này, khi nhà ngươi muốn làm chuyện gì đó, người khác mới không phát hiện ra, cũng không liên tưởng tới bản thân ngươi.
Hít thở sâu mấy bận, nàng cũng bình tĩnh lại, gọi Khổng ma ma vào. "Ma ma, sáng mai bà nhớ nhắc ta, sáng mai chúng ta ra ngoài sớm."
·
Trán Tú Vân bị thương không nặng, lại có thuốc mỡ của Hồ Ngọc Nhu bôi vào, nên nàng chỉ nghỉ ngơi ba ngày, rồi tới đây hầu hạ.
Hồ Ngọc Nhu ngay cả nhắc của không nhắc, nhưng Tú Vân lại tìm cơ hội nói lời cảm ơn. Tuy nói nàng đitìm Chu lão phu nhân là vì muốn tốt cho phu nhân, nhưng phu nhân không hề hay biết, hơn nữa trong đó còn chứa chấp tâm tư ích kỉ của chính mình, nên lần này nàng thật lòng cảm nhận tấm lòng của Hồ Ngọc Nhu.
Hồ Ngọc Nhu không thèm quan tâm, Tú Vân không nói, cô không hỏi.
Hai ngày nay cô cực kì bận rộn, một bên học với Phương thị, bên còn lại nói chuyện yêu đương với Chu Thừa Vũ. Đặc biệt là cứ đêm đến là cô cứ xoắn xuýt có nên chủ động “bị ăn” hay không, nên tạm thời không có thời gian để ý tới hôn sự của Tú Vân và Tú Hương.
cô nghĩ tới nghĩ lui tới Tết Trung Thu, Chu Thừa Vũ thân là quan huyện lệnh huyện Trường Châu, thời điểm này có lẽ có rất nhiều người đem quà cáp tới cửa tặng lễ, nhận hay không thì không nhất thiết, nhưng gặp thì hẳn là phải gặp. Ngoài ra, các quản sự các cửa hàng điền trang của Chu Thừa Vũ và quản sự quản lý của hồi môn của chính cô hẳn là sẽ tới biếu quà.
Thời gian này cô phải tìm hiểu cho tốt, xong xuôi lại hỏi xem Tú Vân và Tú Hương thích kiểu người gì, có A Quỳnh nữa, hôn sự của A Quỳnh cô càng phải chọn lựa kĩ hơn. nói tới A Quỳnh, cô nhớ cô nàng còn lớn hơn cô một tuổi, nhiều nhất thì lưu cô nàng thêm một hoặc hai năm nữa, cũng nên thả cô nàng lập gia đình là vừa.
Hôm đó, bởi do Phương thị bận chuyện không qua được nên cô chẳng cần vội vàng gì. Vì quá mệt mỏi với suy nghĩ nhiều nên giữa trưa cô nghỉ ngơi một lát. A Quỳnhhầu hạ bên ngoài cũng hơi buồn ngủ, thấy thế Tú Vân nói với Tú Hương một tiếng, vội chạy qua nhị phòng.
Ngay trước mặt Khổng ma ma, Tô thị chia canh đậu xanh uống buổi trưa thành 2 phần, một phần đổ vào bình sứ trắng nhỏ đưa cho Tú Vân, "Ngươi sang đây một chuyến, nếu đi về tay không e rằng khôngtốt, vừa vặn trời nóng, canh đậu xanh này được phòng bếp đưa lên không tệ, ngươi mang về cho đại tẩu nếm thử.”
Tú Vân ngay lập tức cho Tô thị ánh mắt biết ơn và bái phục, nhị phu nhân quả thật suy nghĩ quáchu đáo. Tuy nhiên, nàng sờ vào gói hương Khổng ma ma vừa dúi vào tay, lòng nàng hơi lo lắng.
"Nhị phu nhân, Khổng ma ma, liệu có cách khác không? Hương này, phu nhân nhà ta không có thói quen huân hương, đại lão gia thì càng không, nếu đột nhiên huân lên, sợ bọn họ nghi ngờ." Nàng nóira.
Trong lòng Tô thị âm thầm nói, ta chính là muốn để họ phát hiện ra ngươi thì có.
Nếu chuyện này không bị phát giác, sau này lúc Hồ Ngọc Nhu sinh ra đứa con không bình thường, muốntiến hành điều tra ra, thì có vật tế mà thế mạng chứ.
Khổng ma ma nghe mẹ chồng phân phó làm, đương nhiên mẹ chồng sao có ý hại con mình chứ, mà nàng cũng không muốn trong nhà rối tung rối mù. Sở dĩ Tú Vân này rất tốt, chỉ là một nha đầu khônglàm được di nương, nên sinh lòng ghen ghét với phu nhân và làm ra chuyện sai trái. Là một chuyện không thể bình thường hơn nữa.
không đợi Tô thị mở miệng, Khổng ma ma dành lên tiếng:"Có thuốc, trực tiếp bỏ vào cháo hoặc trong trà, nhưng làm tổn thương cơ thể. Hương này ngươi làm theo lời ta nói, trước tiên, ngươi huân ở phòng ngươi để dính vào người, sau đó đi một vòng trước mặt đại laõ gia và phu nhân, về lại lắm nước lạnh thìổn cả. Giờ mùa hè trời rất nóng, tắm nước lạnh cũng chẳng tổn hại thân thể chút nào."
A Quỳnh có chút không vui, nhưng quả thật không thể nào lấy thân thể của đại lão gia và phu nhân làm trò đùa. Nhỡ may màcó gì đó, dùmấy cái mạng nhỏ bé của nàng cũng không đủ đền.
“Vậy thì tốt, nô tỳ trở lại trước.” nàng đáp ứng, bưng chè đậu xanh kèm gói hương về.
Khi Hồ Ngọc Nhu tỉnh lại trời đã ngã về tây, chỉnh đốn gọn gàng rồi ra.cô thấy trên bàn có bình sứ hoa mai đua nở để trong tô, cô mở ra nhìn, thấy bên trong đã là chè đậu xanh đã lạnh.
Mùa hè này nóng tàn nhẫn thật, uống một chút chè đậu xanh có thể hạ nhiệt, cô còn đang nghĩ ai lại có lòng như vậy, chuẩn bị đổ ra uống, thì Tú Vân từ bên ngoài bước vào.
"Phu nhân ngài đã thức, chè đậu xanh này là buổi trưa nhị phu nhân gọi nô tỳ qua lấy, nô tỳ thấy người còn đang ngủ liền lấy băng đông lạnh để vào, lúc này uống vào vừa kịp." Nàng nói, lập tức đi lấy cái chén nhỏ đem tới, "Nô tỳ đổ cho ngài nếm thử?"
Tô thị cho à?
Hồ Ngọc Nhu nghĩ, Tô thị rất đáng ghét, nhưng chè đậu xanh lại không có gì đáng ghét. Đưa tay chạm vào mép bình sứ trắng, rồi nhìn lên trời bên ngoài, cô hỏi: "Đại lão gia có cho người qua đưa tin, buổi tối về ăn không?"
Tú Vân đáp: "Chưa có ạ."
Trời lúc này đã chạng vạng, Chu Thừa Vũ còn chưa xử lí xong công vụ. đi ra ngoài chàng ta luôn ăn mặc kín kẽ, ước chừng trời nóng nực thế này,chè đậu xanh mát lạnh vừa vặn giúp chàng hạ nhiệt chút.
Hồ Ngọc Nhu quay qua ra lệnh cho Tú Vân, "Ngươi giục người qua hỏi một chuyến, ta có tiện qua bên gặp lão gia không, thời tiết này uống canh đậu xanh là vừa vặn, ta đem qua cho chàng một phần."
Tác giả có lời muốn nói: Đoán xem, ai sẽ uống chè đậu xanh?
không sai, hương hoàn toàn không phải vấn đề trọng đại, vấn đề trọng đại là chè đậu xanh!
Lời editor: Chương này đủ dài chưa mọi người (。•́ - •̀。)
Hồ Ngọc Nhu nhớ kỹ lời dặn của Chu Thừa Vũ, cũng thấy tiễn tới cửa là được rồi, nên chân ngừng lại, mỉm cười đáp:"Vậy thì được rồi, chiều mai muội sẽ chuẩn bị tốt bánh ngọt trái cây, cung kính đợi chờ Phương tỷ tỷ đại giá quang lâm."
Tiểu cô(30) nhà Phương thị còn là khuê nữ, con gái năm nay cũng chỉ mười một tuổi, tuổi tác đều không chênh lệch bao nhiêu. Thấy Hồ Ngọc Nhu dùng biểu cảm em gái nhỏ đáng yêu nói chuyện với nàng, trong lòng nàng bất giác xem nàng ta như cháu gái mình, lòng mềm nhũng.
(30)Tiểu cô: em gái chồng
"Được rồi!" nhanh chóng vào phòng, bên ngoài nóng quá.
Đưa tiễn Phương thị đi xong, A Quỳnh mang vẻ mặt nghiêm trọng tới báo cáo, "Phu nhân, ngày nay nô tỳ đến đó tới ba lần, chỉ có lần này đi qua đột ngột, rốt cuộc cũng gặp được Tú Vân. Tú Vân không bị bệnh gì cả, nhưng cái trán lại bị thương. Nô ty đi một vòng mới thăm dò được, hóa ra ngày hôm qua Tú Vân đến gặp lão phu nhân bên đấy, lúc về thì lấy tay che trán lại, nghe nói lúc ấy giữa kẽ ngón tay là một màu đỏ tươi."
Mặc dù A Quỳnh không hiểu nhiều quy củ, xưa nay cũng hay mít ướt, nhưng bản lĩnh của cô nàngkhông tệ chút nào. Mới tới Chu gia không bao lâu, mà nơi nào cô nàng cũng lăn lộn lànơi đó có người quen, muốn nghe được tin tức dễ như trở bàn tay.
Hồ Ngọc Nhu nghe xong hơi nghi ngờ, lẽ nào Chu lão phu nhân trách phạt Tú Vân chăng? A Quỳnh cũng hoàn toàn không có tí manh mối, nhưng cô nàng hơi lo lắng. "Chu lão phu nhân trông rất hiền lành tốt bụng, Tú Vân làm cái gì sai trái, mà Chu lão phu nhânphải trừng phạt nàng ta như thế?"
cô nàng nghe hạ nhân phòng Chu lão phu nhân bảo lúc ấy chỉ có bà và Tú Vân trong phòng, những kẻ khác bị điều đi chỗ xa, căn bản không thể tìm hiểu được có chuyện gì xảy ra. Chuyện này đâu thể nào đihỏi Chu lão phu nhân được, Tú Vân thì kiêu ngạo không chịu nói, manh mối tới đây coi như bị chặt đứt hoàn toàn.
Hồ Ngọc Nhu ngẫm nghĩ, cô không có ý định lúc này đi chất vấn Tú Vân. Mặc dù hiện nay Chu Thừa Vũlàm chỗ dựa cho cô, nhưng suy cho cùng cô ở Chu gia đứng còn chưa vững gót chân, mà Tú Vân và Tú Hương đều là người do mẹ chồng ban xuống,làm con dâu cô không thể quá đáng được.
Nếu Chu lão phu nhân không nói, tức là Tú Vân đã phạm lỗi, mà lỗi cũng không lớn. một khi Chu lão phu nhân đã che chở, thì cô không cần quan tâm tới.
cô hỏi A Quỳnh, "cô ta bị thương trên trán, bị thương có nặng không?"
"không nặng, đã thoa thuốc rồi, nô tỳ nhìn thấy có lẽ không phải cái gì đập trúng, hẳn là khấu đầu hoặc tự đập đầu vào cái gì đó, nếu mà chăm sóc cẩn thận có lẽ không để lại sẹo." Ngày hè không tốt để băng bó vết thương, thế nên A Quỳnh nhìn thấy được làm rất cẩn thận.
Hồ Ngọc Nhu gật đầu, nhớ tới tiện mồm bảo: "Chị nhớ trong của hồi môn có bình thuốc mỡ chuyên dùng trị sẹo, em cầm đưa qua đó đi, nhớ bảo nàng dưỡng bệnh cho thật khỏe, khi nào hoàn toàn khỏi hẵng tới đây hầu hạ."
A Quỳnh hơi do dự rồi tiến tới bên tai Hồ Ngọc Nhu, thì thầm, "Tiểu thư, chị làm gì tốt với nàng ta thế chứ, thuốc đó cũng không rẻ tí nào. Để trán nàng ta có sẹo, chẳng phải tốt hơn sao?"
Tú Vân và Tú Hương đều quá xinh đẹp, suốt ngày cứ mãi lắc lư trước mặt đại nhân, A Quỳnh nghĩ cônàng còn gấp hơn cả Hồ Ngọc Nhu.
Hồ Ngọc Nhu hiểu ý củaA Quỳnh, nên cũng thẳng thắn với cô nàng, "không có gì đáng ngại, đêm qua đại nhân đã nói rõ với chị, kêu ta thay hai cô ấy lựa chọn hôn sự rồi."
Ha! Hai nha đầu như hoa nha!
A Quỳnh ngạc nhiên quá đỗi há to mồm, sau đó thì cười ngây ngô hi hi ha ha, như hồi còn ở Hồ gia cười phấn khích tới ôm lắc lắc tay Hồ Ngọc Nhu, rồi vui sướng chạy đi tìm thuốc mỡ.
·
Ra khỏi tiểu viện đại phòng, Phương thị hơi ngẫm nghĩ, đi thẳng về phía nhị phòng tìm Tô thị.
Tô thị thấy nàng, trên mặt cười cười, nhưng xuất khẩu chứa gai, "Phương tỷ tỷ hôm nay sao rảnh rỗi ghé qua chỗ ta thế này, ta thấy chắc là đi thẳng từ đại phòng qua đây nhỉ, bây giờ trời đâu còn sớm nữa."
Trời không còn sớm nữa, thấm thoát đã tới chiều, nàng vốn muốn nhanh chóng về nhà lo cơm tối chuẩn bị ra sao nhưng lại lo lắng cho Tô thị, vì thế băng qua đây nói với nàng ta một tiếng, để nàng ta yên tâm.
Phương thị đang cười muốn mở miệng, nhưng lời tới đầu lưỡi lại cảm thấy có gì đó sai sai. Tô thị ăn nóikiểu này như thể trách nàng, là trách thế nào?
Nàng lắc đầu, ngón tay chỉ chỉ chỉ trán Tô thị, rồikhông thèm để ý phản ứng của Tô thị, tự mình tìm mộtchiếc ghế trong phòng ngồi xuống, "Muội đấy, miệng mồm đúng là chẳng buông tha ai, người ngoài đều thấy muội hào phóng thân thiện, là người ta không biết, chứ miệng muội y như lưỡi dao, lưỡi dao đâm thẳng vào lòng dạ người ta! "
Gương mặt tươi cười của Tô thị tắt hẳn, bước tới chỗ Phương thị ngồi xuống, xụ mặt nói:"Đây chẳng phải xem tỷ như tỷ ruột sao, nên mới để tỷ biết ta đây là hạng người gì? Chứ nếu là người khác, ta nào dám thẳng thắn như vậy, nhưng lại không ngờ được là tỷ tỷ đây,hôm nay cứ nán lại mãi ở đại phòng, bây giờ có vẻ không muốn đến chỗ ta nữa phải không?"
Phương thi biết Tô thị là một người chậm nhiệt, nàngphí công phu cả thời gian dài mới thân thiết được với Tô thị, xem Tô thị như em gái ruột. thật sự khi Tô thị ở trước mắt nàng rất thẳng thắn, với người ngoài là hoàn toàn khác biệt.
Phần khác biệt này khiến mối quan hệ của nàng và Tô thị bỏ đi lợi ích, là chân tình với nhau.
"Nhìn muội đi, dấm chua tràn cả ra ngoài này!" nàng buồn cười nói, “Tình cảm ta với muội thế nào mà muội còn không hiểu sao. Người khác có thể so sánh được sao? Có điều giờ ta tới tìm muội, thật đúng là vì chị dâu nhỏ của muội đấy. Ta nói cho muội biết, ta ở với nàng ta cả một buổi chiều, xem như cũng yên tâm, nàng ta là người tâm tư đơn thuần lại hiểu chuyện, muội không cần sầu lo nữa.”
Tâm tư đơn thuần lại hiểu chuyện?
Dáng vẻ ban nãy của Tô thị là giả, nàng ta tự nhiên biết lòng dạ Phương thị với nàng ta là thế nào, bạn bè qua lại hơn 5, 6 năm. Phương thị đối xử với cô như em gái ruột.
Nhưng bây giờ, nàng ta thực sự khó chịu, "Phương tỷ tỷ, tỷ nói gì?"
Phương thị thở dài, nói :"Ta trò chuyện với nàng ta tới chiều, tự nhiên có thể nhìn ra được, nàng ta suy nghĩ rất đơn giản, hơn nữa lại hiểu chuyện có lễ nghĩa. Điểm quan trọng nhất là mẹ kế của nàng ta chẳng dạy một chút bản lĩnh quản gia nào cả, cho nên nàng ta tuyệt đối không tranh được quyền quản gia với muội đâu."
Điều này làhiển nhiên, người ta có thể tha mạng để nàng ấy lớn lên, đã nhân hậu lắm rồi. Dẫu sao cũng đâu phải ruột thịt gì, sao còn phí hơi mà dạy dỗ nàng ấy làm chi, chỉ là... “ Phương tỷ tỷ, là chính tỷ nhìn ra được à? ”
Phương thị vỗ trán, sau đó dường như nhớ ra gì đó, nàng nói: "Coi ta đây này, chuyện quan trọng thế này mà ta quên nói cho muội biết, muội biết cớ sao ta ở bên đó lâu thế không?Là do Chu đại nhân bảo vị kia nhà ta nói cho biết, nhờ ta đến nhà giảng cho nàng ấy biết chút chuyện nhân tình tới lui, chuyện lễ tết này nọ. nói nghiêm túc chính là muốn ta dạy từ từ cho nàng ấy, nàng ấy mới dễ hiểu.”
Sắc mặt Tô thị nhất thời thay đổi, mấy chuyện đó….đó là những chuyện mà ngày thường nàng ta xử lý. Hồ Ngọc Nhu không hiểu, hỏi nàng ta mới đúng, vậy mà đi hỏi học người ngoài?
Là sợ nàng ta không dạy sao?
Hay là nói, là gai mắt nàng ta, nên mới học với người khác.Sau này nếu hiểu biết hết rồi, thì còn chờ gìnữa mà không đoạt quyền quản giả của nàng ta?
Suy cho cùng là con gái thương gia, mí mắt khó tránh quá nông cạn! Phương thị chỉ là con gái tú tài bình thường, thậm chí có chút bãn lĩnh đó cũng chỉ là phu nhân Huyện thừa nhỏ bé, còn nàng là đích nữ của Chính tứ phẩm Lại bộ thị lang, bỏ gần tìm xa, đúng là chuyện buồn cười!
Mặc dù Phương thị là người thông minh, nhưng vì quan hệ thắm thiết với Tô thị mấy năm qua, lại thêm trong lòng cứ nhớ mãi chuyện nhà, thế nên hoàn toàn không phát hiện Tô thị khác thường. Nàng nóithêm vài chuyện lặt vặt, uống thêm ly trà nhỏ, liền vội vã cáo từ.
Mà sau khi nàng rời khỏi, gương mặt Tô thị tức giận tới trắng xanh, ly trà đã được nâng lên cao, cuối cùng nàng ta vẫn thả xuống.
Mẹ nàng từng nói, vui buồn không được lộ ra, sẽ khiến người ta nhìn thấu tâm tư mình. Bằng cách này, khi nhà ngươi muốn làm chuyện gì đó, người khác mới không phát hiện ra, cũng không liên tưởng tới bản thân ngươi.
Hít thở sâu mấy bận, nàng cũng bình tĩnh lại, gọi Khổng ma ma vào. "Ma ma, sáng mai bà nhớ nhắc ta, sáng mai chúng ta ra ngoài sớm."
·
Trán Tú Vân bị thương không nặng, lại có thuốc mỡ của Hồ Ngọc Nhu bôi vào, nên nàng chỉ nghỉ ngơi ba ngày, rồi tới đây hầu hạ.
Hồ Ngọc Nhu ngay cả nhắc của không nhắc, nhưng Tú Vân lại tìm cơ hội nói lời cảm ơn. Tuy nói nàng đitìm Chu lão phu nhân là vì muốn tốt cho phu nhân, nhưng phu nhân không hề hay biết, hơn nữa trong đó còn chứa chấp tâm tư ích kỉ của chính mình, nên lần này nàng thật lòng cảm nhận tấm lòng của Hồ Ngọc Nhu.
Hồ Ngọc Nhu không thèm quan tâm, Tú Vân không nói, cô không hỏi.
Hai ngày nay cô cực kì bận rộn, một bên học với Phương thị, bên còn lại nói chuyện yêu đương với Chu Thừa Vũ. Đặc biệt là cứ đêm đến là cô cứ xoắn xuýt có nên chủ động “bị ăn” hay không, nên tạm thời không có thời gian để ý tới hôn sự của Tú Vân và Tú Hương.
cô nghĩ tới nghĩ lui tới Tết Trung Thu, Chu Thừa Vũ thân là quan huyện lệnh huyện Trường Châu, thời điểm này có lẽ có rất nhiều người đem quà cáp tới cửa tặng lễ, nhận hay không thì không nhất thiết, nhưng gặp thì hẳn là phải gặp. Ngoài ra, các quản sự các cửa hàng điền trang của Chu Thừa Vũ và quản sự quản lý của hồi môn của chính cô hẳn là sẽ tới biếu quà.
Thời gian này cô phải tìm hiểu cho tốt, xong xuôi lại hỏi xem Tú Vân và Tú Hương thích kiểu người gì, có A Quỳnh nữa, hôn sự của A Quỳnh cô càng phải chọn lựa kĩ hơn. nói tới A Quỳnh, cô nhớ cô nàng còn lớn hơn cô một tuổi, nhiều nhất thì lưu cô nàng thêm một hoặc hai năm nữa, cũng nên thả cô nàng lập gia đình là vừa.
Hôm đó, bởi do Phương thị bận chuyện không qua được nên cô chẳng cần vội vàng gì. Vì quá mệt mỏi với suy nghĩ nhiều nên giữa trưa cô nghỉ ngơi một lát. A Quỳnhhầu hạ bên ngoài cũng hơi buồn ngủ, thấy thế Tú Vân nói với Tú Hương một tiếng, vội chạy qua nhị phòng.
Ngay trước mặt Khổng ma ma, Tô thị chia canh đậu xanh uống buổi trưa thành 2 phần, một phần đổ vào bình sứ trắng nhỏ đưa cho Tú Vân, "Ngươi sang đây một chuyến, nếu đi về tay không e rằng khôngtốt, vừa vặn trời nóng, canh đậu xanh này được phòng bếp đưa lên không tệ, ngươi mang về cho đại tẩu nếm thử.”
Tú Vân ngay lập tức cho Tô thị ánh mắt biết ơn và bái phục, nhị phu nhân quả thật suy nghĩ quáchu đáo. Tuy nhiên, nàng sờ vào gói hương Khổng ma ma vừa dúi vào tay, lòng nàng hơi lo lắng.
"Nhị phu nhân, Khổng ma ma, liệu có cách khác không? Hương này, phu nhân nhà ta không có thói quen huân hương, đại lão gia thì càng không, nếu đột nhiên huân lên, sợ bọn họ nghi ngờ." Nàng nóira.
Trong lòng Tô thị âm thầm nói, ta chính là muốn để họ phát hiện ra ngươi thì có.
Nếu chuyện này không bị phát giác, sau này lúc Hồ Ngọc Nhu sinh ra đứa con không bình thường, muốntiến hành điều tra ra, thì có vật tế mà thế mạng chứ.
Khổng ma ma nghe mẹ chồng phân phó làm, đương nhiên mẹ chồng sao có ý hại con mình chứ, mà nàng cũng không muốn trong nhà rối tung rối mù. Sở dĩ Tú Vân này rất tốt, chỉ là một nha đầu khônglàm được di nương, nên sinh lòng ghen ghét với phu nhân và làm ra chuyện sai trái. Là một chuyện không thể bình thường hơn nữa.
không đợi Tô thị mở miệng, Khổng ma ma dành lên tiếng:"Có thuốc, trực tiếp bỏ vào cháo hoặc trong trà, nhưng làm tổn thương cơ thể. Hương này ngươi làm theo lời ta nói, trước tiên, ngươi huân ở phòng ngươi để dính vào người, sau đó đi một vòng trước mặt đại laõ gia và phu nhân, về lại lắm nước lạnh thìổn cả. Giờ mùa hè trời rất nóng, tắm nước lạnh cũng chẳng tổn hại thân thể chút nào."
A Quỳnh có chút không vui, nhưng quả thật không thể nào lấy thân thể của đại lão gia và phu nhân làm trò đùa. Nhỡ may màcó gì đó, dùmấy cái mạng nhỏ bé của nàng cũng không đủ đền.
“Vậy thì tốt, nô tỳ trở lại trước.” nàng đáp ứng, bưng chè đậu xanh kèm gói hương về.
Khi Hồ Ngọc Nhu tỉnh lại trời đã ngã về tây, chỉnh đốn gọn gàng rồi ra.cô thấy trên bàn có bình sứ hoa mai đua nở để trong tô, cô mở ra nhìn, thấy bên trong đã là chè đậu xanh đã lạnh.
Mùa hè này nóng tàn nhẫn thật, uống một chút chè đậu xanh có thể hạ nhiệt, cô còn đang nghĩ ai lại có lòng như vậy, chuẩn bị đổ ra uống, thì Tú Vân từ bên ngoài bước vào.
"Phu nhân ngài đã thức, chè đậu xanh này là buổi trưa nhị phu nhân gọi nô tỳ qua lấy, nô tỳ thấy người còn đang ngủ liền lấy băng đông lạnh để vào, lúc này uống vào vừa kịp." Nàng nói, lập tức đi lấy cái chén nhỏ đem tới, "Nô tỳ đổ cho ngài nếm thử?"
Tô thị cho à?
Hồ Ngọc Nhu nghĩ, Tô thị rất đáng ghét, nhưng chè đậu xanh lại không có gì đáng ghét. Đưa tay chạm vào mép bình sứ trắng, rồi nhìn lên trời bên ngoài, cô hỏi: "Đại lão gia có cho người qua đưa tin, buổi tối về ăn không?"
Tú Vân đáp: "Chưa có ạ."
Trời lúc này đã chạng vạng, Chu Thừa Vũ còn chưa xử lí xong công vụ. đi ra ngoài chàng ta luôn ăn mặc kín kẽ, ước chừng trời nóng nực thế này,chè đậu xanh mát lạnh vừa vặn giúp chàng hạ nhiệt chút.
Hồ Ngọc Nhu quay qua ra lệnh cho Tú Vân, "Ngươi giục người qua hỏi một chuyến, ta có tiện qua bên gặp lão gia không, thời tiết này uống canh đậu xanh là vừa vặn, ta đem qua cho chàng một phần."
Tác giả có lời muốn nói: Đoán xem, ai sẽ uống chè đậu xanh?
không sai, hương hoàn toàn không phải vấn đề trọng đại, vấn đề trọng đại là chè đậu xanh!
Lời editor: Chương này đủ dài chưa mọi người (。•́ - •̀。)
Danh sách chương