Phòng Triệu Cảnh Hàn ở là phòng bệnh vip, sau khi lão phu nhân tới bệnh viện không đi cửa chính mà trực tiếp mang theo mọi người đi qua cửa sau, bước vào thang máy thẳng lên lầu hai.
Y tá đã đợi sẵn trước cửa thang máy, mọi người vừa đi ra đã được cô ấy dẫn tới phòng bệnh của Triệu Cảnh Hàn.
Trước cửa phòng bệnh có vài người trợ lý công tác, nhìn thấy đoàn người đi vào lập tức kích động đứng lên, dồn dập cung kính cúi người chào.
“Lão phu nhân, ngài đã tới!”
“Triệu tổng, ngài rốt cuộc đã tới!”
Mấy trợ lý nhìn đến hai người đáng tin cậy, cơ hồ muốn khóc thành tiếng.
Cảnh thiếu không biết vì sao lại bị đánh thành như vậy, vừa mới bắt đầu còn thanh tỉnh, không để bọn họ thông báo Triệu tổng cùng lão phu nhân, thẳng đến giờ cơm tối lại bắt đầu rơi vào hôn mê.
Bọn họ đều biết, nếu Cảnh thiếu thật sự xảy ra chuyện, không phải mấy người bọn họ có thể che dấu, cho nên trước khi đối phương hôn mê, đã dứt khoát gọi điện cho hai vị trưởng bối trong nhà.
Cứ như vậy, cho dù Cảnh thiếu có xảy ra chuyện gì, cũng có người nhà quan tâm lo lắng hoặc là chuẩn bị cái gì đó.
Lão phu nhân tạm thời không rảnh để ý một đám người kia, lo lắng quá mức liền đẩy cửa đi vào, nhìn đến cậu bé nằm yên lặng bên giường bệnh bỗng nhiên ngẩn ra.
Tuy rằng đã sớm nghe thằng cháu nội lải nhải khoe khoang rất nhiều lần về “Chắt nội”, thế nhưng bây giờ tại đây, bà mới thực sự nhìn thấy. Bà đã sống đến tuổi này, trải qua nhiều chuyện, cũng chỉ tỏ ra kinh ngạc một chút, hoàn toàn có thể bình ổn được tâm trạng.
Triệu Quân Khiêm theo sát lão phu nhân đi vào, cũng thấy được cậu bé bên trong, cho dù chưa từng gặp mặt, nhưng trong nháy mắt anh vẫn đoán được thân phận của đối phương, dù sao gương mặt đó thật sự rất giống.
Kiều Nhan thừa dịp anh không chú ý, lùi về phía sau hai bước.
Chuyện tới đây, cô vẫn còn có chút do dự, nhưng hai người kia cũng đã đi vào, trong phòng bệnh vẫn không truyền ra động tĩnh gì, mà trợ lý phía sau vẫn còn đợi cô vào trước, bọn họ mới có thể tiến vào, Kiều Nhan cũng không kéo dài lâu.
Kiều Nhan tự mình trấn án, thẳng lưng bước vào, phía sau đi theo một đám trợ lý của Triệu Cảnh Hàn.
Phòng vip cũng không phải bình thường, Kiều Nhan đi vào liền phát hiện căn phòng này diện tích không nhỏ, còn có cả phòng khách, cùng phòng ở khách sạn không khác là bao.
Đi qua một khúc rẽ, hình ảnh Triệu Cảnh Hàn nằm trên giường bệnh đập vào mắt, giờ phút này lão phu nhân đã ngồi xuống bên đầu giường mà Triệu Quân Khiêm đứng ở cuối giường vẫy tay với cô.
Kiều Nhan đi qua, kề bên anh đứng thẳng, quay đầu nhìn bệnh nhân trên giường biểu cảm khiếp sợ khó tin nổi.
Anh ta đã nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, căn bản không thể nhìn thấy cảnh tượng bạn gái cũ trở thành mẹ kế của mình, càng không có khả năng xảy ra một trận sóng gió ầm ĩ.
Kiều Nhan chăm chú nhìn vẻ mặt lo lắng của mẹ Triệu, mơ hồ nhẹ nhàng thở ra, sau đó phát hiện bóng dáng cậu bé nhỏ nhắn cô đơn ngồi ở đằng kia.
Cậu bé thoạt nhìn chỉ mới hai, ba tuổi, rúc vào đầu giường nhỏ bé thành một cuộn, đối mặt với ánh mắt mấy người mới đến, hai mắt bình tĩnh nhìn xung quanh nhưng đôi tay nhỏ nắm chặt cho thấy đang bất an lo sợ.
Kiều Nhan nhìn gương mặt nhỏ nhắn như đúc khuôn từ Triệu Cảnh Hàn, xác định thân phận của cậu bé.
Mấy trợ lý đang tích cực báo cáo cho lão phu nhân cùng Triệu Quân Khiêm thương thế, có người chạy đi gọi bác sĩ trưởng lại đây, tất cả vây quanh giường bệnh của Triệu Cảnh Hàn.
Kiều Nhan buông ra cánh tay của Triệu Quân Khiêm, đi đến bên cậu bé hỏi, “Cháu là Hứa Bảo Bảo?”
Hứa Bảo Bảo còn bé nhưng tính cảnh giác cực cao, nghe xong câu hỏi của Kiều Nhan không lập tức trả lời mà nhìn xung quanh lão phu nhân cùng Triệu Quân Khiêm một vòng.
“Bây giờ cô là vợ của chú ấy, mà chú ấy là ba của người đang nằm trên giường.” Kiều Nhan biết cậu bé đang suy nghĩ cái gì, bởi vậy chỉ chỉ mình và Triệu Quân Khiêm nói.
Hứa Bảo Bảo nghe xong, khuôn mặt căng thẳng quả nhiên thư giãn hơn một chút, nhìn Kiều Nhan ngoan ngoãn gật đầu.
Giương mặt Kiều Nhan có hơi bất ngờ, quả thật không hổ là cục cưng thiên tài, mới hai ba tuổi đã nghe hiểu ý câu hỏi, khả năng nhận diện tình hình không phải bình thường.
Bác sĩ trưởng vội vàng chạy đến, phía sau còn đem theo một đoàn hộ sĩ. y tá chen đến bên giường bệnh cùng lão phu nhân và Triệu Quân Khiêm trao đổi tình hình.
Trong lúc nhất thời, xung quanh giường bệnh bị mọi người vây kín không kẽ hở, người bên ngoài chỉ có thể lui về phía sau hoặc đi ra bên ngoài, nếu không rất có khả năng bị chen ngã.
Triệu Quân Khiêm người cao thân dài, cho dù ở trong đám người cũng như hạc trong bầy gà, đảo mắt không thấy Kiều Nhan ở bên người liền đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn đến cô gái đang đứng ở góc xa ngoắc ngoắc tay, ý bảo cô đi tới đứng bên cạnh anh.
Kiều Nhan kịp thời kéo Hứa Bảo Bảo cùng mình lui vào trong góc tránh té ngã, ý bảo bây giờ cô còn có chuyện làm.
“Mẹ cháu đâu? Cháu biết ba bị ai đánh sao?” Cô cùng cậu bé lui về phía sau, thử hỏi một chút.
Không phải cậu bé này là cục cưng bảo bối của Hứa Nhã Nhã sao, hơn nữa ba nó bị đánh đến mức này, tại sao không thấy cô ta ở bên cạnh khóc lóc thương tiếc.
Trực giác của Kiều Nhan cảm thấy có chút kỳ quái, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hứa Bảo Bảo nghe được có người nhắc đến mẹ ánh mắt liền đỏ, trợn mắt nhìn về phía Kiều Nhan, ánh mắt đe dọa như con sói nhỏ nhìn con mồi, còn chưa kịp tỏ ra hung ác đã nhìn thấy Kiều Nhan cẩn thận che chở bụng to, vẻ mặt sửng sốt ỉu xìu xuống, quay đầu chen vào dòng người đi đến bên cạnh giường bệnh.
Lúc này Triệu Quân đã đuổi gần một nửa số người ra ngoài, bên trong phòng bệnh thoáng đãng hơn rất nhiều.
Anh nhìn Kiều nhan vẫy tay, vỗ vỗ ghế ngồi bên cạnh, cô chỉ liếc qua liền hiểu ngay.
Kiều Nhan đỡ lưng đi qua, sau khi ngồi xuống ngẩng đầu đối diện với ánh mắt hỏi han quan tâm của mẹ Triệu, cô lắc đầu tỏ vẻ chính mình không có việc gì.
“Cậu bé chính là cục cưng thiên tài của Hứa Nhã Nhã, tên là Hứa Bảo Bảo.” Kiều Nhan kéo kéo tay áo tây trang của người đàn ông bên cạnh, chi tiết nói cho anh biết.
Dù sao đợi lát nữa bọn họ cũng sẽ biết, còn không bằng hiện tại cô dành lấy nhân tình này.
Lời này không riêng gì Triệu Quân Khiêm nghe được, mà lão phu nhân ngồi bên cạnh cũng đồng thời nghe lọt vào tai, không khỏi ánh mắt phức tạp nhìn về cậu bé đối diện đôi mắt đỏ bừng.
Triệu Quân Khiêm thật không có bao nhiêu kinh ngạc, thậm chí một chút cảm xúc dư thừa cũng không có, anh chỉ ừ một tiếng tỏ vẻ đã biết, sau đó tay lớn đặt lên bả vai Kiều Nhan, dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhã.
Bác sĩ trưởng thông báo xong bệnh tình, lại nghe được sự tình Kiều Nhan vừa nhắc tới, rất có ý thức tổng kết xong liền đi ra ngoài, ông còn giúp những người bên trong đóng chặt cửa, có chuyện gì có thể từ từ ngồi lại nói chuyện.
Lúc này, mọi người cũng đều biết tình huống hiện tại của Triệu Cảnh Hàn.
Anh ta bị đánh trọng thương quá nặng, mất máu quá nhiều gây nên hôn mê bất tỉnh, thân thể hiện tại vẫn đang rất yếu, đợi đến lúc tỉnh lại mới tính là bình an vô sự.
Nghe qua không nguy hiểm đến tính mạng, tất cả mọi người đều thở ra một hơi.
Bác sĩ sau khi rời đi, lần lượt vài người trợ lý được gọi vào hỏi rõ tình hình, chủ yếu hỏi Triệu Cảnh Hàn bị ai đánh, bởi vì chuyện gì, quá trình diễn ra thế nào.
Nhưng trợ lý nhận được điện thoại mới chạy đến chung cư, chỉ nhìn thấy căn phòng bê bối cuồng loạn không chịu nổi cùng Cảnh thiếu đang nằm sõng soài quanh vũng máu, hơn nữa xe cứu thương cũng vừa đến, người rất nhanh đã được đưa vào bệnh viện.
Sau khi nhận được điện thoại, người trợ lý kia liền liên hệ cho những đồng nghiệp khác, sau đó lại bị tổng tài yêu cầu không được thông báo cho lão phu nhân cùng Triệu tổng, hoang mang rối loạn đến bây giờ vẫn chưa kịp hồi phục, làm gì còn để ý đến chuyện lúc trước.
Cậu không biết, những người khác lại càng không rõ chuyện gì.
Sắc mặt lão phu nhân vì thế có chút trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng của Triệu Quân Khiêm tùy ý nhìn qua khiến cả nhóm trợ lý không kìm lòng được run rẩy.
“Thiếu gia nhỏ hẳn là biết rõ, là cậu bé gọi điện thoại tới, hơn nữa chung cư là nhà của tổng tài mua cho Hứa tiểu thư, lúc bọn tôi đến cũng không thấy cô ấy ở trong phòng, đến bây giờ vẫn chưa gặp qua.”
Trợ lý bị ánh mắt lạnh lùng của Triệu Quân Khiêm dọa sợ, da đầu phát run nhanh chóng chỉ vào Hứa Bảo Bảo nhằm di dời ánh mắt anh. Tất cả lời nói của cậu đều là sự thật, không một chút giấu diếm.
Hơn nữa sau đó cậu còn vụng trộm gọi điện cho người phụ nữ kia nhờ giúp đỡ nhưng không gọi được, không thể khiến bọn họ nghĩ nhiều.
Kiều Nhan cùng Triệu Quân Khiêm liếc nhau, cùng nhau nhíu mày.
Những lời này không có vấn đề nhưng mơ hồ ám chỉ vết thương trên người Triệu Cảnh Hàn có liên quan đến Hứa Nhã Nhã.
Cô ta không phải là người tình trong truyền thuyết của anh ta sao, làm gì có chân ái nào đánh người yêu đến mức này? Hơn nữa cô ta chỉ là một người phụ nữ, không thể ra tay nặng như vậy.
Phía sau khẳng định còn có chuyện khác.
Lão phu nhân cũng nghĩ đến điểm khác thường, bà nhìn cậu bé vẫn sợ hãi âm thầm trốn vào trong góc, vẫy tay những người không phận sự liền đi ra ngoài.
Việc xấu trong nhà, không nên để nhiều người biết.
Mấy vị trợ lý không thấy chủ nhân trách cứ, nhanh nhẹn cúi đầu đi ra.
Đương nhiên Kiều Nhan cũng không tính là người ngoài, vì thế yên vị ngồi trên ghế bên cạnh Triệu Quân Khiêm, xem lão phu nhân “thẩm vấn” Hứa Bảo Bảo.
Hứa Bảo Bảo chính là trời sinh thông minh, cậu bé cũng chỉ hơn hai tuổi, mẹ Triệu nếm qua mắm muối trải đời hơn nhiều, có một số việc chỉ cần khéo léo liền có thể hỏi ra.
Triệu Quân Khiêm ngồi xem bên cạnh cũng mặc kệ, anh kéo Kiều Nhan dựa vào người mình làm khán giả nghe chuyện, chờ kết quả đi đến cuối cùng, dù sao đến hiện tại, chuyện này anh cũng đã quen rồi.
Chỉ là, sự kiện lần này hậu quả có chút lớn.
Hứa Bảo Bảo sau khi giả bộ nói ra vài câu, có lẽ cậu bé tự biết bản thân không phải đối thủ của lão phu nhân, cuối cùng cúi đầu im lặng không lên tiếng.
Thằng nhóc nhìn người vẫn yên tĩnh ngủ say trên giường, nghĩ đến trước đó người này đối xử tốt với cậu bao nhiêu, nước mắt liền lã chã rơi xuống, nghẹn ngào thành thật nói ra những chuyện cậu bé biết
“Ba phát hiện bản thân không phải ba con.”
“Bọn họ cãi nhau gì đó, mẹ thừa nhận là nhặt được con.”
“Kỳ thúc thúc đi tới, bọn họ đánh nhau, rồi mẹ theo Kỳ thúc thúc rời đi.”
Cậu bé thông minh, tâm lý phòng bị hạ xuống, nói ba câu cơ bản đã kể hết được sự tình, so với lời nói vô dụng trước đó của đám trợ lý hữu ích hơn nhiều.
“Vậy cháu không phải là người của Triệu gia? Nhưng gương mặt này…” Lão phu nhân cau mày khả nghi.
Bà làm chủ gia đình đã lâu, có nghĩ hơi nhiều, cảm thấy có phải có người muốn lừa gạt cháu nội bà hay không, tỷ như Kỳ thúc mang Hứa Nhã Nhã đi từ miệng Hứa Bảo Bảo.
“Cháu là người của Triệu gia, có cái này chứng minh, nhưng cháu không phải con của ba, cháu cũng không biết rốt cuộc mình là con ai, ô oa oa —— “
Hứa Bảo Bảo nói xong lời cuối cùng oa một tiếng thương tâm khóc lên, tay nhỏ còn không quên cầm tờ giấy xét nghiệm lấy ra.
Lão phu nhân cùng Triệu Quân Khiêm, Kiều Nhan ba người truyền tay kết quả xem xét, nhất thời rơi vào trầm mặc.
Kiều Nhan mơ hồ, thiên tài cục cưng không phải con trai của nam chủ, cũng không phải do nữ chủ sinh ra, điều này khiến cho cô cảm giác thế giới này có chút huyền huyễn.
Mà hai người còn lại vừa xem qua, đồng thời nghĩ chuyện cũ năm xưa.
Lão phu nhân trầm tư, gương mặt Hứa Bảo Bảo giống đến như vậy, lại không phải con trai của nó, vậy thì chỉ còn lại một khả năng.
Cháu ngoại giống cậu.
Y tá đã đợi sẵn trước cửa thang máy, mọi người vừa đi ra đã được cô ấy dẫn tới phòng bệnh của Triệu Cảnh Hàn.
Trước cửa phòng bệnh có vài người trợ lý công tác, nhìn thấy đoàn người đi vào lập tức kích động đứng lên, dồn dập cung kính cúi người chào.
“Lão phu nhân, ngài đã tới!”
“Triệu tổng, ngài rốt cuộc đã tới!”
Mấy trợ lý nhìn đến hai người đáng tin cậy, cơ hồ muốn khóc thành tiếng.
Cảnh thiếu không biết vì sao lại bị đánh thành như vậy, vừa mới bắt đầu còn thanh tỉnh, không để bọn họ thông báo Triệu tổng cùng lão phu nhân, thẳng đến giờ cơm tối lại bắt đầu rơi vào hôn mê.
Bọn họ đều biết, nếu Cảnh thiếu thật sự xảy ra chuyện, không phải mấy người bọn họ có thể che dấu, cho nên trước khi đối phương hôn mê, đã dứt khoát gọi điện cho hai vị trưởng bối trong nhà.
Cứ như vậy, cho dù Cảnh thiếu có xảy ra chuyện gì, cũng có người nhà quan tâm lo lắng hoặc là chuẩn bị cái gì đó.
Lão phu nhân tạm thời không rảnh để ý một đám người kia, lo lắng quá mức liền đẩy cửa đi vào, nhìn đến cậu bé nằm yên lặng bên giường bệnh bỗng nhiên ngẩn ra.
Tuy rằng đã sớm nghe thằng cháu nội lải nhải khoe khoang rất nhiều lần về “Chắt nội”, thế nhưng bây giờ tại đây, bà mới thực sự nhìn thấy. Bà đã sống đến tuổi này, trải qua nhiều chuyện, cũng chỉ tỏ ra kinh ngạc một chút, hoàn toàn có thể bình ổn được tâm trạng.
Triệu Quân Khiêm theo sát lão phu nhân đi vào, cũng thấy được cậu bé bên trong, cho dù chưa từng gặp mặt, nhưng trong nháy mắt anh vẫn đoán được thân phận của đối phương, dù sao gương mặt đó thật sự rất giống.
Kiều Nhan thừa dịp anh không chú ý, lùi về phía sau hai bước.
Chuyện tới đây, cô vẫn còn có chút do dự, nhưng hai người kia cũng đã đi vào, trong phòng bệnh vẫn không truyền ra động tĩnh gì, mà trợ lý phía sau vẫn còn đợi cô vào trước, bọn họ mới có thể tiến vào, Kiều Nhan cũng không kéo dài lâu.
Kiều Nhan tự mình trấn án, thẳng lưng bước vào, phía sau đi theo một đám trợ lý của Triệu Cảnh Hàn.
Phòng vip cũng không phải bình thường, Kiều Nhan đi vào liền phát hiện căn phòng này diện tích không nhỏ, còn có cả phòng khách, cùng phòng ở khách sạn không khác là bao.
Đi qua một khúc rẽ, hình ảnh Triệu Cảnh Hàn nằm trên giường bệnh đập vào mắt, giờ phút này lão phu nhân đã ngồi xuống bên đầu giường mà Triệu Quân Khiêm đứng ở cuối giường vẫy tay với cô.
Kiều Nhan đi qua, kề bên anh đứng thẳng, quay đầu nhìn bệnh nhân trên giường biểu cảm khiếp sợ khó tin nổi.
Anh ta đã nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, căn bản không thể nhìn thấy cảnh tượng bạn gái cũ trở thành mẹ kế của mình, càng không có khả năng xảy ra một trận sóng gió ầm ĩ.
Kiều Nhan chăm chú nhìn vẻ mặt lo lắng của mẹ Triệu, mơ hồ nhẹ nhàng thở ra, sau đó phát hiện bóng dáng cậu bé nhỏ nhắn cô đơn ngồi ở đằng kia.
Cậu bé thoạt nhìn chỉ mới hai, ba tuổi, rúc vào đầu giường nhỏ bé thành một cuộn, đối mặt với ánh mắt mấy người mới đến, hai mắt bình tĩnh nhìn xung quanh nhưng đôi tay nhỏ nắm chặt cho thấy đang bất an lo sợ.
Kiều Nhan nhìn gương mặt nhỏ nhắn như đúc khuôn từ Triệu Cảnh Hàn, xác định thân phận của cậu bé.
Mấy trợ lý đang tích cực báo cáo cho lão phu nhân cùng Triệu Quân Khiêm thương thế, có người chạy đi gọi bác sĩ trưởng lại đây, tất cả vây quanh giường bệnh của Triệu Cảnh Hàn.
Kiều Nhan buông ra cánh tay của Triệu Quân Khiêm, đi đến bên cậu bé hỏi, “Cháu là Hứa Bảo Bảo?”
Hứa Bảo Bảo còn bé nhưng tính cảnh giác cực cao, nghe xong câu hỏi của Kiều Nhan không lập tức trả lời mà nhìn xung quanh lão phu nhân cùng Triệu Quân Khiêm một vòng.
“Bây giờ cô là vợ của chú ấy, mà chú ấy là ba của người đang nằm trên giường.” Kiều Nhan biết cậu bé đang suy nghĩ cái gì, bởi vậy chỉ chỉ mình và Triệu Quân Khiêm nói.
Hứa Bảo Bảo nghe xong, khuôn mặt căng thẳng quả nhiên thư giãn hơn một chút, nhìn Kiều Nhan ngoan ngoãn gật đầu.
Giương mặt Kiều Nhan có hơi bất ngờ, quả thật không hổ là cục cưng thiên tài, mới hai ba tuổi đã nghe hiểu ý câu hỏi, khả năng nhận diện tình hình không phải bình thường.
Bác sĩ trưởng vội vàng chạy đến, phía sau còn đem theo một đoàn hộ sĩ. y tá chen đến bên giường bệnh cùng lão phu nhân và Triệu Quân Khiêm trao đổi tình hình.
Trong lúc nhất thời, xung quanh giường bệnh bị mọi người vây kín không kẽ hở, người bên ngoài chỉ có thể lui về phía sau hoặc đi ra bên ngoài, nếu không rất có khả năng bị chen ngã.
Triệu Quân Khiêm người cao thân dài, cho dù ở trong đám người cũng như hạc trong bầy gà, đảo mắt không thấy Kiều Nhan ở bên người liền đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn đến cô gái đang đứng ở góc xa ngoắc ngoắc tay, ý bảo cô đi tới đứng bên cạnh anh.
Kiều Nhan kịp thời kéo Hứa Bảo Bảo cùng mình lui vào trong góc tránh té ngã, ý bảo bây giờ cô còn có chuyện làm.
“Mẹ cháu đâu? Cháu biết ba bị ai đánh sao?” Cô cùng cậu bé lui về phía sau, thử hỏi một chút.
Không phải cậu bé này là cục cưng bảo bối của Hứa Nhã Nhã sao, hơn nữa ba nó bị đánh đến mức này, tại sao không thấy cô ta ở bên cạnh khóc lóc thương tiếc.
Trực giác của Kiều Nhan cảm thấy có chút kỳ quái, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hứa Bảo Bảo nghe được có người nhắc đến mẹ ánh mắt liền đỏ, trợn mắt nhìn về phía Kiều Nhan, ánh mắt đe dọa như con sói nhỏ nhìn con mồi, còn chưa kịp tỏ ra hung ác đã nhìn thấy Kiều Nhan cẩn thận che chở bụng to, vẻ mặt sửng sốt ỉu xìu xuống, quay đầu chen vào dòng người đi đến bên cạnh giường bệnh.
Lúc này Triệu Quân đã đuổi gần một nửa số người ra ngoài, bên trong phòng bệnh thoáng đãng hơn rất nhiều.
Anh nhìn Kiều nhan vẫy tay, vỗ vỗ ghế ngồi bên cạnh, cô chỉ liếc qua liền hiểu ngay.
Kiều Nhan đỡ lưng đi qua, sau khi ngồi xuống ngẩng đầu đối diện với ánh mắt hỏi han quan tâm của mẹ Triệu, cô lắc đầu tỏ vẻ chính mình không có việc gì.
“Cậu bé chính là cục cưng thiên tài của Hứa Nhã Nhã, tên là Hứa Bảo Bảo.” Kiều Nhan kéo kéo tay áo tây trang của người đàn ông bên cạnh, chi tiết nói cho anh biết.
Dù sao đợi lát nữa bọn họ cũng sẽ biết, còn không bằng hiện tại cô dành lấy nhân tình này.
Lời này không riêng gì Triệu Quân Khiêm nghe được, mà lão phu nhân ngồi bên cạnh cũng đồng thời nghe lọt vào tai, không khỏi ánh mắt phức tạp nhìn về cậu bé đối diện đôi mắt đỏ bừng.
Triệu Quân Khiêm thật không có bao nhiêu kinh ngạc, thậm chí một chút cảm xúc dư thừa cũng không có, anh chỉ ừ một tiếng tỏ vẻ đã biết, sau đó tay lớn đặt lên bả vai Kiều Nhan, dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhã.
Bác sĩ trưởng thông báo xong bệnh tình, lại nghe được sự tình Kiều Nhan vừa nhắc tới, rất có ý thức tổng kết xong liền đi ra ngoài, ông còn giúp những người bên trong đóng chặt cửa, có chuyện gì có thể từ từ ngồi lại nói chuyện.
Lúc này, mọi người cũng đều biết tình huống hiện tại của Triệu Cảnh Hàn.
Anh ta bị đánh trọng thương quá nặng, mất máu quá nhiều gây nên hôn mê bất tỉnh, thân thể hiện tại vẫn đang rất yếu, đợi đến lúc tỉnh lại mới tính là bình an vô sự.
Nghe qua không nguy hiểm đến tính mạng, tất cả mọi người đều thở ra một hơi.
Bác sĩ sau khi rời đi, lần lượt vài người trợ lý được gọi vào hỏi rõ tình hình, chủ yếu hỏi Triệu Cảnh Hàn bị ai đánh, bởi vì chuyện gì, quá trình diễn ra thế nào.
Nhưng trợ lý nhận được điện thoại mới chạy đến chung cư, chỉ nhìn thấy căn phòng bê bối cuồng loạn không chịu nổi cùng Cảnh thiếu đang nằm sõng soài quanh vũng máu, hơn nữa xe cứu thương cũng vừa đến, người rất nhanh đã được đưa vào bệnh viện.
Sau khi nhận được điện thoại, người trợ lý kia liền liên hệ cho những đồng nghiệp khác, sau đó lại bị tổng tài yêu cầu không được thông báo cho lão phu nhân cùng Triệu tổng, hoang mang rối loạn đến bây giờ vẫn chưa kịp hồi phục, làm gì còn để ý đến chuyện lúc trước.
Cậu không biết, những người khác lại càng không rõ chuyện gì.
Sắc mặt lão phu nhân vì thế có chút trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng của Triệu Quân Khiêm tùy ý nhìn qua khiến cả nhóm trợ lý không kìm lòng được run rẩy.
“Thiếu gia nhỏ hẳn là biết rõ, là cậu bé gọi điện thoại tới, hơn nữa chung cư là nhà của tổng tài mua cho Hứa tiểu thư, lúc bọn tôi đến cũng không thấy cô ấy ở trong phòng, đến bây giờ vẫn chưa gặp qua.”
Trợ lý bị ánh mắt lạnh lùng của Triệu Quân Khiêm dọa sợ, da đầu phát run nhanh chóng chỉ vào Hứa Bảo Bảo nhằm di dời ánh mắt anh. Tất cả lời nói của cậu đều là sự thật, không một chút giấu diếm.
Hơn nữa sau đó cậu còn vụng trộm gọi điện cho người phụ nữ kia nhờ giúp đỡ nhưng không gọi được, không thể khiến bọn họ nghĩ nhiều.
Kiều Nhan cùng Triệu Quân Khiêm liếc nhau, cùng nhau nhíu mày.
Những lời này không có vấn đề nhưng mơ hồ ám chỉ vết thương trên người Triệu Cảnh Hàn có liên quan đến Hứa Nhã Nhã.
Cô ta không phải là người tình trong truyền thuyết của anh ta sao, làm gì có chân ái nào đánh người yêu đến mức này? Hơn nữa cô ta chỉ là một người phụ nữ, không thể ra tay nặng như vậy.
Phía sau khẳng định còn có chuyện khác.
Lão phu nhân cũng nghĩ đến điểm khác thường, bà nhìn cậu bé vẫn sợ hãi âm thầm trốn vào trong góc, vẫy tay những người không phận sự liền đi ra ngoài.
Việc xấu trong nhà, không nên để nhiều người biết.
Mấy vị trợ lý không thấy chủ nhân trách cứ, nhanh nhẹn cúi đầu đi ra.
Đương nhiên Kiều Nhan cũng không tính là người ngoài, vì thế yên vị ngồi trên ghế bên cạnh Triệu Quân Khiêm, xem lão phu nhân “thẩm vấn” Hứa Bảo Bảo.
Hứa Bảo Bảo chính là trời sinh thông minh, cậu bé cũng chỉ hơn hai tuổi, mẹ Triệu nếm qua mắm muối trải đời hơn nhiều, có một số việc chỉ cần khéo léo liền có thể hỏi ra.
Triệu Quân Khiêm ngồi xem bên cạnh cũng mặc kệ, anh kéo Kiều Nhan dựa vào người mình làm khán giả nghe chuyện, chờ kết quả đi đến cuối cùng, dù sao đến hiện tại, chuyện này anh cũng đã quen rồi.
Chỉ là, sự kiện lần này hậu quả có chút lớn.
Hứa Bảo Bảo sau khi giả bộ nói ra vài câu, có lẽ cậu bé tự biết bản thân không phải đối thủ của lão phu nhân, cuối cùng cúi đầu im lặng không lên tiếng.
Thằng nhóc nhìn người vẫn yên tĩnh ngủ say trên giường, nghĩ đến trước đó người này đối xử tốt với cậu bao nhiêu, nước mắt liền lã chã rơi xuống, nghẹn ngào thành thật nói ra những chuyện cậu bé biết
“Ba phát hiện bản thân không phải ba con.”
“Bọn họ cãi nhau gì đó, mẹ thừa nhận là nhặt được con.”
“Kỳ thúc thúc đi tới, bọn họ đánh nhau, rồi mẹ theo Kỳ thúc thúc rời đi.”
Cậu bé thông minh, tâm lý phòng bị hạ xuống, nói ba câu cơ bản đã kể hết được sự tình, so với lời nói vô dụng trước đó của đám trợ lý hữu ích hơn nhiều.
“Vậy cháu không phải là người của Triệu gia? Nhưng gương mặt này…” Lão phu nhân cau mày khả nghi.
Bà làm chủ gia đình đã lâu, có nghĩ hơi nhiều, cảm thấy có phải có người muốn lừa gạt cháu nội bà hay không, tỷ như Kỳ thúc mang Hứa Nhã Nhã đi từ miệng Hứa Bảo Bảo.
“Cháu là người của Triệu gia, có cái này chứng minh, nhưng cháu không phải con của ba, cháu cũng không biết rốt cuộc mình là con ai, ô oa oa —— “
Hứa Bảo Bảo nói xong lời cuối cùng oa một tiếng thương tâm khóc lên, tay nhỏ còn không quên cầm tờ giấy xét nghiệm lấy ra.
Lão phu nhân cùng Triệu Quân Khiêm, Kiều Nhan ba người truyền tay kết quả xem xét, nhất thời rơi vào trầm mặc.
Kiều Nhan mơ hồ, thiên tài cục cưng không phải con trai của nam chủ, cũng không phải do nữ chủ sinh ra, điều này khiến cho cô cảm giác thế giới này có chút huyền huyễn.
Mà hai người còn lại vừa xem qua, đồng thời nghĩ chuyện cũ năm xưa.
Lão phu nhân trầm tư, gương mặt Hứa Bảo Bảo giống đến như vậy, lại không phải con trai của nó, vậy thì chỉ còn lại một khả năng.
Cháu ngoại giống cậu.
Danh sách chương