Aragorn lập tức quay người lấy chiếc túi hành trang của Arwen. Anh ta lục lọi ra những thảo dược chữa lành vết thương, rồi chạy lại và quỳ gối xuống. Đắp nó lên chỗ nhát đâm khi cô vừa rời tay. Trong chốc lát, Frodo có thể cảm nhận được cái đau của mình đang từ từ giảm bớt, thay vào đó là cái lạnh lẽo như vừa đặt lên da là một tảng băng nhỏ.

Sam nắm chặt lấy tay cậu trong khi Merry và Pippin đang đứng sau lưng. Cả ba chàng Hobbit đều có những giọt nước long lanh trên đôi mắt chứa đầy sự buồn bã và đau đớn, họ cũng đã cố gắng kiềm chế bản thân mình lại để nó không thể chảy ra.

Eothur nhìn tất cả mọi người và thở dài. Thanh kiếm AngaNim đã dừng phát sáng, chứng tỏ lũ Nazgul đã thật sự biến mất khỏi nơi này. Hắn cất nó vào bao nhưng không đi đến cạnh Frodo. Đã quá nhiều người bên cậu rồi, thêm hắn nữa thì cũng chẳng có ích làm được gì.

Đi tới bên chiếc con dao cũ kỹ và dính máu đang nằm trên bãi cỏ khô. Nó chắc hẳn là thứ vũ khí đã làm Frodo bị thương. Eothur nhặt nó lên, song điều kỳ lạ đã xảy ra. Lưỡi kiếm vốn đang làm bằng thép chắc chắn thì nay nó hóa thành cát bụi, hòa tan vào không khí như đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Nhăn trán mình lại, Eothur có cảm giác không ổn một chút nào cả. Thứ này là một thanh vũ khí được yểm bùa phép thuật, rồi nhớ lại vẻ mặt e ngại của Arwen. Điều gì có thể làm một người tộc Elves, vốn rành mạch những nghệ thuật chữa bệnh phải lo sợ. Thứ này nguy hiểm đến vậy sao.

“ Aragorn,... “ Eothur gọi anh ta, và tất cả mọi người đều quay lại nhìn hắn.

“ Thứ này là,...? “ Hắn hỏi và Arwen bật dậy ngay lập tức, cô di chuyển như đang chạy vội vàng. Rồi cầm lấy thứ còn lại của con dao và quan sát. Đúng hơn một giây sau, cô thốt lên.

“ Là nó. Đúng là nó,... cái thứ vũ khí nguyền rủa này. Thảo nào vết thương của Frodo lại nặng như vậy. “ Cô quay đầu ra với Aragorn.

“ Athelas,... Aragorn. Chúng ta phải tìm thứ đó. “ Aragorn đang nhíu mày suy nghĩ thì nghe được lời cô, anh liền gật đầu và đứng dậy.

“ Anh từng thấy nó ở gần đây,... hãy đợi anh một lát. “ Sau đó, Aragorn lấy một cây gỗ cháy làm ngọn đuốc. Bỏ vào bên trong khu rừng.

“ Nó là thứ gì? “ Eothur gặng hỏi.

Arwen nhìn xuống thứ trên tay mình, mất vài giây sau cô mới trả lời.

“ Morgul Blade,... thứ vũ khí để nguyền rủa của Mordor. “ Eothur có chút thở dài khi cô vẫn chưa nói ra hết mọi thứ. Nhưng hắn không hỏi nhiều, vì hắn biết lý do để cô làm như vậy.

Trong lúc chờ đợi Aragorn quay lại, Eothur đỡ lấy Frodo và chuyển cậu đến một chỗ ấm áp hơn với những lớp chăn dày đã trải bên dưới đất. Sam thì bám lấy cậu như họ đã dính keo 502 với nhau. Hắn đứng dậy và ngồi xuống ở gần đó, tháo chiếc áo khoác bên ngoài ra.

Để lộ chiếc áo trong màu trắng nhưng đã bị đổi màu do máu chảy ra. Hắn kéo áo mình lên, cắn chặt răng lấy nước đổ vào rửa sơ vết thương của mình.

“ Eothur,... anh cũng bị thương. “ Pippin nhìn qua, nãy giờ cậu và tất cả mọi người đã không để ý đến vết máu chảy từ phần bụng của hắn.

“ Không có gì,... chỉ là dính phải một vết kiếm thôi. “ Eothur quơ tay ý bảo mình không đáng phải lo ngại.

“ Nhưng cậu vẫn cần được băng bó. “ Arwen thấy thế nên đứng dậy nói, trên tay cô cầm là một miếng vải trắng được sử dụng trong y tế. Như đã được dự phòng trước những việc này có thể xảy ra.

“ Tôi tự làm là được rồi. “ Eothur ngăn cản Arwen, hắn nhận lấy các đồ cần thiết và tự băng vết thương nhỏ nhoi này lại. Khi xong xuôi, hắn lấy chiếc bình ma dược mà trước kia phu nhân Goldberry đã tặng. Hiện tại thứ này chỉ còn một ít, đủ để cho ba ngụm là hết.

Nhìn qua Frodo, Eothur nghĩ có người cần thứ này hơn mình. Hắn nói với Arwen.

“ Cậu ta có thể sử dụng thứ này được chứ? “

“ Đây là,...? “ Arwen cầm lấy chiếc bình, cô mở nắp ra liền có mùi dược bay lên nồng nặc trong không khí. Bằng khứu giác cô đã nhận ra thứ này là gì, liền nhìn lấy Eothur với vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên.

“ Một người quen tặng. “

“ Có thể. “ Arwen gật đầu, sau đó thì đỡ lấy đầu Frodo. Cho cậu uống ma dược kỳ lạ và thần bí này. Chỉ với một ngụm, khuôn mặt cậu vốn đang xanh xao thì như có sức sống trở lại, da dẻ hồng hào lên một vài tia. Đến khi uống hết, Sam lẫn hai chàng Hobbit có thể nhìn ra được bạn mình đã đỡ đi rất nhiều.

Aragorn cũng vừa lúc quay trở lại. Anh ta nhìn thấy vết thương bên hông của Eothur. Tính hỏi thăm hắn nhưng Arwen đã cất tiếng lên.

“ Aragorn,... “

...

“ Chúng ta cần đưa cậu ấy về tới Rivendell càng sớm càng tốt. Với vết thương này e rằng chỉ có tại đó cậu ta mới được chữa lành. “ Arwen khuyên nhủ Aragorn với cái giọng nhỏ nhẹ, nhưng mọi người có thể nghe thấy hết.

“ Lũ kỵ sĩ đen có thể chặn đường chúng ta. “ Anh lắc đầu, việc di chuyển nhanh có thể khiến họ bất cẩn và phải chạm trán với chúng thêm một lần nữa.

“ Không,... nếu như chỉ đi một mình. Em tin là có thể vượt qua được chúng. “

“ Một mình? “ Aragorn nhìn qua con tuấn mã màu trắng mà Arwen đem theo. Cô nói đúng, nếu như anh đi trên nó cùng với Frodo là có thể vượt qua được khúc cạn kịp thời trước bọn kỵ sĩ.

“ Anh sẽ đi,... “

“ Không,... để em. “ Arwen lắc đầu gạt bỏ ý định của Aragorn.

“ Em có thể khiến con ngựa của mình di chuyển nhanh hơn anh. Vì vậy anh hãy ở lại đây với bọn họ. “

“ Không được,... chín tên đó không phải là thứ mà em có thể đối phó. Anh sẽ đi. “

“ Aragorn,... có thể chính em là người đã mang chúng đến đây. Vì một lý do bất cẩn nào đó. Xin anh hãy để em chuộc lại lỗi lầm của mình trước những người bạn nhỏ bé của chúng ta. Em tin mình có thể làm được. “

“ Tại sao hai người lại không đi cùng nhau? “ Eothur cất tiếng lên để chấm dứt việc mất thời gian này, rồi hắn chỉ tay vào hai con ngựa đang được buộc ở gần đó.

“ Aragorn, anh có thể lấy con ngựa khỏe mạnh của chúng ta. Ở đây tôi sẽ lo liệu hết mọi việc. Có anh đi thêm sẽ khiến chúng bị chặn lại một chút. Như thế sẽ an toàn hơn cho cô ấy rất nhiều. “

“ Eothur,... “

“ Đừng lo gì cả. Tôi sẽ dẫn các bạn Hobbit tới Rivendell chỉ sau các anh một ngày thôi. Và trong khi chúng đang bận rộn với việc truy đuổi, hành trình của tôi sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Vì thế anh nên lo cho chính mình là đúng hơn. “ Hết lời, Eothur đứng dậy để tháo các hành trang xuống con ngựa đắt giá tuyệt vời này. Thấy thế Merry và Pippin liền chạy đến phụ giúp trước ánh mắt không biết nói thế nào của Aragorn.

Arwen cũng không lên tiếng phản đối việc này. Coi như cô cũng phải thầm đồng ý.

Rất nhanh, chỉ chưa đến mười lăm phút sau. Eothur đã bế Frodo lên ngựa ngồi phía trước Arwen. Mắt cậu ta có chút lim dim mệt mỏi. Sam thì tạm biệt cậu trước khi cả hai người họ rời khỏi đây.

“ Hỡi người bạn thân nhất của tôi,... cậu sẽ không có việc gì đâu. “

...

Sáng hôm sau, Aragorn và Arwen đang cho ngựa chạy nước kiệu thì họ nghe được âm thanh của lũ chiến mã đang chạy nhanh ở phía sau. Không cần quay đầu họ cũng biết đó là lũ Nazgul nguyền rủa đang truy đuổi theo.

“ Tăng tốc,... “ Aragorn thét lên, hai chân anh đá vào bên hông con ngựa của mình. Nó lập tức hiểu được ý của anh và chuyển sang phi nước đại. Thời gian nghỉ ngơi nó đã kết thúc, và bây giờ là lúc nó phải trổ tài của mình để đấu tranh với cái chết.

Để tránh bọn chúng đuổi kịp, họ đã phải di chuyển khá lắt léo. Vòng qua những cái cây khó chịu mà vẫn duy trì tốc độ, còn bọn kỵ sĩ đen do bị mất tầm nhìn thế nên chiến mã của chúng phải giảm một chút tốc độ. Nhưng thế vẫn chưa đủ để khiến chúng bỏ cuộc.

Những con ngựa của bọn Nazgul,... với hai đôi mắt đỏ lòm. Và bộ lông bờm màu đen như từ địa ngục mới trỗi dậy. Chúng đã chứng tỏ mình hoàn toàn xứng với cái ngoại hình đó với sự lỳ lợm và táo bạo.

Thấy chúng sắp đuổi kịp, Arwen liền thì thầm vào tai của con bạch mã dưới chân. Và rồi, trước sự ngỡ ngàng của Frodo. Cậu cảm thấy được thứ dưới chân mình như vừa thay đổi hoàn toàn. Tốc độ của nó còn nhanh hơn khi nãy, như một cơn gió màu trắng đang bay vù vù trên bầu trời.

Aragorn lôi bảo bối của mình ra. Anh vung kiếm tấn công khi một tên Nazgul vừa sắp đuổi kịp, lưỡi kiếm anh đã suýt chém trúng con chiến mã đáng rợn kia. Nếu không nhờ chủ nhân của nó đã thắng lại kịp.

“ Gần tới rồi,... “ Aragorn thầm nghĩ.

“ Hí,... Hí,... “ Cả hai tên kỵ sĩ đen lao đến. Chúng muốn kiềm chặt lấy Aragorn từ hai phía.

“ Muốn chết,... “ Anh thét lớn và vung mạnh vũ khí. Hai cây vũ khí va chạm mạnh vào nhau khi đang di chuyển. Bằng kiếm thuật tài giỏi, anh đánh bật vũ khí đối thủ ra và chém vào con chiến mã đó. Khiến hắn lăn ngã rớt xuống đất.

“ Chiếc nhẫn,... “ Tên Nazgul bên cạnh lên tiếng.

“ Hơi thở đen,... “ Aragorn có thể cảm nhận được thứ sức mạnh chuyên dùng của lũ Nazgul. Nhưng bằng vào trái tim quả cảm và mạnh mẽ. Anh đã chống lại được nó.

Buồn cười cho lũ kỵ sĩ. Cái âm thanh rùng rợn đó đã làm cho con ngựa dưới chân Aragorn hoảng sợ. Thế là tốc độ của nó càng tăng thêm nữa. Như đã vắt kiệt sức của mình để cố chạy thoát khỏi thú săn mồi.

Khúc cạn đã ở đằng trước mặt Aragorn. Thậm chí anh còn nhìn thấy được Arwen đang đứng ở đối diện bờ sông với mình, bên cạnh cô hình như có một người đàn ông tộc Elves có mái tóc màu vàng và khuôn mặt trẻ trung.

“ Glorfindel,...! “ Aragorn vui mừng thốt lên. Sau đó con ngựa dưới chân anh phi mình rời khỏi làn bờ. Nó đạp lên mặt nước trắng tinh khôi của dòng sông Bruinen.

Đám kỵ sĩ gần như đuổi kịp được. Tuy nhiên, một trong số chúng đã bị người đàn ông Glorfindel cầm trên tay là một cây cung màu vàng óng được làm bằng hoàng kim, nó tỏa sáng dưới ánh mặt trời. Và một mũi tên bạc đã được phóng ra. Trúng một con ngựa của tên Nazgul gần bám được Aragorn và lăn ngã xuống mặt nước.

Aragorn tới được bên kia bờ, không kịp để chào hỏi người quen. Glorfindel đã quát bọn Nazgul.

“ Hỡi những kẻ tội đồ của thế giới và tên bỏ chạy hèn nhát. Các ngươi sao lại dám bước vào cái vùng đất thiêng liêng này. Cút đi trước khi ta có thể tự tay đánh chết các ngươi. “

“ Chiếc nhẫn,... chiếc nhẫn,... “ Âm thanh thều thào và thì thầm của chúng vang vọng khắp khe núi.

“ Nếu các ngươi muốn,... hãy tới đây mà lấy. “ Glorfindel rút vũ khí của mình ra và chĩa thẳng vào bọn chúng. Thế là bảy tên Nazgul biết không còn cách nào khác, chúng liền nhảy vào dòng sông để vượt bờ.

“ Hỡi những dòng nước mạnh mẽ của sông Bruinen. Hãy nghe lời ta trỗi dậy và sống lại. Hãy xua đuổi kẻ thù đã mang đến bóng tối tới vùng đất yên bình. Và hãy nhấn chìm chúng. “ Hai âm thanh vang vọng từ trên một ngọn đồi to lớn nào đó xuất hiện. Frodo có thể nhận ra một trong hai, đó là tiếng nói của ngài Gandalf.

Rất nhanh, ở đầu thượng nguồn đã xuất hiện một cơn lụt to lớn. Nó hóa thành những con ngựa trong suốt và lao tới. Các con chiến mã của lũ Nazgul giờ đây đã cảm nhận được cái gọi là sợ hãi. Thứ mà chúng chưa bao giờ biết nếm mùi, điều đó khiến chúng không ngừng vùng vẫy mình lên nhưng không có ít gì.

Cơn sóng lớn lập tức nhấn chìm hết bảy tên Nazgul trôi xuống hạ nguồn của dòng sông. Làm chúng biến mất trước ánh mắt của tất cả mọi người.

...

“ Eothur,... anh nghĩ Frodo có thể đến được Rivendell không? “ Sam buồn bã nhìn xuống mấy cọng cỏ dưới chân mình.

“ Sam,... bạn của tôi. Đừng nản lòng đến thế. Từ trước giờ cậu có thấy người dẫn đường của chúng ta, Aragorn, có bao giờ khiến ta thất vọng không? “

“ Lỡ chúng đánh bại Rivendell thì sao? “ Pippin bên cạnh Eothur hỏi.

“ Tám tên Nazgul đánh bại Rivendell,... Cậu có ý nghĩ độc đáo đấy Pippin. “ Eothur khẽ cười với câu hỏi đó.

“ Phải là chín tên chứ. “ Merry nhắc nhở hắn.

“ Không,... chỉ còn tám tên thôi. Một tên đã chết rồi. “
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện