Cuối cùng đồ ăn đã được mang lên, đồ ăn của Khảm Phẩm Hiên khá đắt, nhưng dù là bề ngoài hay hương vị đều rất ngon, món ngon tạm thời an ủi trái tim đau đớn của Ninh Thu Thu.

Nếu như trên bàn không có chủ đề của bạn học làm người khác đau đầu ganh đua so sánh.

Một bạn học nói: “ Đình Đình, nghe nói cuối năm cậu đi ăn mang khác đến truyền hình điện ảnh Hoa Thịnh làm biên kịch, giỏi thật đó, đó là công ty truyền hình điện ảnh lớn đó, rất nhiều phim truyền hình đều do nhà bọn họ phát hành, biên kịch đại thần Diệp Tri Thu viết “ Hoa Phi Hoa " kia cũng ở công ty này. “

Hoa Phi Hoa ” là một bộ phim đang rất hot gần đây.

Một bạn học khác nói tiếp: “ Mẹ nó, trâu bò vậy à, vậy là có thể tiếp xúc với rất nhiều tác giả đại thần, cùng với biên kịch, đạo diễn, diễn viên nổi tiếng gì đó rồi, thật đáng hâm mộ. "

Phùng Đình cười nói: " Không tiếp xúc với ngôi sao nhiều bằng Thu Thu được, tôi chỉ làm việc ở hậu trường, còn rất vả và phải không ngừng bồi dưỡng học tập, mới không bị đào thải, so với độ cao của lão sư Diệp Tri Thu, còn kém lắm đấy. "

“ Học sinh xuất sắc đúng là học sinh xuất sắc, bây giờ tôi muốn đọc sách thôi cũng thấy đau đầu, trả hết lại cho giáo viên rồi. "

Ninh Thu Thu là “ học sinh yếu ", nghe bọn họ nói chuyện, im lặng mỉm cười, Phùng Đình so với cô, mặt nào cũng không sánh bằng, chỉ có thể dùng việc học tập để lấp liếm thôi.

Dù sao năm đó cô ta cũng dùng vũ khí lợi hại này để đánh bại Ninh Thu Thu.

Ninh Thu Thu không biết vì sao đối phương lại coi cô là kẻ thù, thật ra bằng cấp của Phùng Đình rất cao, làm việc giỏi, dáng người cũng xinh đẹp, tuy nhiên về mặt danh tiếng lại không bằng cô, nhưng hoàn toàn không cần thiết.

Ngay lúc ánh mắt của Ninh Uyển Uyển muốn phun lửa đốt chết ba người họ, Ninh Thu Thu nói: " Truyền hình điện ảnh Hoa Thịnh à, vậy thật tài giỏi, có thể đi vào đó làm biên kịch, cũng ma thêm một lớp vàng rồi. "

Phùng Đình khiêm tốn: “ Bây giờ tôi vẫn chỉ là một thực tập sinh, Thu Thu, cậu mới giỏi, chẳng những xinh đẹp, gia thế lại tốt, làm ngôi sao chắc có tài nguyên rất tốt đi. "

“ Cũng tạm được. "

Ninh Thu Thu cũng không cảm thấy vì gia thế tốt mà có tài nguyên tốt là một việc đáng xấu hổ, “ Nói mới thấy, bộ phim tiếp theo của tôi cũng do Diệp Trị Thu sửa đổi đó, chúng ta như vậy có được tính là đồng nghiệp gián tiếp không. "

"... "

Đồng nghiệp gián tiếp là cái quỷ gì.

Ninh Uyển Uyển nghe bọn họ cố ý hoặc vô tình chèn ép Ninh Thu Thu đột nhiên trở nên mạnh mẽ, cố ý hỏi: “ Là bộ phim “ Bạn gái tôi là học sinh cá biệt à? "

Ninh Thu Thu mỉm cười gật đầu.

“!!! "

Các cô gái đang ngồi đây đều ngạc nhiên, lúc bọn họ đến trường đã cùng nhau theo đuổi rất nhiều tiểu thuyết, trong đó quyển tiểu thuyết “ Bạn gái tôi là học sinh cá biệt này đã trở thành ánh trăng sáng trong lòng rất nhiều cô gái nhỏ.

lúc bọn họ học đại học đã đọc quyển tiểu thuyết này, có rất nhiều người theo đuổi nhiều kỳ thảo luận nội dung cốt truyện đập Minh Ca Tống Liêm đến hôn mê.

Đối với bọn họ mà nói, là ký ức thanh xuân, dù bây giờ bọn họ đi làm việc không còn thời gian và sức lực quan tâm tiểu thuyết có sửa đổi cải biên hay không, những ký ức thanh xuân sẽ không biến mất.

Ninh Thu Thu lập tức trở thành tiêu điểm của các bạn nữ, hấp dẫn toàn bộ sự chú ý.

Phùng Đình: "... "

Cô ta có một vạn câu mẹ nó muốn nói.

Ninh Thu Thu bị vây xem một hồi, nghĩ cũng gần đủ có thể ra về rồi, đúng lúc nhận được điện thoại của Triển Thanh Việt, Ninh Thu Thu đi ra bên ngoài nghe.

Triển Thanh Việt hỏi thẳng vào vấn đền: “ Buổi họp lớp thế nào rồi? "

"... "

Cô cũng không nói việc họp lớp với Triển Thanh Việt, có thể là bà Ninh nói rồi.

Ninh Thu Thu nghĩ đến dáng vẻ ngạc nhiên của Phùng Đình, đắc ý nói: “ Em thông minh xinh đẹp như thế, nhất định phải hấp dẫn toàn bộ mọi người rồi. "

“ Ừm, bảy giờ đúng tôi đến đón em. "

“ Không cần, em tự về được, không uống rượu "

Buổi gặp mặt nhỏ này, bản thân cô có thể đối phó được, không cần thiết lấy ra loại vũ khí hạt nhân như Triển Thanh Việt.

Triển Thanh Việt nói: “ Muộn rồi, mười lăm phút nữa tôi sẽ tới nơi. ”

“ Nhưng hình như... "

Ninh Thu Thu yếu ớt nói, “ Đến nhà họ Triển cũng chỉ đi xe khoảng 20 phút. "

Quay lại còn nhanh hơn đến ấy.

Triển Thanh Việt khẽ cười một tiếng: “ Thu Thu, hơn hai năm rồi tôi không lái xe. "

Bây giờ đôi chân kia có thể lái xe à??? Ninh Thu Thu bị anh làm cho giật mình: “ Vì vậy anh... "

“ Vì vậy em ” Triển Thanh Việt ngắt lời cô, “ Không muốn làm quả phụ thì đừng nói lời nào. ”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện