Mùa hè đã đến. Trong núi, không khí vẫn tinh khiết đến mát lạnh. Trang viên rợp bóng cây xanh, khoảnh sân phía sau một góc trang viên là con đường đá trắng rẽ về phía Tây. Hai bên đường, từng cánh hoa màu đỏ rơi xuống thềm đá. Ngoài cửa vòm, giàn nho đã phủ kín căn viện. Đây là căn chòi hóng mát ở sau nhà.
Căn phòng sáng sủa, bàn sập sạch sẽ. Nhành hoa chuông vươn mình vào phòng, nụ hoa chúm chim trong lớp cánh mau vàng tươi sáng len lén trộm nhìn cặp đôi trong phòng.
"Tội mưu sát là chỉ những hành vi có dự tính và ý đồ xấu muốn tước đoạt tính mạng con người trái pháp luật. " Chân Ý vuốt lọn tóc rủ xuống bên tai, giở quyển Luật hình sự, vừa chăm chú ghi chép vừa lơ đãng đọc thành tiếng, "Hành vi giết người cần có dự tính hay ý đồ xấu (công khai hoặc ngấm ngầm) mới đủ để tạo thành tội mưu sát. "
Trên bàn mây đặt mấy chồng sách dày, chẳng hạn như Điều lệ và trình tự tố tụng hình sự, Điều lệ cấu thành hành vi giết người.
"Sau khi bãi bỏ hình phạt tử hình, giết người hợp pháp chia làm ba loại..."
Cô đọc khẽ, vừa cúi đầu, mái tóc sau tai lại rơi xuống che kín tầm mắt. Suy nghĩ rối loạn một giây, cô dừng bút liếc mắt tới, cong miệng thổi "phù" làm sợi tóc tung bay.
Đối diện bàn mây, Ngôn Cách nghe thấy tiếng động liền ngước mắt lên, thấy cô hớn hở thổi tóc, quả nhiên không phụ danh hiệu tự mua vui mẫu mực của mình. Anh nhìn một lát rồi cúi đầu tiếp tục viết lách. Cô thổi một hồi thì chán, vuốt mái tóc định đọc sách tiếp, nhưng ánh mắt lại lơ đãng rơi trên người anh.
Xuyên qua tấm rèm lụa, ánh dương ban sáng ấm áp mà mông lung, tư thế cụp mắt khép mi của anh đẹp như tranh vẽ. Chân Ý phát hiện, lông mi của anh rất dài, vì cụp xuống nên càng đen nhánh, khiến cô rung động muốn hôn lên mắt anh mà không cần lý do. Tim cô không khỏi đập rộn lên, ánh mắt chậm rãi dời xuống, ngón tay anh trắng nõn thon dài, đang cầm bút lông tập trung viết ký ức giữa họ lên cuốn sổ màu đen. Cô rất khâm phục anh. Suốt mười ba năm quen nhau, anh luôn nhớ từng câu cô nói, thậm chí nhớ cả giọng điệu và tâm trạng sau mỗi câu nói.
Anh nói trận sấm sét cuối năm ngoái đã thiêu hủy hơn nửa số sổ của anh, nhưng không sao vì nó không thiêu cháy được trí nhớ của anh. Anh có thể chép lại, lần này có cô kề bên.
Hai tháng trước, anh đã đưa cô đến bến xe buýt nơi họ gặp gỡ lần đầu. Ngày đó, cô như một vầng thái dương từ trên trời rơi xuống, ngoảnh đầu mỉm cười, từ đó thắp sáng cõi đời anh. Anh đưa cô tới trường của họ, nói với cô phòng học của họ cách bảy tầng lầu và một khoảnh sân. Những ngày đi học, mỗi ngày họ gặp nhau chín lần. Anh đưa cô tản bộ trên sân thể thao, kể cô nghe rằng cô cưỡi chổi lao như bay trên bãi cỏ, còn lúc nhảy cao cô vươn người như chú chim. Anh đưa cô tới thư viện, nói với cô rằng cô rất ghét thư viện, bởi vì cô quá hiếu động nên không thể ngồi yên. Vậy là thời gian anh đọc sách, cô xoay tới xoay lui, luôn phát ra tiếng sột soạt như con chuột mài răng.
Anh còn nói thầy cô và bạn học trong trường đều cho rằng họ là cặp đũa lệch, nhưng anh cảm thấy họ ở bên nhau rất tốt. Chỉ khi cô chạy qua chạy lại quanh anh, anh mới có thể cảm thấy vui vẻ.
Anh đưa cô đi ngắm sao ở sân thượng khu giảng dạy. Anh nói với cô, đêm đó cô nhớ nhầm thời gian nên không thể thấy mưa sao băng, nhưng anh dạy cô nhận biết chòm sao Kinh Ngư. Về sau, cô lén tìm sách xem chòm sao, anh đều biết cả. Anh dẫn cô nằm trên đường cái nhìn trời, nói với cô mắt cô luôn có thể nhìn thấy tất cả vẻ đẹp của thành thị cũng như thiên nhiên, anh thích cô hét lên vui sướng và chia sẻ với anh những điều tuyệt vời trong mắt cô. Anh đưa cô đi Nam Xung ngắm đom đóm, nói với cô rằng họ bắt đầu yêu nhau từ đó. Trên chuyến xe trở về từ Nam Xung, cô chiếm lấy chỗ ngồi cạnh anh. Lúc xuống xe, anh đút tay trong túi quần lẳng lặng rời đi, cô đi theo anh, nắm tay áo anh rồi mím môi cười như tên trộm. Cặp đôi kỳ la Ngôn Cách và Chân Ý đã khiến các bạn học rớt hết cằm. (Câu sau cũng là lời Chân Ý miêu tả với anh).
Anh đưa cô đến chung cư bỏ hoang ở khu nhà xưởng, bảo rằng cô chuẩn bị một đĩa hoa quả kim cương cho anh ăn và sau đó là nụ hôn đầu, bảo rằng họ cùng trốn vào tủ quần áo và sau đó...
Anh đưa cô đến ngọn núi sau trường, kể cô nghe có lần tổ chức leo núi đêm, hai người họ tụt lại phía sau, hôn nhau dưới cây hoa tây phủ màu hồng phấn, bị nhìn thấy rồi lan truyền khắp trường, từ đó phá vỡ lời đồn rằng anh không tình nguyện ở bên cô. Anh không nghe thấy mấy lời đồn đại nhảm nhí đó, nhưng cô thì tự hào cực kỳ, từ đó đi trên sân trường luôn ngẩng đầu ưỡn ngực.
Anh nhớ rõ từng chuyện xảy ra giữa hai người họ.
Chân Ý cảm thán rằng mình từng yêu anh nồng nhiệt như thế quả là việc khó tin. Nhưng cô tin tưởng mỗi câu anh viết trong quyển nhật ký màu đen, cùng anh đi từng ngõ ngách của Thâm Thành, mê mẩn trước mỗi động tác ôn hòa khi lơ đãng hay vẻ mặt dịu dàng lúc vô tình của anh. Yêu người đàn ông như anh một lần nữa là chuyện không mấy khó khăn. Còn có một sự ràng buộc khó hiểu nào đó, trừ sự sắp đặt của số phận thì không điều gì có thể giải thích.
Cô cũng cảm thán rằng mười ba năm của anh như một ngày, vẫn luôn thủy chung hồi đáp chân thành. Cảm thán rằng trái tim kia đơn thuần biết bao, đã chạm khắc lại từng tia "hào quang rực rỡ" của cô mà anh trông thấy…
Đúng là chặng đường kỳ diệu. Chân Ý cắn bút, bần thần nhìn anh. Ngôn Cách cảm nhận được, chậm rãi ngước mắt lên: "Sao thế?"
"Thật kỳ lạ."
Cô cau mày, thở dài, “Chỉ nhìn anh thôi em đã thấy hạnh phúc rồi."
Anh cười nhạt và nói: "Thật trùng hợp, anh cũng cảm thấy vậy." Vẫn luôn cảm thấy thế. Nói rồi, anh cúi đầu tiếp tục viết.
Chân Ý tiếp tục ôn luật. Đang là đầu hè, ngoài cửa gỗ, cây lưu tô nở đầy hoa trắng như sương tuyết bao phủ, thanh nhã dễ chịu. Trong phòng, cơn gió nhẹ đưa, mùi hoa thoang thoảng, hai người ngồi đối diện làm việc cùa mình, không nói một lời. Như vậy cũng rất tốt.
Một giờ chiều là thời gian ngủ trưa. Hai tháng trước, hai người ngủ riêng, cô ngủ trên giường, anh ngủ trên sập. Hôm nay, cô lại kéo anh lên giường, vẫn là tư thế cô thích nhất: Tay chân ôm rịt lấy anh, cứ như ôm con gấu bông vậy. Anh đã sớm quen với tư thế ngủ "giương nanh múa vuốt" của cô nên không vì thế mà mất ngủ. Có điều, anh biết cô sợ nóng, nghĩ cho sự thoải mái khi ngủ trưa của cô, hỏi: "Ôm vậy không nóng à?"
"Không đâu." Cô không hề để tâm, "Hơn nữa, dù nóng em vẫn chịu được."
Anh không nói gì nữa, khép mắt lại.
Gió núi mát rượi lùa vào ban công, vén tấm rèm màu xanh nhạt. "Ưm..." Chân Ý lẩm bẩm, "Có phải em sắp chen anh ngã rồi không?"
"Không có." Anh điềm đạm nói, "Em ngủ luôn thích chiếm phần lớn giường.”
Cô dẩu môi: "Đương nhiên rồi, em phải trở mình, còn phải duỗi người nữa."
"Anh biết mà." Anh đáp, giọng điệu thấp thoáng nét cười.
Cơn gió mát buổi chiều khiến ngưòi ta biếng nhác, là thời gian nghỉ ngơi thích hợp. Cô ôm anh, lúc lim dim muốn ngủ, cô mở mắt ra nhìn, trông thấy vài cây hoa phượng tím cao cao lấp ló ở góc ban công phất phơ tấm rèm.
Cuối tháng Tư là lúc hoa nở rộ nhất. Không một phiến lá, nhành cây đầy hoa, sắc tím từ nhạt đến đậm bao phủ cả thế giới, nổi bật cùng màu trời nhu hòa, đẹp như tiên cảnh chốn nhân gian.
"Đó là hoa phượng tím à?” Cô ghé vào tai anh hỏi, lần trước anh đã nói với cô.
"Ừ." Anh nhắm mắt, bình yên và thanh thản, hơi buồn ngủ rồi.
Cô ngẩn ngơ trông ra, thầm thì: "Hoa phượng tím có ý nghĩa gì không?"
"Có."
“Là gì thế?”
“…” Anh tỉnh táo hơn, chậm rãi mở mắt, "... Chờ đợi tình yêu trong tuyệt vọng."
"Thảo nào đẹp vậy." Cô nói khẽ.
Cô mơ màng nhìn anh, nhớ lại có lần vô tình nghe anh nói chuyện với Ngôn Hủ. Anh nói rằng tình yêu đích thực cần phải chờ đợi, ai cũng có thể nói lời yêu, nhưng không phải ai cũng có thể chờ đợi. Dù mất đi trí nhớ, Chân Ý vẫn biết tình yêu giữa họ là sự chờ đợi và kiên trì trong tuyệt vọng.
Cô còn nhớ hai tháng trước nghe mẹ Ngôn Cách nói với anh: "Phải bao dung cô ta mãi sao? Ngôn Cách, cô ta bị thương, cần được bao dung, nhưng bao dung rất mệt mỏi, không ai chịu đựng được lâu dài."
Lần ấy, Ngôn Cách không nói một câu. Trước bao lời chất vấn, anh không bao giờ đáp lại, cũng không tranh cãi mà chỉ hành động.
Cõi lòng Chân Ý ấm áp như nước xuân tan chảy, lơ đãng nhích gần vào cổ anh, cảm nhận nhịp đập đều đặn và mạnh mẽ trên cổ anh, trái tim trào dâng sự rung động thân mật. Rõ ràng là đầu hè, tiết trời mát mẻ, nhưng cô lại cảm thấy hơi nóng. "Ngôn Cách?"
"Hả?" Anh nhắm mắt, giọng nói tản mạn.
Tay cô luồn vào chiếc áo phông mỏng của anh, mơn trớn làn da căng đầy trên bụng anh, biếng nhác hỏi: "Không phải trước kia chúng ta đã từng làm chuyện chế tạo bạn nhỏ Ngôn Anh Ninh sao?"
"... Ừ."
Khóe môi cô cong lên, nói: "Bạn nhỏ Ngôn Anh Ninh nói rằng bạn ấy muốn đến thế giới này rồi."
Căn phòng sáng sủa, bàn sập sạch sẽ. Nhành hoa chuông vươn mình vào phòng, nụ hoa chúm chim trong lớp cánh mau vàng tươi sáng len lén trộm nhìn cặp đôi trong phòng.
"Tội mưu sát là chỉ những hành vi có dự tính và ý đồ xấu muốn tước đoạt tính mạng con người trái pháp luật. " Chân Ý vuốt lọn tóc rủ xuống bên tai, giở quyển Luật hình sự, vừa chăm chú ghi chép vừa lơ đãng đọc thành tiếng, "Hành vi giết người cần có dự tính hay ý đồ xấu (công khai hoặc ngấm ngầm) mới đủ để tạo thành tội mưu sát. "
Trên bàn mây đặt mấy chồng sách dày, chẳng hạn như Điều lệ và trình tự tố tụng hình sự, Điều lệ cấu thành hành vi giết người.
"Sau khi bãi bỏ hình phạt tử hình, giết người hợp pháp chia làm ba loại..."
Cô đọc khẽ, vừa cúi đầu, mái tóc sau tai lại rơi xuống che kín tầm mắt. Suy nghĩ rối loạn một giây, cô dừng bút liếc mắt tới, cong miệng thổi "phù" làm sợi tóc tung bay.
Đối diện bàn mây, Ngôn Cách nghe thấy tiếng động liền ngước mắt lên, thấy cô hớn hở thổi tóc, quả nhiên không phụ danh hiệu tự mua vui mẫu mực của mình. Anh nhìn một lát rồi cúi đầu tiếp tục viết lách. Cô thổi một hồi thì chán, vuốt mái tóc định đọc sách tiếp, nhưng ánh mắt lại lơ đãng rơi trên người anh.
Xuyên qua tấm rèm lụa, ánh dương ban sáng ấm áp mà mông lung, tư thế cụp mắt khép mi của anh đẹp như tranh vẽ. Chân Ý phát hiện, lông mi của anh rất dài, vì cụp xuống nên càng đen nhánh, khiến cô rung động muốn hôn lên mắt anh mà không cần lý do. Tim cô không khỏi đập rộn lên, ánh mắt chậm rãi dời xuống, ngón tay anh trắng nõn thon dài, đang cầm bút lông tập trung viết ký ức giữa họ lên cuốn sổ màu đen. Cô rất khâm phục anh. Suốt mười ba năm quen nhau, anh luôn nhớ từng câu cô nói, thậm chí nhớ cả giọng điệu và tâm trạng sau mỗi câu nói.
Anh nói trận sấm sét cuối năm ngoái đã thiêu hủy hơn nửa số sổ của anh, nhưng không sao vì nó không thiêu cháy được trí nhớ của anh. Anh có thể chép lại, lần này có cô kề bên.
Hai tháng trước, anh đã đưa cô đến bến xe buýt nơi họ gặp gỡ lần đầu. Ngày đó, cô như một vầng thái dương từ trên trời rơi xuống, ngoảnh đầu mỉm cười, từ đó thắp sáng cõi đời anh. Anh đưa cô tới trường của họ, nói với cô phòng học của họ cách bảy tầng lầu và một khoảnh sân. Những ngày đi học, mỗi ngày họ gặp nhau chín lần. Anh đưa cô tản bộ trên sân thể thao, kể cô nghe rằng cô cưỡi chổi lao như bay trên bãi cỏ, còn lúc nhảy cao cô vươn người như chú chim. Anh đưa cô tới thư viện, nói với cô rằng cô rất ghét thư viện, bởi vì cô quá hiếu động nên không thể ngồi yên. Vậy là thời gian anh đọc sách, cô xoay tới xoay lui, luôn phát ra tiếng sột soạt như con chuột mài răng.
Anh còn nói thầy cô và bạn học trong trường đều cho rằng họ là cặp đũa lệch, nhưng anh cảm thấy họ ở bên nhau rất tốt. Chỉ khi cô chạy qua chạy lại quanh anh, anh mới có thể cảm thấy vui vẻ.
Anh đưa cô đi ngắm sao ở sân thượng khu giảng dạy. Anh nói với cô, đêm đó cô nhớ nhầm thời gian nên không thể thấy mưa sao băng, nhưng anh dạy cô nhận biết chòm sao Kinh Ngư. Về sau, cô lén tìm sách xem chòm sao, anh đều biết cả. Anh dẫn cô nằm trên đường cái nhìn trời, nói với cô mắt cô luôn có thể nhìn thấy tất cả vẻ đẹp của thành thị cũng như thiên nhiên, anh thích cô hét lên vui sướng và chia sẻ với anh những điều tuyệt vời trong mắt cô. Anh đưa cô đi Nam Xung ngắm đom đóm, nói với cô rằng họ bắt đầu yêu nhau từ đó. Trên chuyến xe trở về từ Nam Xung, cô chiếm lấy chỗ ngồi cạnh anh. Lúc xuống xe, anh đút tay trong túi quần lẳng lặng rời đi, cô đi theo anh, nắm tay áo anh rồi mím môi cười như tên trộm. Cặp đôi kỳ la Ngôn Cách và Chân Ý đã khiến các bạn học rớt hết cằm. (Câu sau cũng là lời Chân Ý miêu tả với anh).
Anh đưa cô đến chung cư bỏ hoang ở khu nhà xưởng, bảo rằng cô chuẩn bị một đĩa hoa quả kim cương cho anh ăn và sau đó là nụ hôn đầu, bảo rằng họ cùng trốn vào tủ quần áo và sau đó...
Anh đưa cô đến ngọn núi sau trường, kể cô nghe có lần tổ chức leo núi đêm, hai người họ tụt lại phía sau, hôn nhau dưới cây hoa tây phủ màu hồng phấn, bị nhìn thấy rồi lan truyền khắp trường, từ đó phá vỡ lời đồn rằng anh không tình nguyện ở bên cô. Anh không nghe thấy mấy lời đồn đại nhảm nhí đó, nhưng cô thì tự hào cực kỳ, từ đó đi trên sân trường luôn ngẩng đầu ưỡn ngực.
Anh nhớ rõ từng chuyện xảy ra giữa hai người họ.
Chân Ý cảm thán rằng mình từng yêu anh nồng nhiệt như thế quả là việc khó tin. Nhưng cô tin tưởng mỗi câu anh viết trong quyển nhật ký màu đen, cùng anh đi từng ngõ ngách của Thâm Thành, mê mẩn trước mỗi động tác ôn hòa khi lơ đãng hay vẻ mặt dịu dàng lúc vô tình của anh. Yêu người đàn ông như anh một lần nữa là chuyện không mấy khó khăn. Còn có một sự ràng buộc khó hiểu nào đó, trừ sự sắp đặt của số phận thì không điều gì có thể giải thích.
Cô cũng cảm thán rằng mười ba năm của anh như một ngày, vẫn luôn thủy chung hồi đáp chân thành. Cảm thán rằng trái tim kia đơn thuần biết bao, đã chạm khắc lại từng tia "hào quang rực rỡ" của cô mà anh trông thấy…
Đúng là chặng đường kỳ diệu. Chân Ý cắn bút, bần thần nhìn anh. Ngôn Cách cảm nhận được, chậm rãi ngước mắt lên: "Sao thế?"
"Thật kỳ lạ."
Cô cau mày, thở dài, “Chỉ nhìn anh thôi em đã thấy hạnh phúc rồi."
Anh cười nhạt và nói: "Thật trùng hợp, anh cũng cảm thấy vậy." Vẫn luôn cảm thấy thế. Nói rồi, anh cúi đầu tiếp tục viết.
Chân Ý tiếp tục ôn luật. Đang là đầu hè, ngoài cửa gỗ, cây lưu tô nở đầy hoa trắng như sương tuyết bao phủ, thanh nhã dễ chịu. Trong phòng, cơn gió nhẹ đưa, mùi hoa thoang thoảng, hai người ngồi đối diện làm việc cùa mình, không nói một lời. Như vậy cũng rất tốt.
Một giờ chiều là thời gian ngủ trưa. Hai tháng trước, hai người ngủ riêng, cô ngủ trên giường, anh ngủ trên sập. Hôm nay, cô lại kéo anh lên giường, vẫn là tư thế cô thích nhất: Tay chân ôm rịt lấy anh, cứ như ôm con gấu bông vậy. Anh đã sớm quen với tư thế ngủ "giương nanh múa vuốt" của cô nên không vì thế mà mất ngủ. Có điều, anh biết cô sợ nóng, nghĩ cho sự thoải mái khi ngủ trưa của cô, hỏi: "Ôm vậy không nóng à?"
"Không đâu." Cô không hề để tâm, "Hơn nữa, dù nóng em vẫn chịu được."
Anh không nói gì nữa, khép mắt lại.
Gió núi mát rượi lùa vào ban công, vén tấm rèm màu xanh nhạt. "Ưm..." Chân Ý lẩm bẩm, "Có phải em sắp chen anh ngã rồi không?"
"Không có." Anh điềm đạm nói, "Em ngủ luôn thích chiếm phần lớn giường.”
Cô dẩu môi: "Đương nhiên rồi, em phải trở mình, còn phải duỗi người nữa."
"Anh biết mà." Anh đáp, giọng điệu thấp thoáng nét cười.
Cơn gió mát buổi chiều khiến ngưòi ta biếng nhác, là thời gian nghỉ ngơi thích hợp. Cô ôm anh, lúc lim dim muốn ngủ, cô mở mắt ra nhìn, trông thấy vài cây hoa phượng tím cao cao lấp ló ở góc ban công phất phơ tấm rèm.
Cuối tháng Tư là lúc hoa nở rộ nhất. Không một phiến lá, nhành cây đầy hoa, sắc tím từ nhạt đến đậm bao phủ cả thế giới, nổi bật cùng màu trời nhu hòa, đẹp như tiên cảnh chốn nhân gian.
"Đó là hoa phượng tím à?” Cô ghé vào tai anh hỏi, lần trước anh đã nói với cô.
"Ừ." Anh nhắm mắt, bình yên và thanh thản, hơi buồn ngủ rồi.
Cô ngẩn ngơ trông ra, thầm thì: "Hoa phượng tím có ý nghĩa gì không?"
"Có."
“Là gì thế?”
“…” Anh tỉnh táo hơn, chậm rãi mở mắt, "... Chờ đợi tình yêu trong tuyệt vọng."
"Thảo nào đẹp vậy." Cô nói khẽ.
Cô mơ màng nhìn anh, nhớ lại có lần vô tình nghe anh nói chuyện với Ngôn Hủ. Anh nói rằng tình yêu đích thực cần phải chờ đợi, ai cũng có thể nói lời yêu, nhưng không phải ai cũng có thể chờ đợi. Dù mất đi trí nhớ, Chân Ý vẫn biết tình yêu giữa họ là sự chờ đợi và kiên trì trong tuyệt vọng.
Cô còn nhớ hai tháng trước nghe mẹ Ngôn Cách nói với anh: "Phải bao dung cô ta mãi sao? Ngôn Cách, cô ta bị thương, cần được bao dung, nhưng bao dung rất mệt mỏi, không ai chịu đựng được lâu dài."
Lần ấy, Ngôn Cách không nói một câu. Trước bao lời chất vấn, anh không bao giờ đáp lại, cũng không tranh cãi mà chỉ hành động.
Cõi lòng Chân Ý ấm áp như nước xuân tan chảy, lơ đãng nhích gần vào cổ anh, cảm nhận nhịp đập đều đặn và mạnh mẽ trên cổ anh, trái tim trào dâng sự rung động thân mật. Rõ ràng là đầu hè, tiết trời mát mẻ, nhưng cô lại cảm thấy hơi nóng. "Ngôn Cách?"
"Hả?" Anh nhắm mắt, giọng nói tản mạn.
Tay cô luồn vào chiếc áo phông mỏng của anh, mơn trớn làn da căng đầy trên bụng anh, biếng nhác hỏi: "Không phải trước kia chúng ta đã từng làm chuyện chế tạo bạn nhỏ Ngôn Anh Ninh sao?"
"... Ừ."
Khóe môi cô cong lên, nói: "Bạn nhỏ Ngôn Anh Ninh nói rằng bạn ấy muốn đến thế giới này rồi."
Danh sách chương