“Hi Triệt.”
“Tại Trung, có việc gì sao?”
…
“Có việc thì cứ nói đi, đừng úp úp mở mở nữa.”
“Đúng a, tấm lòng của Hi Triệt ta là tốt nhất.” Hàn Canh mỉm cười phụ họa ở bên cạnh.
Liếc Hàn Canh một cái, Hi Triệt ý bảo Tại Trung tiếp tục nói.
“Việc này… chính là… ta muốn một chút dược.”
“Cái gì! Tại Trung ngươi lại bị thương sao? Trời ạ, ta phải làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!” Lần trước bị Vương làm mất hết ma lực, phải đến Nhân gian giới khổ mệnh mà cầu sinh, ta cũng không muốn tới đó thêm một lần nữa đâu.
“Không phải, là… là Duẫn Hạo.”
“Hả? Là Vương sao?”
“Ân, đêm qua… hình như y bị thương, ta nghĩ, có thể là ở chỗ đó, cho nên…”
Vương lại bị thương, nếu như không phải y tự mình hại mình, hẳn là không thể… Chờ một chút! Tại Trung vừa nói… đêm qua… chỗ đó!
“Tại Trung, có phải hôm qua Vương ở cùng một chỗ với ngươi không!”
Gật gật đầu.
“Vậy có phải các ngươi đã làm vận động tình ái không!”
Đỏ mặt gật gật đầu.
“Vậy lúc đó chỗ ấy của Vương bị thương sao?”
Cúi đầu, đỏ mặt gật gật đầu.
…
“Cái đó… Dùng dược mà Tại Trung đã dùng trước đây cho chỗ bị thương ấy là được rồi.” Dược đó hiệu quả rất tốt, chỗ đó của bản thân hết đau rất nhanh.
“Cái gì! Vương bị thương ở chỗ đó sao?!”
Chần chừ một chút, sau đó ngẩng lên gật gật đầu.
Chỗ đó… Kỳ thực ta cũng không biết nữa, nhưng lúc đó Duẫn Hạo kêu lên nghe dường như có chút đau đớn… Hi Triệt thật là lợi hại, ta còn chưa nói được vài câu, liền biết Duẫn Hạo bị thương ở chỗ đó rồi.
“Lợi hại a, Tại Trung! Không nghĩ rằng ngươi lại lợi hại như vậy!”
“A…” Có sao…
“Đây, cầm đi, không đủ thì tới đây hỏi ta!”
“Nga.”
Cầm lấy dược, mặc dù Tại Trung có chút như lọt vào trong sương mù, nhưng vẫn rất nhanh mà chạy về, trị thương cho Duẫn Hạo quan trọng hơn.
… …
“Canh a~~”
Không rõ…
“Ta nói Canh a~~~”
“Sao vậy, Triệt?”
Càng không rõ rồi…
“Hôm qua Tại Trung nằm trên đó!”
“Không phải bình thường người cũng nằm trên sao?”
“Nha, không phải kiểu nằm trên đó! Ta ở trên, nhưng không phải ngươi vẫn là công sao!”
“Hi Triệt a, sự thật là như vậy đấy.”
“Hôm nay ta cũng muốn làm công!”
“Cái gì…”
“Trừ khi ngươi không yêu ta, Duẫn Hạo vì yêu mà cái gì cũng thành toàn hết, ngươi xem Tại Trung cũng chế ngự được Duẫn Hạo kìa!”
… …
“Hàn Canh, hôm nay ngươi đừng nghĩ muốn ở trên!”
Bất đắc dĩ mà thở dài, Hàn Canh sủng nịch mà nói thầm trong lòng, ‘Vậy hôm nay để chính ngươi tự di chuyển ở trên vậy, tư thế này ngươi vốn cũng thích a…’
Duẫn Hạo a, ngươi cũng quá dễ bị đối phó rồi. Trong các bậc Đế vương, ngươi có lẽ là người đầu tiên bị cưỡi đấy…
… …
“Hắt xì!”
“Duẫn Hạo?”
“Không có gì.” Có ngươi đang nhắc tới ta sao?
…
“Duẫn Hạo… Ngươi còn đau không?”
“Ân?”
“Duẫn Hạo, sau này ta sẽ không để ngươi đau nữa, ta yêu ngươi, Duẫn Hạo.”
Tại Trung của hắn đang nói cái gì vậy… Bất quá, ta cũng yêu ngươi, Tại Trung…
——【 Hoàn 】——
“Tại Trung, có việc gì sao?”
…
“Có việc thì cứ nói đi, đừng úp úp mở mở nữa.”
“Đúng a, tấm lòng của Hi Triệt ta là tốt nhất.” Hàn Canh mỉm cười phụ họa ở bên cạnh.
Liếc Hàn Canh một cái, Hi Triệt ý bảo Tại Trung tiếp tục nói.
“Việc này… chính là… ta muốn một chút dược.”
“Cái gì! Tại Trung ngươi lại bị thương sao? Trời ạ, ta phải làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!” Lần trước bị Vương làm mất hết ma lực, phải đến Nhân gian giới khổ mệnh mà cầu sinh, ta cũng không muốn tới đó thêm một lần nữa đâu.
“Không phải, là… là Duẫn Hạo.”
“Hả? Là Vương sao?”
“Ân, đêm qua… hình như y bị thương, ta nghĩ, có thể là ở chỗ đó, cho nên…”
Vương lại bị thương, nếu như không phải y tự mình hại mình, hẳn là không thể… Chờ một chút! Tại Trung vừa nói… đêm qua… chỗ đó!
“Tại Trung, có phải hôm qua Vương ở cùng một chỗ với ngươi không!”
Gật gật đầu.
“Vậy có phải các ngươi đã làm vận động tình ái không!”
Đỏ mặt gật gật đầu.
“Vậy lúc đó chỗ ấy của Vương bị thương sao?”
Cúi đầu, đỏ mặt gật gật đầu.
…
“Cái đó… Dùng dược mà Tại Trung đã dùng trước đây cho chỗ bị thương ấy là được rồi.” Dược đó hiệu quả rất tốt, chỗ đó của bản thân hết đau rất nhanh.
“Cái gì! Vương bị thương ở chỗ đó sao?!”
Chần chừ một chút, sau đó ngẩng lên gật gật đầu.
Chỗ đó… Kỳ thực ta cũng không biết nữa, nhưng lúc đó Duẫn Hạo kêu lên nghe dường như có chút đau đớn… Hi Triệt thật là lợi hại, ta còn chưa nói được vài câu, liền biết Duẫn Hạo bị thương ở chỗ đó rồi.
“Lợi hại a, Tại Trung! Không nghĩ rằng ngươi lại lợi hại như vậy!”
“A…” Có sao…
“Đây, cầm đi, không đủ thì tới đây hỏi ta!”
“Nga.”
Cầm lấy dược, mặc dù Tại Trung có chút như lọt vào trong sương mù, nhưng vẫn rất nhanh mà chạy về, trị thương cho Duẫn Hạo quan trọng hơn.
… …
“Canh a~~”
Không rõ…
“Ta nói Canh a~~~”
“Sao vậy, Triệt?”
Càng không rõ rồi…
“Hôm qua Tại Trung nằm trên đó!”
“Không phải bình thường người cũng nằm trên sao?”
“Nha, không phải kiểu nằm trên đó! Ta ở trên, nhưng không phải ngươi vẫn là công sao!”
“Hi Triệt a, sự thật là như vậy đấy.”
“Hôm nay ta cũng muốn làm công!”
“Cái gì…”
“Trừ khi ngươi không yêu ta, Duẫn Hạo vì yêu mà cái gì cũng thành toàn hết, ngươi xem Tại Trung cũng chế ngự được Duẫn Hạo kìa!”
… …
“Hàn Canh, hôm nay ngươi đừng nghĩ muốn ở trên!”
Bất đắc dĩ mà thở dài, Hàn Canh sủng nịch mà nói thầm trong lòng, ‘Vậy hôm nay để chính ngươi tự di chuyển ở trên vậy, tư thế này ngươi vốn cũng thích a…’
Duẫn Hạo a, ngươi cũng quá dễ bị đối phó rồi. Trong các bậc Đế vương, ngươi có lẽ là người đầu tiên bị cưỡi đấy…
… …
“Hắt xì!”
“Duẫn Hạo?”
“Không có gì.” Có ngươi đang nhắc tới ta sao?
…
“Duẫn Hạo… Ngươi còn đau không?”
“Ân?”
“Duẫn Hạo, sau này ta sẽ không để ngươi đau nữa, ta yêu ngươi, Duẫn Hạo.”
Tại Trung của hắn đang nói cái gì vậy… Bất quá, ta cũng yêu ngươi, Tại Trung…
——【 Hoàn 】——
Danh sách chương