Ninh Thu Thu bị trêu ghẹo nhưng lại mở cờ trong bụng, thế nhưng ở trước mặt người ngoài vẫn có chút xấu hổ.

Cô đưa tay sờ vào lưng của Diệu Diệu, nó được nuôi dưỡng tốt nên bộ lông mượt mà và sáng bóng, cô sờ tới sờ lại rất thuận tay: " Em cho là anh định nói Diệu Diêu lại nhớ em. "

Triển Thanh Việt: " Nó chỉ dám nhớ đến chó mẹ của nó. "

"... "

Ninh Thu Thu vẫn chưa kịp thưởng thức những lời này là có ý gì, đột nhiên bàn tay cô đặt trên lưng của Diệu Diệu lại truyền đến một loại xúc cảm không thuộc về chó.

Ninh Thu Thu hóa đá, đó là... bàn tay của Triển Thanh Việt.

Đúng, là móng heo của người đàn ông này!

Năm ngón tay cọ nhẹ vào tay cô một cái, khi Ninh Thu Thu cho rằng bàn tay kia sẽ nắm chặt lấy tay mình thì cái tay kia đã rời khỏi, sau đó ngón út của cô bị ngón tay của anh khẽ móc lấy.

"... "

Ninh Thu Thu nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy ngón út của Triển Thanh Việt móc lấy ngón út của cô, ở trên bộ lông màu đen của Diệu Diệu, hai bàn tay trắng nõn càng trở nên rõ ràng.

Mà anh Triển vẫn rất bình tĩnh nhìn về phía trước, dường như người làm ra cái hành động này không phải anh.

Ninh Thu Thu: "????? "

Anh Triển à, có phải anh hơi... quá thuần khiết rồi hay không.

Nắm tay nhau thôi mà, bộ dạng có cần phải long trọng như vậy không? Hóa ra cái người bụng dạ đen tối này lại rất ngây thơ, Ninh Thu Thu buồn cười, cô đùa dai nên định rút ngón tay mình ra, lúc đang rút ra còn cảm nhận được ngón út của Triển Thanh Việt đang cố gắng giữ lại, cô không nể tình mà rút ra.

Ngay sau đó, bàn tay của Ninh Thu Thu đặt tay lên mu bàn tay của Triển Thanh Việt nắm chặt lấy bàn tay của anh, ngón tay còn có ý cọ cọ vào lòng bàn tay anh, cô cảm nhận được Triển Thanh Việt vẫn luôn bĩnh tĩnh rõ ràng cứng người lại một cái.

Ninh Thu Thu cười xấu xa, anh Triển đại khái là không nhớ rõ hoặc là không biết, lần thứ hai Ninh Thu Thu gặp anh cũng đã nắm tay anh, đã chiếm hết tiện nghi của anh.

Đáng tiếc, cảm giác ấm áp này không kéo dài trong bao lâu, Diệu Diệu ngốc nghếch cảm nhận được cha mẹ của mình cứ đảo đi đảo lại sau lưng, nó liền quay đầu lại nhìn, lúc nhìn thấy hai người nắm tay nhau thì lập tức vui vẻ.

Cái này nó biết này!

Diệu Diệu quay người sang chỗ khác, lấy móng vuốt của mình để lên trên tay của hai người bọn họ, sau đó còn bởi bới đào đào, tỏ vẻ bọn họ là một gia đình thân thiết.

Ninh Thu Thu: "... "

Triển Thanh Việt: "... "

Mãi cho đến chỗ ăn cơm, anh Triển vẫn còn đang suy nghĩ xem tí nữa nên ăn lẩu chó vị gì.

Một nhóm bọn họ và tài xế tổng cộng có bảy người, Triển Thanh Việt mời khách, Ninh Thu Thu gọi món ăn, lúc chọn xong một bàn lớn đồ ăn, cô lên tiếng hỏi: “ Uống rượu không? "

Triển Thanh Việt hỏi: " Buổi chiều em không phải quay sao? "

" Còn hai cảnh nữa, em gọi cho mọi người uống mà, chị Điều có uống không? "

Tam Điều nói: " Chị có. "

" Vậy lấy một chai rượu vang đỏ đi, Tiểu Trì cũng uống được rượu. "

Ninh Thu Thu gọi một chai rượu vang đỏ, sau khi gọi món xong, Tam Điều thấy Triển Thanh Việt và Ninh Thu Thu cuối cùng cũng tán tỉnh nhau xong, cô ấy nhân cơ hội này nói chính sự, nếu bây giờ không nói sợ là sẽ không còn cơ hội.

Cặp đôi này dính chặt lấy nhau nhiều hơn cô tưởng.

Thật ra Tam Điều không thích một nghệ sĩ yêu đương sớm như vậy, nhất là nghệ sĩ nữ, không phải là cô kỳ thị giới tính, chủ yếu là tình cảm của nam và nữ khác nhau khá lớn.

Một người đàn ông đang yêu, trừ những người đặt hết tâm trí vào tình yêu, bằng không thì tâm trí của anh ta tương đối ổn định, sẽ không dành quá nhiều năng lượng cho tình yêu, hoàn toàn có thể đạt được cảm xúc đúng đắn trong công việc, đôi khi anh ta có thể giải phóng cảm xúc khi cần làm việc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện