"Tiểu thư, điện thoại của Cố tiên sinh......" Quản gia vừa nói, vừa ở một bên cầm tay Tần Chỉ Ái đích đưa đến bên tai cô.

Tần Chỉ Ái còn chưa kịp mở miệng lên tiếng, thì đầu dây kia đã truyền đến giọng nói lạnh lùng không kiên nhẫn của Cố Dư Sinh: "Không cần đưa cho cô ấy nhận điện thoại, tôi gọi điện thoại đến, không phải tìm cô ấy, tôi chỉ muốn ông giúp tôi hỏi cô ấy một chút, thuốc men ngày hôm qua đã mất bao nhiêu, rồi nói cho thư ký của tôi trả lại cho cô ấy, tránh cho tôi thiếu vật này vật nọ từ cô ấy, thì cô ấy lại mượn cơ hội đó mà dây dưa không rõ với tôi."

Câu Tần Chỉ Ái định mở miệng nói” Này", lập tức bị nghẹn ở trong cổ họng, không biết phải nên làm sao nói lại những lời hắn nói cho quản gia.

Bên đầu điện thoại kia quả nhiên là Cố Dư Sinh, đợi trong chốc lát, không chờ người ta đáp lại, như hiểu được là ai đang nhận điện thoại, giọng điệu càng trở nên lạnh lùng bạc tình: "Những lời tôi vừa mới nói, hẳn cô cũng đã nghe được rồi, bây giờ cô nói cho lại quản gia, để cô ấy làm hết rồi nói cho tôi biết là được."

Sau đó, điện thoại không lưu tình chút nào bị ngắt máy.

Tần Chỉ Ái cầm ống nghe, thất thần trong chốc lát, mới buông ra.

Quản gia nhìn thấy cô đặt điện thoại xuống buồng máy, lập tức cười khanh khách mở miệng: "Tiểu thư, Cố tiên sinh đã nói với ngài những gì vậy? Đây là lần đầu tiên Cố tiên sinh gọi điện thoại tới hỏi ngài đó? Xem ra Cố tiên sinh cũng không phải là không cần ngài......"

"Ăn cơm đi." Tần Chỉ Ái thản nhiên đánh gãy lời nói của quản gia, đi đầu về phía nhà ăn.

Kỳ thật, lúc cô xuống lầu nghe thấy quản gia nói lại tình huống của cô với hắn, vốn có chút vui mừng, cô và quản gia đều nghĩ giống nhau, nghĩ rằng hắn đang quan tâm cô...... Kỳ thật không phải...... Hắn chỉ là muốn trả tiền thuốc men cho cô, rồi phân chia giới hạn rõ ràng với cô mà thôi.

Có thể bởi vì mộng xưa, mà lúc ăn cơm, Tần Chỉ Ái đều thường thất thần, thường nhớ tới chuyện sau đó.

Chuyện sau đó, đơn giản hơn so với trong mộng.

Lần từ biệt đó, khoảng chừng bốn năm cô đều chưa gặp lại Cố Dư Sinh, không biết hắn đi đâu, cũng không biết hắn đang làm gì.

Ngẫu nhiên cô sẽ đi dạp quanh nhà cũ hắn một vòng, nhưng lại chưa từng có vận khí tốt gặp được hắn.

Bốn năm sau, sở dĩ cô có thể nhìn thấy hắn, là bởi vì cha mẹ hắn đã qua đời, cô nghe được tin tức từ Hứa Ôn, đương nhiên, Hứa Ôn cũng từ Ngô Hạo mới biết được, ba Cố Dư Sinh giết chết mẹ hắn, rồi sau đó uống thuốc độc tự sát.

Cô khi đó, đã lên đại học, sau khi đi đến Thượng Hải tham gia trao đổi, mới biết được tin hắn quay về Bắc Kinh đưa tang, cho nên suốt đêm cô từ Thượng Hải chạy về Bắc Kinh, đến nhìn hắn.

Lo cho nhà hắn, trong nhà lại có nhiều người, cô còn xuất thân từ nghèo khó, không đi vào được, lại lo lắng, cho nên cô chỉ có thể canh giữ ở ngoài cửa, đứng suốt ba ngày ba đêm, cũng chỉ có thể nhìn thấy hắn từ rất xa, lần gặp lại sau đó chính là hai năm sau.

Cô đi theo giáo viên nghiên cứu sinh, may mắn tham gia được một bữa tiệc từ thiện.

Ngày đó hắn vừa mới tới, một thân mặc tây trang màu đen, phối hợp với áo sơ mi trắng đơn giản, chỉnh tề, cổ tay áo đóng nút, thoạt nhìn vô cùng thanh nhã cao quý.

Xung quanh người hắn có rất nhiều người hiển quý mặt lớn, vẫn đông như lúc tang lễ cha mẹ hắn, cô vốn không nhìn thấy.

Cho đến khi cô đi vào toilet, lúc đi ra, lại nhìn thấy hắn đang nói chuyện với một người đàn ông, cô đứng ở phía xa xa, tham lam nhìn hắn, muốn khắc sâu hình bóng kia vào trong tâm trí, nhưng không biết làm sao cô lại có dũng khí, đi về phía hắn.

Cô có rất nhiều lời nói muốn hỏi hắn, hỏi hắn mấy năm nay có tốt không? Hỏi hắn đã có bạn gái hay chưa? Hỏi hắn...... Rốt cuộc thiên ngôn vạn ngữ (hàng từ vạn chữ), lại chỉ hóa thành một câu, năm đó, chúng ta đã lên hẹn với nhau, vì sao anh lại không tới?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện