Quay về đi.”

“Vâng, thưa đại nhân.”

Hiền Trọng khẽ đặt Tại Trung lên xe ngựa, phân phó người hầu đi về vùng đất của hắn.

Sau khi Tại trung như kẻ thất lạc linh hồn mà nhìn Duẫn Hạo mất đi tri giác, mặc cho máu nhỏ xuống từng giọt, cứ liên tục lẩm bẩm với chính mình một cách đầy thống khổ, y liền rơi vào hôn mê trong cơn hoảng hốt.

Nơi này chỉ có thể khiến Tại Trung thống khổ, bây giờ hắn nhất định phải mau chóng dẫn y rời đi.

Xe ngựa dần dần chạy khỏi, cung điện nguy nga ở đằng sau cũng dần dần thu nhỏ lại, bên trong xe ngựa an tĩnh chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng, Tại Trung nửa nằm trong lồng ngực của Hiền Trọng, im lặng ngủ say.

Hàng lông mi như cánh chim khẽ vỗ, nhân nhi vốn đang ngủ chậm rãi mở mắt, ngồi thẳng người dậy, cảm thấy sự xóc nảy dưới thân, đột nhiên trở nên cấp thiết.

“Sao vậy, Tại Trung…”

“Chúng ta đây là…”

“Bây giờ chúng ta đang trên đường quay lại.”

“Quay lại…” Tại Trung cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.

“Tại Trung?” Không cao hứng sao, nhìn trông rất mất mát.

“Ta… Ta muốn quay lại xem một chút.” Chậm rãi ngẩng đầu, thanh âm cực kỳ nhỏ.

“Cái gì?” Hắn có chút giật mình, Tại Trung y chủ động yêu cầu trở lại, chẳng lẽ là nhớ tới điều gì đó, cho nên…

“Ta muốn quay lại xem một chút… Hắn chảy rất nhiều huyết… Ta muốn…”

“Ngươi là nói Duẫn Hạo sao?” Quả nhiên là nhớ tới điều gì đó, đây là đang lo lắng cho Duẫn Hạo sao? “Có phải ngươi đã nhớ lại rồi không?”

Tại Trung ngẩn người, sau đó lắc lắc đầu. Một lát sau, lại nhìn Hiền Trọng lần nữa.

Dùng ngón tay mà túm lấy tay áo của Hiền Trọng, nghiêng đầu sang một bên, “Ta muốn… thăm hắn, hắn…”

Không yên lòng, cho dù có nhớ tới hay không, cũng đều không yên lòng đúng không? Hơi tự giễu, nhưng trên mặt không biểu lộ ra ngoài, vẫn là ánh mắt ôn nhu như trước đây, Hiền Trọng ra hiệu xe ngựa dừng lại, sau đó quay đầu.

“Hiền Trọng…”

“A, vậy bây giờ chúng ta trở lại đi.”

Có chút giật mình, nhưng Tại Trung lập tức lộ ra nụ cười đầy vui vẻ, “Ân, cảm tạ ngươi.”

Sủng nịch mà xoa xoa mái tóc mềm mại của Tại Trung, không biết nói điều gì.

Xe ngựa dừng lại, Hiền Trọng bước xuống xe rồi đỡ Tại Trung xuống cùng, rồi gọi phó nhân tới.

“Mang Tại Trung đến chỗ của điện hạ.”

“Ân? Hiền Trọng, ngươi không đi cùng sao?” Tại Trung nghi hoặc hỏi.

“Không, Tại Trung đi một mình đi.” Ta ở chỗ đó thì chỉ mang lại phiền phức mà thôi…

“Vậy được, ta… ta sẽ nhanh quay trở lại.” Sau đó liền đi về phía trước cùng phó nhân, bước chân rất nhanh, có thể cũng không phát hiện ra rằng bản thân vì sao lại cấp thiết như vậy, lo lắng như thế…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện