“Không!!!” Tại trung đã cố gắng la lên thật to nhưng chẳng thể làm được gì, đừng… đừng mà!!!
Cố sức đẩy đoàn người ra, hoảng loạn mà chạy đến trước mắt Duẫn Hạo.
“Hữu Thiên đã tự mình đưa lễ vật cho ta rồi, cho nên bức tranh này là một sự nhầm lẫn…” Không đến nơi đến chốn mà giải thích hành động của bản thân, nhưng đôi mắt vẫn thủy chung nhìn chằm chằm vào nhân nhi ngã ngồi ngay trước mặt mình, thương tâm như vậy sao…
Vô lực mà vươn tay ra, muốn nắm lấy từng mảnh vụn của bức tranh trên không trung, thế nhưng hai tay run rẩy kia dường như không thuộc về chính mình.
Từng mảnh vụn hỗn loạn thi nhau rơi xuống mặt đất, tản ra khắp nơi…
“Ngươi không biết bản thân là cái loại hàng nào sao, ai cho ngươi mượn lá gan để ngươi càn quấy ở đây hả!” Ma phó chuyên điều giáo dục nô tiến lên từng bước, nắm lấy mái tóc của Tại Trung, thế nhưng Tại Trung không kêu một tiếng nào, cũng chẳng cầu xin tha thứ hay đau đớn hét la – điều mà một dục nô nên có.
Ma phó càng thêm nổi nóng, muốn dứt khoát vung roi lên, lại bị một đạo sức mạnh cường đại ghìm ở cổ tay.
“Điện hạ…”
“Nơi này là chỗ ngươi được phép nói sao!” Dùng nhãn thần đuổi ma phó đi, Duẫn Hạo bước xuống bảo tọa, đi tới trước mặt Tại Trung.
“Loại tranh này không biết là do kẻ thấp hèn nào vẽ, nhìn qua trông thật chán, nhặt sạch sẽ từng mảnh lên, đừng để ta nhìn thấy những thứ rác rưởi này nữa…” Lời nói băng lãnh vô tình xuyên qua màng tai của Tại Trung, Tại Trung ngồi trên mặt đất, ngốc ngốc mà nhìn từng mảnh giấy tán loạn xung quanh.
Đại điện dần trở nên yên tĩnh, người đã đi hết, chỉ còn lại hai ngọn lửa âm u cùng thân ảnh cô tịch của Tại Trung…
Chân đã tê dại, Tại Trung quỳ xuống mà nhặt mảnh vụn ở xung quanh, từng mảnh từng mảnh, chậm rãi nhặt lên…
Sau khi Hữu Thiên xử lý xong sự vụ mà Duẫn Hạo bàn giao liền quay về gian phòng của mình, phát hiện bức tranh mà Tại Trung đưa cho bản thân đã biến mất, cho nên liền vội vàng chạy tới đại điện, vốn tưởng rằng mọi người đã đi hết, thế nhưng sau khi bản thân chạy đến đại điện, lại nhìn thấy Tại Trung quỳ trên mặt đất, không biết đang làm cái gì.
“Tại Trung?” Không có tiếng trả lời, Hữu Thiên tới gần thêm một chút, liền nghe thấy tại Trung đang lẩm nhẩm điều gì đó…
Bước tới trước mặt Tại Trung, cuối cùng Hữu Thiên cũng nghe thấy Tại Trung đang nói gì…
“Một mảnh bức tranh này là tóc của Duẫn Hạo… Mảnh này là cổ áo… Mảnh này…”
Một đống mảnh vụn này là cái gì? Cổ áo… Tóc? Chẳng lẽ…
Hữu Thiên nhìn quanh bốn phía, mảnh vụn to to nhỏ nhỏ choáng ngập tầm mắt.
“Vương y…” Bản thân cũng nhất thời khó có thể tiếp nhận được, Vương vô tình như vậy sao…
“Duẫn Hạo cũng không có xem, lập tức… hủy luôn… A, đây quả thực là rác rưởi a, là rác rưởi a…” Bàn tay đã bị bụi bặm trên mặt đất làm bẩn cẩn thận gom từng mảnh vụn rải rác của bức tranh lại, Tại Trung mỉm cười nhìn mảnh vụn, thấp giọng nói, “Duẫn Hạo bảo ta nhặt hết toàn bộ lên, nhất định phải làm sạch sẽ… Nếu không… Duẫn Hạo sẽ phiền lòng…”
“Tại Trung…” Hữu Thiên không tìm được lời nói để trấn an trái tim bị thương của Tại Trung, cũng chỉ có thể nhìn y…
“A! Mảnh kia, a, cuối cùng cũng tìm được rồi.” Tại Trung cầm một mảnh giấy chỉ bằng nửa ngón tay lên, nắm trong lòng bàn tay như trân bảo, cẩn cẩn dực dực mà thổi sạch sẽ bụi bặm ở trên, tay còn lại cẩn thận lau chùi, “Ngươi xem, đây là kim sắc, là con mắt của Duẫn Hạo mà chính tay Tại nhi vẽ đó! Không thể để nó bị bẩn được, con mắt của Duẫn Hạo là đẹp nhất…”
“Tại Trung, đừng nhặt nữa.” Hữu Thiên muốn kéo Tại Trung dậy, thế nhưng Tại Trung lại cố chấp muốn đi nhặt một mảnh khác lên. “Không được, Duẫn Hạo nói cái này… cái này rất chán, Duẫn Hạo sẽ khó chịu… Phải nhặt hết, phải nhặt sạch sẽ!”
“Đủ rồi!” Hữu Thiên ôm lấy Tại Trung, dùng ma lực gom hết mảnh vụn rải rác khắp nơi lại, chậm rãi đặt trong tay Tại Trung.
“Vậy là được rồi.”
“Ân, toàn bộ đã ở đây rồi… Vậy là được rồi…” Tại Trung vui vẻ nở nụ cười, thế nhưng nước mắt lại không thể kiềm chế mà chảy xuống, “Ơ? Sao Tại Trung phải khóc chứ? Nên vui vẻ a, hôm nay là sinh nhật của Duẫn, Tại Trung phải cười, phải vui vẻ…”
“Lúc quay về Tại Trung phải làm nó trở về nguyên vẹn, dán từng mảnh lại là được, thế nhưng không thể đế Duẫn Hạo tái nhìn thấy, Duẫn Hạo nói, không muốn nhìn thấy, không muốn nhìn thấy loại rác rưởi này nữa…”
“Hôm nay Tại Trung có chuẩn bị lễ vật cho Duẫn Hạo đó, nhưng mà Duẫn Hạo không thích, hơn nữa nhìn trông rất không vui, đều do Tại Trung không tốt, Tại Trung khiến Duẫn Hạo không vui… Tại Trung là kẻ ngốc! Kẻ ngốc chỉ có thể khiến Duẫn Hạo chán ghét mà thôi!”
Tại Trung kéo lấy tóc mình, nhỏ giọng nức nở.
Đúng vậy, Kim Tại Trung, ngươi quả thực là một kẻ ngốc… Hữu Thiên ôm lấy Tại Trung, gắt gao mà ôm lấy thân thể dễ vỡ đó vào lòng…
________________
Cố sức đẩy đoàn người ra, hoảng loạn mà chạy đến trước mắt Duẫn Hạo.
“Hữu Thiên đã tự mình đưa lễ vật cho ta rồi, cho nên bức tranh này là một sự nhầm lẫn…” Không đến nơi đến chốn mà giải thích hành động của bản thân, nhưng đôi mắt vẫn thủy chung nhìn chằm chằm vào nhân nhi ngã ngồi ngay trước mặt mình, thương tâm như vậy sao…
Vô lực mà vươn tay ra, muốn nắm lấy từng mảnh vụn của bức tranh trên không trung, thế nhưng hai tay run rẩy kia dường như không thuộc về chính mình.
Từng mảnh vụn hỗn loạn thi nhau rơi xuống mặt đất, tản ra khắp nơi…
“Ngươi không biết bản thân là cái loại hàng nào sao, ai cho ngươi mượn lá gan để ngươi càn quấy ở đây hả!” Ma phó chuyên điều giáo dục nô tiến lên từng bước, nắm lấy mái tóc của Tại Trung, thế nhưng Tại Trung không kêu một tiếng nào, cũng chẳng cầu xin tha thứ hay đau đớn hét la – điều mà một dục nô nên có.
Ma phó càng thêm nổi nóng, muốn dứt khoát vung roi lên, lại bị một đạo sức mạnh cường đại ghìm ở cổ tay.
“Điện hạ…”
“Nơi này là chỗ ngươi được phép nói sao!” Dùng nhãn thần đuổi ma phó đi, Duẫn Hạo bước xuống bảo tọa, đi tới trước mặt Tại Trung.
“Loại tranh này không biết là do kẻ thấp hèn nào vẽ, nhìn qua trông thật chán, nhặt sạch sẽ từng mảnh lên, đừng để ta nhìn thấy những thứ rác rưởi này nữa…” Lời nói băng lãnh vô tình xuyên qua màng tai của Tại Trung, Tại Trung ngồi trên mặt đất, ngốc ngốc mà nhìn từng mảnh giấy tán loạn xung quanh.
Đại điện dần trở nên yên tĩnh, người đã đi hết, chỉ còn lại hai ngọn lửa âm u cùng thân ảnh cô tịch của Tại Trung…
Chân đã tê dại, Tại Trung quỳ xuống mà nhặt mảnh vụn ở xung quanh, từng mảnh từng mảnh, chậm rãi nhặt lên…
Sau khi Hữu Thiên xử lý xong sự vụ mà Duẫn Hạo bàn giao liền quay về gian phòng của mình, phát hiện bức tranh mà Tại Trung đưa cho bản thân đã biến mất, cho nên liền vội vàng chạy tới đại điện, vốn tưởng rằng mọi người đã đi hết, thế nhưng sau khi bản thân chạy đến đại điện, lại nhìn thấy Tại Trung quỳ trên mặt đất, không biết đang làm cái gì.
“Tại Trung?” Không có tiếng trả lời, Hữu Thiên tới gần thêm một chút, liền nghe thấy tại Trung đang lẩm nhẩm điều gì đó…
Bước tới trước mặt Tại Trung, cuối cùng Hữu Thiên cũng nghe thấy Tại Trung đang nói gì…
“Một mảnh bức tranh này là tóc của Duẫn Hạo… Mảnh này là cổ áo… Mảnh này…”
Một đống mảnh vụn này là cái gì? Cổ áo… Tóc? Chẳng lẽ…
Hữu Thiên nhìn quanh bốn phía, mảnh vụn to to nhỏ nhỏ choáng ngập tầm mắt.
“Vương y…” Bản thân cũng nhất thời khó có thể tiếp nhận được, Vương vô tình như vậy sao…
“Duẫn Hạo cũng không có xem, lập tức… hủy luôn… A, đây quả thực là rác rưởi a, là rác rưởi a…” Bàn tay đã bị bụi bặm trên mặt đất làm bẩn cẩn thận gom từng mảnh vụn rải rác của bức tranh lại, Tại Trung mỉm cười nhìn mảnh vụn, thấp giọng nói, “Duẫn Hạo bảo ta nhặt hết toàn bộ lên, nhất định phải làm sạch sẽ… Nếu không… Duẫn Hạo sẽ phiền lòng…”
“Tại Trung…” Hữu Thiên không tìm được lời nói để trấn an trái tim bị thương của Tại Trung, cũng chỉ có thể nhìn y…
“A! Mảnh kia, a, cuối cùng cũng tìm được rồi.” Tại Trung cầm một mảnh giấy chỉ bằng nửa ngón tay lên, nắm trong lòng bàn tay như trân bảo, cẩn cẩn dực dực mà thổi sạch sẽ bụi bặm ở trên, tay còn lại cẩn thận lau chùi, “Ngươi xem, đây là kim sắc, là con mắt của Duẫn Hạo mà chính tay Tại nhi vẽ đó! Không thể để nó bị bẩn được, con mắt của Duẫn Hạo là đẹp nhất…”
“Tại Trung, đừng nhặt nữa.” Hữu Thiên muốn kéo Tại Trung dậy, thế nhưng Tại Trung lại cố chấp muốn đi nhặt một mảnh khác lên. “Không được, Duẫn Hạo nói cái này… cái này rất chán, Duẫn Hạo sẽ khó chịu… Phải nhặt hết, phải nhặt sạch sẽ!”
“Đủ rồi!” Hữu Thiên ôm lấy Tại Trung, dùng ma lực gom hết mảnh vụn rải rác khắp nơi lại, chậm rãi đặt trong tay Tại Trung.
“Vậy là được rồi.”
“Ân, toàn bộ đã ở đây rồi… Vậy là được rồi…” Tại Trung vui vẻ nở nụ cười, thế nhưng nước mắt lại không thể kiềm chế mà chảy xuống, “Ơ? Sao Tại Trung phải khóc chứ? Nên vui vẻ a, hôm nay là sinh nhật của Duẫn, Tại Trung phải cười, phải vui vẻ…”
“Lúc quay về Tại Trung phải làm nó trở về nguyên vẹn, dán từng mảnh lại là được, thế nhưng không thể đế Duẫn Hạo tái nhìn thấy, Duẫn Hạo nói, không muốn nhìn thấy, không muốn nhìn thấy loại rác rưởi này nữa…”
“Hôm nay Tại Trung có chuẩn bị lễ vật cho Duẫn Hạo đó, nhưng mà Duẫn Hạo không thích, hơn nữa nhìn trông rất không vui, đều do Tại Trung không tốt, Tại Trung khiến Duẫn Hạo không vui… Tại Trung là kẻ ngốc! Kẻ ngốc chỉ có thể khiến Duẫn Hạo chán ghét mà thôi!”
Tại Trung kéo lấy tóc mình, nhỏ giọng nức nở.
Đúng vậy, Kim Tại Trung, ngươi quả thực là một kẻ ngốc… Hữu Thiên ôm lấy Tại Trung, gắt gao mà ôm lấy thân thể dễ vỡ đó vào lòng…
________________
Danh sách chương