Nghe Sở Hạo nói, Kỳ Thiên cố gắng nuốt xuống ngụm máu đang muốn trào dâng vào họng.

…Ấy ấy ấy ấy ấy…

Được rồi, anh đã hoàn toàn không biết dùng ngôn từ gì để diễn đạt.

Nhìn gương mặt tràn đầy kinh sợ của Kỳ Thiên, Sở Hạo chỉ hơi cười cười, tựa như cậu vừa mới nói một câu rất bình thường.

Vì thế, đang lúc Kỳ Thiên giả vờ khụ khụ hai tiếng, muốn làm bộ như chưa hề nghe được Sở Hạo nói gì, sau đó có thể bình bình tĩnh tĩnh mà đẩy cậu ra, anh lại bị cậu dội thêm quả bom nữa, làm ngụm máu đang nghẹn trong họng cũng muốn trào ngược ra — —

“Hơn nữa, nhân vật chính trong mộng xuân mỗi tối của em…đều là anh.”

Sở Hạo thở dài, cả gương mặt đều đầy sự bất đắc dĩ.

“Cho dù là lúc lấy tay thẩm du…Trong đầu cũng không tự chủ mà nhớ đến anh.”

Kỳ Thiên đã không còn biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt với Sở Hạo, lúc này chắc anh chỉ nên mỉm cười mỉm cười mỉm cười thôi phải không…

“…Nhiều năm như vậy, không phải là em chưa từng thử đi tìm người mới, nhưng mà em phát hiện, cho dù là đi với bọn họ… trong lòng em vẫn chỉ nghĩ đến anh”, Sở Hạo lại cười cười, chỉ là nụ cười này nhìn sao cũng thấy chua xót, “…Có đôi khi em nghĩ, không biết có phải anh đã hạ cổ trên người em không. Mà sao em cứ phải cứng đầu cứng cổ theo mình anh…”

Kỳ Thiên xoay mặt, ho khan hai tiếng.

“Qua nhiều năm như vậy…”, Sở Hạo cúi người xuống, thì thầm bên tai Kỳ Thiên, “…Em vẫn vì anh mà thủ thân như ngọc, nhưng còn anh, chỉ sợ là… đã dâng hiến hết rồi phải không?”

Lần này Kỳ Thiên là thật sự bị sặc, anh ho đến nước mắt cũng muốn chảy ra.

Sở Hạo nâng mặt anh lên, buộc anh nhìn mình, sau đó lộ ra khuôn mặt uỷ khuất mà nói: “…Thật không công bằng, cho nên anh phải bồi thường em…”

Kỳ Thiên ho khan, khoé mắt phiếm hồng.

Sao trước kia anh lại không phát hiện thuộc tính yêu nghiệt của người này chứ! Đúng là tai hoạ cho chúng sinh mà!

…Trả học đệ ngây thơ hồn nhiên trước kia của anh lại đây!

“…Anh nhớ rõ ngày xưa em không như thế này…”, Kỳ Thiên nhìn Sở Hạo nửa ngày mới phun ra được một câu như vậy.

Sở Hạo cũng nhìn Kỳ Thiên, nhìn thật lâu, nhìn đến mức biểu tình của Kỳ Thiên cũng cứng hết lại.

Một hồi sau, Sở Hạo mới cười nhẹ một tiếng, nói: “Anh có nghĩ vì sao mà em biến thành cái dạng này không…”

Trong lòng Kỳ Thiên lộp bộp, trong một chốc lại có dự cảm xấu.

“Anh có nghĩ vì ai mà em biến thành cái dạng này không…”

Kỳ Thiên ngẩng đầu nhìn trần nhà, được rồi…

Tự làm bậy là không thể sống mà.

… Anh xứng đáng.

“… Xin lỗi”, sau một lúc lâu, Kỳ Thiên mới nói một câu như vậy.

“Xin lỗi?”, Sở Hạo nhíu mày, nhìn Kỳ Thiên.

“…Lúc trước anh không nên trêu chọc em”, Kỳ Thiên thở dài một hơi, nói: ” Bây giờ anh nghiêm túc giải thích với em…Thương lượng một chút, bây giờ em muốn đánh anh cũng được chửi anh cũng được, đánh xong chửi xong… Coi như chúng ta đã thanh toán xong được không.”

“…Thanh toán xong?”, Sơ Hạo nhướn mày mỉm cười.

“…Ừ, nhưng mà không thể đánh vào mặt… Cũng không được đánh cho tay thành tàn phế, anh còn phải dùng tay kiếm cơm đó.”, Kỳ Thiên quay mặt đi, nói.

“Anh nghĩ những chuyện em vừa mới nói là nói cho không khí nghe hả?”, Sở Hạo nheo mắt, “Hay là anh không hiểu được những lời em vừa nói…”

“Anh biết trước kia là anh có lỗi với em, nhưng mà em biết đó, ai mà không có một thời bồng bột trẻ trâu, ai mà không có chút lịch sử đen tối”, Kỳ Thiên cúi đầu nói một mình: “…Em cứ đem anh cho vô phần lịch sử đen tối đi, buông tay đi, về sau ai cũng không dính líu tới ai, tốt biết bao nhiêu.”

Không có ai trả lời.

“Hồi trước anh không nên bẻ cong em, cũng không nên… vứt bỏ em…Tóm lại, tất cả đều là lỗi của anh, bây giờ em muốn đánh anh cũng được, chửi anh cũng được, cứ tiến lên đi.”. Nói xong, Kỳ Thiên nhắm mắt ngẩng đầu đối mặt với Sở Hạo.

Sở Hạo vẫn như cũ, không hề lên tiếng.

Kỳ Thiên nhắm mắt lại đợi mấy phút, không thấy Sở Hạo có phản ứng gì.

Được rồi, anh biết học đệ sẽ không đánh anh, dù là học đệ trước đây, hay là học đệ bây giờ đang đứng trước mặt anh.

Kỳ Thiên nhắm mắt lại chờ ba, bốn phút, ngay lúc anh muốn mở mắt ra, lại nghe được tiếng gió đang hướng về mặt mình, sau đó càng ngày càng gần — —

“Làm sao em có thể xuống tay được…đây.”

Theo một tiếng thở dài, da gà Kỳ Thiên rớt xuống đầy đất, trong lòng có cảm giác như bị sét đánh trúng hết lần này đến lần khác.

Học đệ của anh trước kia không hề như vậy!

Tên ảnh đế có thể được nhận giải Oscar trước mặt tuyệt đối không phải là học đệ của anh!

Trả lại anh học đệ hồn nhiên khả ái đi!!!

Thấy Kỳ Thiên đột nhiên mở to mắt, Sở Hạo đang đưa mặt lại sát bên anh lùi lại phía sau.

Kỳ Thiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng lại có chút chút thất vọng…

Chết tiệt, thất vọng em gái mày…

“…Nếu trước đó nghe không hiểu… Hoặc là giả vờ nghe không hiểu, bây giờ, em liền nói lại với anh một lần nữa. Đối với em… anh…”

Không đợi Sở Hạo nói xong, Kỳ Thiên lại tiếp tục bối rối.

“Ấy quên, anh còn chưa thu hoạch đồ ăn, anh phải đi thu đây…”

Sở Hạo nheo mắt nhìn Kỳ Thiên.

“Nếu còn không thu hoạch thì người ta tới trộm hết, khụ khụ…Chuyện kia lần sau chúng ta lại nói?”, Kỳ Thiên đem đầu hướng về phía cửa, ánh mắt chứa sự ám chỉ mạnh mẽ.

Sở Hạo nhìn Kỳ Thiên, nhìn ba bốn phút, nhìn đến mức Kỳ Thiên thấy bối rối.

“…Được rồi.”, Sở Hạo thở dài, cậu mỉm cười một chút, “Nhưng mà em sẽ không bỏ cuộc đâu… Em đợi bảy năm rồi, có thêm bảy năm nữa cũng chẳng sao.”

Kỳ Thiên cúi đầu, không nói gì.

Bảy năm, ngắn như vậy, dài như vậy.

Sở Hạo đi.

Kỳ Thiên tuỳ tiện tắm rửa một chút liền đi nằm, anh cảm giác anh nên nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.

Vì thế anh tự hỏi một phút đồng hồ.

Lại tự hỏi một phút đồng hồ.

Lại tự hỏi một phút đồng hồ.

Sau đó, anh… ngủ.

Ngày hôm sau, khi Kỳ Thiên thức dậy đã là 10 giờ 50 phút sáng, lúc anh đứng lên thì mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, làm chói hết mắt anh.

Kỳ Thiên khép hờ mắt nhảy xuống sàn kéo màn lại. Ngay trong tích tắc đó, dường như anh đã thấy được Sở Hạo đang ngồi trong phòng đối diện đánh chữ trên máy tính.

Kỳ Thiên đứng ngơ ngác một phút đồng hồ, đương nhiên, cũng không phải là anh nhìn Sở Hạo đến ngơ ngẩn mà chỉ đơn giản là anh còn chưa tỉnh ngủ mà thôi.

Lại ngơ ngác thêm một phút, cái đầu vô tri vô giác của Kỳ Thiên đã có chút tỉnh táo.

Anh trốn ở sau bức màn cẩn thận quan sát Sở Hạo phía đối diện, một tí cảm giác mình là tên biến thái cuồng theo dõi cũng không có.

Đôi tay thon dài cân xứng của Sở Hạo lướt nhanh trên bàn phím, nhìn mặt cậu có vẻ rất nghiêm túc… Kỳ Thiên lại nhìn hai, ba phút, mới giật mình nhận ra mình đang ngơ ngác dòm người ta.

Giật mình nhận ra việc này, Kỳ Thiên vội vàng kéo màn lại, xoay người chạy về phòng, trong đầu lại cứ quanh quanh quẩn quẩn bộ dạng lúc đánh chữ của Sở Hạo…

Kỳ Thiên lắc lắc đầu, vội vàng chạy vào WC rửa mặt… Nhất định là do anh còn chưa tỉnh ngủ! Nhất định!

Đánh răng rửa mặt xong Kỳ Thiên quay về trước máy tính, trong lúc chờ máy tính khởi động lại không tự chủ mà nhớ tới Sở Hạo… Nói mới nhớ, mấy hôm nay hình như anh cũng chỉ nhìn thấy Sở Hạo ở nhà, chẳng lẽ cậu ta không cần đi làm à? Hay là công việc của cậu ta cũng liên quan đến máy vi tính? Chẳng lẽ cũng là tiểu thuyết gia trên internet? Kỳ Thiên suy nghĩ nửa ngày vẫn không moi ra được đầu mối nào, chờ tới khi anh phát hiện mình lại đang tiếp tục suy nghĩ về Sở Hạo, anh vội vàng đem bóng dáng kia phủi ra khỏi đầu, online.

Vừa lên mạng, biên tập thân ái của anh liền bay ngay lại.

Biên tập Nam Hành: lăn lại đây cho tui!!!

Đông Hán Nhất Chi Hoa: làm gì mà mới sáng sớm đã hùng hổ như vậy rồi, điểm quan trọng nhất của con người là phải bình tâm tĩnh khí…

Biên tập Nam Hành: bình tâm tĩnh khí em gái ông!!! Giải thích cho tui biết có chuyện gì xảy ra với hố mới của ông đó!

Đông Hán Nhất Chi Hoa: hố mới?… Hông phải là tui vẫn cập nhật à, hôm qua còn đăng liên tục ba chương nha! Cầu khen ngợi!

Biên tập Nam Hành: cầu em gái ông! Ông nhét cái đống gì vô hố mới vậy hả!

Đông Hán Nhất Chi Hoa: … Đừng dùng mấy lượng từ như “đống” mà, tui sẽ liên tưởng tới mấy thứ hông tốt lắm đó

Biên tập Nam Hành: Hử? Vậy ông có thể thuyết minh một chút ông đang viết cái gì được không?

Đông Hán Nhất Chi Hoa: chỉ là câu chuyện thăng cấp rất là phổ thông nha, tiểu thuyết về nhân vật chính không muốn làm phế sài vừa đánh quái vừa thăng cấp vừa thu tiểu đệ vừa thu em gái thôi

Biên tập Nam Hành: vậy cái loại hành văn tươi đẹp lại còn thương xuân bi thu lại còn thiếu nữ thanh tân là muốn làm gì đây! Tui còn tưởng ông trong một đêm đã bị hack nick đó!

Đông Hán Nhất Chi Hoa: người ta chỉ là muốn thay đổi phong cách thôi mà

Biên tập Nam Hành: được rồi, cái này tui chịu được… Nhưng mà em gái đâu… Em gái ở nơi nao?!

Đông Hán Nhất Chi Hoa: ở trong lòng tui

Biên tập Nam Hành: … Chết tiệt, hồng nhan tri kỉ khuynh quốc khuynh thành quốc sắc thiên hương chim sa cá lặn của nhân vật chính vừa mới ra sân khấu, tại sao chương tiếp theo đã chết rồi?!

Đông Hán Nhất Chi Hoa: cái này gọi là bước ngoặt

Biên tập Nam Hành: bước ngoặt em gái ông! Vậy còn sư muội sở sở động nhân mĩ lệ ôn nhu thấu hiểu lòng người của nhân vật chính đâu? Làm quái gì mà chương trước vẫn còn đang phong hoa tuyết nguyệt cùng nam chính, chương sau liền rũ bỏ ba ngàn phền não hồng trần mà xuất gia hả?

Đông Hán Nhất Chi Hoa: cái này gọi là kịch bản cấp thần

Biên tập Nam Hành: cấp thần em gái ông! Vậy còn tiểu thanh mai khả ái ngạo kiều có chút biệt nữu lớn lên cùng nhân vật chính đâu? Tại sao qua chương sau lại thành nam phẫn nữ trang hả?! Chết tiệt! Không có loại kịch bản cấp thần như vậy đâu!

Đông Hán Nhất Chi Hoa: cái này gọi là bán hủ

Biên tập Nam Hành: …
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện