Diệp Phù Dư nhìn thấy quyển sổ nằm giữa các ngón tay thon dài của Kim Mân, trong lúc nhất thời có chút phản ứng không kịp.
Cô chớp mắt, ngước mặt, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn chăm chằm Kim Mân.
Kim Mân lại mỉm cười, "Vốn dĩ tôi cũng đang buồn rầu vì chuyện tuyển chọn nữ chính. Phía nhà tài trợ có nói sẽ đưa tới một nữ diễn viên nhưng tôi không yên tâm chút nào. Trùng hợp ngày hôm đó gặp cô, tôi cảm thấy cô cũng rất thích hợp. Nếu cô quan tâm, hãy thử một lần. Không bắt buộc đâu."
Diệp Phù Dư đương nhiên biết đây là ý tốt của Kim Mân, hơn nữa hơn phân nửa là nể mặt Lận Châu.
Cô nhận kịch bản, có chút trịnh trọng gật đầu, "Cảm ơn đạo diễn Kim."
"Không cần khách sáo. Tôi đi trước nha."
*
Kim Mân thoạt nhìn không quá chú ý đến hình tượng của mình, vừa nói muốn đi, liền xoay người biến thành một con hamster tròn trịa nhỏ nhắn, thân mình nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi, Diệp Phù Dư nhìn thấy, trong lòng cảm khái ——
Cô cầm hai quyển sổ trở vào nhà, tiện thể lại hái một đống hoa theo cùng.
Tính toán thời gian, có lẽ lần sau Lận Châu trở về sẽ nhìn thấy hoa viên hói một mảng lớn.
Khoảng 10 giờ sáng, Vu Lam lái xe đón Diệp Phù Dư đến công ty, còn Hồ Ngọc Thiến đã chờ sẵn ở công ty.
Theo lời của Hồ Ngọc Thiến, cô tới trước để chuẩn bị tiếp ứng cho Diệp Phù Dư.
Công ty quản lý của Diệp Phù Dư không lớn, nằm ở tầng ba đến tầng bốn của một tòa nhà ở trung tâm Đế Đô.
Lúc cô và Vu Lam đến, công ty không có mấy người, mấy người đó Vu Lam và Diệp Phù Dư cũng không quen thuộc lắm.
Bất quá, dù không quen biết, mấy ngày nay Ngô Quan Quân và Bối Ni thường xuyên lên hot search, còn mang theo Diệp Phù Dư cùng lên, tóm lại là cũng quen mặt một chút.
Diệp Phù Dư tự nhiên cũng không keo kiệt, tươi cười.
"Thiệt ra em thấy, ở cái công ty quái quỷ này, ngoại trừ người của Tôn Hưng Lợi, những người khác cũng không tệ lắm." Vu Lam đứng bên cạnh Diệp Phù Dư, vuốt cằm nhỏ giọng lẩm bẩm.
Diệp Phù Dư đối với vấn đề này cũng không phát biểu ý kiến gì, đi theo tấm biển trên mỗi văn phòng, tìm được ba chữ "La Mộng Vũ".
Gõ cửa hai cái, bên trong lại truyền đến một giọng nói của đàn ông.
Giọng nói này đối với Diệp Phù Dư thật sự là quá quen thuộc, là Tôn Hưng Lợi.
Đôi mắt hồ ly hẹp dài của Diệp Phù Dư hơi nheo lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo ngược lại không có biểu tình gì khác.
Giống như việc Tôn Hưng Lợi xuất hiện ở đây đối với cô mà nói cũng chỉ là một người xa lạ lướt qua mà thôi. Nhưng so sánh ra, Vu Lam lại muốn xù lông.
Diệp Phù Dư nhún vai, "Ai biết được."
Dứt lời, cô cũng không chút do dự, duỗi tay đẩy cửa ra.
Vu Lam: "...?" Đệch, chị không hoảng loạn một chút nào sao? Sự thật chứng minh Diệp Phù Dư khi đối mặt với người bình thường như Tôn Hưng Lợi thật sự là một chút cũng không hoảng.
Vẻ mặt cô nhàn nhạt, khoanh tay đứng ở cửa. Từ góc nhìn của cô, có thể dễ dàng nhìn thấy toàn bộ văn phòng. Đương nhiên cũng thấy một nam một nữ mặt đối mặt ngồi trên sofa.
Nam chính là Tôn Hưng Lợi, nữ chính là La Mộng Vũ.
Nhìn thấy Diệp Phù Dư đứng, Tôn Hưng Lợi vội vàng cho La Mộng Vũ một ánh mắt. Cô ta thấy vậy, nhất thời cười giả lả đứng lên, "Phù Dư đến rồi hả? Ngày hôm qua sao cô lại không đến công ty?"
---
Editor có lời muốn nói:
Hôm nay tạm ngưng ở đây vậy, ngày mai lại tiếp tục siêng năng ra chương mới cho mọi người nha~ Chúc cả nhà ngủ ngon (>‿♥)