Ninh Thu Thu nghĩ, cô cùng chuột tre mấy ngàn năm trước cũng không thể là một nhà được, Triển Thanh Việt sao lại bám riết không tha cái lòng tin so sánh cô với chuột đây? Chẳng lẽ hình tượng của cô trong lòng hắn, đã thảm đến hèn mọn như vậy sao!

【 Ninh Thu Thu: Còn nói tôi giống chuột tre, thì tôi cắn anh đấy! ( nhe răng cửa hung tàn) 】

"Thu Thu," bên kia gửi giọng nói lại đây, "Từ cắn* này, không được tùy tiện nói với nam nhân khác, dễ khiến người ta hiểu lầm."

(*) Nguyên văn 咬, theo từ điển Hán Nôm thì nó còn một nghĩa là "yêu".

Ninh Thu Thu còn chưa kịp hiểu, nâng đầu suy nghĩ một chút mới phản ứng lại được, ý tứ những lời này tức khắc khiến toàn bộ mặt già đều đỏ.

"Biến!" Ninh Thu Thu thiếu chút nữa nhảy dựng lên, tên tài xế già này, quá là không biết xấu hổ!

Lúc này vô cùng may mắn khi cô đã cắm tai nghe, bằng không nếu bị Tiểu Trì cùng tài xế nghe được thì hình tượng vốn dĩ đã sụp đổ không thể cứu nổi sẽ tiếp tục sụp đổ thêm mất.

"Làm sao vậy làm sao vậy," Hôm nay tâm tình Tiểu Trì đi theo biến đổi bất ngờ,cũng có chút suy nhược tinh thần, nghe được thanh âm Ninh Thu Thu mắng người, tức khắc hoảng sợ, quay đầu nhìn thấy khuôn mặt Ninh Thu Thu như thiêu hồng, hỏi, "Thu Thu tỷ, mặt chị sao lại hồng vậy, không thoải mái sao?"

Chị đây là bị đùa giỡn...... Ninh Thu Thu có khổ không thể kể, nói: "Chị không có việc gì, không cần phải quan tâm."

Hôm nay không thể nói chuyện, Ninh Thu Thu lựa chọn làm lơ hắn.

Xe tới khách sạn Ninh Thu Thu dừng chân, Ninh Thu Thu trở về phòng, ngay cả tắm cũng không muốn tắm, mệt moit mà nhào lên giường không muốn động đậy, lần bôn ba này của cô, với cái thân thể được nuông chiều từ bé này vốn dĩ ăn không tiêu.

Kiếm tiền thật sự quá khó khăn, ở Tu Chân giới nghèo 7 năm, Ninh Thu Thu càng hiểu sự vất vả kiếm tiền một cách sâu sắc.

Tiểu Trì giúp cô chuẩn bị đồ tắm rửa, Ninh Thu Thu còn có thể nằm liệt một hồi, cô lại cầm điện thoại lên, nhìn thấy WeChat lại có tin nhắn mới, có điều đây không phải Triển Thanh Việt gửi, mà là Phương Cẩn Nhiên gửi.

【 Phương lão sư: Xin lỗi, lúc ấy mua đồ ăn tôi chỉ nghĩ cô không ăn đậu bắp, nên mới nói câu đó, không ngờ ban tổ chức lại coi trọng chuyện này, thật sự rất xin lỗi, khiến cô bối rối rồi. 】

Ninh Thu Thu biết việc này không thể đổ lỗi lên người Phương Cẩn Nhiên được, Phương Cẩn Nhiên quen biết cô ba tháng ở đoàn phim, hắn đối xử với mọi người như nào ai cũng biết, biết hắn không phải loại người này.

Có điều fans của hắn, thật sự khiến người khác không muốn giao thiệp với hắn chút nào.

Chương trình nuôi chuột tre này, nếu không phải cô dựa vào bùa mạnh mẽ, lập một tấm lá chắn cho bản thân, dời đi lực chú ý, thì sợ là hôm nay cô đã bị mắng từ đầu đến đuôi rồi.

Kể cả việc một chút sai lầm cô cũng đều không có.

Nhìn lại lần nữa, Phương Cẩn Nhiên bên kia đã gửi thêm một tin nhắn lại đây.

【 Phương Cẩn Nhiên: Tôi mới nói chuyện với ban tổ chức, bắt đầu từ kỳ sau sẽ không làm bậy như vậy nữa, khiến cô gặp rắc rối, thật sự rất xin lỗi. 】

【 Ninh Thu Thu: Vậy ban tổ chức nói như thế nào? 】

Cô thực sự có chút hoài nghi, ban tổ chức...... sẽ đáp ứng sao?

Không phải Ninh Thu Thu khinh thường Phương Cẩn Nhiên, nhưng hiện tại hắn thân bất do kỷ, đối với sự tình cơ bản của mình còn không có quyền nói chuyện, người đi nói chuyện với ban tổ chức, vạn nhất là người đại diện kia, cô ta chính là muốn phương thức lăng xê thêm ảnh hưởng cho hắn như này thì làm sao bây giờ?

【 Phương lão sư: Bọn tôi trực tiếp nổi giận tại đó, ban tổ chức tạm thời không dám đắc tội. 】

【 Phương lão sư: Là tôi với người đại diện đi nói. 】

Câu sau, Ninh Thu Thu đọc mà tràn đầy chua xót.

Ai, một chút để ý cuối cùng trong lòng đối với Phương Cẩn Nhiên, cũng bởi vì câu này mà tiêu tán, hắn cũng không hẳn là người bị hại đâu.

Tiểu Trì bên kia rất nhanh đã chuẩn bị tốt cho cô đồ dùng rửa mặt, thúc giục cô tắm rửa đi ngủ, ngày mai còn phải tiếp tục chiến đấu.

Thời điểm tắm rửa, Ninh Thu Thu liền nghĩ tới một vấn đề rất nghiêm trọng: Cô cùng Triển Thanh Việt thành lập công ty, nên tuyển Phương Cẩn Nhiên, hay là không tuyển đây?

Hôm nay cô cảm nhận được rõ ràng Triển Thanh Việt không vui, có phải hắn ghen không thì cô không biết, có điều phần lớn nguyên nhân, khẳng định là Triển Thanh Việt cho rằng cô nỗ lực thuyết phục hắn phát triển sự nghiệp trong giới giải trí, thành lập công ty giải trí, là vì Phương Cẩn Nhiên.

Suy nghĩ này sẽ khiến hắn sinh ra cảm giác bị lợi dụng, ai bị như vậy cũng sẽ khó chịu thôi, hắn không tức giận mà chỉ phát hỏa với cô, đã là rất có thái độ đúng mực rồi.

Xong rồi, không bởi vậy mà việc này bị đánh rớt chứ!

Nghĩ đến đây, cô vội tắm rửa, muốn ra ngoài gửi voice WeChat cho hắn, giải thích rằng một chút ý nghĩ đấy cô cũng không có!

Nhưng khi cô mở khung chat ra, nhìn thoáng qua thời gian thì phát hiện đã 10 giờ rồi, đối với người thân thể chưa hồi phục hoàn toàn như Triển Thanh Việt phỏng chừng đã nghỉ ngơi rồi.

Thôi, không nên quấy rầy hắn.

Dù sao ngày mai là về rồi, mang cho hắn chút quà, trở về nói chuyện trực tiếp là tốt nhất.

Chương trình nuôi chuột tre này tuy khá là đơn sơ, nhưng Phương Cẩn Nhiên đã cấp cho chương trình lượng lớn nhân khí, hơn nữa nhờ Tam Nhất hot search, Ninh Thu Thu cứ mơ màng hồ đồ như vậy mà hút một đợt nhiệt độ, một đêm phát ( tiểu) bạo hồng.

Lần này bình luận của fans Phương Cẩn Nhiên mắng đến khó nghe như vậy, Ninh Thu Thu bên này cũng không định bỏ qua dễ dàng thế.

Cù Hoa nhờ công ty luật soạn một phần văn kiện tuyên bố, tỏ ý tức giận đối với những bình luận của chương trình《 tôi cùng chuột tre xinh đẹp hằng ngày 》, một bộ phận người dùng internet đã ngang nhiên bẻ cong, bịa đặt sự thật, nhục mạ, chửi bới Ninh Thu Thu, việc này khiến cho danh dự cùng tinh thần Ninh Thu Thu bị tổn hại nghiêm trọng, mong những người dùng internet có liên quan ngay lập tức chấm dứt hành vi này, phía Ninh Thu Thu đã nhờ luật sư điều tra, lấy được bằng chứng, từ đó sẽ truy cứu những người dùng internet có liên quan, khiến họ phải chịu trách nhiệm theo pháp luật.

Tuyên bố được đưa ra từ phía phòng làm việc của Ninh Thu Thu, Ninh Thu Thu cũng tự mình chia sẻ lại, trực tiếp "chia sẻ trên Weibo", một dấu chấm câu cũng không nói nhiều.

【 ủng hộ Thu Thu, tuyên bố này thực sự quá soái! 】

【 hành động này thật 666*, tôi cảm thấy gọi cô ấy là Thu tỷ sẽ không hình dung được khí phách của Thu Thu nhà chúng ta đâu, hẳn nên gọi Thu gia*! 】

【 nên như vậy, đối phó tạm thời, phòng làm việc kiên cường, tiểu Thu Thu khí phách! 】

【 gọi là Thu gia kia khiến tôi cười chết, Thu gia uy vũ 】

【 mỗi bình luận có Thu gia tôi đều thích một lần 】

(*) 666: tiếng lóng, /liùliùliù/ (牛牛牛): giỏi, cừ.

(*) Gia: bố, ông nội.

......

Vì thế ngày hôm sau khi lên Weibo, Ninh Thu Thu lập tức phát hiện vai vế bản thân nhanh chóng thăng hai bậc, từ Thu tỷ nhảy tới Thu gia......

Đây chẳng những vai vế thay đổi, ngay cả giới tính cũng thay đổi.

Ninh Thu Thu: "......"

Cho nên, vì sao cô lại tham gia cái chương trình lừa đảo này!

Hôm nay cô phải đi làm đại diện cho một chiến dịch quảng cáo, kịch bản quảng cáo gốc rất đơn giản, Ninh Thu Thu mặc lễ phục, thong dong lịch sự tao nhã bước đi trên thảm đỏ, đôi mắt phóng điện với những người đang hoan hô hò hét bên cạnh, sau đó giơ lọ thuốc nhỏ mắt của công ty bọn họ lên màn ảnh, nói "Tôi dùng XX, tự tin lóe sáng".

Quay đoạn quảng cáo này tương đối đơn giản, dự tính quay xong xuôi hết mọi thứ chỉ cần một buổi sáng là đủ, chụp xong Ninh Thu Thu định đi mua chút quà cho Triển Thanh Việt cùng những người khác trong nhà, buổi chiều 3 giờ trở về máy bay.

Nhưng khi Ninh Thu Thu đến nơi, sau khi cô trang điểm ổn thoả thì lễ phục để đi trên thảm đỏ cư nhiên còn đang trên đường tới đây, tỏ vẻ còn phải đợi trên dưới nửa giờ mới có thể đến.

Đối phương nói nửa giờ, nhưng phỏng chừng phải hơn 1 tiếng đồng hồ, Ninh Thu Thu đến chịu thua tổ quay phim, nói: "Các anh không nghĩ tới việc phải chuẩn bị lễ phục từ trước sao?"

Thật không chuyên nghiệp gì hết!

"Xảy ra chút vấn đề, thật sự xin lỗi," người phụ trách lần này Trần tiểu thư ngữ khí thành khẩn xin lỗi, "Làm chậm trễ thời gian của Ninh lão sư, thật sự xin lỗi."

Thái độ đối phương tốt như vậy, Ninh Thu Thu ngược lại khó mà nói được gì, đành phải dùng thái độ ôn hoà mà nói: "Không có việc gì, không trì hoãn."

Cứ như vậy đợi nửa giờ, Ninh Thu Thu bên này không còn kiên nhẫn, phụ trách quay chụp đạo diễn bên kia trước phiền: "Bên kia có đến hay không, rốt cuộc còn phải chờ bao lâu nữa, thôi, không được thì đem bộ đã chuẩn bị tốt từ trước đến thay, thử xem hiệu quả thế nào rồi nói tiếp."

Trần tiểu thư lại gọi điện thoại thúc giục lần nữa, sắc mặt khó coi mà ngắt điện thoại, phất tay bảo trợ ký quay chụp đi lấy bộ lễ phục đã chuẩn bị tốt kia ra.

Thì ra đối phương có chuẩn bị, hẳn là không có vấn đề hoặc tì vết gì, cũng không nghĩ nhiều mà thay.

Kết quả lại phát hiện bộ lễ phục này rất kinh diễm, váy thiếu nữ màu hồng nhạt, tinh xảo cao cấp, bên trên điểm xuyết vài đoá hoa hồng nhạt, phần eo được thiết kế bằng ren, như ẩn như hiện mà lại vì cô mà tăng thêm vài phần gợi cảm.

Vốn dĩ diện mạo của cô theo thiên hướng điềm mỹ, mà bộ váy này lại phơi bày hơi thở điềm mỹ của cô ra không sót một cái gì, khiến cô có chút thắc mắc lý do đối phương muốn đổi nó thành bộ lễ phục khác.

Chẳng lẽ là nhà ai bán lậu số đo của cô?

Trần tiểu thư đi từ bên ngoài vào, nhìn thấy cô đã thay xong váy, đôi mắt thoáng chốc sáng ngời: "Đẹp!"

Tiếp theo, cô nàng dẫm lên giày cao gót nhanh chóng đi đến trước mặt Ninh Thu Thu, nhìn kỹ cánh tay tinh tế trơn bóng như sen trắng thêm vài cái, lại nhìn về phía phần eo thiết kế bằng ren, trong mắt loé lên vài tia kích động: "Không có, thế mà không có!"

"......" Ninh Thu Thu bị Trần tiểu thư nhìn khiến nổi một thân da gà, sờ sờ cánh tay mình, "Cái gì không có?"

Trần tiểu thư ngượng ngùng nói: "Nói Ninh lão sư không cần tức khí, hôm qua chúng tôi xem chương trình kia, thấy cô, ừm...... sức lực đặc biệt lớn, cho rằng cánh tay cùng bụng cô sẽ có cơ bắp, có khả năng khiến tổ hậu kỳ chỉnh sửa tương đối phiền toái, cho nên...... liền, nhất thời quyết định đổi lễ phục."

Ninh Thu Thu: "???"

Lời này khiến Ninh Thu Thu thiếu chút nữa chân tình thật cảm mà khóc, cho nên chương trình chuột tre ngày hôm qua kia, rốt cuộc đã làm điên đảo bao nhiêu ấn tượng của mọi người với cô vậy, ngay cả cơ bắp cũng nghĩ ra được.

Ấn tượng của mọi người với cô, không phải đã thành có nữ hán tử bụng tám múi chứ?!

Có điều cũng không thể trách người ta, cô đã lâu lắm không công khai lộ diện, hiện tại mùa đông lại mặc nhiều quần áo, hơn nữa trong chương trình chuột tre kia cô chẳng những phải khiêng trúc, mà cái chương trình bần cùng kia còn quay ở nơi rất tồi tàn, nước trong phòng ngủ với phòng bếp nấu cơm phải xách từ bên ngoài về, cô phải tay không xách hai thùng nước lớn, mang đi mang về, lộ ra lực cánh tay kinh người......

Không được không được, quay đầu lại phải nhờ Cù Hoa nhận một vé mời lên thảm đỏ thôi, dùng dáng người tinh xảo sáng lấp lánh yểu điệu như thiếu nữ nói cho mọi người biết, cô thật sự không! có! cơ! bắp!

Tâm tình Ninh Thu Thu vừa vi diệu vừa mang theo chút uể oải mà quay xong quảng cáo, lại đi mua quà, chuẩn bị "hối lộ" Triển Thanh Việt.

Kỳ thật Triển Thanh Việt không thiếu gì hết a, mà cô cũng chẳng có kinh nghiệm gì trong việc mua quà tặng cho đàn ông, mua cà vạt cài áo dường như không có gì đặc sắc, nói không chừng còn khiến hắn phát chán.

—— ai biết hắn cần bao lâu mới có thể đứng lên, một lần nữa mặc những bộ tây trang bóng bẩy, khôi phục hình tượng tổng tài bá đạo đâu.

Hơn nữa, hiện tại phục kiện...... tuy rằng Triển Thanh Việt ngày đó đã nói vài câu dời đi sự chú ý của cô, nhưng cô biết ở phương diện phục kiện, nếu đã nghiêm trọng đến mức phải gặp bác sĩ tâm lý, thì khẳng định đối phương đã gặp phải vấn đề tâm lý không nhỏ, cũng không biết bác sĩ Phan kia có thể giúp hắn giải quyết triệt để không, hay là sẽ để lại di chứng gì.

Cô không thể giúp cái gì, nếu không...... mua cho hắn chút đồ nhằm giải trí?

Chuyện này hoàn toàn có thể!

Vì thế Ninh Thu Thu chạy vào trong tiệm, mua một hơi vài dạng đồ vật giải trí, cô đã tự mình cảm thụ một chút, tất cả đều cảm thấy tâm tình thật sảng khoái, toàn thân thoải mái.

Mang theo một đống đồ vật, Ninh Thu Thu ngồi trên máy bay đi đến thành phố G, lần này ra cửa thời gian dài đến 11 ngày, từ sau khi Triển Thanh Việt tỉnh lại, đây là lần đầu tiên cô rời nhà lâu như thế.

Mang theo tâm tình có chút nhảy nhót vui sướng, Ninh Thu Thu một đường đi tới biệt thự bọn họ thuê, thứ đầu tiên từ trong nhà lao tới, cư nhiên lại là chó ngốc Diệu Diệu.

Ngày trước Diệu Diệu bị Hiểu Cầm dùng thủ đoạn tương đối hung tàn xúi giục khiến nó thật sự sợ cô, nhưng không lâu sau, không hình thành phản xạ có điều kiện, khiến dung lượng não của gia hỏa này biến mất đi một chút, bị ăn đánh nhưng không nhớ mình đã ăn đánh, hơn nữa thời gian Ninh Thu Thu rời đi lâu như vậy, nó đã...... hoàn toàn quên mất trạng thái sợ muốn chết trước Ninh Thu Thu rời đi.

"Tránh ra, Diệu Diệu, không được cắn váy tao!"

Ninh Thu Thu mới vừa xuống xe, thì thiếu chút nữa bị Diệu Diệu lao từ trong nhà ra nhảy lên vừa vẫy đuôi vừa cắn, nghe được tiếng ô tô, gia hỏa cuồng lao Diệu Diệu không ngần ngại phi ra, hoàn toàn không sợ người lạ, Ninh Thu Thu hoài nghi nó sẽ vẫy đuôi cao hứng khi bị trộm chó bắt đi vì tưởng mình có cha mới đấy.

"Gâu gâu ô ~" Diệu Diệu sau khi bị cô răn dạy, hơi chút thu liễm một chút, bắt đầu há mồm làm nũng.

"Ninh tiểu thư đã về, oa oa em nhớ chị muốn chết ~" người thứ hai chạy ra chính là Tinh Tinh, hộ công siêu đứng đắn, tinh lực vĩnh viễn tràn đầy so với người khác.

Ninh Thu Thu đang bị Diệu Diệu quấn lấy chân làm nũng gọi cô nàng: "Mau tới giúp chị lấy đồ."

"Được được, Ninh tiểu thư chị đừng động tay vào! Em tới giúp, chỉ cần một người là được!" Tinh Tinh thập phần chân chó mà đi qua.

"......" Ninh Thu Thu nghi hoặc nhìn cô nàng một cái, "Có phải em lại làm chuyện gì phản bội chị đúng không?"

"Em không có!" Tinh Tinh lập tức phủ nhận, "Chỉ là lâu lắm chưa thấy chị nên em đặc biệt nhớ chị thôi mà, trà không nhớ cơm không nghĩ, ngay cả đi toilet, cũng cảm thấy nếu không có chị ở đây thì không thú vị không đủ cảm xúc."

"...... Cút đi," Ninh Thu Thu một trận hung tợn, "Nếu nhà ngươi tính đổi phe, thì thừa dịp tuổi trẻ mà chạy nhanh đi, cẩn thận tiểu tỷ tỷ xinh đẹp tìm ra."

Tinh Tinh: "......"

Về đến nhà, Ninh Thu Thu mới phát hiện, hôm nay trong nhà đặc biệt náo nhiệt: Lâm Tịch Điềm, Triển Thanh Viễn, Quý Vi Lương, cùng với Triển Thanh Trạch vừa mới kết bạn lại đây thăm Triển Thanh Việt, Triển lão gia cũng qua đây, vốn dĩ trong nhà rất náo nhiệt, bây giờ càng náo nhiệt hơn.

Đại khái hình tượng "nữ thần mạnh mẽ" Ninh Thu Thu đã không còn là bí mật nữa, cho nên khi nhìn thấy cô, biểu cảm mọi người đều có chút phức tạp.

Triển Thanh Trạch là người đầu tiên xông lên: "Thu Thu tỷ, tôi sai rồi, tôi vì sự việc lần trước lại lần nữa xin lỗi, cô đại nhân đại lượng, ngàn vạn lần đừng mang thù."

Ninh Thu Thu đỡ trán: "Tôi sớm đã quên, anh không nói thì tôi sẽ không nhớ lại."

Triển Thanh Trạch: "...... Tôi chưa từng đề ra nhé QAQ."

Lâm Tịch Điềm mặt đầy ủy khuất: "Thu Thu chị gạt em, chị thế mà là chị dâu lớn, vậy cũng không nói với em, tim em đều vỡ tan thành từng mảnh từng mảnh rồi a."

"Không phải chị cố ý, lúc ấy...... ainha chính là tình huống thật phức tạp, không tin em hỏi ông đi." Ninh Thu Thu quyết đoán mà đá củ khoai này đi.

"Đúng vậy, ông cũng giống như cháu nói, có nỗi khổ riêng mà," Triển lão gia hiển nhiên đã giải thích nhiều lần, ngữ khí bất đắc dĩ, lại nhìn về phía Ninh Thu Thu, "Có điều Thu Thu này, sức lực này của cháu, không phải là bởi vì chiếu cố Thanh Việt mà có chứ?"

"Không đúng không đúng," Ninh Thu Thu nhìn về phía Triển Thanh Việt an nhàn ngồi bên cạnh nghe chuyện không liên quan mình, thấy cô nhìn qua hắn còn cười cười với cô một chút, phủ nhận, "Trời sinh sức lực cháu khá lớn."

"Cũng không phải là trời sinh rất lớn," Triển Thanh Viễn chế nhạo, "Chẳng những tay không khiêng trúc, mà còn tay không bắt paparazzi đấy."

Hiện tại cảm tình của Triển Thanh Viễn đối với Ninh Thu Thu thập phần phức tạp, một mặt, ấn tượng với cô hoàn toàn đổi mới, chủ động muốn cùng cô hóa giải mâu thuẫn, lại bị cô dỗi đến không còn nơi xuống tay, về phương diện khác, Triển Thanh Việt đối xử với cô thật quá tốt, khiến hắn sinh ra tâm ghen ghét chua lòm, đại khái là cảm xúc thiếu hụt tình thân khi người anh trai vốn dĩ chỉ thuộc về tôi đã bị cô đoạt mất rồi.

Thế nên, không nhịn được mà muốn nói móc cô.

Nhưng mà, câu nói móc này, lại khiến biểu tình hai người, đều trở nên vi diệu.

Một là Quý Vi Lương vẫn luôn không hé răng, người còn lại là Triển Thanh Việt vẫn luôn bàng quan.

Triển Thanh Việt vốn chỉ đứng bên xem mọi người "bao vây" Ninh Thu Thu cũng lập tức nhướng mày, người em trai này của anh, rất hiểu biết Ninh Thu Thu sao.

Từ trước tới nay Ninh Thu Thu đối với Triển Thanh Viễn luôn không khách khí, một chút mặt mũi cũng không cho hắn, nói: "Anh cút đi."

"Thu Thu," Triển Thanh Việt đã lên tiếng, "Đồ vật em để trên giường, hình như có chút vấn đề, bây giờ chúng ta đi xem đi?"

Đồ vật để trên giường, kia chẳng phải là bùa sao! Bởi vì lần này ra ngoài này thời gian tương đối dài, cho nên bùa Ninh Thu Thu để trong gối đầu của Triển Thanh Việt chỉ có vài tấm thôi.

Sẽ xảy ra được cái vấn đề gì đây, trong lòng cô lộp bộp, hay là bị phát hiện rồi.

"Vậy mọi người cứ ngồi nói chuyện trước đi, tôi đi lên một chút rồi xuống ngay." Ninh Thu Thu nói xong, qua đẩy Triển Thanh Việt.

Lâm Tịch Điềm: "Thứ gì, em cũng muốn nhìn!"

Triển Thanh Việt mỉm cười mà nhìn về phía nàng: "Em xác định?"

"......" Lâm Tịch Điềm nhìn hắn giống như đang nhe nanh sói cười to, nháy mắt nghĩ đến cảnh đối phương đã tách nhau lâu lắm, khả năng đây chỉ là tìm một cái cớ để trở về phòng để thể hiện tình cảm thôi, tức khắc đỏ mặt, vội xua tay, "Không không không, các anh đi đi, các anh đi đi."

Lâm Tịch Điềm này ngốc bạch ngọt cong có thể nghĩ được thì ắt hẳn mọi người ở đây cũng có thể nghĩ tới, vì vậy dưới ánh mắt nhìn theo ái muội của mọi người, Ninh Thu Thu căng da đầu, đẩy Triển Thanh Việt đi như chạy vào trong.

Cô trong sạch a.

Ninh Thu Thu cảm thấy mọi việc lần này có chút không phong thủy, thường xuyên bị hố, quay đầu lại phải vẽ tấm bùa đổi vận mang theo trên người mất.

Có điều, đây thật sự giống như cô đang làm vợ hiền người ta vậy, mặc cho quan hệ giữa hai người bọn họ có thuần khiết như thế nào, ngay cả nắm tay cũng chưa từng nắm qua, nhưng trong mắt người ngoài làm gì có chuyện trong sạch như thế......

"Thế, bùa của tôi xảy ra vấn đề gì sao?" Hai người trở lại phòng, Ninh Thu Thu hỏi Triển Thanh Việt, nếu con bê này cố ý tìm cớ lừa cô thì cô sẽ, cô sẽ...... hình như cô không nghĩ ra xử lý hắn thế nào.

Tức giận.

Triển Thanh Việt nói: "Uống nước, không cẩn thận đánh đổ cốc nước lên rồi."

"Vậy bọn họ không cầm đi lau chứ?" Ninh Thu Thu khẩn trương hỏi.

Triển Thanh Việt trả lời lại bằng cái liếc mắt lên giường, chỉ thấy trên giường một đôi gối đang nằm song song với nhau, ngày thường Triển Thanh Việt có thói quen là ngủ bên phải, cho nên cái gối bên trái kia chính là nơi cô đặt mấy tấm bùa ở bên trong.

Ninh Thu Thu qua đi cởi vỏ gối ra, quả nhiên sờ thấy giữa gối ướt một mảnh, cô còn sờ thấy tấm bùa đang dưỡng bên trong, vì cũng bị ướt nên hpa văn trên mặt bùa đều in cả ra gối, lần lăn lộn này, toàn bộ lá bùa đều bị phế bỏ.

Lại trắng tay một lần nữa, tim cô đau quá mà.

"Xin lỗi," đại khái là biểu tình Ninh Thu Thu quá mức đau đớn, Triển Thanh Việt băn khoăn, nói, "Lúc ấy uống nước tay co rút một chút."

"Không có việc gì không có việc gì," Ninh Thu Thu không phải loại người thích so đo, lại quan tâm hỏi hắn, "Sao đột nhiên tay co rút, không xuất hiện vấn đề gì mới chứ?"

Triển Thanh Việt: "Bình thường ngoài ý muốn, không thể tránh kịp."

Rốt cuộc thì hắn mới tỉnh lại được một đoạn thời gian, tuy rằng có nước bùa giúp hắn phục hồi nhanh, nhưng chữa trị đầu óc bị thương không có khả năng nói tốt liền tốt được, ngẫu nhiên dây thần kinh dẽ xuất hiện vấn đề, tình huống không chịu đầu óc khống chế thì không có biện pháp tránh khỏi.

Điều Triển Thanh Việt có khả năng làm, chỉ có thể tận lực mà thích ứng với nó, chậm rãi khôi phục nắm giữ toàn bộ quyền chủ động.

"Anh đã khôi phục thật sự rất tốt rồi, không cần áp lực tâm lý!" Ninh Thu Thu không biết nói gì, chỉ có an ủi cổ vũ hắn.

Triển Thanh Việt hiếm khi không nhân cơ hội chèn ép cô, cười khẽ nói: "Sẽ không phụ nguyện vọng của Triển phu nhân."

"......" Đột nhiên nịnh bợ như vậy làm gì, da mặt Ninh Thu Thu có chút nong nóng, đột nhiên nghĩ ra cái gì, nói, "Đúng rồi, tôi còn cho anh quà đấy, để tôi nhờ người mang lên!"

Triển Thanh Việt vốn định nói không vội, tối nay xem cũng không muộn, nhưng Ninh Thu Thu đã lấy điện thoại ra gọi quản gia nhờ ông mang qua, hiệu suất làm việc của quản gia rất cao, rất nhanh đã sai người đưa lên rồi.

Vì thế, Ninh Thu Thu đem đồ vật mình mua bày trên sang như trình bày hiện vật quý: toàn bộ đồ vật nếu không phải thú mochi dẻo* thì cũng là gà đẻ trứng*, con quay bằng tay*......

(*) Quà của chị nhà đây:

Khoé miệng Triển Thanh Việt giật lại giật, rất muốn hỏi Ninh Thu Thu rằng: nhìn hắn giống như cần mấy thứ đồ chơi cô mua cho sao?!

"Cái này," Ninh Thu Thu lấy món cuối cùng ra, quơ quơ, nói, "Quả cầu tiên đoán*, bàn tính vận mệnh chín đáp án chín kết quả, ngày thường anh vừa phục kiện vừa làm việc, đôi khi sẽ có vài chuyện không quyết định được, nó sẽ giúp anh lựa chọn, đương nhiên những việc quan trọng vẫn đừng quá tin nó, anh coi nó như một món đồ chơi nhỏ, rảnh rỗi đi tìm nó tìm niềm vui là được."

"Được," Triển Thanh Việt có chút buồn cười, cũng không hiểu Ninh Thu Thu đào mấy món đồ chơi này ở đâu ra, nói, "Cảm ơn, rất dụng tâm, tôi nhận."

"Anh...... không chê chứ?" Mấy thứ này cộng lại cho thêm tiền bo cũng không đến 200 đồng, nhưng mà da mặt Ninh Thu Thu đã dày không đâm thủng rồi, nói, "Cái chính là, lễ nghĩa không quan trọng, quan trọng là tình ý, đúng không!"

Triển Thanh Việt: "Không chê."

"Oaa! Không chê là được rồi, vì thế," Ninh Thu Thu chân chó đi qua, đấm đấm lưng cho hắn nói, "Sự việc công ty giải trí, chúng ta vẫn tiến hành chứ?"

Thì ra hố ở chỗ này, Triển Thanh Việt bật cười, nói: "Xem thành ý của cô."

"Thành ý gì?"

"Phương Cẩn Nhiên ——" Triển Thanh Việt cố ý kéo dài giọng nói.

Ninh Thu Thu lập tức hiểu ra, nói: "Anh ấy thật sự thật sự chỉ là cái bằng hữu của tôi thôi, quan hệ giữa tôi với anh ấy trong sạch đến không thể trong sạch hớn, anh xem tin tức WeChat tôi đăng ngày đó đi."

Ninh Thu Thu mở đối thoại WeChat ra Phương Cẩn Nhiên xem, Triển Thanh Việt liếc mắt một cái, trong lòng thực vừa ý, ngoài miệng lại nói: "Tôi không chỉ cái này."

"Thế chỉ cái gì?" Ninh Thu Thu bĩu môi, Triển Thanh Việt người này, quả nhiên không thể đặt hắn cùng hai từ ghen tuông ở cạnh nhau.

"Hắn có hợp đồng tương đối phức tạp với công ty chủ quản, nếu cô muốn tưởng giúp hắn, chỉ sợ không dễ dàng như vậy, sẽ bị kiện, bồi thường không ít tiền."

"À," Ninh Thu Thu đối với chuyện này không hiểu, nói, "Vậy dùng toàn bộ năng lực cứu vớt một phen, vớt không được thì tính tiếp, chỉ là Triển tiên sinh a, ngài biết người biết ta, trình độ cũng đủ thâm, mấy chuyện này đều hiểu biết rõ ràng."

Triển Thanh Việt: "Tôi chỉ thấy được thương cơ."

Ninh Thu Thu: "......?"

"Phương Cẩn Nhiên đúng là tiềm lực."

Ninh Thu Thu: "???"

Cho nên, vì sao cô phải dùng hết lượng chất xám vốn có để đi dò xét Triển Thanh Việt?

"Mặt khác," Triển Thanh Việt bỗng nhiên nhìn cô, cười như không cười nói, "Thu Thu mạnh mẽ, cô lại khiến tôi thay đổi ấn tượng vốn có của mình với cô rồi."

"...... Mạnh mẽ em gái anh ý!" Ninh Thu Thu không nhìn được liền bạo phát, mạnh mẽ Thu Thu mạnh mẽ khó nghe chết đi được!

"Ừm, nhưng tôi không có em gái," Triển Thanh Việt nghiêm trang nói, "Chỉ là tôi rất tò mò, sức lực này của cô, hạn mức cao nhất là bao nhiêu."

"Không cao lắm," Ninh Thu Thu định cứu vãn hình tượng của mình một chút, chỉ định bày 10 phần tài năng ra thôi, 11 phần lại nhiều quá, "So với người khác thì lớn một chút."

"Một chút, là bao nhiêu?" Triển Thanh Việt hiển nhiên không dễ dàng bị lừa như vậy.

"Tỷ như......" Đối mặt với sự dò hỏi tới cùng của Triển phúc hắc, Ninh Thu Thu cảm thấy mỗi một lời nói đều phải tư tiền tưởng hậu*, mới không bị bắt được dấu vết.

(*) Tư tiền tưởng hậu: cân nhắc cẩn thận quá khứ và hiện tại, suy nghĩ rất rất kĩ trước khi làm gì.

Cô nhìn quanh bốn phía một chút, tìm xem có cái gì có thể để mình đo lường không, nhìn nhìn, tầm mắt cô rơi xuống trên người Triển Thanh Việt, bỗng nhiên sinh ra một chủ ý khiến Triển Thanh Việt ngậm miệng.

Cô ba bước nhảy hai bước chạy đi qua, thừa dịp Triển Thanh Việt không phòng bị, ôm ngang hắn từ xe lăn lên, ước lượng trong ngực, có chút ngượng ngùng nói: "Đây là cực hạn này."

Lần đầu tiên từ khi cha sinh mẹ đẻ được con gái bế công chúa - Triển Thanh Việt: "......??"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện