Chân trước Hồ Lĩnh mang vẻ mặt buồn rầu rời khỏi, chân sau Văn di nươngliền lên tiếngmuốn đi.
Tiết thị lạnh lùng nhìn Hồ Ngọc Tiên, nói: "Lời gì nên nói, lời gì không nên nói, ta nghĩ lòng các người hiểu rõ. Nếu lão gia mà biết gì đó, ta không tìm ai cả, chỉ cần tìm Hồ Nam!"
Hồ Nam là con trai út của Văn di nương, năm nay lên tám, đã chuyển ra ngoại viện ở.
Văn di nương hiểu, dù Hồ Lĩnh có tình cảm với Tiết thị hay không thì còn đệ đệ nhà mẹ đẻ Tiết thị chống lưng, đây là cơ sở để bảo vệ địa vị Tiết thị không thể lay chuyển được. Nếu nàng đối nghịch với Tiết thị, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
“Phu nhân sao nói vậy, thiếp thân đâu biết cái gì, muốn nói cũng đâu có cách nào để nói ạ.”. Nàng cười làm lành nói.
Lúc này Tiết thị mới mất kiên nhẫn khoát tay.
Bọn họ vừa rời đi, mắt Hồ Ngọc Uyểnđảo một vòng, đi tới kéo Tiết thị, "Nương, người lại để cha đi ra ngoài như thế này, lát nữa nếu ông ấy thực sự đưa con qua Chu gia thì làm sao bây giờ? Con khôngquan tâm, chết con cũng không đi! "
Tiết thị hận chết đứa con gái ngu xuẩn này mà.
Bà dí tay mạnh vào trán Hồ Ngọc Uyển, lúc này mới nói: "đã dặn con rồi, cái gì cũng phải nghe nương, có nương ở đây đảm bảo cho con cầu được ước thấy! Vậy mà con đây, trước tiên suýt bị Hồ Ngọc Tiên phát hiện. Sau lại chọc cho cha con ghét, nghĩ đi nếu mà cha condùng đầu óc thêm chút nữa thì chuyện này không kết thúc như hiện tại đâu! "
Hồ Ngọc Uyểnchả để ý: "Biết thì biết, có cữu cữu ở đây, sợ gì chứ?"
Có cữu cữu ở đây ngay cả Chu huyện lệnh còn không phải sợ, cần gì sợ cha biết chứ? Mặc dù vô cùng yêu thương đứa con gái này, nhưng thấy thái độ con gái quáthờ ơ, lại nghĩ chính mình vì chuyện này mà lo lắng sợ hãi mấy ngày liền ngủ không yên giấc.Trong nháy mắt bà không kìm được lửa giận trong lòng, bản nănggiơ tay ra. một cái tát rơi trên má Hồ Ngọc Uyển.
"Ba" một tiếng giòn tang, Hồ Ngọc uyển choáng váng cả người.
Từ nhỏ đến lớn, nàng muốn cái gì đều có cái đó, đây là lần đầu tiên bị đánh! Miệng nàng vừa mở, muốn khóc la liền.
Tiết thị hạ giọng, lạnh lùng nói: "Cữu cữu ngươi, có cữu cữu người thì còn có mợ của ngươi, một chuyện hai chuyện đều là rắc rối, số lần càng nhiều, ngươi nhìn cho rõ cữu cữu ngươi còn muốn giúp chúng ta nữa không! Huống hồ chuyện lần này, ngươi thật lòng là cho đây là chuyện nhỏ sao? Chu Thừa Vũ đó mặc dù chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ, nhưng ngươi có biết ai đang đứng sau hắn không? Lần này ta tốn nhiều tâm tư như vậy, chính là nghĩ tốt nhất là không nên kinh động đến cữu cữu của ngươi. Bằng không chọc giận đến Chu Thừa Vũ, ngay cả cữu cữu ngươi cũng chả cứu được chúng ta đâu! "
Nếu Hồ Ngọc Uyển không phải trước đó đòi sống đòi chết, Tiết thị sẽ không tạo ra sai lầm ngu xuẩn như thế. Trong mấy ngày nay, bà lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, một mặt sợ Chu gia bên kia cóđộng tĩnh gì, một mặt sợ Hồ Lĩnh sẽ tìm ra manh mối gì đó.
"Đó là, chuyện này nếu thật sự thuận thuận lợi lợi mà xong, tốt, tiếp đến tất nhiên là ngươi được gả ngàn tốt vạn tốt, nhưng ngươi có nghĩ cho ta với đệ đệ ngươi thì có được gì không? Ta phải ở lại Hồ gia này suốt đời, đệ đệ ngươi phía sau còn một gã Hồ Nam nữa đấy." Bà nghĩ tới đứa con gái tùy hứng làm bậy, không có chút nào để ý tới bà. Đáy lòng Tiết thị cũng sinh ra mấy phần chua xót.
May mắn thay, Hồ Ngọc Nhubị bà nuôi dưỡng ra tính tình nhu nhược, bằng không bà không thể tưởng tượng ra những gì bàphải đối mặt sau khi sự việc bị phơi bày.
Hồ Ngọc Uyển vị đánh choáng váng, song cũng bị mắng đến ngây người.
Tiết thịkhông lòng dạ nào nói nữa, kéo nàng ấy: "Đứng dậy về phòng đi. không có ta phân phó, ngươi không được phép nói, không cho phép ngươi ra ngoài!"
Hồ Lĩnh bên nàythì không được thuận lợi.
Chuyện hậu trạch Huyện nha há có thể dễ hỏi thăm như vậy. Tới trưa, hai bữa cơm ông còn chưa ăn tới khi bụng réo vang mới lếch về nhà. Vốn không muốn tới chỗ Tiết thị, nhưng nghĩ việc này không thể để nó như vậy mà xong được, rốt cuộc vẫn là qua bên đó.
Tiết thị nhìn sắc mặt ông, biết rằng mọi chuyện chắc không ổn, nên bà không nói gì cả.
Hồ Lĩnh nghĩ tới chuyện tốt trưởng nữ làm, đối với thê tử quả thực khó ngóc đầu lên được,"Nguyệt Thu, chuyện hậu trạch huyện nha ta không nghe được gì cả, nàng nói ......nàng nói bây giờ chúng ta nên làm cái gì mới tốt đây?"
Đôi mắt Tiết thị sưng phồng như quả hạc đào, Hồ Lĩnh nói xong, bà chỉ thở dài.
"Nếu là vậy, có lẽ A Nhu không nóirõ chân tướng với Chu đại nhân, mà Chu
gia ban đầu chỉ có Chu lão phu nhân với nha đầu bên người gặp qua A Uyển, sợ là tới giờ còn chưa phát hiện." Bà vừa nói vừa nghẹn ngào, "Là A Uyển nhà chúng ta không có phúc phận đó, chuyện dưới mắt đã thành kết cục đã định. Nếu là A Nhu sống tốt, thì cứ để vậy đi! ”
Hồ Lĩnh liền giật mình, "Đây, sao để vậy được?" một mối hôn nhân tốt, nếu cứ cho trưởng nữ dễ dàng đoạt được, ông làm cha như vậy sao có thể đối mặt với tam nữ nhi?
Tiết thị cười khổ thở dài, "Lão gia là lo lắng Chu đại nhân trách tội A Nhu sao? Ta cũng nghĩ đến, nhưng bên kia còn không lên tiếng, tức là A Nhu có chút bản lĩnh. Nếu đã vậy, chúng ta trước hết cũng giấu đi, tới khi A Nhu được Chu đại nhân sủng ái chúng ta mới đem chân tướng nói ra. Lúc đó chắc Chu đại nhân không nỡ trách tội A Nhu đâu. "
"Nguyệt Thu!" Hồ Lĩnh tiến lên hai bước, nắm chặt tay Tiết thị, nhất thời cảm động không biết nói gì.
Tiết thị nói: "Ta đã gả cho lão gia, con của lão gia chính là con của ta, A Nhu hay A Uyển, với ta đều như nhau. Nếu nàng được hạnh phúc, ta làm mẫu thân cũng vui vẻ mấy phần."
Cảm động đi qua Hồ Lĩnh tỉnh táo lại, lắc đầu và nói :"không được, nếu chúng ta không nói, chuyện này tương đương với gạt hôn. Ngày sau Chu đại nhân biết chân tướng, thậm chí đã yêu thích A Nhu, nhưng đối với chúng thì thì sẽ nổi giận gấp đôi. "
Hơn nữa, trưởng nữ xem tam nữ nhi là kẻ thù, ghét Tiết thị, ông sợ lúc đó trưởng nữ bịa lung tung. Chưa kể nàng không nói cướp hôn sự này, mà là người khác tính kế, vậy coi như nguy. Những lời này không thể nói thẳng cho Tiết thị, nhưng nếu trưởng nữ làm thế, vậy thì đâu thể chuyện gì tốt đều để cho nàng, tránh cho nàng tham lam vô độ, một tấc lại một thước không biết sợ trời cao đất rộng là gì.
Tiết thị thuận theo hỏi: "Làm thế nào mới phải đây?"
Hồ Lĩnh nói: "Chúng ta trước cứ giả như chưa biết chuyện gì. Chờ ba ngày lại mặt mới thấy sai người, liền nói thẳng với Chu đại nhân!"
Ngược lại Tiết thị lo lắng, "vậy vạn nhất... Chu đại nhân với A Uyển..."
Tỷ muội cùng hầu chung chồng, nhắc tới quả là chuyện khiến người ta kinh tởm. Tam nữ nhi coi như bị thiệt thòi lớn, ngàn vạn không thể để nàng bị người ta phỉ nhổ. Còn như trưởng nữ ở đó, cho dùnàng làm sai cỡ nào, cuối cùng cũng chỉ là đứa trẻ đáng thương từ nhỏ không có mẹ, làm cha chỉ có thể tha thứ cho nàng một lần. Cho nên không thể để nàng về, ngày sau ở Chu gia khổ sở mà sống.
Hồ Lĩnh nhân tiện nói: “Ta sẽ không đáp ứng chuyện này, ta không thể để cả hai đứa con gái đều đưa qua Chu gia. Chu đại nhân nếu có thể hiểu được, ta sẽ cho của hồi môn A Nhu thêm ba phần. Nếu ngài ấy không thông, vậy thì đưa A Nhu về, sau này kiếm cho nàng một gia đình gả đi là tốt rồi. Còn A Uyển, ta thật lòng không nỡ.”
Chính Chu đại nhân có thể ngậm bồ hòn(23) nuốt trôi được, thì sao mà không biết xấu hổ nhận thêm ba phần hồi môn. Còn nếu hắn ngậm bồ hòn này không vô, sự trong sạch Hồ Ngọc Nhu không còn, danh tiếng bị phá hư, Triệu gia đương nhiên không thèm đứa con dâu như vậy, vừa vặn muốn gả đi đâu thìgả.
(23) Ngậm bồ hòn: phải nhẫn nhục chịu đựng điều cay đắng (tựa như phải ngậm bồ hòn), mà bề ngoài vẫn phải tỏ ra vui vẻ.
Ngược lại ăn khớp với dự định của Tiết thị trước đó.
Trong lòng bà hài lòng, trên mặt lại giống như vừa nhớ tới. "Chuyện đã vậy rồi. Triệu gia bên kia, dù sao chúng ta cũng nên cho muội muội một lời giải thích mới phải."
Triệu gia! Haiz, trưởng nữ đúng là đứa phiền phức, rõ là bản thân mình đi rồi, nhưng để lại một mớ chuyệnphiền lòng cho người khác!
"Để sau ba ngày lại mặt rồi tính, chỉ có thể nói riêng với muội muội thôi. Mắt thấy Tịch Nghiêm sắp tới thi hương rồi, ngoài miệng đừng nói gì để thằng bé phân tâm.". Nhớ tới cháu trai và muội muội, trong lòng Hồ Lĩnh áy náy cực kì.
Trưởng nữ không thể gả rồi, Tịch Nghiêm bên đó làm sao bây giờ?
Tam nữ nhi... sau lưng Tam nữ nhi có cậu em vợ, gả cho Tịch Nghiêm thì gả quá thấp, không khỏi quá uất ức.
Mặt trời đã xuống núi, những chiếc đèn lồng đỏ trong tiểu viện dần dần sáng lên.
Tú Vân nhanh chóng đi đến cửa phòng,nhẹ giọng nói: "Phu nhân, đã tới giờ cơm tối, người muốn ăn gì ạ, nô tỳ đến phòng bếp bưng lên."
Hồ Ngọc Nhu ngây ngốc một ngày cũng hoàn hồn lại, trong bụng hơi nghi ngờ, tân nương cửa mới vào cửa một ngày, chả lẽ một bữa cơm cũng chả ăn cùng được sao? Hoặc là nói, đây là do Chu Thừa Vũ căn dặn, bởi vì sớm hay muộn cũng đưa cô đi, nên bớt tiếp xúc lúc nào thì bớt lúc ấy à?.
Nghĩ nghĩ, Hồ Ngọc Nhu không thèm ăn chút nào.
A Quỳnh thấy vậy, đành phải đi ra nói với Tú Vân:"Tú Vân tỷ nhìn xem có gì, tùy ý mang đến hai món chay, với thêm bát cháo là đủ rồi"
Tú Vân cười trả lời: "Tốt, vậy ta đi trước."
Quay vào phòng, A Quỳnh khuyên Hồ Ngọc Nhu, "Tiểu thư, dù lòng người khó chịu, cũng nên ăn gì đó, nếu không thân thể khôngchịu được."
A Quỳnh đâu biết tâm tư Hồ Ngọc Nhu, chỉ cho rằng cô còn lấn cấn về Triệu Tịch Nghiêm.
Hồ Ngọc Nhu cũng không muốn nói với cô ấy,lòng dạ thay đổi quá nhanh, nói ra mọi người sẽ chỉ nghi ngờ. Đặc biệt, A Quỳnh, người luôn luôn ở cạnh tiểu nguyên chủ,hiểu rõ tiểu nguyên chủ nhất. cô hiệntại chỉ có thể cố gắng thể hiện ra vẻ đau buồn, tránh nói chuyện, sợ rằng lộ ra sai sót bất cứ lúc nào.
May làlúc này cô thực sự đangbị nghẹn trong lòng, không cần phải giả bộ.
Đầu gật nhẹ, cô nói: "Ta đã biết, em theo tôi cả một ngày, đi xuống đi. Lát nữa tôi ăn cơm, em qua dọn dẹp là được."
Đuổi A Quỳnh đi rồi, Hồ Ngọc nhuthừa dịp trời tối đi lên phòng trên.
Vừa những chiếc đèn lồng đỏ treo trên trong tiểu việnvừa âm thầm suy nghĩ, buổi trưa Chu Thừa Vũ cũng không quay lại, đêm nay sợ cũng không trở về rồi. anh ta nghĩ trả mình về dĩ nhiên sẽ khôngmuốn tiếp xúc với mình, cũng không biết biểu hiện sáng nay của mình có hữu dụng hay không, nếu vô dụng…không biết có nên cầu xin anh ta không nhỉ.
Mặc kệ thế nào cô cũng không muốn về Hồ gia. cô có thể cầu xin anh ta làm chỗ dựa cho mình, để mang A Quỳnh và Quản ma ma ra ngoài sống không nhỉ? Nếu muốn ở lại huyện Trường Châu mà nói, có chỗ dựa là quan phụ mẫu một huyện, hẳn là không ai dám bắt nạt cô ấy chứ.
Suy nghĩ miên man, cô cứ vậy đã ở ngoài cửa tiểu viện.
Đúng lúc này truyền ra giọng Tú Vân: "Phu nhân hai bữa đều không ăn, buổi tối chỉ muốn ăn đồ thanh đạm với cháo, nô tỳ xem phu nhân có vẻ không được vui."
Tiếp đến, là âm thanh Chu Thừa Vũ thở dài nói, "Biết rồi, đưa đi"
P/S: chưa thấy ông cha nào mà khốn kiếp vậy luôn (╬ ̄皿  ̄). tên của nam phụ hồi đầu là Triệu Tịch Nghiêm, sau lại thấy là Triệu Tịch Ngôn, gần cuối chính văn là Triệu Tịch Nghiêm, ra phiên ngoại lại là Triệu Tịch Ngôn. Nhức đầu quớ, mình chỉnh lại cho nó hòa hợp từ đầu tới cuối là Triệu Tịch Nghiêm nhé, đừng ai bắt lỗi cả 囧 囧
Tiết thị lạnh lùng nhìn Hồ Ngọc Tiên, nói: "Lời gì nên nói, lời gì không nên nói, ta nghĩ lòng các người hiểu rõ. Nếu lão gia mà biết gì đó, ta không tìm ai cả, chỉ cần tìm Hồ Nam!"
Hồ Nam là con trai út của Văn di nương, năm nay lên tám, đã chuyển ra ngoại viện ở.
Văn di nương hiểu, dù Hồ Lĩnh có tình cảm với Tiết thị hay không thì còn đệ đệ nhà mẹ đẻ Tiết thị chống lưng, đây là cơ sở để bảo vệ địa vị Tiết thị không thể lay chuyển được. Nếu nàng đối nghịch với Tiết thị, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
“Phu nhân sao nói vậy, thiếp thân đâu biết cái gì, muốn nói cũng đâu có cách nào để nói ạ.”. Nàng cười làm lành nói.
Lúc này Tiết thị mới mất kiên nhẫn khoát tay.
Bọn họ vừa rời đi, mắt Hồ Ngọc Uyểnđảo một vòng, đi tới kéo Tiết thị, "Nương, người lại để cha đi ra ngoài như thế này, lát nữa nếu ông ấy thực sự đưa con qua Chu gia thì làm sao bây giờ? Con khôngquan tâm, chết con cũng không đi! "
Tiết thị hận chết đứa con gái ngu xuẩn này mà.
Bà dí tay mạnh vào trán Hồ Ngọc Uyển, lúc này mới nói: "đã dặn con rồi, cái gì cũng phải nghe nương, có nương ở đây đảm bảo cho con cầu được ước thấy! Vậy mà con đây, trước tiên suýt bị Hồ Ngọc Tiên phát hiện. Sau lại chọc cho cha con ghét, nghĩ đi nếu mà cha condùng đầu óc thêm chút nữa thì chuyện này không kết thúc như hiện tại đâu! "
Hồ Ngọc Uyểnchả để ý: "Biết thì biết, có cữu cữu ở đây, sợ gì chứ?"
Có cữu cữu ở đây ngay cả Chu huyện lệnh còn không phải sợ, cần gì sợ cha biết chứ? Mặc dù vô cùng yêu thương đứa con gái này, nhưng thấy thái độ con gái quáthờ ơ, lại nghĩ chính mình vì chuyện này mà lo lắng sợ hãi mấy ngày liền ngủ không yên giấc.Trong nháy mắt bà không kìm được lửa giận trong lòng, bản nănggiơ tay ra. một cái tát rơi trên má Hồ Ngọc Uyển.
"Ba" một tiếng giòn tang, Hồ Ngọc uyển choáng váng cả người.
Từ nhỏ đến lớn, nàng muốn cái gì đều có cái đó, đây là lần đầu tiên bị đánh! Miệng nàng vừa mở, muốn khóc la liền.
Tiết thị hạ giọng, lạnh lùng nói: "Cữu cữu ngươi, có cữu cữu người thì còn có mợ của ngươi, một chuyện hai chuyện đều là rắc rối, số lần càng nhiều, ngươi nhìn cho rõ cữu cữu ngươi còn muốn giúp chúng ta nữa không! Huống hồ chuyện lần này, ngươi thật lòng là cho đây là chuyện nhỏ sao? Chu Thừa Vũ đó mặc dù chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ, nhưng ngươi có biết ai đang đứng sau hắn không? Lần này ta tốn nhiều tâm tư như vậy, chính là nghĩ tốt nhất là không nên kinh động đến cữu cữu của ngươi. Bằng không chọc giận đến Chu Thừa Vũ, ngay cả cữu cữu ngươi cũng chả cứu được chúng ta đâu! "
Nếu Hồ Ngọc Uyển không phải trước đó đòi sống đòi chết, Tiết thị sẽ không tạo ra sai lầm ngu xuẩn như thế. Trong mấy ngày nay, bà lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, một mặt sợ Chu gia bên kia cóđộng tĩnh gì, một mặt sợ Hồ Lĩnh sẽ tìm ra manh mối gì đó.
"Đó là, chuyện này nếu thật sự thuận thuận lợi lợi mà xong, tốt, tiếp đến tất nhiên là ngươi được gả ngàn tốt vạn tốt, nhưng ngươi có nghĩ cho ta với đệ đệ ngươi thì có được gì không? Ta phải ở lại Hồ gia này suốt đời, đệ đệ ngươi phía sau còn một gã Hồ Nam nữa đấy." Bà nghĩ tới đứa con gái tùy hứng làm bậy, không có chút nào để ý tới bà. Đáy lòng Tiết thị cũng sinh ra mấy phần chua xót.
May mắn thay, Hồ Ngọc Nhubị bà nuôi dưỡng ra tính tình nhu nhược, bằng không bà không thể tưởng tượng ra những gì bàphải đối mặt sau khi sự việc bị phơi bày.
Hồ Ngọc Uyển vị đánh choáng váng, song cũng bị mắng đến ngây người.
Tiết thịkhông lòng dạ nào nói nữa, kéo nàng ấy: "Đứng dậy về phòng đi. không có ta phân phó, ngươi không được phép nói, không cho phép ngươi ra ngoài!"
Hồ Lĩnh bên nàythì không được thuận lợi.
Chuyện hậu trạch Huyện nha há có thể dễ hỏi thăm như vậy. Tới trưa, hai bữa cơm ông còn chưa ăn tới khi bụng réo vang mới lếch về nhà. Vốn không muốn tới chỗ Tiết thị, nhưng nghĩ việc này không thể để nó như vậy mà xong được, rốt cuộc vẫn là qua bên đó.
Tiết thị nhìn sắc mặt ông, biết rằng mọi chuyện chắc không ổn, nên bà không nói gì cả.
Hồ Lĩnh nghĩ tới chuyện tốt trưởng nữ làm, đối với thê tử quả thực khó ngóc đầu lên được,"Nguyệt Thu, chuyện hậu trạch huyện nha ta không nghe được gì cả, nàng nói ......nàng nói bây giờ chúng ta nên làm cái gì mới tốt đây?"
Đôi mắt Tiết thị sưng phồng như quả hạc đào, Hồ Lĩnh nói xong, bà chỉ thở dài.
"Nếu là vậy, có lẽ A Nhu không nóirõ chân tướng với Chu đại nhân, mà Chu
gia ban đầu chỉ có Chu lão phu nhân với nha đầu bên người gặp qua A Uyển, sợ là tới giờ còn chưa phát hiện." Bà vừa nói vừa nghẹn ngào, "Là A Uyển nhà chúng ta không có phúc phận đó, chuyện dưới mắt đã thành kết cục đã định. Nếu là A Nhu sống tốt, thì cứ để vậy đi! ”
Hồ Lĩnh liền giật mình, "Đây, sao để vậy được?" một mối hôn nhân tốt, nếu cứ cho trưởng nữ dễ dàng đoạt được, ông làm cha như vậy sao có thể đối mặt với tam nữ nhi?
Tiết thị cười khổ thở dài, "Lão gia là lo lắng Chu đại nhân trách tội A Nhu sao? Ta cũng nghĩ đến, nhưng bên kia còn không lên tiếng, tức là A Nhu có chút bản lĩnh. Nếu đã vậy, chúng ta trước hết cũng giấu đi, tới khi A Nhu được Chu đại nhân sủng ái chúng ta mới đem chân tướng nói ra. Lúc đó chắc Chu đại nhân không nỡ trách tội A Nhu đâu. "
"Nguyệt Thu!" Hồ Lĩnh tiến lên hai bước, nắm chặt tay Tiết thị, nhất thời cảm động không biết nói gì.
Tiết thị nói: "Ta đã gả cho lão gia, con của lão gia chính là con của ta, A Nhu hay A Uyển, với ta đều như nhau. Nếu nàng được hạnh phúc, ta làm mẫu thân cũng vui vẻ mấy phần."
Cảm động đi qua Hồ Lĩnh tỉnh táo lại, lắc đầu và nói :"không được, nếu chúng ta không nói, chuyện này tương đương với gạt hôn. Ngày sau Chu đại nhân biết chân tướng, thậm chí đã yêu thích A Nhu, nhưng đối với chúng thì thì sẽ nổi giận gấp đôi. "
Hơn nữa, trưởng nữ xem tam nữ nhi là kẻ thù, ghét Tiết thị, ông sợ lúc đó trưởng nữ bịa lung tung. Chưa kể nàng không nói cướp hôn sự này, mà là người khác tính kế, vậy coi như nguy. Những lời này không thể nói thẳng cho Tiết thị, nhưng nếu trưởng nữ làm thế, vậy thì đâu thể chuyện gì tốt đều để cho nàng, tránh cho nàng tham lam vô độ, một tấc lại một thước không biết sợ trời cao đất rộng là gì.
Tiết thị thuận theo hỏi: "Làm thế nào mới phải đây?"
Hồ Lĩnh nói: "Chúng ta trước cứ giả như chưa biết chuyện gì. Chờ ba ngày lại mặt mới thấy sai người, liền nói thẳng với Chu đại nhân!"
Ngược lại Tiết thị lo lắng, "vậy vạn nhất... Chu đại nhân với A Uyển..."
Tỷ muội cùng hầu chung chồng, nhắc tới quả là chuyện khiến người ta kinh tởm. Tam nữ nhi coi như bị thiệt thòi lớn, ngàn vạn không thể để nàng bị người ta phỉ nhổ. Còn như trưởng nữ ở đó, cho dùnàng làm sai cỡ nào, cuối cùng cũng chỉ là đứa trẻ đáng thương từ nhỏ không có mẹ, làm cha chỉ có thể tha thứ cho nàng một lần. Cho nên không thể để nàng về, ngày sau ở Chu gia khổ sở mà sống.
Hồ Lĩnh nhân tiện nói: “Ta sẽ không đáp ứng chuyện này, ta không thể để cả hai đứa con gái đều đưa qua Chu gia. Chu đại nhân nếu có thể hiểu được, ta sẽ cho của hồi môn A Nhu thêm ba phần. Nếu ngài ấy không thông, vậy thì đưa A Nhu về, sau này kiếm cho nàng một gia đình gả đi là tốt rồi. Còn A Uyển, ta thật lòng không nỡ.”
Chính Chu đại nhân có thể ngậm bồ hòn(23) nuốt trôi được, thì sao mà không biết xấu hổ nhận thêm ba phần hồi môn. Còn nếu hắn ngậm bồ hòn này không vô, sự trong sạch Hồ Ngọc Nhu không còn, danh tiếng bị phá hư, Triệu gia đương nhiên không thèm đứa con dâu như vậy, vừa vặn muốn gả đi đâu thìgả.
(23) Ngậm bồ hòn: phải nhẫn nhục chịu đựng điều cay đắng (tựa như phải ngậm bồ hòn), mà bề ngoài vẫn phải tỏ ra vui vẻ.
Ngược lại ăn khớp với dự định của Tiết thị trước đó.
Trong lòng bà hài lòng, trên mặt lại giống như vừa nhớ tới. "Chuyện đã vậy rồi. Triệu gia bên kia, dù sao chúng ta cũng nên cho muội muội một lời giải thích mới phải."
Triệu gia! Haiz, trưởng nữ đúng là đứa phiền phức, rõ là bản thân mình đi rồi, nhưng để lại một mớ chuyệnphiền lòng cho người khác!
"Để sau ba ngày lại mặt rồi tính, chỉ có thể nói riêng với muội muội thôi. Mắt thấy Tịch Nghiêm sắp tới thi hương rồi, ngoài miệng đừng nói gì để thằng bé phân tâm.". Nhớ tới cháu trai và muội muội, trong lòng Hồ Lĩnh áy náy cực kì.
Trưởng nữ không thể gả rồi, Tịch Nghiêm bên đó làm sao bây giờ?
Tam nữ nhi... sau lưng Tam nữ nhi có cậu em vợ, gả cho Tịch Nghiêm thì gả quá thấp, không khỏi quá uất ức.
Mặt trời đã xuống núi, những chiếc đèn lồng đỏ trong tiểu viện dần dần sáng lên.
Tú Vân nhanh chóng đi đến cửa phòng,nhẹ giọng nói: "Phu nhân, đã tới giờ cơm tối, người muốn ăn gì ạ, nô tỳ đến phòng bếp bưng lên."
Hồ Ngọc Nhu ngây ngốc một ngày cũng hoàn hồn lại, trong bụng hơi nghi ngờ, tân nương cửa mới vào cửa một ngày, chả lẽ một bữa cơm cũng chả ăn cùng được sao? Hoặc là nói, đây là do Chu Thừa Vũ căn dặn, bởi vì sớm hay muộn cũng đưa cô đi, nên bớt tiếp xúc lúc nào thì bớt lúc ấy à?.
Nghĩ nghĩ, Hồ Ngọc Nhu không thèm ăn chút nào.
A Quỳnh thấy vậy, đành phải đi ra nói với Tú Vân:"Tú Vân tỷ nhìn xem có gì, tùy ý mang đến hai món chay, với thêm bát cháo là đủ rồi"
Tú Vân cười trả lời: "Tốt, vậy ta đi trước."
Quay vào phòng, A Quỳnh khuyên Hồ Ngọc Nhu, "Tiểu thư, dù lòng người khó chịu, cũng nên ăn gì đó, nếu không thân thể khôngchịu được."
A Quỳnh đâu biết tâm tư Hồ Ngọc Nhu, chỉ cho rằng cô còn lấn cấn về Triệu Tịch Nghiêm.
Hồ Ngọc Nhu cũng không muốn nói với cô ấy,lòng dạ thay đổi quá nhanh, nói ra mọi người sẽ chỉ nghi ngờ. Đặc biệt, A Quỳnh, người luôn luôn ở cạnh tiểu nguyên chủ,hiểu rõ tiểu nguyên chủ nhất. cô hiệntại chỉ có thể cố gắng thể hiện ra vẻ đau buồn, tránh nói chuyện, sợ rằng lộ ra sai sót bất cứ lúc nào.
May làlúc này cô thực sự đangbị nghẹn trong lòng, không cần phải giả bộ.
Đầu gật nhẹ, cô nói: "Ta đã biết, em theo tôi cả một ngày, đi xuống đi. Lát nữa tôi ăn cơm, em qua dọn dẹp là được."
Đuổi A Quỳnh đi rồi, Hồ Ngọc nhuthừa dịp trời tối đi lên phòng trên.
Vừa những chiếc đèn lồng đỏ treo trên trong tiểu việnvừa âm thầm suy nghĩ, buổi trưa Chu Thừa Vũ cũng không quay lại, đêm nay sợ cũng không trở về rồi. anh ta nghĩ trả mình về dĩ nhiên sẽ khôngmuốn tiếp xúc với mình, cũng không biết biểu hiện sáng nay của mình có hữu dụng hay không, nếu vô dụng…không biết có nên cầu xin anh ta không nhỉ.
Mặc kệ thế nào cô cũng không muốn về Hồ gia. cô có thể cầu xin anh ta làm chỗ dựa cho mình, để mang A Quỳnh và Quản ma ma ra ngoài sống không nhỉ? Nếu muốn ở lại huyện Trường Châu mà nói, có chỗ dựa là quan phụ mẫu một huyện, hẳn là không ai dám bắt nạt cô ấy chứ.
Suy nghĩ miên man, cô cứ vậy đã ở ngoài cửa tiểu viện.
Đúng lúc này truyền ra giọng Tú Vân: "Phu nhân hai bữa đều không ăn, buổi tối chỉ muốn ăn đồ thanh đạm với cháo, nô tỳ xem phu nhân có vẻ không được vui."
Tiếp đến, là âm thanh Chu Thừa Vũ thở dài nói, "Biết rồi, đưa đi"
P/S: chưa thấy ông cha nào mà khốn kiếp vậy luôn (╬ ̄皿  ̄). tên của nam phụ hồi đầu là Triệu Tịch Nghiêm, sau lại thấy là Triệu Tịch Ngôn, gần cuối chính văn là Triệu Tịch Nghiêm, ra phiên ngoại lại là Triệu Tịch Ngôn. Nhức đầu quớ, mình chỉnh lại cho nó hòa hợp từ đầu tới cuối là Triệu Tịch Nghiêm nhé, đừng ai bắt lỗi cả 囧 囧
Danh sách chương