Kỳ thật những lời này, lúc hắn dừng xe ở trước cửa bệnh viện, cô đã nghĩ muốn nói.

Vì lúc ở trên xe, toàn người cô có rất nhiều vết thương, lại thình lình bị thứ gì đó cứa đau, cô cảm giác rõ được thể lực của mình đang dần dần không chống đỡ nổi, khi đó cô chỉ sợ bỗng nhiên mình ở trước mặt hắn ngất đi, cho nên mới cắn chặt răng gắng gượng mình.

Chỉ là, lúc xuống xe, ngay cả thời gian mở miệng nói với hắn cũng không có, thì hắn đã ôm thẳng cô vào bệnh viện, sau đó chính là một loạt xét nghiệm rườm rà, cho tới bây giờ cô mới có cơ hội mở miệng.

Không phải cô không nghĩ đến bắt hắn bồi thường, những năm gần đây cô nằm mơ đều thấy hắn ở bên cạnh mình, chỉ là dưới đáy lòng cô rất rõ ràng, hắn có bao nhiêu chán ghét khi bị bất cứ người nào nói hắn và cô ở chung nhà.

Cô nghĩ, nếu không phải người cô vừa mới cứu chính là hắn, thì cho dù cô bị thương, hắn cũng sẽ không chở cô đến bệnh viện đi? Huống chi, ngay trước khi hắn chở cô đến bệnh viện, thì hắn đã nói qua, sau này khi nhìn thấy hắn, có thể rời khỏi bao xa thì cứ rời bấy xa.

Có thể rời khỏi bao xa thì cứ rời bấy xa...... Hắn có thể nghĩ đến hay không, cô vừa mới ra tay cứu hắn, là người có thủ đoạn muốn dây dưa với hắn sao?

Cô thật sự rất sợ hắn sẽ nghĩ xuyên tạc, cho nên vẫn phải giải thích rõ ràng, so sánh, tránh sau này, người gặp tai ương chính là mình.

Tần Chỉ Ái rủ mắt, hơi do dự một chút, rốt cuộc vẫn chuyển động môi, nhẹ giọng nói: "Đêm nay chính là chuyện ngoài ý muốn, tôi không có ý tứ gì khác, mà cứu anh, cũng không phải là muốn dây dưa không rõ với anh."

Lúc Cố Dư Sinh nghe thấy câu đầu tiên của Tần Chỉ Ái, mi tâm liền nhíu lại, đây là cô muốn đuổi hắn đi sao?

Trên đường cái ở trong xe, nghe được trong miệng cô không ngừng thì thào lặp đi lặp lại "Em thề sẽ không quấn quít lấy anh nữa", thì không hiểu sao đáy lòng lại sinh ra tức giận, bốc lên.

Hắn không để ý tới cô, vươn tay tìm kiếm một điếu thuốc, để ở bên miệng, vừa muốn vươn tay châm lửa, thì nhớ đây là bệnh viện, cấm hút thuốc.

Hắn tâm phiền ý loạn cầm điếu thuốc ở bên miệng xuống, vừa mới chuẩn bị nhét vào hộp đựng, thì chợt nghe Tần Chỉ Ái ở sau lưng hắn mở miệng nói: "Đêm nay chính là một chuyện ngoài ý muốn, tôi không có ý tứ gì khác, cứu anh, cũng không phải là muốn dây dưa không rõ với anh."

Động tác trên tay Cố Dư Sinh, bỗng dưng ngừng lại.

Thấy Cố Dư Sinh trầm mặc, Tần Chỉ Ái không biết rốt cuộc hắn có mình nói hay không, cô cắn cắn môi, yên lặng trong chốc lát, nhưng vẫn mở miệng nói: "Hơn nữa, cho dù hôm nay có đổi thành người khác, thì tôi cũng sẽ hành động như thế......"

Lời Tần Chỉ Ái còn chưa nói xong, Cố Dư Sinh bỗng nhiên cầm hộp thuốc lá ở trong tay, ném thật mạnh vào thùng rác ở một bên.

Càng giải thích, càng thất bại.

Tần Chỉ Ái biết, tính tình của Cố Dư Sinh không tốt, cô sợ tới mức lập tức im lặng không lên tiếng nữa.

Giống như cô đoán, giây tiếp đó Cố Dư Sinh quay đầu, ánh mắt hung mắt nhìn về phía cô như muốn xé cô thành từng mảnh nhỏ: "Nếu không muốn dây dưa không rõ với tôi, vậy thì sau này ít quản chuyện của tôi đi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện