Vu Lam và Hồ Ngọc Thiến bị nhốt ngoài cửa, cái mũi chỉ cách cánh cửa vài cm, hai người theo bản năng nuốt nước miếng, đồng thời ngẩng đầu lui về phía sau một bước.

May mắn là trốn nhanh, nếu không thì mặt của các cô chịu xui xẻo rồi.

Một hai phút sau, vỗ vỗ ngực để bình tĩnh lại, Vu Lam có chút mơ hồ hỏi Hồ Ngọc Thiến, "Vừa rồi là thẹn thùng hả?"

Hồ Ngọc Thiến cũng không rõ, trong nhất thời có chút mê mang, "Ừm... Chắc vậy ha?"

*

Hai giây sau khi Diệp Phù Dư cúp điện thoại, Lận Châu lại gọi tới.

Lúc nãy cúp điện thoại hoàn toàn là do có Vu Lam và Hồ Ngọc Thiến ở đó, Diệp Phù Dư cảm thấy ngượng ngùng. 

Diệp Phù Dư gãi gãi mũi, suy nghĩ một chút rồi quyết định nghe điện thoại. Nhưng mà còn chưa nhấn đồng  ý, đối phương đã cúp máy trước.

Diệp Phù Dư: "?"

Còn chưa kịp phản ứng, Lận Châu đã gọi video wechat.


Tình cảm quá nên cảm thấy chỉ nghe tiếng không đủ, còn muốn thấy hình sao? Ở đây dù sao cũng là nhà của Lận Châu, Diệp Phù Dư không tiện cự tuyệt lời mời video của đối phương, nhấn đồng ý, trên màn hình điện thoại xuất hiện một cảnh tượng trống trải. 

Diệp Phù Dư nhìn thoáng qua, chắc là phòng ngủ của khách sạn.

Chiếc giường lớn trải chăn đệm trắng như tuyết trống trơn, bên cạnh đặt mấy quyển sách cùng một bộ quần áo nam. 

Lúc Diệp Phù Dư còn muốn nhìn kỹ, ống kính lắc lư một trận, khuôn mặt tinh xảo nhưng không một chút nữ tính của Lận Châu xuất hiện trước ống kính.

Người đàn ông hẳn là mới tắm xong, tùy ý mặc một áo choàng tắm trắng, cổ áo thả lỏng, lộ ra xương quai xanh với độ cong hoàn mỹ cùng một mảng ngực trắng nõn. 

Anh kéo cái khăn trùm lên mái tóc ướt, nhướng mày với cô nhóc đã ngây người trong video, "Đẹp không?"


"Rất... Rất đẹp." Nói xong, vài giây sau Diệp Phù Dư mới biết mình vừa nói gì, khuôn mặt lập tức đỏ lên.

Cô nức nở một tiếng nho nhỏ, phảng phất cảm thấy vô cùng mất mặt, "bùm" một tiếng biến thành một tiểu hồ ly.

Lận Châu nhìn cô biến thành hồ ly, đôi tai nhòn nhọn còn hơi ửng hồng, nhịn cười làm bộ không thấy, chỉ kêu tiểu hồ ly: "Cho tôi xem thùng rác, có đem cơm hộp về nhà không đó?"

Diệp Phù Dư: "..." Sao lại nghiêm khắc như vậy?

Trong lòng tuy rằng đang thét gào, nhưng cũng may là cô thật sự không có kêu cơm hộp nên không thẹn với lương tâm. 

Gặm một góc điện thoại, đi tới các thùng rác trong biệt thự.

Lận Châu liếc mắt một cái, thấy cô không chút nào lo lắng liền biết tiểu hồ ly này hoặc là thật sự không ăn cơm hộp, hoặc đã đem chứng cứ phạm tội tiêu hủy cả rồi. 


Anh "chậc" một tiếng, lại ừ ừ hai tiếng, "Được rồi, tin tưởng cô không ăn cơm hộp."

Tiểu hồ ly chuyển động đôi mắt đen láy ngập nước, nhìn chằm chằm màn hình. 

Tuy rằng không nói chuyện nhưng Lận Châu hoàn toàn có thể tiếp thu được ý tứ của cô——

Vậy anh còn có chuyện gì khác không? Nếu không có việc gì thì tôi cúp máy đây.

Nhưng xin lỗi nha, đúng là còn có chút việc.

Lận Châu lười nhác liếc cô một cái, mơ hồ hỏi: "Hôm nay gặp qua Kim Mân?"

Tiểu hồ ly gật gật đầu, còn lắc lắc cái đuôi.

"Ừm. Ngày mai cậu ta sẽ tới đưa kịch bản, cô nhớ lấy nó."

"Hửm, anh lại muốn cùng đạo diễn Kim hợp tác à?", Diệp Phù Dư hơi ngạc nhiên.

Tuy là chuyện Lận Châu hợp tác với Kim Mân là một tin mừng đối với rất nhiều người, chất lượng phim hay tình hình phòng vé đều không cần lo lắng, hai người này chính là bảo chứng cho một bộ phim tốt.
Lận Châu nhướng mày, khóe miệng gợi lên một nụ cười, "Đúng vậy, nên đành làm phiền hồ ly tiểu thư giúp đỡ."

"Vậy anh cho tôi biết chính xác thời gian đi, ngày mai tôi có việc phải ra ngoài."

---

Editor có lời muốn nói:

Hôm nay có hứng và cũng có chút thời gian rảnh, tranh thủ edit thêm vài chương cho các tình iu của tui nè. Được thêm bao nhiêu chương nữa thì tùy vào tốc độ nhe  ٩(^‿^)۶ cố lênnn~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện