Tinh Tinh đỡ Ninh Thu Thu tới phòng Triển Thanh Việt, Ninh Thu Thu tuy rằng nội tâm đang chửi mmp*, nhưng vẫn thuận theo ý tứ của Tinh Tinh mà nằm trên giường Triển Thanh Việt —— dù sao phòng cô ở đối diện, chờ lát nữa đi qua là được.
(*) MMP: Mụ bán phê (妈卖批). Phát âm là ma-mai-pi, có thể viết thành từ viết tắt MMP.
Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang tính vũ nhục khá nặng, dịch thô ra tiếng Việt là "dmm".
Gia hoả Triển Thanh Viễn kia còn theo sau hai người nữa chứ, làm như thân thiết lắm không bằng.
Gia hỏa này rõ ràng đã nháo với Quý Vi Lương đến không thoải mái, vậy mà không đi dỗ dành bạn gái nhỏ của mình, ngược lại còn tay đút túi quần, nhắm mắt theo đuôi các cô đến phòng Triển Thanh Việt, phỏng chừng là đang âm thầm mang thù cô quấy rầy kế hoạch tuyệt vời của hắn, muốn tính sổ với cô a.
Giường Triển Thanh Việt rất lớn, nhưng không mềm lắm, đại khái là sợ hắn nằm lâu rồi nằm hỏng xương cốt, giống như người bệnh đã lâu, trên giường nhiều ít sẽ có điểm mùi lạ, nhưng trên người Triển Thanh Việt thì không có, còn phảnh phất chút mùi hương nhàn nhạt của hoa sơn chi, ngửi rất thư thái.
Ninh Thu Thu gả qua lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cùng giường với người ta, mới vừa nằm xuống, cô liền cảm nhận được nhiệt độ đến từ cơ thể người trong ổ chăn, thoát ra khỏi lớp áo ngủ hơi mỏng, truyền tới trên người cô.
Đồng thời, một luồng điện cũng truyền đến theo nguồn nhiệt, giật Ninh Thu Thu đến cả người đều run lên, tế bào toàn thân đều trở nên mẫn cảm cực độ.
Loại cảm giác này quá vi diệu, Ninh Thu Thu chắc chắn mình cùng hắn không có chút tình ái chi gian gì, cũng không hiểu vì cái gì lại có loại cảm giác này.
Đại khái là tịch mịch quá lâu rồi?
Không phải đã nói độc thân lâu ngày thì nhìn chó cũng thấy mi thanh mục tú sao, huống chi đối phương còn là người thật thật soái nữa.
Ninh Thu Thu cứ như thế tự an ủi chính mình, nháy mắt thuyết phục được bản thân, vì thế yên tâm thoải mái mà rúc vào ổ chăn của người ta.
"Cô ấy một thân mùi rượu, vậy mà cô cứ vậy vứt cô ấy trên giường anh tôi sao?" Thời điểm Tinh Tinh đâp chăn cho Ninh Thu Thu, Triển Thanh Viễn đột nhiên mở miệng nói.
"Mùi rượu?" Tinh Tinh thành thành thật thật cúi người ngửi ngửi, "Không có mùi rượu mà."
"Một chút cũng là có," Triển Thanh Viễn xoi mói, "Cô ngày thường cứ "tạm chấp nhận" mà chiếu cô anh tôi như vậy sao?"
Tinh Tinh hô to: "Oan uổng a! Tôi chiếu cố đại tiên sinh như nào có trời đất chứng giám, nhật nguyệt thấu hiểu, tôi là hộ lý đáng năm sao đứng đắn đấy! Anh cảm thấy không ổn, tôi lập tức đem Ninh tiểu thư đỡ tới phòng cô ấy vậy."
"...... Thôi," Triển Thanh Viễn kỳ thật là hắn xoi mói chút, hắn lén thở dài một hơi, nhìn lướt qua trong phòng, dư quang khoé mắt nhìn thấy phía dưới giường có trương bùa màu vàng, hắn khom lưng nhặt lên, lộn qua lộn lại mà nhìn một chút, sau đó giơ lên trước mặt Tinh Tinh, nhíu mày hỏi, "Sao phòng anh tôi lại xuất hiện thứ này?"
Ninh Thu Thu tuy rằng không thấy Triển Thanh Viễn nhặt được cái gì, nhưng cô phi thường có dự cảm bất lành.
"A?" Cô nghe được Tinh Tinh nói, "Bùa à, sao lại rớt trên mặt đất nhỉ?"
"Bùa? Đây lại là cái thủ pháp mê tín lung tung rối loạn gì đấy?"
"Anh đừng nói như vậy, đây là bùa bình an Ninh tiểu thư đưa cho đại tiên sinh, vì muốn đại tiên sinh sớm ngày có thể tỉnh lại, Ninh tiểu thư đã bỏ thật nhiều tâm tư đi đến miếu cầu xin. Nghe nói cô ấy phải ba bước một quỳ, năm bước một lạy, bảy bước một dập đầu, coi như là có chút mê tín, nhưng cũng có thành ý mà, có thể thấy được Ninh tiểu thư đối với đại tiên sinh rất là tình nghĩa."
Ninh Thu Thu: "......"
Gì mà ba bước một quỳ năm bước một lạy bảy bước một dập đầu để xin bùa cho Triển Thanh Việt chứ, Tinh Tinh người này, năng lực não bộ như thế mà không đi làm biên kịch, quá đáng tiếc a.
Triển Thanh Viễn đương nhiên sẽ không tin tưởng cái gì ba bước một quỳ, bất quá bùa này là do Ninh Thu Thu đi xin cho Triển Thanh Việt, nếu là mục đích xấu, anh trai hắn sẽ chỉ ở mãi cái tình trạng như vậy, không một ai biết, chỉ có thể trách Ninh Thu Thu người này tâm cơ quá sâu.
Nhưng, Triển Thanh Viễn tuy không thích Ninh Thu Thu, nhưng dù sao cũng có thế giao, hắn đối với Ninh Thu Thu vẫn là có chút hiểu biết, biết rằng tiểu cô nương này có điểm ngốc bạch, không có khả năng tâm cơ như vậy.
Nói như vậy, cô ấy thật sự thích anh trai?
Triển Thanh Viễn - người vẫn luôn không tin Ninh Thu Thu thật sự thích anh trai hắn - mặt có điểm đau.
......
Triển Thanh Viễn cùng Tinh Tinh không ở lại lâu, tắt đèn liền đi ra ngoài, trong phòng nháy mắt an tĩnh lại.
Ninh Thu Thu bất động trên giường người ta một hồi lâu, chờ đến khi bên ngoài hoàn toàn không động tĩnh, mới bò dậy, mở đèn đầu giường, tìm được tấm bùa vừa mới được Tinh Tinh vuốt phẳng nhét vào dưới gối Triển Thanh Việt.
Đấy không phải bùa bình an, mà là một trương "mạnh mẽ bùa" còn không dưỡng thành, có thể giúp người dùng trong khoảng thời gian ngắn có sức lực lớn vô cùng, tay không đo ván được năm tên côn đồ, Ninh Thu Thu hiện tại không có bất luận cái tu vi gì phòng thân, thân thể nguyên chủ lại kiều mềm đẩy phát là ngã, cho nên phải dùng loại bùa này tới hộ thân.
Ninh Thu Thu kiểm tra tất cả một lượt rồi nhét bùa lại vào giường Triển Thanh Việt, phát hiện đều hoàn hảo không tổn hao gì mới nhẹ nhàng thở ra, trương bùa vừa rồi hẳn chỉ là cái ngoài ý muốn, cũng không biết có phải do cô vẽ không tốt, hay là trước đó cô không cẩn thận để rơi xuống gầm giường không phát hiện.
May mà Tinh Tinh cơ trí cứu viện, Ninh Thu Thu hết sức tán thưởng vị hộ lý thông minh nhanh trí này, quyết định tăng lương cho cô nàng.
Có tiền chính là tùy hứng như vậy đấy!
Đem những trương bùa kia thu thập hảo, Ninh Thu Thu đắp lại chăn cho Triển Thanh Việt, người trên giường vẫn an tĩnh một tư thế cũ, ánh đèn ấm áp đầu giường chiếu một lớp sáng nhàn nhạt trên mặt hắn, phảng phất như nằm dưới một tầng kính, làm hắn vốn đẹp càng thêm đẹp hơn.
Nghĩ đến đây luồng điện lúc cùng hắn "thân thiết" kia lại mạc danh xuất hiện, Ninh Thu Thu thở dài, nói: "Triển tiên sinh a Triển tiên sinh, nếu anh không tỉnh, thì tôi chỉ sợ sẽ thật sự nghe theo ý của mẹ, xử lý anh đó."
Nhưng, Ninh Thu Thu lại có chút nghi hoặc: "Người thực vật có thật sự được không nhỉ?"
Nghĩ đến đây, Ninh Thu Thu muốn sờ di động lướt Baidu một chút, nhưng cô sờ tới sờ lui cũng không tìm được, lúc này mới nhớ ra di động ở trong túi xách.
Mà túi, vữa nãy khi cô còn bận giả say vẫn treo ở khuỷu tay, thỉnh thoảng trượt xuống, vì Tinh Tinh thấy phiền nên đã nhờ Triển Thanh Viễn cất hộ, hình như...... hình như là đã được quản gia mang đi từ tầng một rồi.
Di động là một chuyện, cả đêm không dùng cũng không chết người, dù gì ở giới Tu Chân 7 năm cô cũng chưa sờ qua di động lần nào mà, nhưng vấn đề là, chìa khóa phòng cô cũng ở trong túi a!
Ninh Thu Thu sợ giúp việc trong nhà sẽ đến phòng cô quét tước hoặc làm gì đó, nên lúc ra cửa đều sẽ khoá cửa lại. Cô làm nhiều bùa như vậy, còn viết một chút bí tịch tâm pháp ngày trước học được ở giới Tu Chân, tính nếu về sau vạn nhất bị phá sản, thì còn có thể cầm đi lừa gạt một chút, hẳn cũng bán được ít tiền mà!
Nhưng nếu bị phát hiện, khẳng định sẽ bị bẩm báo cho Triển lão gia bên kia, đến lúc đó cô trăm miệng cũng không giải thích nổi, cho nên Ninh Thu Thu mỗi lần ra cửa đều có thói quen khoá phòng.
Cô đành phải đi xuống lầu lấy, thời điểm có thể ra hành lang xuống phòng khách, cô thấy dưới tầng vẫn sáng đèn, lúc này đã hơn 10 giờ, lão gia ngủ từ sớm, đám người hầu tan tầm về nhà về nhà, không về nhà cũng về phòng, lúc này ngồi ngốc tại phòng khách, phỏng chừng chính là...... Triển Thanh Viễn.
Cô giả say lâu như vậy, lúc này đi xuống, không phải tặng cho mặt hắn phát tát sao.
Triển Thanh Viễn hôm nay mới vừa bị cô hố, khẳng định đầy một bụng tức khí, còn đang chờ bắt được nhược điểm cô đây.
Trong truyện Ninh Thu Thu thường xuyên mắng Quý Vi Lương tâm cơ kỹ nữ bạch liên hoa. Nếu đọc truyện đứng ở góc độ của nữ chủ thì không bao giờ có loại cảm giác này, ngược lại còn cảm thấy Ninh Thu Thu đáng giận. Nhưng hiện tại cô đứng dưới góc độ nguyên chủ Ninh Thu Thu, cảm thấy Quý Vi Lương đích thực rất bạch liên hoa.
Sỡ dĩ cô biết nếu hôm nay Quý Vi Lương biết được chân tướng sẽ có phản ứng lớn như vậy vì, thực lực bản thân mà cô ta vốn tin tưởng, kỳ thật vẫn phải dựa vào tiền tài, lại thêm trước đó Ninh Thu Thu vì có tiền, nên cướp mất vị trí của cô ta trong kỳ thực tập, tạo cho Quý Vi Lương có tâm thái ghét những người dùng tiền điều khiển, hôm nay liền có thể bùng phát.
Ninh Thu Thu không có tấm lòng cao thượng như vậy, cô hy vọng tốt nhất Quý Vi Lương bởi thế mà nản lòng thoái chí, không muốn tiếp tục diễn nữ chính, cô cũng không ngại diễn hộ đâu.
Khụ khụ.
Hơn nữa trong tiểu thuyết không phải đã nói Quý Vi Lương ngay từ đầu ở bên Triển Thanh Viễn là vì trả thù cô sao, hiện tại cô đã gả cho Triển Thanh Việt, trả thù liền thành giả dối hư ảo, hai người cư nhiên còn không thèm chia tay, là Triển Thanh Viễn quá si tình, hay là cô ta đã nảy sinh cái gọi là tình yêu với hắn?
Thôi, nam nữ chủ muốn lăn lộn như thế nào thì liên quan gì tới một nữ phụ như cô.
Ninh Thu Thu sáng suốt mà lựa chọn không xuống lầu, dù sao cũng chỉ là ngủ trên giường Triển Thanh Việt một đêm mà thôi, hai người đều là vợ chồng, cùng giường cùng gối một đêm, không tính phạm tội đi.
Vì thế Ninh Thu Thu lộn trở lại phòng Triển Thanh Việt, khoá cửa lại, cô muốn đi tắm rửa trước một cái, nhưng tắm xong quần áo cũng không có, Ninh Thu Thu đành phải đi mượn quần áo Triển Thanh Việt.
Tủ quần áo Triển Thanh Việt rất đặc sắc, nhất cái ngăn được chất đầy với các kiểu áo ngủ dệt tay mềm mại rộng thùng thình đầy tính hưu nhàn phục sức, hẳn là sau khi hắn thành người thực vật thì thêm vào đi, tiện cho hắn ngủ cùng đẩy ra ngoài căng gió phơi nắng.
Tủ thứ hai, chính là quần áo trước kia của Triển Thanh Việt, áo sơmi được là phẳng phiu, hưu nhàn hoặc thương vụ tây trang, đầy một tủ lớn.
Tủ còn lại cũng là trang phục trước kia của hắn, là các loại trang phục linh tinh lang tang khác.
Kẻ có tiền hủ bại a! Đến một đứa con gái như Ninh Thu Thu còn không có được tủ quần áo như này, có thể thấy được Triển Thanh Việt trước kia khẳng định là một mỹ nam hàng thật giá thật......
Trong tủ quần áo tràn ngập hương vị nam tính, Ninh Thu Thu rụt rè lấy một bộ áo ngủ, đi vào phòng tắm.
Lớp trang điểm không có đồ để tẩy, Ninh Thu Thu đành dùng sữa rửa mặt của Triển Thanh Việt rửa nhiều hai lần, may mắn thân thể còn trẻ tuổi, làn da hẵng còn tốt, chịu nổi loại độc hại này.
Tắm xong mặc áo ngủ của Triển Thanh Việt vào, Ninh Thu Thu phát hiện một sự thật thực khiến cô đau lòng: dài quá à.
Ống quần ngủ dài hẳn ra một khoảng, có thể tết thành đoạn dây đó......
Ninh Thu Thu đành phải đem ống quần xắn lên, mặc áo ngủ hết sức lỏng lẻo với thân hình cô, đột nhiên nghĩ đến: "Cốt truyện này sao có điểm quen thuộc?"
Mặc quần áo của nam nhân trên giường, quần áo lỏng lẻo không vừa người, đây không phải cảnh tượng câu dẫn rất thường được miêu tả trong truyện người lớn sao!
...... Khụ khụ.
"May là mình không xuyên phải truyện người lớn."
Ninh Thu Thu may mắn mà nghĩ, lại lần nữa nằm trên giường Triển Thanh Việt, đã không còn cảm giác điện giật nữa, ngược lại tâm như nước lặng, có loại cảm giác năm tháng tĩnh lặng hơn.
"Ngủ ngon." Ninh Thu Thu nhỏ giọng nói, tắt đèn đầu giường.
Cô cho rằng mình sẽ không ngủ nổi, nhưng sự thật chứng minh là cô nghĩ nhiều rồi, đầu mới vừa dính lên gối, liền ngủ như heo.
Lại mở mắt lần nữa là buổi sáng hôm sau.
Mới vừa tỉnh lại đầu Ninh Thu Thu xoay chuyển chậm, căn bản không ý thức được mình đang nằm trên giường Triển Thanh Việt, chỉ cảm thấy hôm nay ổ chăn phá lệ ấm áp, cô nhịn không nổi đem đầu vùi càng sâu trong ổ chăn, nhưng tổng cảm thấy giường hôm nay hơi đầy đầy.
Có người?!
Linh quang trong óc Ninh Thu Thu bỗng nhiên chợt lóe, chỉ số thông minh ngủ say thức tỉnh —— cô phát hiện ra, không biết từ khi nào mình cùng Triển Thanh Việt đã cuốn thành một đoàn, đầu cô còn dán trên cổ người ta, thân thể dựa vào người đã thực gầy của hắn, bị xương cốt hắn chọc phải, không cộm mới là nhân tài.
Nếu là giờ này khắc này có người tới, cô khẳng định sẽ bị mắng là biến thái, ngay đến người thực vật cũng không buông tha.
"......"
Ninh Thu Thu bỗng nhiên ngồi dậy, ba chân bốn cẳng mà đem quần áo Triển Thanh Việt bị mình vò nát vuốt vuốt lại, lại vuốt khuôn mặt nóng ran của mình, lại lần nữa cảm thấy may mắn khi Triển Thanh Việt là người thực vật không có ý thức —— bằng không phỏng chừng cô chưa kịp thấy mặt trời hôm nay thì đã bị bóp chết.
......
Ban ngày, Triển gia có khách tới cửa.
"Ông ngoại," người tới vừa thấy đến Triển lão gia, liền chậy qua ôm lấy ông, "Cháu rất nhớ ông a."
"Tiểu nha đầu." Triển lão gia vui tươi hớn hở mà ôm lấy đứa nhỏ, sủng nịch mà duỗi tay vỗ vỗ tôn nữ nhà mình.
Triển lão gia có một trai một gái, tiểu nữ nhi gả cho hào môn thế gia Lâm gia, người tới đúng là cháu ngoại của ông, tên Lâm Tịch Điềm.
"Cháu cũng đã 20 rồi mà, nơi nào bé a?" Lâm Tịch Điềm làm nũng.
"Bên trong hay bên ngoài thì ngươi cũng là trẻ con hết."
Lúc Ninh Thu Thu xuống lầu vừa vặn đụng phải một màn này, nhưng lực chú ý của cô lại dừng lại trên người cô gái đi cùng Lâm Tịch Điềm này.
Cô ta diện quần áo hết sức xa hoa, cử chỉ đoan trang, vừa nhìn liền biết đây chính là tiểu thư danh viện, nhưng cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là thân phận người này —— trong tiểu thuyết cô nàng cũng là một pháo hôi* nữ phụ, nhưng còn thảm hơn cả cô.
(*) 炮灰: vật hi sinh, pháo hôi, bia đỡ đạn.
Cô gái này tên Giả Tình, đặc biệt có ý tứ, ngày trước thời điểm Triển Thanh Việt vẫn là đương gia Triển gia, cô ta vẫn luôn ái mộ Triển Thanh Việt có thừa, công khai theo đuổi Triển Thanh Việt, trình độ cuồng nhiệt thì khỏi bàn, so với nguyên chủ theo đuổi Triển Thanh Viễn chỉ có hơn chứ không kém, thậm chí nhiều lần công khai thổ lộ với Triển Thanh Việt.
Sau khi Triển Thanh Việt xảy ra chuyện, đối phương cũng si tình mà tỏ vẻ nguyện ý chờ hắn tỉnh lại.
Nhưng đợi một hai năm, đại khái cô nương này cảm thấy Triển Thanh Việt không có khả năng tỉnh lại, một mảnh tình cảm không chỗ phát tiết, bắt đầu ký thác cho người khác.
Mà đối tượng ký thác, đương nhiên là nam chủ Triển Thanh Viễn......
Có ý tứ nha.
- -------------------
(*) MMP: Mụ bán phê (妈卖批). Phát âm là ma-mai-pi, có thể viết thành từ viết tắt MMP.
Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang tính vũ nhục khá nặng, dịch thô ra tiếng Việt là "dmm".
Gia hoả Triển Thanh Viễn kia còn theo sau hai người nữa chứ, làm như thân thiết lắm không bằng.
Gia hỏa này rõ ràng đã nháo với Quý Vi Lương đến không thoải mái, vậy mà không đi dỗ dành bạn gái nhỏ của mình, ngược lại còn tay đút túi quần, nhắm mắt theo đuôi các cô đến phòng Triển Thanh Việt, phỏng chừng là đang âm thầm mang thù cô quấy rầy kế hoạch tuyệt vời của hắn, muốn tính sổ với cô a.
Giường Triển Thanh Việt rất lớn, nhưng không mềm lắm, đại khái là sợ hắn nằm lâu rồi nằm hỏng xương cốt, giống như người bệnh đã lâu, trên giường nhiều ít sẽ có điểm mùi lạ, nhưng trên người Triển Thanh Việt thì không có, còn phảnh phất chút mùi hương nhàn nhạt của hoa sơn chi, ngửi rất thư thái.
Ninh Thu Thu gả qua lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cùng giường với người ta, mới vừa nằm xuống, cô liền cảm nhận được nhiệt độ đến từ cơ thể người trong ổ chăn, thoát ra khỏi lớp áo ngủ hơi mỏng, truyền tới trên người cô.
Đồng thời, một luồng điện cũng truyền đến theo nguồn nhiệt, giật Ninh Thu Thu đến cả người đều run lên, tế bào toàn thân đều trở nên mẫn cảm cực độ.
Loại cảm giác này quá vi diệu, Ninh Thu Thu chắc chắn mình cùng hắn không có chút tình ái chi gian gì, cũng không hiểu vì cái gì lại có loại cảm giác này.
Đại khái là tịch mịch quá lâu rồi?
Không phải đã nói độc thân lâu ngày thì nhìn chó cũng thấy mi thanh mục tú sao, huống chi đối phương còn là người thật thật soái nữa.
Ninh Thu Thu cứ như thế tự an ủi chính mình, nháy mắt thuyết phục được bản thân, vì thế yên tâm thoải mái mà rúc vào ổ chăn của người ta.
"Cô ấy một thân mùi rượu, vậy mà cô cứ vậy vứt cô ấy trên giường anh tôi sao?" Thời điểm Tinh Tinh đâp chăn cho Ninh Thu Thu, Triển Thanh Viễn đột nhiên mở miệng nói.
"Mùi rượu?" Tinh Tinh thành thành thật thật cúi người ngửi ngửi, "Không có mùi rượu mà."
"Một chút cũng là có," Triển Thanh Viễn xoi mói, "Cô ngày thường cứ "tạm chấp nhận" mà chiếu cô anh tôi như vậy sao?"
Tinh Tinh hô to: "Oan uổng a! Tôi chiếu cố đại tiên sinh như nào có trời đất chứng giám, nhật nguyệt thấu hiểu, tôi là hộ lý đáng năm sao đứng đắn đấy! Anh cảm thấy không ổn, tôi lập tức đem Ninh tiểu thư đỡ tới phòng cô ấy vậy."
"...... Thôi," Triển Thanh Viễn kỳ thật là hắn xoi mói chút, hắn lén thở dài một hơi, nhìn lướt qua trong phòng, dư quang khoé mắt nhìn thấy phía dưới giường có trương bùa màu vàng, hắn khom lưng nhặt lên, lộn qua lộn lại mà nhìn một chút, sau đó giơ lên trước mặt Tinh Tinh, nhíu mày hỏi, "Sao phòng anh tôi lại xuất hiện thứ này?"
Ninh Thu Thu tuy rằng không thấy Triển Thanh Viễn nhặt được cái gì, nhưng cô phi thường có dự cảm bất lành.
"A?" Cô nghe được Tinh Tinh nói, "Bùa à, sao lại rớt trên mặt đất nhỉ?"
"Bùa? Đây lại là cái thủ pháp mê tín lung tung rối loạn gì đấy?"
"Anh đừng nói như vậy, đây là bùa bình an Ninh tiểu thư đưa cho đại tiên sinh, vì muốn đại tiên sinh sớm ngày có thể tỉnh lại, Ninh tiểu thư đã bỏ thật nhiều tâm tư đi đến miếu cầu xin. Nghe nói cô ấy phải ba bước một quỳ, năm bước một lạy, bảy bước một dập đầu, coi như là có chút mê tín, nhưng cũng có thành ý mà, có thể thấy được Ninh tiểu thư đối với đại tiên sinh rất là tình nghĩa."
Ninh Thu Thu: "......"
Gì mà ba bước một quỳ năm bước một lạy bảy bước một dập đầu để xin bùa cho Triển Thanh Việt chứ, Tinh Tinh người này, năng lực não bộ như thế mà không đi làm biên kịch, quá đáng tiếc a.
Triển Thanh Viễn đương nhiên sẽ không tin tưởng cái gì ba bước một quỳ, bất quá bùa này là do Ninh Thu Thu đi xin cho Triển Thanh Việt, nếu là mục đích xấu, anh trai hắn sẽ chỉ ở mãi cái tình trạng như vậy, không một ai biết, chỉ có thể trách Ninh Thu Thu người này tâm cơ quá sâu.
Nhưng, Triển Thanh Viễn tuy không thích Ninh Thu Thu, nhưng dù sao cũng có thế giao, hắn đối với Ninh Thu Thu vẫn là có chút hiểu biết, biết rằng tiểu cô nương này có điểm ngốc bạch, không có khả năng tâm cơ như vậy.
Nói như vậy, cô ấy thật sự thích anh trai?
Triển Thanh Viễn - người vẫn luôn không tin Ninh Thu Thu thật sự thích anh trai hắn - mặt có điểm đau.
......
Triển Thanh Viễn cùng Tinh Tinh không ở lại lâu, tắt đèn liền đi ra ngoài, trong phòng nháy mắt an tĩnh lại.
Ninh Thu Thu bất động trên giường người ta một hồi lâu, chờ đến khi bên ngoài hoàn toàn không động tĩnh, mới bò dậy, mở đèn đầu giường, tìm được tấm bùa vừa mới được Tinh Tinh vuốt phẳng nhét vào dưới gối Triển Thanh Việt.
Đấy không phải bùa bình an, mà là một trương "mạnh mẽ bùa" còn không dưỡng thành, có thể giúp người dùng trong khoảng thời gian ngắn có sức lực lớn vô cùng, tay không đo ván được năm tên côn đồ, Ninh Thu Thu hiện tại không có bất luận cái tu vi gì phòng thân, thân thể nguyên chủ lại kiều mềm đẩy phát là ngã, cho nên phải dùng loại bùa này tới hộ thân.
Ninh Thu Thu kiểm tra tất cả một lượt rồi nhét bùa lại vào giường Triển Thanh Việt, phát hiện đều hoàn hảo không tổn hao gì mới nhẹ nhàng thở ra, trương bùa vừa rồi hẳn chỉ là cái ngoài ý muốn, cũng không biết có phải do cô vẽ không tốt, hay là trước đó cô không cẩn thận để rơi xuống gầm giường không phát hiện.
May mà Tinh Tinh cơ trí cứu viện, Ninh Thu Thu hết sức tán thưởng vị hộ lý thông minh nhanh trí này, quyết định tăng lương cho cô nàng.
Có tiền chính là tùy hứng như vậy đấy!
Đem những trương bùa kia thu thập hảo, Ninh Thu Thu đắp lại chăn cho Triển Thanh Việt, người trên giường vẫn an tĩnh một tư thế cũ, ánh đèn ấm áp đầu giường chiếu một lớp sáng nhàn nhạt trên mặt hắn, phảng phất như nằm dưới một tầng kính, làm hắn vốn đẹp càng thêm đẹp hơn.
Nghĩ đến đây luồng điện lúc cùng hắn "thân thiết" kia lại mạc danh xuất hiện, Ninh Thu Thu thở dài, nói: "Triển tiên sinh a Triển tiên sinh, nếu anh không tỉnh, thì tôi chỉ sợ sẽ thật sự nghe theo ý của mẹ, xử lý anh đó."
Nhưng, Ninh Thu Thu lại có chút nghi hoặc: "Người thực vật có thật sự được không nhỉ?"
Nghĩ đến đây, Ninh Thu Thu muốn sờ di động lướt Baidu một chút, nhưng cô sờ tới sờ lui cũng không tìm được, lúc này mới nhớ ra di động ở trong túi xách.
Mà túi, vữa nãy khi cô còn bận giả say vẫn treo ở khuỷu tay, thỉnh thoảng trượt xuống, vì Tinh Tinh thấy phiền nên đã nhờ Triển Thanh Viễn cất hộ, hình như...... hình như là đã được quản gia mang đi từ tầng một rồi.
Di động là một chuyện, cả đêm không dùng cũng không chết người, dù gì ở giới Tu Chân 7 năm cô cũng chưa sờ qua di động lần nào mà, nhưng vấn đề là, chìa khóa phòng cô cũng ở trong túi a!
Ninh Thu Thu sợ giúp việc trong nhà sẽ đến phòng cô quét tước hoặc làm gì đó, nên lúc ra cửa đều sẽ khoá cửa lại. Cô làm nhiều bùa như vậy, còn viết một chút bí tịch tâm pháp ngày trước học được ở giới Tu Chân, tính nếu về sau vạn nhất bị phá sản, thì còn có thể cầm đi lừa gạt một chút, hẳn cũng bán được ít tiền mà!
Nhưng nếu bị phát hiện, khẳng định sẽ bị bẩm báo cho Triển lão gia bên kia, đến lúc đó cô trăm miệng cũng không giải thích nổi, cho nên Ninh Thu Thu mỗi lần ra cửa đều có thói quen khoá phòng.
Cô đành phải đi xuống lầu lấy, thời điểm có thể ra hành lang xuống phòng khách, cô thấy dưới tầng vẫn sáng đèn, lúc này đã hơn 10 giờ, lão gia ngủ từ sớm, đám người hầu tan tầm về nhà về nhà, không về nhà cũng về phòng, lúc này ngồi ngốc tại phòng khách, phỏng chừng chính là...... Triển Thanh Viễn.
Cô giả say lâu như vậy, lúc này đi xuống, không phải tặng cho mặt hắn phát tát sao.
Triển Thanh Viễn hôm nay mới vừa bị cô hố, khẳng định đầy một bụng tức khí, còn đang chờ bắt được nhược điểm cô đây.
Trong truyện Ninh Thu Thu thường xuyên mắng Quý Vi Lương tâm cơ kỹ nữ bạch liên hoa. Nếu đọc truyện đứng ở góc độ của nữ chủ thì không bao giờ có loại cảm giác này, ngược lại còn cảm thấy Ninh Thu Thu đáng giận. Nhưng hiện tại cô đứng dưới góc độ nguyên chủ Ninh Thu Thu, cảm thấy Quý Vi Lương đích thực rất bạch liên hoa.
Sỡ dĩ cô biết nếu hôm nay Quý Vi Lương biết được chân tướng sẽ có phản ứng lớn như vậy vì, thực lực bản thân mà cô ta vốn tin tưởng, kỳ thật vẫn phải dựa vào tiền tài, lại thêm trước đó Ninh Thu Thu vì có tiền, nên cướp mất vị trí của cô ta trong kỳ thực tập, tạo cho Quý Vi Lương có tâm thái ghét những người dùng tiền điều khiển, hôm nay liền có thể bùng phát.
Ninh Thu Thu không có tấm lòng cao thượng như vậy, cô hy vọng tốt nhất Quý Vi Lương bởi thế mà nản lòng thoái chí, không muốn tiếp tục diễn nữ chính, cô cũng không ngại diễn hộ đâu.
Khụ khụ.
Hơn nữa trong tiểu thuyết không phải đã nói Quý Vi Lương ngay từ đầu ở bên Triển Thanh Viễn là vì trả thù cô sao, hiện tại cô đã gả cho Triển Thanh Việt, trả thù liền thành giả dối hư ảo, hai người cư nhiên còn không thèm chia tay, là Triển Thanh Viễn quá si tình, hay là cô ta đã nảy sinh cái gọi là tình yêu với hắn?
Thôi, nam nữ chủ muốn lăn lộn như thế nào thì liên quan gì tới một nữ phụ như cô.
Ninh Thu Thu sáng suốt mà lựa chọn không xuống lầu, dù sao cũng chỉ là ngủ trên giường Triển Thanh Việt một đêm mà thôi, hai người đều là vợ chồng, cùng giường cùng gối một đêm, không tính phạm tội đi.
Vì thế Ninh Thu Thu lộn trở lại phòng Triển Thanh Việt, khoá cửa lại, cô muốn đi tắm rửa trước một cái, nhưng tắm xong quần áo cũng không có, Ninh Thu Thu đành phải đi mượn quần áo Triển Thanh Việt.
Tủ quần áo Triển Thanh Việt rất đặc sắc, nhất cái ngăn được chất đầy với các kiểu áo ngủ dệt tay mềm mại rộng thùng thình đầy tính hưu nhàn phục sức, hẳn là sau khi hắn thành người thực vật thì thêm vào đi, tiện cho hắn ngủ cùng đẩy ra ngoài căng gió phơi nắng.
Tủ thứ hai, chính là quần áo trước kia của Triển Thanh Việt, áo sơmi được là phẳng phiu, hưu nhàn hoặc thương vụ tây trang, đầy một tủ lớn.
Tủ còn lại cũng là trang phục trước kia của hắn, là các loại trang phục linh tinh lang tang khác.
Kẻ có tiền hủ bại a! Đến một đứa con gái như Ninh Thu Thu còn không có được tủ quần áo như này, có thể thấy được Triển Thanh Việt trước kia khẳng định là một mỹ nam hàng thật giá thật......
Trong tủ quần áo tràn ngập hương vị nam tính, Ninh Thu Thu rụt rè lấy một bộ áo ngủ, đi vào phòng tắm.
Lớp trang điểm không có đồ để tẩy, Ninh Thu Thu đành dùng sữa rửa mặt của Triển Thanh Việt rửa nhiều hai lần, may mắn thân thể còn trẻ tuổi, làn da hẵng còn tốt, chịu nổi loại độc hại này.
Tắm xong mặc áo ngủ của Triển Thanh Việt vào, Ninh Thu Thu phát hiện một sự thật thực khiến cô đau lòng: dài quá à.
Ống quần ngủ dài hẳn ra một khoảng, có thể tết thành đoạn dây đó......
Ninh Thu Thu đành phải đem ống quần xắn lên, mặc áo ngủ hết sức lỏng lẻo với thân hình cô, đột nhiên nghĩ đến: "Cốt truyện này sao có điểm quen thuộc?"
Mặc quần áo của nam nhân trên giường, quần áo lỏng lẻo không vừa người, đây không phải cảnh tượng câu dẫn rất thường được miêu tả trong truyện người lớn sao!
...... Khụ khụ.
"May là mình không xuyên phải truyện người lớn."
Ninh Thu Thu may mắn mà nghĩ, lại lần nữa nằm trên giường Triển Thanh Việt, đã không còn cảm giác điện giật nữa, ngược lại tâm như nước lặng, có loại cảm giác năm tháng tĩnh lặng hơn.
"Ngủ ngon." Ninh Thu Thu nhỏ giọng nói, tắt đèn đầu giường.
Cô cho rằng mình sẽ không ngủ nổi, nhưng sự thật chứng minh là cô nghĩ nhiều rồi, đầu mới vừa dính lên gối, liền ngủ như heo.
Lại mở mắt lần nữa là buổi sáng hôm sau.
Mới vừa tỉnh lại đầu Ninh Thu Thu xoay chuyển chậm, căn bản không ý thức được mình đang nằm trên giường Triển Thanh Việt, chỉ cảm thấy hôm nay ổ chăn phá lệ ấm áp, cô nhịn không nổi đem đầu vùi càng sâu trong ổ chăn, nhưng tổng cảm thấy giường hôm nay hơi đầy đầy.
Có người?!
Linh quang trong óc Ninh Thu Thu bỗng nhiên chợt lóe, chỉ số thông minh ngủ say thức tỉnh —— cô phát hiện ra, không biết từ khi nào mình cùng Triển Thanh Việt đã cuốn thành một đoàn, đầu cô còn dán trên cổ người ta, thân thể dựa vào người đã thực gầy của hắn, bị xương cốt hắn chọc phải, không cộm mới là nhân tài.
Nếu là giờ này khắc này có người tới, cô khẳng định sẽ bị mắng là biến thái, ngay đến người thực vật cũng không buông tha.
"......"
Ninh Thu Thu bỗng nhiên ngồi dậy, ba chân bốn cẳng mà đem quần áo Triển Thanh Việt bị mình vò nát vuốt vuốt lại, lại vuốt khuôn mặt nóng ran của mình, lại lần nữa cảm thấy may mắn khi Triển Thanh Việt là người thực vật không có ý thức —— bằng không phỏng chừng cô chưa kịp thấy mặt trời hôm nay thì đã bị bóp chết.
......
Ban ngày, Triển gia có khách tới cửa.
"Ông ngoại," người tới vừa thấy đến Triển lão gia, liền chậy qua ôm lấy ông, "Cháu rất nhớ ông a."
"Tiểu nha đầu." Triển lão gia vui tươi hớn hở mà ôm lấy đứa nhỏ, sủng nịch mà duỗi tay vỗ vỗ tôn nữ nhà mình.
Triển lão gia có một trai một gái, tiểu nữ nhi gả cho hào môn thế gia Lâm gia, người tới đúng là cháu ngoại của ông, tên Lâm Tịch Điềm.
"Cháu cũng đã 20 rồi mà, nơi nào bé a?" Lâm Tịch Điềm làm nũng.
"Bên trong hay bên ngoài thì ngươi cũng là trẻ con hết."
Lúc Ninh Thu Thu xuống lầu vừa vặn đụng phải một màn này, nhưng lực chú ý của cô lại dừng lại trên người cô gái đi cùng Lâm Tịch Điềm này.
Cô ta diện quần áo hết sức xa hoa, cử chỉ đoan trang, vừa nhìn liền biết đây chính là tiểu thư danh viện, nhưng cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là thân phận người này —— trong tiểu thuyết cô nàng cũng là một pháo hôi* nữ phụ, nhưng còn thảm hơn cả cô.
(*) 炮灰: vật hi sinh, pháo hôi, bia đỡ đạn.
Cô gái này tên Giả Tình, đặc biệt có ý tứ, ngày trước thời điểm Triển Thanh Việt vẫn là đương gia Triển gia, cô ta vẫn luôn ái mộ Triển Thanh Việt có thừa, công khai theo đuổi Triển Thanh Việt, trình độ cuồng nhiệt thì khỏi bàn, so với nguyên chủ theo đuổi Triển Thanh Viễn chỉ có hơn chứ không kém, thậm chí nhiều lần công khai thổ lộ với Triển Thanh Việt.
Sau khi Triển Thanh Việt xảy ra chuyện, đối phương cũng si tình mà tỏ vẻ nguyện ý chờ hắn tỉnh lại.
Nhưng đợi một hai năm, đại khái cô nương này cảm thấy Triển Thanh Việt không có khả năng tỉnh lại, một mảnh tình cảm không chỗ phát tiết, bắt đầu ký thác cho người khác.
Mà đối tượng ký thác, đương nhiên là nam chủ Triển Thanh Viễn......
Có ý tứ nha.
- -------------------
Danh sách chương