Ân? Là khí tức của Tại Trung, sao lại tới nơi này? Còn có Hi Triệt… Hừ, lại tự nghĩ tự làm, thân thể của Tại Trung cũng không biết đã tốt lên hay chưa nữa…
Vừa nghĩ tới đó, Tại Trung bọn họ đã đến, nhìn dáng vẻ vì bước quá nhanh mà thở hổn hển của Tại Trung, Duẫn Hạo trừng Kim Hi Triệt một cái, sau đó đứng dậy, định đi về phía Tại Trung – người đang sắp bước gần đến chỗ hắn.
Thế nhưng Duẫn Hạo không nhìn thấy Kim Hiền Trọng đang ngồi bên cạnh cũng đứng dậy mà bước về cùng một phía, trên khuôn mặt còn hiện lên một nụ cười mỉm.
Hữu Thiên đứng ở cửa nhìn, nỗi nghi ngờ trong lòng nảy sinh ngày càng lớn khi nhìn thấy Tại Trung.
Chuyện phát sinh kế tiếp cũng dần dần chứng thực ý nghĩ của hắn.
Khóe miệng lộ ra nụ cười hiếm khi được nhìn thấy một lần, Duẫn Hạo đi về phía Tại Trung, từng bước từng bước một, lúc nhìn thấy sự vui vẻ trong mắt tiểu nhân nhi, trong mắt Duẫn Hạo càng lộ ra sắc ôn nhu, nhưng khi bàn tay sắp chạm vào bờ vai của Tại Trung, chỉ lưu lại cảm giác vải vóc ma sát trên đầu ngón tay.
Mái tóc bạc khẽ tung bay, con ngươi tử sắc hoàn toàn tiến vào thân ảnh không phải của hắn, mà là Kim Hiền Trọng ở một bên, cũng đang vươn tay nghênh tiếp…
Đã xảy ra chuyện gì…
Cứng ngắc mà xoay người lại, nhìn hình ảnh mà bản thân không thể nào tưởng tượng nổi:
Thân thể mảnh mai bị ôm chặt vào lòng, bàn tay của Hiền Trọng ôn nhu mà vuốt ve mái tóc của Tại Trung, mà Tại Trung không có một chút sợ hãi hay kháng cự, chỉ có sự an tâm…
Chờ một chút!! An tâm…
Vì sao?! Sự nghi hoặc trong lòng bỗng chốc mở rộng, đồng thời còn có nỗi sợ hãi… Đúng, là sợ hãi, hắn thân là Ma vương, mà hiện tại thực sự là đang sợ hãi…
Vẻ mặt của Tại Trung đang nói cho ta biết điều gì đó, ba trăm năm biến mất, đã xảy ra những chuyện gì, một chút ta cũng không biết, huống chi với những chuyện ta đã làm trước đây, liệu có thể khiến Tại Trung làm như chưa có gì xảy ra mà quay về bên người ta không…
… …
“Tại Trung, xin lỗi, hôm qua đã để ngươi ở lại một mình.”
Người trong lòng lắc lắc đầu, sau đó càng dán sát vào lồng ngực của Hiền Trọng hơn.
“A, cẩn thận kẻo ngộp thở nga.” Kề sát đến như vậy, quên rằng bản thân còn phải hô hấp rồi sao?
Tại Trung cũng cảm thấy bản thân có chút không thở nổi, mới hơi rời khỏi lồng ngực của Hiền Trọng, nhưng tay vẫn gắt gao nắm lấy góc áo của Hiền Trọng không buông.
Quả nhiên, vẫn phải làm như vậy mới có thể an tâm a… Tại Trung dần dần có thể bình tĩnh trở lại.
Cầm lấy bàn tay còn lại của Tại Trung, sau đó đan mười ngón lại, bước tới trước mặt Duẫn Hạo, dùng ngữ khí kiên định chưa hề có trước đây mà nói, “Đây chính là người bạn đời mà ta ao ước!”
Vừa nghĩ tới đó, Tại Trung bọn họ đã đến, nhìn dáng vẻ vì bước quá nhanh mà thở hổn hển của Tại Trung, Duẫn Hạo trừng Kim Hi Triệt một cái, sau đó đứng dậy, định đi về phía Tại Trung – người đang sắp bước gần đến chỗ hắn.
Thế nhưng Duẫn Hạo không nhìn thấy Kim Hiền Trọng đang ngồi bên cạnh cũng đứng dậy mà bước về cùng một phía, trên khuôn mặt còn hiện lên một nụ cười mỉm.
Hữu Thiên đứng ở cửa nhìn, nỗi nghi ngờ trong lòng nảy sinh ngày càng lớn khi nhìn thấy Tại Trung.
Chuyện phát sinh kế tiếp cũng dần dần chứng thực ý nghĩ của hắn.
Khóe miệng lộ ra nụ cười hiếm khi được nhìn thấy một lần, Duẫn Hạo đi về phía Tại Trung, từng bước từng bước một, lúc nhìn thấy sự vui vẻ trong mắt tiểu nhân nhi, trong mắt Duẫn Hạo càng lộ ra sắc ôn nhu, nhưng khi bàn tay sắp chạm vào bờ vai của Tại Trung, chỉ lưu lại cảm giác vải vóc ma sát trên đầu ngón tay.
Mái tóc bạc khẽ tung bay, con ngươi tử sắc hoàn toàn tiến vào thân ảnh không phải của hắn, mà là Kim Hiền Trọng ở một bên, cũng đang vươn tay nghênh tiếp…
Đã xảy ra chuyện gì…
Cứng ngắc mà xoay người lại, nhìn hình ảnh mà bản thân không thể nào tưởng tượng nổi:
Thân thể mảnh mai bị ôm chặt vào lòng, bàn tay của Hiền Trọng ôn nhu mà vuốt ve mái tóc của Tại Trung, mà Tại Trung không có một chút sợ hãi hay kháng cự, chỉ có sự an tâm…
Chờ một chút!! An tâm…
Vì sao?! Sự nghi hoặc trong lòng bỗng chốc mở rộng, đồng thời còn có nỗi sợ hãi… Đúng, là sợ hãi, hắn thân là Ma vương, mà hiện tại thực sự là đang sợ hãi…
Vẻ mặt của Tại Trung đang nói cho ta biết điều gì đó, ba trăm năm biến mất, đã xảy ra những chuyện gì, một chút ta cũng không biết, huống chi với những chuyện ta đã làm trước đây, liệu có thể khiến Tại Trung làm như chưa có gì xảy ra mà quay về bên người ta không…
… …
“Tại Trung, xin lỗi, hôm qua đã để ngươi ở lại một mình.”
Người trong lòng lắc lắc đầu, sau đó càng dán sát vào lồng ngực của Hiền Trọng hơn.
“A, cẩn thận kẻo ngộp thở nga.” Kề sát đến như vậy, quên rằng bản thân còn phải hô hấp rồi sao?
Tại Trung cũng cảm thấy bản thân có chút không thở nổi, mới hơi rời khỏi lồng ngực của Hiền Trọng, nhưng tay vẫn gắt gao nắm lấy góc áo của Hiền Trọng không buông.
Quả nhiên, vẫn phải làm như vậy mới có thể an tâm a… Tại Trung dần dần có thể bình tĩnh trở lại.
Cầm lấy bàn tay còn lại của Tại Trung, sau đó đan mười ngón lại, bước tới trước mặt Duẫn Hạo, dùng ngữ khí kiên định chưa hề có trước đây mà nói, “Đây chính là người bạn đời mà ta ao ước!”
Danh sách chương