“Đại nhân, hình như hắn đã ngất rồi.”

“Ân, vậy trước tiên hãy mang hắn về đi đã.”

“Vâng.”

Ma giới

Cảnh đêm mông lung, mọi thứ nhìn như đang chậm rãi quay về trước đây…

Vết thương trên người đều đã khỏi rồi… Chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, phát hiện những vết thương trên người do bị những kẻ phát cuồng kia ném đồ vào mà tạo thành đều đã biến mất.

“Tỉnh rồi sao.”

“Ân?” Ngẩng đầu, hắn đang hỏi ta, hơn nữa nhìn trông rất ôn nhu…

“Sao ngươi có thể đến Nhân giới, còn để lộ bản thân như vậy.” Không phải ngữ khí đầy trách cứ, mâu tử đạm kim sắc khiến người ta có một loại cảm giác an tâm.

“Nhân gian giới?”

“Đúng vậy, những con người đó thập phần có địch ý với Ma tộc chúng ta.” Bàn tay mang theo găng tay trắng nhẹ nhàng đặt lên vai, thực sự hảo ôn nhu…

“Ma tộc?” Cẩn thận mà lặp lại, nhìn người đã cứu mình trước mắt mà hỏi.

Nghe ngữ khí chần chừ kia, liền cảm thấy nhân nhi mỹ lệ trước mắt dường như rất hoang mang với mọi thứ, giống như không hiểu rõ về Nhân gian giới, còn có cả Ma giới…

Chẳng lẽ…

“Ngươi không phải Ma tộc sao?” Nếu như không phải Ma tộc, vậy tử mâu mị hoặc này không thể xuất hiện ở Nhân giới được, tuy nhiên hình như Ma giới cũng không có kẻ sở hữu tử mâu như thế này.

“Ta… Ta không biết…”

Hơi hơi nhíu mày, tiếp tục dò hỏi, “Vậy ngươi là nhân loại sao?”

Lắc đầu, tỏ ý phủ định.

“Vậy ngươi là…” Tuyệt đối không phải Thần giới, sao Thần giới có thể cho phép mâu tử yêu diễm như vậy tồn tại được.

Vẫn lắc đầu, sau đó nhỏ giọng nói, “Ta… không biết…”

Ngay cả bản thân là cái gì cũng không biết? Nghi hoặc nhìn người không giống như đang nói dối trước mắt, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy y chẳng biết điều gì, trừ khi…

“Ngươi vẫn biết mình là ai chứ?”

“Ta… Ta…”

Quả nhiên, nhìn bộ dạng hắn là biết ta đã không hề nghĩ sai, người có vẻ đẹp tuyệt trần trước mắt đã mất trí nhớ rồi…

“Kim… Tại Trung.”

Ân?

Rủ mắt xuống, lên tiếng: “Ta chỉ nhớ rõ điều này thôi…”

“Đây là tên của ngươi sao?” Miễn là đừng có một chút cũng không biết là tốt rồi a.

“Đúng vậy.”

“Ngươi đã nói cho ta biết tên của ngươi, ta đây cũng nói cho ngươi biết vậy, kỳ thực chúng ta thực sự rất có duyên, chúng ta có cùng một họ đấy, ta tên là Kim Hiền Trọng.”

“Kim… Hiền Trọng…”

“Nhưng mà, ngươi cứ gọi tên của ta đi, ở nơi này, bọn họ đều gọi ta là đại nhân.”

“Ân, Hiền Trọng…” Trực tiếp gọi tên… ‘Ai cho phép ngươi gọi thân thiết như vậy!’ Thanh âm thoáng vụt qua, cảm giác rất quen thuộc.

Hơi gật gật đầu, tiếp tục nói, “Vậy… Tại Trung, ngươi trước tiên cứ nghỉ ngơi đi…”

“Ân.”

Bởi vì không muốn tiếp tục quấy rầy y nữa, nên sau khi để Tại Trung nghỉ ngơi, Hiền Trọng liền ra ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện