Cốc cốc ——” Hữu Thiên chuẩn bị giải y1 để nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng gõ cửa, liền đứng dậy đi xem rốt cuộc có chuyện gì.
“Tại Trung?” Tại Trung mặc y phục đơn bạc, trong ngực ôm bức tranh có chiều cao sắp gần bằng y.
“Việc này… Hữu Thiên đại nhân…” Tại Trung ấp úng không biết mở miệng làm sao, Hữu Thiên đại nhân có thể không cao hứng, chê ta quá phiền không…
“Bức tranh xảy ra vấn đề rồi sao?”
“Không phải…” Bức tranh này ta vẫn luôn hảo hảo trông coi, chỉ sợ không cẩn thận mà bị tổn hại.
Hữu Thiên chờ Tại Trung nói ra mục đích, mấy ngày nay, bản thân cũng gần hiểu được phương thức nói chuyện của người này rồi.
“Kỳ thực… Kỳ thực ta muốn đưa bức tranh cho Hữu Thiên đại nhân…”
“Cho ta?” Hữu Thiên nhìn vẻ mặt kiên định của Tại Trung, đưa tay cầm lấy bức tranh to lớn trong tay Tại Trung, “Nếu như ngươi khẳng định muốn làm như vậy…” Xem ra hắn vẫn lo lắng a,Hữu Thiên nhìn thấy vẻ mặt không muốn cùng bất đắc dĩ của Tại Trung, là sợ Vương không nhận sao?
“Ta sẽ chuyển lời cho Vương, đây là lễ vật ngươi tặng y.” Thấy Tại Trung lại muốn nói gì đó, Hữu Thiên tiếp lời, “Đương nhiên ta sẽ nói vào thời cơ thích hợp.”
“Cảm tạ…” Tại Trung tràn ngập sự cảm kích mà hơi cúi mình, chuẩn bị rời đi.
“Vậy làm phiền Hữu Thiên đại nhân rồi…” Ánh trăng hoảng hốt lóe lên, Hữu Thiên đột nhiên nhìn thấy điểm đỏ mơ hồ trên cổ tay Tại Trung.
“Hữu Thiên đại nhân!?” Cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, Tại Trung lảo đảo ngã vào lồng ngực Hữu Thiên…
“Xin lỗi, ta không…”
“Đây là ai cắn?” Đây không phải Vương lưu lại, Vương rất ít khi lưu lại dấu răng, hơn nữa nếu như Vương trực tiếp hút máu, thì không thể lưu lại vật còn sống…
“Đây… Đây…” Tại Trung né tránh, không biết phải trả lời làm sao, loại chuyện này nói ra cũng sẽ không có người tin a, phải giải thích làm sao đây?
“Quên đi, ta cũng không muốn hiểu rõ.” Trên người Tại Trung có quá nhiều bí ẩn, nhìn bộ dạng khó xử của hắn, ta cũng không muốn đi làm khó hắn nữa…
Đặt cổ tay của Tại Trung lên bên miệng mình, chậm rãi phun linh lực của bản thân ra, ơ? Cư nhiên không biến mất…
Dấu răng này lưu lại có thể sẽ dẫn đến hiểu lầm, cho nên vốn muốn đánh tan vết tích đi, thế nhưng không nghĩ rằng dấu ấn này cư nhiên không chút sứt mẻ.
“Hữu Thiên đại nhân…” Hữu Thiên đại nhân muốn làm gì, tay tê quá.
“Không có việc gì, ngươi quay về đi…”
Tại sao dấu vết của ngươi không thể biến mất? Hữu Thiên nhìn bức tranh trong tay, lẳng lặng suy nghĩ…
… …
Cách đó không xa, một đôi nhãn mâu kim sắc đã nhìn thấy toàn bộ màn vừa nãy, “Kim Tại Trung, vì sao… vì sao muốn phản bội ta…” Duẫn Hạo quay về liền đi tìm Tại Trung, lần theo khí tức mà đến, lại nhìn thấy một màn khiến bản thân phẫn hận, trong mắt Duẫn Hạo, tình cảnh vừa nãy hoàn toàn đã mang theo một loại hàm nghĩa khác: Đôi tình nhân e thẹn tặng đồ cho đối phương, ôm nhau đầy ấm áp, thậm chí còn liếm lấy huyết dịch ngọt ngào…
“Tặng lễ vật cho ta? Hừ, thật là giỏi nói dối a! Thời gian này, ngươi rốt cuộc đã bồi dưỡng được rất nhiều tình cảm rồi nhỉ!” Kim Tại Trung, chính ngươi đã phá tan đi ý nghĩ vốn muốn đối xử tốt với ngươi của ta!
Ngày mai, để ta chờ xem ngươi có thể cho ta lễ vật gì đây!
____________________
(1) Giải y: Cởi áo.
.
“Tại Trung?” Tại Trung mặc y phục đơn bạc, trong ngực ôm bức tranh có chiều cao sắp gần bằng y.
“Việc này… Hữu Thiên đại nhân…” Tại Trung ấp úng không biết mở miệng làm sao, Hữu Thiên đại nhân có thể không cao hứng, chê ta quá phiền không…
“Bức tranh xảy ra vấn đề rồi sao?”
“Không phải…” Bức tranh này ta vẫn luôn hảo hảo trông coi, chỉ sợ không cẩn thận mà bị tổn hại.
Hữu Thiên chờ Tại Trung nói ra mục đích, mấy ngày nay, bản thân cũng gần hiểu được phương thức nói chuyện của người này rồi.
“Kỳ thực… Kỳ thực ta muốn đưa bức tranh cho Hữu Thiên đại nhân…”
“Cho ta?” Hữu Thiên nhìn vẻ mặt kiên định của Tại Trung, đưa tay cầm lấy bức tranh to lớn trong tay Tại Trung, “Nếu như ngươi khẳng định muốn làm như vậy…” Xem ra hắn vẫn lo lắng a,Hữu Thiên nhìn thấy vẻ mặt không muốn cùng bất đắc dĩ của Tại Trung, là sợ Vương không nhận sao?
“Ta sẽ chuyển lời cho Vương, đây là lễ vật ngươi tặng y.” Thấy Tại Trung lại muốn nói gì đó, Hữu Thiên tiếp lời, “Đương nhiên ta sẽ nói vào thời cơ thích hợp.”
“Cảm tạ…” Tại Trung tràn ngập sự cảm kích mà hơi cúi mình, chuẩn bị rời đi.
“Vậy làm phiền Hữu Thiên đại nhân rồi…” Ánh trăng hoảng hốt lóe lên, Hữu Thiên đột nhiên nhìn thấy điểm đỏ mơ hồ trên cổ tay Tại Trung.
“Hữu Thiên đại nhân!?” Cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, Tại Trung lảo đảo ngã vào lồng ngực Hữu Thiên…
“Xin lỗi, ta không…”
“Đây là ai cắn?” Đây không phải Vương lưu lại, Vương rất ít khi lưu lại dấu răng, hơn nữa nếu như Vương trực tiếp hút máu, thì không thể lưu lại vật còn sống…
“Đây… Đây…” Tại Trung né tránh, không biết phải trả lời làm sao, loại chuyện này nói ra cũng sẽ không có người tin a, phải giải thích làm sao đây?
“Quên đi, ta cũng không muốn hiểu rõ.” Trên người Tại Trung có quá nhiều bí ẩn, nhìn bộ dạng khó xử của hắn, ta cũng không muốn đi làm khó hắn nữa…
Đặt cổ tay của Tại Trung lên bên miệng mình, chậm rãi phun linh lực của bản thân ra, ơ? Cư nhiên không biến mất…
Dấu răng này lưu lại có thể sẽ dẫn đến hiểu lầm, cho nên vốn muốn đánh tan vết tích đi, thế nhưng không nghĩ rằng dấu ấn này cư nhiên không chút sứt mẻ.
“Hữu Thiên đại nhân…” Hữu Thiên đại nhân muốn làm gì, tay tê quá.
“Không có việc gì, ngươi quay về đi…”
Tại sao dấu vết của ngươi không thể biến mất? Hữu Thiên nhìn bức tranh trong tay, lẳng lặng suy nghĩ…
… …
Cách đó không xa, một đôi nhãn mâu kim sắc đã nhìn thấy toàn bộ màn vừa nãy, “Kim Tại Trung, vì sao… vì sao muốn phản bội ta…” Duẫn Hạo quay về liền đi tìm Tại Trung, lần theo khí tức mà đến, lại nhìn thấy một màn khiến bản thân phẫn hận, trong mắt Duẫn Hạo, tình cảnh vừa nãy hoàn toàn đã mang theo một loại hàm nghĩa khác: Đôi tình nhân e thẹn tặng đồ cho đối phương, ôm nhau đầy ấm áp, thậm chí còn liếm lấy huyết dịch ngọt ngào…
“Tặng lễ vật cho ta? Hừ, thật là giỏi nói dối a! Thời gian này, ngươi rốt cuộc đã bồi dưỡng được rất nhiều tình cảm rồi nhỉ!” Kim Tại Trung, chính ngươi đã phá tan đi ý nghĩ vốn muốn đối xử tốt với ngươi của ta!
Ngày mai, để ta chờ xem ngươi có thể cho ta lễ vật gì đây!
____________________
(1) Giải y: Cởi áo.
.
Danh sách chương