Diệp Phù Dư ngơ ngác.

Vừa rồi Lận Châu nói cái gì? Tiểu hồ ly chớp mắt mấy cái, một móng vuốt "bẹp" vỗ lên mặt anh, kinh ngạc hỏi, "Vậy chẳng phải anh sẽ mặc quần áo nữ sao?!"

Lông mày Lận Châu nhíu chặt.

Kim Mân chỉ nói với anh là có phim mới. Kịch bản cũng là mấy ngày trước nhờ tiểu hồ ly nhận giúp, cho nên nam chính như anh tạm thời còn chưa biết nội dung cụ thể.

Thì ra còn phải mặc quần áo nữ?

Khóe miệng Lận Châu chậm rãi nhếch lên một nụ cười trêu chọc, không nói hai lời liền ôm tiểu hồ ly xuống lầu một, vừa đi vừa nói, "Với khuôn mặt và dáng người như tôi, mặc quần áo nữ nhất định còn đẹp hơn những diễn viên nữ khác."

Diệp Phù Dư: "..." Da mặt của ảnh đế Lận có thể sánh với tường thành.

*

Lận Châu nhìn qua tâm tình không tệ, đem tiểu hồ ly xuống lầu, đặt cô lên sofa rồi chui đầu vào nhà bếp. Không lâu sau Diệp Phù Dư lơ đãng ngửi thấy mùi thức ăn.


Mùi thịt bò.

Cô lặng lẽ hít hít, thân thể nho nhỏ nhảy lên rồi đáp xuống sàn nhà, miếng đệm thịt mềm mại giẫm lên mặt đất lạnh lẽo không phát ra chút động tĩnh nào. 

Tiểu hồ ly đến gần nhà bếp, cánh cửa mở ra một khe hở. Cô vừa thò đầu vào, liền thấy Lận Châu ung dung khoanh tay nhìn cô.

Diệp Phù Dư hơi xấu hổ, lắc lắc cái đuôi, dứt khoát ngồi trên mặt đất chĩa móng vuốt về phía người đàn ông, "Thật trùng hợp."

Lận Châu gật đầu, "Là rất trùng hợp."

Anh hơi cong lưng, đôi mắt hẹp dài vàng nhạt mang theo chút cười. 

Ngón tay anh nhéo nhéo móng vuốt nhỏ của cô nhóc nhà mình, ánh mắt xẹt qua bộ móng hơi dài kia, nhướng mày, "Đói bụng rồi? Muốn ăn cái gì?"

Liếc mắt một cái đã bị nhìn thấu tâm tư, Diệp Phù Dư có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi, hai tai run rẩy một chút, nhỏ giọng nói: "Tôi ngửi thấy mùi thịt bò."


Lận Châu lười biếng đứng dậy, tùy ý hất mặt một cái, ánh mắt dừng ở cái nồi phía sau.

"Thịt bò xào cà chua và rau thơm"

Hai mắt tiểu hồ ly đều bừng sáng.

"Ăn xong thì nói cho tôi nghe từ khi nào quan hệ giữa cô và Kim Mân tốt như vậy."

Diệp Phù Dư: "?"

*

Mặc dù Lận Châu là một ngôi sao lớn nhưng tay nghề là thật sự quá tốt.

Thịt bò xào cà chua vừa đem lên, toàn bộ nhà bếp đều tràn ngập mùi thơm nồng đậm. 

Diệp Phù Dư từ sớm đã biến trở về hình người, cô gái nhỏ ngoan ngoãn giống như con vật nhỏ muốn được cho ăn.

Lận Châu nhìn cô rồi gật đầu, "Ăn đi."

Vừa dứt lời, dưới biểu tình khiếp sợ của Diệp Phù Dư, anh cũng tự mình cầm một cái chén, múc một muỗng xốt cà chua.

Lận Châu hiển nhiên không thấy động tác của mình có gì kỳ quái, thậm chí còn gắp một miếng thịt bò.


Không chút chột dạ cho vào trong miệng.

Diệp Phù Dư: "..." Không đúng, ảnh đế Lận, anh có cảm thấy hành vi vừa rồi của mình có chút vấn đề không?

Mắt thấy cô vẫn giữ nguyên tư thế cầm muỗng mà trừng mắt nhìn mình, Sắc Châu lười biếng nâng mí mắt, ngữ khí bình tĩnh, "Nhìn tôi như vậy làm gì? Không thích ăn?"

Diệp Phù Dư vội vàng lắc đầu, "Không phải."

Dừng một chút, cô nhíu mày, "Không phải anh ăn chay sao?"

Bàn tay cầm đũa của Lận Châu dừng lại một chút, tựa hồ là nghĩ tới cái gì đó, khóe miệng đột nhiên gợi lên một nụ cười ý vị thâm trường*.

ý vị thâm trường*: nguyên văn là "意味深长" [yìwèi shēncháng], nghĩa là mang ý tứ sâu xa, thâm sâu, ý nhị

"Biết gấu trúc không?"

Diệp Phù Dư ngoan ngoãn gật đầu.

"Cô không thể vì nó nhất thời ăn cây trúc liền nghĩ cả đời nó chỉ có thể ăn trúc, là động vật ăn chay." Lận Châu xua tay, "Nó cũng ăn thịt không phải sao?"
---

Editor có lời muốn nói:

Lâu rồi mới thấy anh Châu lên sàn, nhưng vẫn câu đó: Ngược thê nhất thời sảng, truy thê hỏa táng tràng. Chúc anh vui khi còn có thể (• ε •)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện