Sau đó, Hiền Trọng luôn mang Tại Trung đến nơi mình cai quản để thăm quan.
Ngày hôm nay, Hiền Trọng mang Tại Trung vào trong hoa viên của mình, Tại Trung nhìn thấy những bông hoa vừa mỹ lệ vừa đầy sức sống kia, vui vẻ chạy vào trong khóm hoa mà ngó nghiêng bốn phía.
Nhìn thân ảnh trắng toát mông lung mê say trong biển hoa tử sắc, tâm tình Hiền Trọng cảm thấy vô cùng khoan khoái.
Mặc dù ở Ma giới, y phục bạch sắc rất ít được phép mặc hoặc không thể mặc, nhưng Tại Trung rất hợp với màu này, hơn nữa ở nơi đây, ta không cần phải đi quản ánh mắt của kẻ khác, miễn Tại Trung vui vẻ là tốt rồi.
Thế nhưng điều không thể hiểu rõ chính là, trên người Tại Trung không có khí tức phải có của Ma tộc, cảm giác giống như không tồn tại, nhưng nhân nhi khả ái đầy linh động trước mắt sao có thể nói rằng không tồn tại được! Còn việc không có máu, vậy Tại Trung đã dựa vào cái gì để duy trì sinh mệnh yếu đuối đó đây… Quá nhiều điều bí ẩn, Hiền Trọng lắc đầu, quyết định không truy vấn kỹ càng nữa, bây giờ không phải đã rất tốt rồi sao!
Nhìn nụ cười như hoa của Tại Trung, Hiền Trọng vừa muốn đến gần, lại bị phó nhân gọi lại.
“Đại nhân.”
“Chuyện gì?”
“Điện hạ nói lần này có thể được chưa?”
Lời nói mập mờ không rõ này, có lẽ là về mặt lớn, lại muốn bảo ta đi xem nữ nhi được đưa tới để ta lựa chọn của những Ma tộc chức tước cao cấp, sau đó tuyển ra Vương phi sao?
Thế nhưng y cũng không phải không biết ta đã tuyển chọn một lần, quả thực rất lãng phí thời gian, thế nhưng y vẫn dựa theo lệ thường mỗi năm trăm năm mà bảo ta đi một lần, hơn nữa bình thường vẫn còn có người tới nhắc nhở hết lần này đến lần khác.
Lần này…
Nhìn về phía nhân nhi đầy vui vẻ ở đằng xa kia, Hiền Trọng cũng thoải mái mà mỉm cười, xoay người nói với phó nhân rằng, “Chuyển lời cho điện hạ, lần này ta sẽ tự mình dẫn người tới thỉnh cầu sự chúc phúc của y.”
“Vâng.” Lần này đại nhân hẳn sẽ được hạnh phúc, đại nhân bình thường rất tốt với mọi người, cho nên mọi người đều vô cùng mong rằng chủ nhân của mình có thể sớm nhận được hạnh phúc, chắc hẳn vị kia chính là…
Lén lút ngắm nhìn thân ảnh bạch sắc cách đó không xa, phó nhân cấp tốc trở về, sau khi làm xong mệnh lệnh, nhanh chóng truyền tin tốt lành cho mọi người.
Hiền Trọng bước tới bên cạnh Tại Trung, bảo Tại Trung nhìn thẳng vào mình, nghiêm túc hỏi, “Tại Trung, ngươi nguyện ý để ta hảo hảo chiếu cố ngươi không?”
Tại Trung nhất thời ngây ngẩn, chiếu cố ta…
“Ngươi không nguyện ý sao?” Nỗi mất mát trong đôi mắt bày tỏ rõ ràng sự thất vọng của bản thân.
Qua thật lâu, Tại Trung cuối cùng cũng dùng thanh âm vô cùng nhỏ, giống như đáp lại mà nói, “Ta có thể được người… chiếu cố sao…”
Tại Trung đồng ý rồi sao?! Hiền Trọng vui vẻ ôm lấy Tại Trung, ôn nhu nói, “Ngày mai chúng ta sẽ cùng đi gặp điện hạ, để y cấp cho chúng ta sự chúc phúc…”
“Điện hạ…” Tên gọi rất quen thuộc, khi ta nghe thấy hai từ này, trong tim đột nhiên nhói đau.
“Đúng vậy, ngày mai chúng ta sẽ đi cùng nhau…”
“Hảo…”
Cuộc tương phùng sắp xảy ra, sự nhớ mong của trăm năm xa cách, sự ràng buộc của nghìn năm kiếp người. Sự nhu tình như nước rốt cuộc có thể làm đứt sợi dây tơ hồng của số phận hay không…
Ngày hôm nay, Hiền Trọng mang Tại Trung vào trong hoa viên của mình, Tại Trung nhìn thấy những bông hoa vừa mỹ lệ vừa đầy sức sống kia, vui vẻ chạy vào trong khóm hoa mà ngó nghiêng bốn phía.
Nhìn thân ảnh trắng toát mông lung mê say trong biển hoa tử sắc, tâm tình Hiền Trọng cảm thấy vô cùng khoan khoái.
Mặc dù ở Ma giới, y phục bạch sắc rất ít được phép mặc hoặc không thể mặc, nhưng Tại Trung rất hợp với màu này, hơn nữa ở nơi đây, ta không cần phải đi quản ánh mắt của kẻ khác, miễn Tại Trung vui vẻ là tốt rồi.
Thế nhưng điều không thể hiểu rõ chính là, trên người Tại Trung không có khí tức phải có của Ma tộc, cảm giác giống như không tồn tại, nhưng nhân nhi khả ái đầy linh động trước mắt sao có thể nói rằng không tồn tại được! Còn việc không có máu, vậy Tại Trung đã dựa vào cái gì để duy trì sinh mệnh yếu đuối đó đây… Quá nhiều điều bí ẩn, Hiền Trọng lắc đầu, quyết định không truy vấn kỹ càng nữa, bây giờ không phải đã rất tốt rồi sao!
Nhìn nụ cười như hoa của Tại Trung, Hiền Trọng vừa muốn đến gần, lại bị phó nhân gọi lại.
“Đại nhân.”
“Chuyện gì?”
“Điện hạ nói lần này có thể được chưa?”
Lời nói mập mờ không rõ này, có lẽ là về mặt lớn, lại muốn bảo ta đi xem nữ nhi được đưa tới để ta lựa chọn của những Ma tộc chức tước cao cấp, sau đó tuyển ra Vương phi sao?
Thế nhưng y cũng không phải không biết ta đã tuyển chọn một lần, quả thực rất lãng phí thời gian, thế nhưng y vẫn dựa theo lệ thường mỗi năm trăm năm mà bảo ta đi một lần, hơn nữa bình thường vẫn còn có người tới nhắc nhở hết lần này đến lần khác.
Lần này…
Nhìn về phía nhân nhi đầy vui vẻ ở đằng xa kia, Hiền Trọng cũng thoải mái mà mỉm cười, xoay người nói với phó nhân rằng, “Chuyển lời cho điện hạ, lần này ta sẽ tự mình dẫn người tới thỉnh cầu sự chúc phúc của y.”
“Vâng.” Lần này đại nhân hẳn sẽ được hạnh phúc, đại nhân bình thường rất tốt với mọi người, cho nên mọi người đều vô cùng mong rằng chủ nhân của mình có thể sớm nhận được hạnh phúc, chắc hẳn vị kia chính là…
Lén lút ngắm nhìn thân ảnh bạch sắc cách đó không xa, phó nhân cấp tốc trở về, sau khi làm xong mệnh lệnh, nhanh chóng truyền tin tốt lành cho mọi người.
Hiền Trọng bước tới bên cạnh Tại Trung, bảo Tại Trung nhìn thẳng vào mình, nghiêm túc hỏi, “Tại Trung, ngươi nguyện ý để ta hảo hảo chiếu cố ngươi không?”
Tại Trung nhất thời ngây ngẩn, chiếu cố ta…
“Ngươi không nguyện ý sao?” Nỗi mất mát trong đôi mắt bày tỏ rõ ràng sự thất vọng của bản thân.
Qua thật lâu, Tại Trung cuối cùng cũng dùng thanh âm vô cùng nhỏ, giống như đáp lại mà nói, “Ta có thể được người… chiếu cố sao…”
Tại Trung đồng ý rồi sao?! Hiền Trọng vui vẻ ôm lấy Tại Trung, ôn nhu nói, “Ngày mai chúng ta sẽ cùng đi gặp điện hạ, để y cấp cho chúng ta sự chúc phúc…”
“Điện hạ…” Tên gọi rất quen thuộc, khi ta nghe thấy hai từ này, trong tim đột nhiên nhói đau.
“Đúng vậy, ngày mai chúng ta sẽ đi cùng nhau…”
“Hảo…”
Cuộc tương phùng sắp xảy ra, sự nhớ mong của trăm năm xa cách, sự ràng buộc của nghìn năm kiếp người. Sự nhu tình như nước rốt cuộc có thể làm đứt sợi dây tơ hồng của số phận hay không…
Danh sách chương