Trong vài giây ngắn ngủi, trong đầu Diệp Phù Dư đã xuất hiện vô số kết cục thê thảm của mình.
Bị Hồ Ngọc Thiến phong sát, sau đó nghèo chết.
Bị Hồ Ngọc Thiến dẫn đầu đám fan não tàn bùng nổ, cuối cùng trầm cảm tự tử.
Chết tiệt, không thể nhịn được nữa.
Diệp Phù Dư cương mặt, ngón tay xoa xoa mi tâm, suy nghĩ lát nữa nên dùng phương thức nào để uyển chuyển nói cho Hồ Ngọc Thiến biết nam thần của chị ấy đã bị cô làm ô uế.
Mặc dù... cũng không phải cô cố ý.
Vu Lam vừa gặm cà rốt, vừa cẩn thận thăm dò Diệp Phù Dư. Khóe mắt giật giật, bộ dạng có chút quái dị này lại bị Hồ Ngọc Thiến bắt được.
Bang ——
Lon bia rơi trên mặt bàn phát ra tiếng vang chói tai, mặt Hồ Ngọc Thiến không biểu cảm nhìn chằm chằm hai cô gái trước mắt, trong ánh mắt hiện lên một tia hoài nghi, "Hôm nay hai đứa xảy ra chuyện gì? Sao lại giống như đang giấu chị chuyện gì?"
chân chó*: nguyên văn là "狗腿", nôm na là siểm nịnh, nhịn hót người khác
"Không cần đâu, ăn nhiều khó tiêu." Mặc dù biểu hiện của Vu Lam và Diệp Phù Dư thật sự có chút quái dị nhưng Hồ Ngọc Thiến cũng không nghĩ nhiều, chỉ tiếp tục chửi bới: "Diễn viên nữ chết tiệt, nhiều nhất cũng là một ngôi sao mới nổi. Chưa kể hai đứa chắc là đã nghe qua tên cô ta rồi mới đúng, tên là Bách Lý Nhược Vũ. "
"Ồ, là một người họ kép."
"Họ kép cái con khỉ, là nghệ danh cô ta tự mình lấy thì có. Cũng không biết tên nhân viên nào trong công ty tìm được cái người não tàn như vậy nữa." Hồ Ngọc Thiến càng nói càng thấy tức.
cọ nhiệt*: Lợi dụng sự nổi tiếng của người khác để tăng nhiệt độ cho mình (Nguồn: hoatieu.vn)
Mỗi lần nghĩ tới đều thấy tức.
"Đúng rồi, chuyện La Mộng Vũ là sao vậy?"
Vu Lam nghe vậy, nhìn Diệp Phù Dư, rồi kể lại toàn bộ chuyện xảy ra hôm nay, lúc kể còn không quên dặm thêm chút mắm muối.
Trong đó có cả chuyện hai người bọn họ đứng ở đại sảnh sân bay nhận điện thoại, tiếng gầm giận dữ cùng với những lời nói tục tĩu của La Mộng Vũ phát ra từ điện thoại thiếu chút nữa hấp dẫn toàn bộ người đi đường ở sân bay.
Hồ Ngọc Thiến và Diệp Phù Dư liếc nhau một cái, giật giật khóe miệng.
"Ngày mai em sẽ đi gặp cô ta. Nếu La Mộng Vũ dám lén chị gọi cho em thì nhất định cô ta đang tính làm chuyện xấu gì đó, trước mắt khoan nóng vội, ngày mai gặp rồi tính tiếp."
Diệp Phù Dư hoàn toàn không sợ La Mộng Vũ. Dù sao cô cũng là một con yêu tinh, nói sợ một người bình thường thật sự rất mất mặt yêu tinh bọn họ luôn đó.
Hồ Ngọc Thiến biết Diệp Phù Dư là tiểu hồ ly biết suy tính cho chính mình nên cũng không nói gì.
Thấy thế, Diệp Phù Dư đột nhiên cười cười, gắp toàn bộ xiên nướng cho vào chén trước mặt Hồ Ngọc Thiến.
Hồ Ngọc Thiến: "?"
Khuôn mặt tinh xảo của tiểu hồ ly vô cùng ngoan ngoãn và ngây thơ vô tội, "Chị ăn nhiều một chút, lát nữa em nói cho chị biết một chuyện."
Hồ Ngọc Thiến càng nghi hoặc, "Em có thể nói luôn bây giờ."
"Em sợ là em nói xong chị liền ăn không nổi, ăn trước đi, ăn no rồi nói sau."
Hồ Ngọc Thiến: "..." Dự cảm xấu trong lòng cực kỳ mãnh liệt, cô bỗng dưng muốn ném đũa rồi xoay người bỏ đi.
Nhưng ——
Diệp Phù Dư muốn cùng nói chuyện gì đó với mình, cô cũng khá tò mò.
(tò mò hại thân chị ơi hiuhiu)
Vì vậy nửa tiếng đồng hồ tiếp theo là thời gian Hồ Ngọc Thiến và Diệp Phù Dư thăm dò lẫn nhau.
---
Editor có lời muốn nói:
Yayy hoàn thành chỉ tiêu tuần này, chúc cả nhà ngủ ngon~