Duẫn Hạo bởi vì thụ thương mà mê man, giúp Duẫn Hạo quấn băng xong, Tại Trung nhìn Duẫn Hạo thật sâu một cái, sau đó xoay người rời đi.

Ngoài điện, một người sau khi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, liền xoay người lộ ra nụ cười giống như trước đây.

“Ta đã chờ rất lâu rồi.”

“Chúng ta đi thôi.”

Vô thần mà nhìn nhân nhi rời đi, không quan tâm đến máu tươi chảy xuống từ vết thương bị xé rách, chậm rãi bước về chỗ cung điện thâm sâu, “Ngươi, cuối cùng vẫn rời đi…”

… …

Ba ngày thấm thoắt trôi qua, đã có điều cần phải giải quyết và nói rõ rồi.

“Tại Trung, đã quyết định rồi sao?”

“Ân, cảm tạ ngươi, Hiền Trọng.”

Cái ôm đầy cảm kích, xác thực mùi vị biệt ly.

“Trước đây và ba ngày này, ta đều rất vui vẻ, ta rất vui mừng vì có thể gặp được ngươi, Hiền Trọng.”

“A, Tại Trung, ngươi nói đúng được phân nửa mà thôi.”

“Ân?”

“Không phải trước đây và ba ngày, vì sau này ta cũng sẽ luôn ở bên người Tại Trung.”

“Nhưng mà…”

Bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, “Tại trung, cho dù biết ngươi không thuộc về ta, nhưng chẳng lẽ ở một bên nhìn ngươi cũng là điều không thể sao?”

“Không… Hiền Trọng ngươi… Xin lỗi.” Tại Trung áy náy, chỉ có thể xin lỗi.

“Không phải đã nói là đừng xin lỗi rồi sao?” Tại Trung, ngươi biết không, đôi lúc, ba chữ này tổn thương lòng người đến mức nào.

“Tại Trung có thể dùng ba ngày này để bồi ta, ta đã rất vui vẻ rồi.” Dùng lực mà ôm chặt lấy Tại Trung, nói ra lời chúc nguyện thật lòng, “Tại Trung, phải thật vui sướng đấy.”

“Ta sẽ.”

“Cái này cho ngươi.”

“Đây là cái gì?”

“Mang vào được không, đây là lời thỉnh cầu cuối cùng của ta.”

Chiếc nhẫn kim sắc đeo ở trước ngực, vầng sáng lấp lánh mỹ lệ.

“Hiền Trọng, cảm tạ.”

… …

Nhìn bóng lưng Tại Trung rời đi, im lặng ngưng mắt nhìn, ‘Duẫn Hạo, không biết lúc nào ta mới có thể mang theo phần yêu thuộc về ta kia để đi tiếp nhận sự chúc phúc của ngươi đây…’
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện