Dù đã làm vợ, làm mẹ nhưng cuộc sống của Chân Ý vẫn tự do tự tại, không hề có áp lực. Tuy đã có chồng, có con, công việc của cô vẫn muôn màu muôn sắc. Như Ngôn Cách nói, cô không phải hi sinh gì cho gia đình của họ cả. Vì thế, ăn tối xong, bình thường đều là cảnh tượng thế này: Chân Ý ôm máy tính ngồi trên sofa viết câu hỏi và câu trả lời cho đương sự, Ngôn Cách ngồi cạnh cô đọc sách, em bé ngồi dưới thảm chơi đùa, chốc chốc thì lắc mông bò, lát lát lại ngồi dưới đất nhìn tới nhìn lui phun bong bóng, khi thì cắn ngón tay bập bẹ bài hát mới học.
Trước khi tập đi, bé cưng thích tự bò. Tay chân ngắn ngủn cũng không thành vấn đề, cô bé hăng hái vô cùng, quơ quàng tay chân bò lổm ngổm, cái mông mặc tã giấy trông trắng trẻo mập mạp, quay tới quay lui. Khi thấy bố mẹ gọi mình, cô nhóc vui mừng, con ngươi như quả nho đen lấp lánh, kêu "a ô" một tiếng rồi ra sức chống tay bò đến. Thân hình nhỏ bé hổn ha hổn hển, khó khăn lắm mới bò đến trước mặt bố và mẹ, lại ra chiều thắc mắc. Cô nhóc khốn quẫn ngẩng cái đầu bù xù, hàng mày xinh đẹp cau chặt lại, nhìn mẹ rồi lại nhìn bố. Bố và mẹ đều ngồi trên sofa cao cao, ừm, mình phải ôm chân ai đây? Ngôn Cách và Chân Ý đều nhìn cô nhóc, đôi mắt ẩn chứa nét cười.
Bé cưng phồng má, đôi mắt đen đảo một vòng. Mẹ là thức ăn của nó, bố là đồ chơi của nó. Ừm, nhưng bây giờ nó no rồi, bụng tròn xoe đây này, nó cười khanh khách rồi nhanh chóng đạp cái chân ngắn hướng về phía bố. Đôi chân yếu ớt đỡ người, gắng gượng leo lên, tay ôm lấy chân bố, đặt mông ngồi lên chân bố, hài lòng không chịu rời hang. Nó ngẩng khuôn mặt nõn nà, kêu la "a ô" vui sướng.
Chân Ý nhéo mặt nó: "Đồ thiên vị."
Ngôn Cách ôm lấy bạn nhỏ, để cô nhóc ngồi trên chân mình rồi cúi đầu nhẹ giọng nói chuyên với nó.
Từng ngày như vậy trôi qua, bé cưng dần dần biết chạy biết nhảy. Mỗi buổi chiều, vừa nghe thấy tiếng xe của bố mẹ, bé cưng tai thính sẽ lập tức quẳng thức ăn trong miệng, bỏ lại món đồ chơi trong tay rồi giậm bước nhỏ chạy ra từ bất cứ góc nào trong nhà, hân hoan lao ra cửa. Ngôn Cách và Chân Ý từ xa đã có thể nghe thấy tiếng bước chân và tiếng gọi trong sáng vui vẻ: "Bố... mẹ..."
Một giây sau, bé cưng lăn tới như quả bowling, ôm chặt chân bố không buông, ngẩng đầu nhảy cẫng: "Bố... Um um (ôm ôm)... Um um..."
Ngôn Cách cúi xuống, vừa mới nâng mông cô bé, bé cưng đã ôm chầm lấy bố, thân hình bé nhỏ ngồi trong lòng bố, hạnh phúc phun bong bóng.
Nhóc Anh Ninh rất được chiều, nhưng đúng như Ngôn Cách nói, cô bạn nhỏ này xứng được chiều chuộng.
Cô bé luôn rất ngoan, không khóc lóc vô lý, cũng không nổi giận với người giúp việc, càng không ầm ĩ để được cưng chiều, lại còn biết tự ăn cơm mặc quần áo. Hơn nữa, lúc ăn cơm, bé cưng không cần bố dỗ dành hay mẹ bón đút mà ngoan ngoãn ngồi trên ghế trẻ em, bàn tay nhỏ cầm thìa xức cơm ăn mà không hề kén chọn. Ăn xong, cái miệng và khuôn mặt nhỏ dính đầy cơm. Chân Ý vuốt mặt nó để lấy cơm xuống, bé cưng sững sờ liếc nhìn, "a ô" ăn hết cơm trên tay mẹ như gà mổ thóc. Ngẫm nghĩ một hồi, bàn tay nhỏ quơ quào trên mặt, phát hiện mặt mình đâu có mọc ra cơm, liền bối rối nhíu mày. Ô, tại sao mẹ có thể có được cơm từ trên mặt mình thế?
"Mẹ... Chơi..." Bé cưng nũng nịu.
"Được, mai mẹ đưa con đến khu vui chơi thiếu nhi, có chịu không nào?"
"Vân...”
Cô nhóc ăn uống thỏa thuê, cúi đầu nhìn cái bụng hở ra, giơ móng vuốt nhỏ dùng sức kéo áo xuống che kín cái bụng tròn vo. Chân Ý ôm bé cưng khỏi ghế trẻ em, đặt lên chân mình rồi xoa cái bụng tròn cho cô bé.
"A ô..." Bé cưng thoải mái ngân nga một tiếng, lười biếng cuộn tròn trong lòng mẹ.
Chân Ý liếc nhìn Ngôn Cách đang uống canh, không thể nhịn cười, hỏi cô nhóc: "Mẹ sinh cho con một bé em nữa nhé?"
"Vân..."
"Vậy con thích em trai hay em gái?"
"Em chai... Em chai..." Bé cưng chưa phân biệt được em trai và em gái khác nhau ở đâu, chỉ chọn từ dễ phát âm hơn.
"Ồ, một em trai à."
“Một em chai, hai em chai, ba em gáy..." Bé cưng vươn tay, năm ngón tay ngắn ngủn đếm tới đếm lui, không khớp được số nào.
"A, nhiều thế à..." Chân Ý hôn má cô nhóc, nói: “Yên tâm, mẹ sẽ cố gắng đòi bố, cho bé cưng nhà ta nhiều em chai và em gáy..."
"…" Ngôn Cách ngồi đối diện lẳng lặng ngước mắt nhìn Chân Ý, chuyện này...
Bé cưng không biết nói nhưng có thể nghe hiểu, lập tức quay lại nhìn bố với ánh mắt ngập vẻ sùng bái, như thể Ngôn Cách là cái máy có thể biến ra búp bê theo ý muốn, có thể biến ra em chai và em gáy cho nó. Nó vươn hai tay, đầu ngón tay nho nhỏ có cái duỗi thẳng, có cái cong cong, mềm giọng đọc: "Một cái, hai cái, ba cái, à, một người, hai người, em chai, em gáy…”
Ngôn Cách: “…”
Đến khu vui chơi thiếu nhi, Chân Ý đẩy chiếc xe em bé trống rỗng, còn bé cưng thì ngồi trong lòng bố, cắn tay nhìn quanh. Hôm nay, mẹ buộc cái nơ màu hồng lên mái tóc mềm mại của cô nhóc, còn cho cô nhóc mặc chiếc váy bồng bềnh xinh đẹp. Nhưng cô nhóc vẫn chưa hiểu mình là một cô bé xinh đẹp biết nhường nào, con gái giống cha giàu ba họ...
Khu vui chơi không đông lắm, bé gái đều thích chơi bể bong bóng, còn bé cưng lại thích chơi giường nhún nhất, buộc sợi dây vào là có thể nhảy lên thật cao. Nhưng nó mới hơn một tuổi, quá nhỏ nên nhân viên không để nó chơi, bố đành phải chơi cùng. Nó nhảy nhót nghiêng ngả trên chiếc giường lò xo nhỏ, lát lát ngã nhào, chốc chốc lại lăn qua lăn lại, cười không ngớt.
Có khi nó lăn xa, Ngôn Cách vươn tay kéo nó trở về. Lặp đi lặp lại như thế. Anh ngồi bên giường nhún, vừa trông coi bé cưng chơi đùa vừa nhìn Chân Ý, nói: "Cô bạn nhỏ rất giống em."
"Rõ ràng nó giống anh hơn..." Cô chợt nghĩ lại, cười, "Tính tình à, thật sự hơi giống."
"Ừ." Ngôn Cách cười nhẹ: "Giống em thật tốt."
Chân Ý đi tới gần, cái bụng vẫn còn bằng phẳng chạm vào cổ tay anh: "Em hy vọng đứa này giống anh nhiều hơn."
Ngôn Cách kéo cô con gái nhảy trên giường lò xo, chân thành nói: "Anh mong các bạn nhỏ đều giống em." Như cầu vồng, như mặt trời nhỏ.
"Không muốn. Nghĩ hay quá nhỉ." Chân Ý dẩu môi, "Giống em hết thì chúng nó đều thiên vị anh. Mặc kệ, bạn nhỏ sau này phải giống anh, như vậy chúng nó đều thiên vị em. Hừ."
Ngôn Cách sửng sốt, đôi mắt trong suốt nhìn cô hồi lâu, nói khẽ: "Dù có bao nhiêu bạn nhỏ thì anh chỉ thiên vị một mình em thôi.”
Chân Ý hơi ngạc nhiên. "Được." Cô nháy mắt, nở nụ cười thoải mái, "Anh phải nhớ đó.”
Chơi được một lát. cô nhóc nhào vào lòng mẹ, xấu hổ thỏ thẻ: "Buồn tè..."
"Được."
Chân Ý ôm bé cưng khỏi giường nhún. Bé cưng tự đi, tay bám váy mẹ, chạy theo bằng đôi chân ngắn. Ngôn Cách đứng dậy đút tay vào túi quần, bước đi thong thả theo sau hai người.
Hôm nay, Chân Ý và nhóc Anh Ninh mặc trang phục mẹ con. Chân Ý buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo sơ mi ca rô đen trắng và váy ngắn màu trắng, đôi chân thon dài. Bé cưng cột mớ tóc xù thành một nhúm, mặc chiếc áo sơ mi ca rô đen trắng và váy trắng giống mẹ, đôi chân nhỏ bé. Đến cả dép, hai mẹ con cũng mang giống nhau. Bé cưng ngẩng đầu, vừa nói chuyện bập bõm với mẹ, vừa níu váy mẹ rảo bước.
Ngôn Cách nhìn hai cô gái một lớn một nhỏ và một em bé trong bụng, mấy bóng lưng xinh đẹp y hệt nhau, anh cong khóe môi. Một Chân Ý và một nhóc Chân Ý, anh thầm nghĩ Chân Ý lúc nhỏ chắc còn đáng yêu hơn bé cưng.
Có điều, khi Chân Ý dẫn bé cưng khỏi nhà vệ sinh, bé cưng vẫn bám theo mẹ, chân nhỏ cật lực chạy theo. Nhưng mẹ khá chểnh mảng, mép váy phía sau bất cẩn mắc vào quần lót, để lộ cái quần mềm mại trắng nõn và cái mông tròn trịa. Có mẹ vô ý vô tứ như vậy, đương phiên bé cưng không thể may mắn thoát khỏi, cái váy nhỏ kẹp trong quần lót, để lộ cái mông hồng hào và hình SpongeBob…
“…” Ngôn Cách đi lên, cúi người kéo nhẹ, một tay chỉnh váy cho bé cưng, một tay kéo váy Chân Ý. Cô quay đầu lại, ngẫm nghĩ một hồi rồi cười đầy ý vị, như đang nói: Chậc chậc, bên nhau lâu thế rồi còn sờ mông người ta.
Ngôn Cách không giải thích, khom người bế bé cưng còn đang ra sức chạy chơi, một tay ôm con vào lòng, tay kia dắt tay Chân Ý. Bàn tay siết nhẹ, nắm tay cô không buông.
Trước khi tập đi, bé cưng thích tự bò. Tay chân ngắn ngủn cũng không thành vấn đề, cô bé hăng hái vô cùng, quơ quàng tay chân bò lổm ngổm, cái mông mặc tã giấy trông trắng trẻo mập mạp, quay tới quay lui. Khi thấy bố mẹ gọi mình, cô nhóc vui mừng, con ngươi như quả nho đen lấp lánh, kêu "a ô" một tiếng rồi ra sức chống tay bò đến. Thân hình nhỏ bé hổn ha hổn hển, khó khăn lắm mới bò đến trước mặt bố và mẹ, lại ra chiều thắc mắc. Cô nhóc khốn quẫn ngẩng cái đầu bù xù, hàng mày xinh đẹp cau chặt lại, nhìn mẹ rồi lại nhìn bố. Bố và mẹ đều ngồi trên sofa cao cao, ừm, mình phải ôm chân ai đây? Ngôn Cách và Chân Ý đều nhìn cô nhóc, đôi mắt ẩn chứa nét cười.
Bé cưng phồng má, đôi mắt đen đảo một vòng. Mẹ là thức ăn của nó, bố là đồ chơi của nó. Ừm, nhưng bây giờ nó no rồi, bụng tròn xoe đây này, nó cười khanh khách rồi nhanh chóng đạp cái chân ngắn hướng về phía bố. Đôi chân yếu ớt đỡ người, gắng gượng leo lên, tay ôm lấy chân bố, đặt mông ngồi lên chân bố, hài lòng không chịu rời hang. Nó ngẩng khuôn mặt nõn nà, kêu la "a ô" vui sướng.
Chân Ý nhéo mặt nó: "Đồ thiên vị."
Ngôn Cách ôm lấy bạn nhỏ, để cô nhóc ngồi trên chân mình rồi cúi đầu nhẹ giọng nói chuyên với nó.
Từng ngày như vậy trôi qua, bé cưng dần dần biết chạy biết nhảy. Mỗi buổi chiều, vừa nghe thấy tiếng xe của bố mẹ, bé cưng tai thính sẽ lập tức quẳng thức ăn trong miệng, bỏ lại món đồ chơi trong tay rồi giậm bước nhỏ chạy ra từ bất cứ góc nào trong nhà, hân hoan lao ra cửa. Ngôn Cách và Chân Ý từ xa đã có thể nghe thấy tiếng bước chân và tiếng gọi trong sáng vui vẻ: "Bố... mẹ..."
Một giây sau, bé cưng lăn tới như quả bowling, ôm chặt chân bố không buông, ngẩng đầu nhảy cẫng: "Bố... Um um (ôm ôm)... Um um..."
Ngôn Cách cúi xuống, vừa mới nâng mông cô bé, bé cưng đã ôm chầm lấy bố, thân hình bé nhỏ ngồi trong lòng bố, hạnh phúc phun bong bóng.
Nhóc Anh Ninh rất được chiều, nhưng đúng như Ngôn Cách nói, cô bạn nhỏ này xứng được chiều chuộng.
Cô bé luôn rất ngoan, không khóc lóc vô lý, cũng không nổi giận với người giúp việc, càng không ầm ĩ để được cưng chiều, lại còn biết tự ăn cơm mặc quần áo. Hơn nữa, lúc ăn cơm, bé cưng không cần bố dỗ dành hay mẹ bón đút mà ngoan ngoãn ngồi trên ghế trẻ em, bàn tay nhỏ cầm thìa xức cơm ăn mà không hề kén chọn. Ăn xong, cái miệng và khuôn mặt nhỏ dính đầy cơm. Chân Ý vuốt mặt nó để lấy cơm xuống, bé cưng sững sờ liếc nhìn, "a ô" ăn hết cơm trên tay mẹ như gà mổ thóc. Ngẫm nghĩ một hồi, bàn tay nhỏ quơ quào trên mặt, phát hiện mặt mình đâu có mọc ra cơm, liền bối rối nhíu mày. Ô, tại sao mẹ có thể có được cơm từ trên mặt mình thế?
"Mẹ... Chơi..." Bé cưng nũng nịu.
"Được, mai mẹ đưa con đến khu vui chơi thiếu nhi, có chịu không nào?"
"Vân...”
Cô nhóc ăn uống thỏa thuê, cúi đầu nhìn cái bụng hở ra, giơ móng vuốt nhỏ dùng sức kéo áo xuống che kín cái bụng tròn vo. Chân Ý ôm bé cưng khỏi ghế trẻ em, đặt lên chân mình rồi xoa cái bụng tròn cho cô bé.
"A ô..." Bé cưng thoải mái ngân nga một tiếng, lười biếng cuộn tròn trong lòng mẹ.
Chân Ý liếc nhìn Ngôn Cách đang uống canh, không thể nhịn cười, hỏi cô nhóc: "Mẹ sinh cho con một bé em nữa nhé?"
"Vân..."
"Vậy con thích em trai hay em gái?"
"Em chai... Em chai..." Bé cưng chưa phân biệt được em trai và em gái khác nhau ở đâu, chỉ chọn từ dễ phát âm hơn.
"Ồ, một em trai à."
“Một em chai, hai em chai, ba em gáy..." Bé cưng vươn tay, năm ngón tay ngắn ngủn đếm tới đếm lui, không khớp được số nào.
"A, nhiều thế à..." Chân Ý hôn má cô nhóc, nói: “Yên tâm, mẹ sẽ cố gắng đòi bố, cho bé cưng nhà ta nhiều em chai và em gáy..."
"…" Ngôn Cách ngồi đối diện lẳng lặng ngước mắt nhìn Chân Ý, chuyện này...
Bé cưng không biết nói nhưng có thể nghe hiểu, lập tức quay lại nhìn bố với ánh mắt ngập vẻ sùng bái, như thể Ngôn Cách là cái máy có thể biến ra búp bê theo ý muốn, có thể biến ra em chai và em gáy cho nó. Nó vươn hai tay, đầu ngón tay nho nhỏ có cái duỗi thẳng, có cái cong cong, mềm giọng đọc: "Một cái, hai cái, ba cái, à, một người, hai người, em chai, em gáy…”
Ngôn Cách: “…”
Đến khu vui chơi thiếu nhi, Chân Ý đẩy chiếc xe em bé trống rỗng, còn bé cưng thì ngồi trong lòng bố, cắn tay nhìn quanh. Hôm nay, mẹ buộc cái nơ màu hồng lên mái tóc mềm mại của cô nhóc, còn cho cô nhóc mặc chiếc váy bồng bềnh xinh đẹp. Nhưng cô nhóc vẫn chưa hiểu mình là một cô bé xinh đẹp biết nhường nào, con gái giống cha giàu ba họ...
Khu vui chơi không đông lắm, bé gái đều thích chơi bể bong bóng, còn bé cưng lại thích chơi giường nhún nhất, buộc sợi dây vào là có thể nhảy lên thật cao. Nhưng nó mới hơn một tuổi, quá nhỏ nên nhân viên không để nó chơi, bố đành phải chơi cùng. Nó nhảy nhót nghiêng ngả trên chiếc giường lò xo nhỏ, lát lát ngã nhào, chốc chốc lại lăn qua lăn lại, cười không ngớt.
Có khi nó lăn xa, Ngôn Cách vươn tay kéo nó trở về. Lặp đi lặp lại như thế. Anh ngồi bên giường nhún, vừa trông coi bé cưng chơi đùa vừa nhìn Chân Ý, nói: "Cô bạn nhỏ rất giống em."
"Rõ ràng nó giống anh hơn..." Cô chợt nghĩ lại, cười, "Tính tình à, thật sự hơi giống."
"Ừ." Ngôn Cách cười nhẹ: "Giống em thật tốt."
Chân Ý đi tới gần, cái bụng vẫn còn bằng phẳng chạm vào cổ tay anh: "Em hy vọng đứa này giống anh nhiều hơn."
Ngôn Cách kéo cô con gái nhảy trên giường lò xo, chân thành nói: "Anh mong các bạn nhỏ đều giống em." Như cầu vồng, như mặt trời nhỏ.
"Không muốn. Nghĩ hay quá nhỉ." Chân Ý dẩu môi, "Giống em hết thì chúng nó đều thiên vị anh. Mặc kệ, bạn nhỏ sau này phải giống anh, như vậy chúng nó đều thiên vị em. Hừ."
Ngôn Cách sửng sốt, đôi mắt trong suốt nhìn cô hồi lâu, nói khẽ: "Dù có bao nhiêu bạn nhỏ thì anh chỉ thiên vị một mình em thôi.”
Chân Ý hơi ngạc nhiên. "Được." Cô nháy mắt, nở nụ cười thoải mái, "Anh phải nhớ đó.”
Chơi được một lát. cô nhóc nhào vào lòng mẹ, xấu hổ thỏ thẻ: "Buồn tè..."
"Được."
Chân Ý ôm bé cưng khỏi giường nhún. Bé cưng tự đi, tay bám váy mẹ, chạy theo bằng đôi chân ngắn. Ngôn Cách đứng dậy đút tay vào túi quần, bước đi thong thả theo sau hai người.
Hôm nay, Chân Ý và nhóc Anh Ninh mặc trang phục mẹ con. Chân Ý buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo sơ mi ca rô đen trắng và váy ngắn màu trắng, đôi chân thon dài. Bé cưng cột mớ tóc xù thành một nhúm, mặc chiếc áo sơ mi ca rô đen trắng và váy trắng giống mẹ, đôi chân nhỏ bé. Đến cả dép, hai mẹ con cũng mang giống nhau. Bé cưng ngẩng đầu, vừa nói chuyện bập bõm với mẹ, vừa níu váy mẹ rảo bước.
Ngôn Cách nhìn hai cô gái một lớn một nhỏ và một em bé trong bụng, mấy bóng lưng xinh đẹp y hệt nhau, anh cong khóe môi. Một Chân Ý và một nhóc Chân Ý, anh thầm nghĩ Chân Ý lúc nhỏ chắc còn đáng yêu hơn bé cưng.
Có điều, khi Chân Ý dẫn bé cưng khỏi nhà vệ sinh, bé cưng vẫn bám theo mẹ, chân nhỏ cật lực chạy theo. Nhưng mẹ khá chểnh mảng, mép váy phía sau bất cẩn mắc vào quần lót, để lộ cái quần mềm mại trắng nõn và cái mông tròn trịa. Có mẹ vô ý vô tứ như vậy, đương phiên bé cưng không thể may mắn thoát khỏi, cái váy nhỏ kẹp trong quần lót, để lộ cái mông hồng hào và hình SpongeBob…
“…” Ngôn Cách đi lên, cúi người kéo nhẹ, một tay chỉnh váy cho bé cưng, một tay kéo váy Chân Ý. Cô quay đầu lại, ngẫm nghĩ một hồi rồi cười đầy ý vị, như đang nói: Chậc chậc, bên nhau lâu thế rồi còn sờ mông người ta.
Ngôn Cách không giải thích, khom người bế bé cưng còn đang ra sức chạy chơi, một tay ôm con vào lòng, tay kia dắt tay Chân Ý. Bàn tay siết nhẹ, nắm tay cô không buông.
Danh sách chương