Nhưng nghĩ lại chắc là trên thế giới này không bao nhiêu người nuôi hồ ly.
Lận Châu xóa hai chữ hồ ly, sửa thành mèo con.
Một giây sau đó đã nhảy lên một loạt các câu trả lời.
【 Đánh một trận rồi bỏ đói hai ngày là được rồi. 】
【 Lớp học của mẹ tiểu hướng dương bắt đầu rồi, vào học thôi! Mèo con tức giận không tốt, nói chung là cứ theo cách bình thường, đánh một trận sẽ nghe lời thôi! 】
Lận Châu: "..." Sao tất cả đều kêu đánh? Đánh đương nhiên là không được.
Đừng nói tới chuyện anh tuyệt đối không nỡ xuống tay với một con vật lông xù đáng yêu như vậy, mà đến lúc đó còn phạm tội bạo lực gia đình.
Không được.
Tiếp theo lướt xuống xem bình luận.
【 Khỏi bàn nữa, ôm ấp hôn hít nâng lên cao, chuẩn bị nhiều đồ ăn vặt đồ chơi, còn thật sự không được thì tìm đối tượng cho mèo nhà cậu, nhất định nó không giận nữa đâu. 】
Ôm ấp hôn hít nâng lên cao chắc chắn là không được. Hôm nay mới ôm một chút đã xù lông như vậy, còn hôn...
Nhưng mà đồ ăn vặt và đồ chơi hình như cũng khả thi.
Tiểu hồ ly hẳn là rất thích ăn bò kho.
Nghĩ vậy Lận Châu không chút nào chần chờ, lập tức chui vào bếp.
*
Sáng hôm sau thức dậy, Diệp Phù Dư ngáp dài chuẩn bị ra ngoài ăn sáng, vừa mở cửa, đã thấy trước cửa có một ly sữa đậu nành và một chén hoành thánh nóng hổi.
Cô sửng sốt một chút, hai tay bám lấy cánh cửa thò đầu ra ngoài.
Không con yêu tinh nào.
Lận Châu không ở đây.
Chỉ là trước mắt, ngoài Lận Châu thì sẽ không có người thứ hai nấu bữa sáng cho cô ha.
Diệp Phù Dư đem đồ ăn sáng đến phòng khách, mở phim truyền hình.
Diệp Phù Dư chọn chuyên mục phim truyền hình, nhấn chọn bộ phim đầu tiên.
Duyên phận chó má, như thế nào lại là Lận Châu?
Cô im lặng.
Đang muốn rời khỏi, trên cầu thang chợt vang lên một vài động tĩnh, ngước mắt nhìn lên chỉ thấy người đàn ông cao gầy, vẫn mặc bộ quần áo tối qua, cả người lười biếng, mí mắt sụp xuống, có vẻ rất mệt mỏi.
Tối hôm qua đi ăn trộm?
Cô bĩu môi, còn chưa kịp làm động tác gì khác, người đàn ông đã đứng trước mặt cô.
Ngón tay thon dài của Lận Châu tùy ý vẽ một cái trên không trung, giữa không trung bỗng nhiên rơi xuống một đống hoa.
Hai phút sau, cả người tiểu hồ ly đã bị hoa lấp kín.
"Hắt xì ——"
Tiểu hồ ly hắt xì một cái, móng vuốt xoa nhẹ mũi.
Uống một ngụm sữa đậu nành, sự mệt mỏi rốt cục cũng giảm bớt, anh nâng mắt liếc nhìn liền thấy biểu cảm một lời khó nói hết của tiểu hồ ly và một mớ hoa dập bị móng vuốt khều rớt.
Lận Châu bỗng dưng cúi đầu.
Sao tự dưng lại lấy sữa đậu nành của tiểu hồ ly uống?
Nhưng dù sao cũng lỡ rồi.
Anh tằng hắng một tiếng, "Diễn viên nữ mấy cô chắc là mọi lúc đều phải duy trì vóc dáng đúng không? Ăn ít một chút, một chén hoành thánh nhỏ là đủ rồi."
Diệp Phù Dư: "?" Một đêm trôi qua, ảnh đế Lận vẫn thiếu đòn như vậy.
"Mấy cái hoa này là sao?"
"Hửm, không phải cô thích ăn sao? Tôi hái trong hoa viên của mẹ tôi." Lận Châu trả lời.
Nhưng nói đến chuyện này ——
Anh đưa tay túm lấy một cái lỗ tai nhọn của tiểu hồ ly, "Đồng chí Diệp Phù Dư, cảm phiền cô giải thích một chút tại sao hoa viên của tôi bị hói?"
Diệp Phù Dư: "..." Vừa nói như vậy, hình như thật sự có chuyện như vậy.
---
Editor có lời muốn nói:
Lúc đọc chương này, tui chợt nhớ tới câu nói của Đặng Luân, đại khái là: động vật trên thế giới này rất nhiều, cho dù bạn không cứu chúng cũng không quan tâm chúng, nhưng ít nhất xin đừng làm hại chúng.