Ánh dương quang ấm áp chiếu rọi, trong đình viện mỹ lệ, phó nhân cần cù đã dọn xong bàn ăn.

“A, món cuối cùng cũng làm xong rồi này!” Tại Trung vui vẻ bưng cao lương mỹ vị vừa mới làm xong lên, cẩn thận đặt xuống bàn ăn ở đình viện.

Cởi chiếc tạp dề ở bên hông xuống, chạy chậm đến bên suối phun cách đó không xa, ngọt ngào gọi, “Hiền Trọng, xong rồi đó.”

Hai người cùng nhau đi tới trước bàn ăn, nhìn một bàn thức ăn mỹ vị, Hiền trọng mỉm cười khen ngợi, “Tay nghề của Tại Trung thật khéo a, để ta nếm thử xem nào, chắc chắn là rất ngon đây.”

… …

“Ăn ngon không?” Chẳng lẽ rất khó ăn, sao nửa ngày cũng không nói lời nào vậy.

Khoa trương mà thở dài một hơi, giây tiếp theo liền nhìn thấy Tại Trung khó chịu mà bĩu môi.

“A, Tại Trung, đây không phải là đồ ăn ngươi làm sao?”

“Tất…” Vừa mở miệng, một chiếc bánh ngọt có hương vị ngọt ngào đã bị nhét đầy vào khoang miệng trong thoáng chốc. Thanh âm mơ hồ mà nghe cũng không rõ, để trả lời câu hỏi vừa nãy của Hiền Trọng, Tại Trung chỉ có thể cố sức gật gật đầu.

“Ta biết a, cho nên rất ngon.” Tiếp tục khoét thêm một miếng, tỉ mỉ nhấm nháp bánh ngọt Tại Trung làm từng ngụm một.

“Hiền Trọng, cảm tạ ngươi.” Tại Trung cầm lấy ly sữa lắc đang được đặt trước mặt mình vào trong tay, uống từng ngụm nhỏ, “Ta biết mấy thứ này đối với ngươi mà nói đều là vô vị, cho nên…”

“Không phải nga, Tại Trung. Rất ngon, thực sự.”

Thật sao? Vì chiếu cố ta, để ta ăn uống, Hiền Trọng thường xuyên bồi ta ăn những thức ăn tương tự trước mắt, nhưng ta cũng chỉ là nếm thử mùi vị mà thôi. Thân là Ma tộc, Hiền Trọng chỉ cần uống máu là được, không giống ta, quả thực chính là một con quái vật…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện