Giọng nói của Vu Lam không chút che đậy, rơi vào tai của những nhân viên công tác đang đứng xung quanh khiếp sợ không nói nên lời, khóe mắt họ không tự giác mà giật giật hai cái.

Nếu hình dung tình huống này như vậy....!huynh đài, anh mau ngồi xuống!*
*: nguyên văn là "秀儿你坐下", câu này thường được dùng khi bạn thấy người khác nói một câu gì đó quá chí lý, quá xuất sắc
Sau khi hung hăng đánh ra một quyền đó, bartender kia sửng sốt, liền khôi phục sự tỉnh táo, đôi mắt anh ta lóe lên sự bối rối sâu sắc.

Khi cúi đầu nhìn đến Bối Ni mặt đầy máu, nằm trên mặt đất không rõ sống chết, anh ta lại đột nhiên hoảng sợ, thét lên một tiếng chói tai, rồi té xỉu ra đất giống Bối Ni.

(ụa anh:)?)
Âm thanh va đập vào nền đất một lần nữa vang lên làm những người đang có mặt hiện trường toàn thân nổi da gà.

Nhân viên phụ trách bưng nước đến, nhìn một màn như vậy kinh hãi lùi lại.


Lúc anh ta nhìn thấy đám người bên cạnh còn đang ngẩn người, tức giận thiếu chút nữa mắng: "Một đám người đứng như vậy làm gì! Không thấy có người mặt đang đầy máu sao, ngẩn người cái gì! Mau gọi cấp cứu đến đưa họ đi bệnh viện đi!"
Mọi người luống cuống tay chân, tìm điện thoại.

Bối Ni bị đánh như thế này, việc quay phim lại phải hoãn.

Tuy hiện tại không phải các cảnh quay của Bối Ni, nhưng nhân viên đoàn phim không ai còn tâm trí để tiếp tục quay phim nữa.

Trùng hợp hôm qua Ngô Quan Quân mới làm lành với Bối Ni, hôm nay anh ta cũng đi bệnh viện nhìn xem cô bị thương thế nào.

Có người vô tình bắt gặp Ngô Quan Quân, anh ta bước tới quầy lễ tân, mỉm cười hôn gió với cô gái ở quầy lễ tân khách sạn, còn để lại một dãy số điện thoại.

Người nọ nhịn không được cảm khái trong lòng: Nếu khuôn mặt Bối Ni không bị biến dạng còn dễ nói chuyện, nếu Bối Ni thật sự bị hủy dung* thì dù dáng người của cô có đẹp đến mấy, phỏng chừng Ngô Quan Quân cũng muốn vỗ mông, bỏ của chạy lấy người.

hủy dung*: nhan sắc, dung nhan bị tổn thương, phá hủy hoàn toàn
*
Tuy Vu Lam nhìn thấy kết cục của Bối Ni như vậy rất vui vẻ nhưng nghĩ lại tình huống lúc đó, tên bartender đó nhất định không phải tự mình động thủ.

Cô lập tức hoang mang, rối loạn chạy tới phòng của Diệp Phù Dư.

Diệp Phù Dư đang nghe điện thoại, lúc này cô đã biến trở về hình dáng một con hồ ly, bộ lông trắng muốt xoã tung, cái đuôi lười biếng vung qua vẫy lại, cả con hồ ly mang theo một loại khí chất bất phàm.


Điện thoại được đặt trên bàn, mở loa ngoài.

Một giọng nói truyền đến từ điện thoại, Vu Lam nghe thấy hơi quen tai.

"Diệp tiểu thư, bộ phận kiểm tra của Cục quản lý yêu tinh lại đo lường được ngài động thủ."
A, quả nhiên lại là cái Cục quản lý rảnh rỗi không có gì làm này, Vu Lam đứng ở một bên nhíu mày.

Cái Cục quản lý yêu tinh này thật đúng là......!làm việc nhanh chóng.

Ngay từ đầu, Vu Lam đã lo lắng hành vi vừa rồi của Diệp Phù Dư bị Cục quản lý yêu tinh bắt được.

Vu Lam nghĩ Diệp Phù Dư cũng sẽ phủ nhận hoàn toàn những gì cô đã làm giống như lần trước, nhưng mà không nghĩ tới tiểu hồ ly vậy mà gật đầu, "ừm" một tiếng.

Đầu dây bên kia hình như cũng không nghĩ đến Diệp Phù Dư hôm nay lại thành thật như vậy, nhất thời không biết nói gì.


Một lúc sau, Vu Lam nghe được một câu: "Vậy...!Vậy thì ngài có nỗi khổ gì sao?"
Vu Lam: "...???"
Chờ một chút, giọng điệu nói chuyện như vậy là như thế nào? Những lời này không phải rõ ràng là chờ Diệp Phù Dư giải thích sao?
Mắt Vu Lam sáng lên, sợ Diệp Phù Dư không ăn ngay nói thật, cô liền biến về hình dáng thỏ tinh rồi vội vàng chạy tới, hét vào điện thoại: "Có có, chính là đối phương ra tay trước! Nghe tôi nè, anh trai à, anh ngàn lần vạn lần đừng phạm sai lầm nha, lần này tiểu hồ ly của chúng ta thật sự vô tội!"
"Được, tôi biết rồi.

Vu tiểu thư cứ yên tâm."
"Ai da được được, cảm ơn anh trai nha."
Cúp điện thoại, Vu Lam thở phào nhẹ nhõm, giây sau lại ngẩn người.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện